Tình anh em

Chương 29



Phần 29

Tôi thực sự đứng giữa mối tơ vò, tôi không biết ván cờ đời mà tôi sắp chơi trong chốn giang hồ này. Thì tôi là một quân cờ nào trong bàn cờ ấy của các lão Đại, tôi là một con tốt thí mạng, hay một quân gì khác uy lực hơn chăng? Từ lúc lên đây, tôi không phải không có đặt dấu chấm hỏi, về lòng tốt của chú Bạch với tôi. Nhưng tôi cũng suy đi tính lại, thì tôi là kẻ vô danh tiểu tốt, là một thằng nhà quê không hơn không kém.

Một kẻ trên răng dưới ca tút như tôi đây, ngoài cái xác gì thì còn có giá trị gì đâu. Mà trong giới giang hồ, tìm một thằng tạo ra cái xác vô giá trị, để thí mạng không khó, mà chú còn giao cả Linh Linh cho tôi, thì có cần phải mất đi nhiều vậy không? Khi chỉ để cho một con tốt cùi, đi thí mạng là tôi đây, nên rốt cuộc tôi vẫn không hiểu, cái mục đích thật của chú với tôi là gì… Giờ đây là có kẻ giả danh tôi, qua Huyền Vũ gây chiến, dù rõ ràng ân oán của tôi và Huyền Vũ đã không ít.

Nhưng mà để tôi điều được anh em Bạch Hổ, qua đó chém giết, phải chăng kẻ lập mưu ra điều đó, hắn đã quá đề cao tôi rồi. Hoặc hắn ta chính là nội gián trong Bạch Hổ, cố tình ” ném cứt vào hội nghị” để gây ra huyết chiến giữa hai bên… Như vậy kẻ nào thực sự có lợi trong việc này? Thanh Long hay lão Trùm, hoặc cả hai bọn họ bắt tay nhau? Nếu không thì một kẻ cầm trịch như lão Trùm, lão lại tự nhiên ” im thít và lặng ngắt”, cho chuyện đấu đá này xảy ra như vậy… Lần đầu đối diện với một âm mưu, tôi khá rối và không thể tính ra được điều gì, nên cuối cùng thì tôi đành tạm bỏ qua cho nhẹ đầu. Đằng nào tôi cũng đâu có gì để mất, ngoài một cái mạng chó này, thôi thì chấp nhận để “nước chảy bèo trôi” vậy…

Tôi nghĩ vậy nên vội vã xuống tầng một, thì gặp ngay một đứa con gái đợi sẵn đó. Nó đeo khẩu trang kín mặt, nhưng tôi nhìn nó quen quen, nó khẽ cúi mình xuồng chào rất lẽ phép, rồi nhẹ nhàng bảo tôi rằng:

– Thưa cậu chủ! Cô Hương dặn khi nào cậu xuống, thì mời cậu đi theo tôi để ra viện thăm tiểu thư Linh Linh…

Tôi gật đầu ngay tắp lự, thì nó đưa cho tôi cón mũ bảo hiểm kín mặt, và dẫn tôi ra nhà xe, để leo lên xe máy của nó. Tôi có chút hơi ngạc nhiên vì cùng lúc, có thêm hai cặp đôi nữa, ăn mặc giống hệt tôi và con bé này, chúng ra ngồi lên hai cái mô tô phân khối lớn ý hệt như cái tôi ngồi. Rồi chúng phóng vụt đi phía trước, tôi và con bé đi sau chót, cái kiểu này là ” chim mồi” đây mà… Chẳng lẽ có kẻ muốn “thịt” tôi chăng?

Bên Huyền Vũ hận tôi đến vậy ư? Vậy kẻ giả danh tôi hắn đã làm ra cái việc gì rồi? Đi dọc đường tôi ôm eo con bé rõ chặt, vì nó vít ga phóng như điên, lạng lách kinh người, nó đổi hướng liên tục, dù không thấy ai đuổi theo cả. Đi qua một đoạn ngoặt tôi thấy một đôi ” chim mồi” giống bọn tôi, đã “nằm đường” trong vũng máu rồi. Một tai nạn do xe ô tô đâm vẻ tình cờ, nhưng với người trong cuộc như tôi, thì tôi thừa hiểu đó cố tình. Tôi hơi ớn lạnh sống lưng, vì chẳng lẽ Huyền Vũ muốn giết tôi đến thế sao, chắc chúng không dám xông vào nhà chú Bạch, là do e ngại tầng lớp vệ sĩ bên ngoài, hoặc là e ngại một cuộc chiến cục bộ chăng? Nên nó rình tôi ra ngoài mới ” bem”, khiến tôi giờ mới biết giang hồ là biển rộng, cá lớn nuốt cá bé là vậy. Chả trách chú Bạch bảo tôi rằng, nơi đây là “… người ăn thịt người…” đâu có sai, đến cổng viện con bé mới bỏ mũ bảo hiểm, bỏ khẩu trang ra, nhìn tôi cười toe toét và bảo:

– Anh ở đây thì an toàn tuyệt đối, chúng không biết Linh Linh ở đây! Mà hình như anh sợ em làm ngã anh chăng? Em thấy dọc đường anh ôm em rõ chặt, nhưng mà anh nhé… quá đểu… đi tranh thủ, bóp vú em rất nhiều lần, còn sờ cả bên dưới của em nữa. Anh thật ranh ma đó, cái việc ấy là có chủ ý… chẳng trách Linh Linh nó phải lòng anh, thế của em có mềm mại như của Linh Linh không… dù gì em cũng vẫn là con gái mà… hì… hì…

Tôi sững sờ cứng họng, vì nó nói đúng vì đã tôi láu cá đi sờ soạng nó, chả gì thì “cao thủ là phải tranh thủ” mà hề hề, nhưng cái tôi sốc nặng vì con bé ấy là Mỹ Mỹ, con bạn Linh Linh tôi đã gặp ở khách sạn. Vậy Mỹ Mỹ này không đơn giản rồi, rốt cuộc con bé là đệ của ai? Chú Bạch hay là chị Hương nhỉ… mà Mỹ Mỹ này thực ra để tóc ngắn như con trai, chứ nếu để tóc dài hẳn rất xinh gái. Con bé nói xong, thấy tôi vẫn ngơ ra như vậy lại nói tiếp:

– Hì hì… sờ em chỉ qua ngoài áo mà chưa hết phê à, chứng tỏ em còn hấp dẫn đấy chứ nhỉ… Thôi anh đi vào đi nhiệm vụ của em xong rồi, em phắn đây… nếu anh thích hôm nào chúng ta gặp nhau. Em thì rất thích đàn ông kiểu anh, đẹp trai có chút lạnh lùng phong độ, và lại cũng khá đểu hay lợi dụng hì hì… Nói thêm em đéo phải less hẳn đâu nhé, em vẫn hứng thú với đàn ông đó… thôi bye bye…

Con bé nói xong thì lên xe máy bỏ đi mất dạng, tôi đi vào đến trong sảnh bệnh viện thì thấy chị Hương chờ tôi sẵn, chị tròn xoe mắt hỏi tôi:

– Anh đến đây bằng cái gì thế? Thằng em bảo đến đón anh nó đâu rồi?

– Thằng nào… Nó nhìn chỉ giống thằng thôi, con Mỹ Mỹ ấy là con gái mà… nó phóng xe máy kinh người…

– Mỹ Mỹ là cái đứa nào? Thằng đến đón anh nó đi ô tô và là con trai mà, sao tự dưng lại là con nào vậy, hay anh Bạch có tính toán gì nhỉ. Mà anh Bạch đang sang bên Quảng Châu nhận hàng, đi ra sân bay từ sáng nay, anh ấy còn dặn em mọi việc ở nhà do em điều hành hết mà…

– Thôi vào đi anh muốn xem Linh Linh thế nào rồi… mặc kệ là thằng, hay con, do ai sắp xếp đi nữa, chúng ta lo chuyện Linh Linh đi…

Tôi đánh trống lảng với chị, bởi cái phi vụ kỳ quặc này quá đau đầu. Mỹ Mỹ kia thực chất là ai? Vào nhà chú Bạch như chốn không người vậy? Đấy tôi chưa về nhà để xem lại, chứ tôi đâu biết toàn bộ dàn vệ sĩ của chú Bạch ở nhà, lẫn người hầu đều bị đánh ngất, hoặc bị hạ thủ bằng thuốc mê. Tất nhiên tác giả không còn là ai hết, ngoài cái con bán nam, bán nữ Mỹ Mỹ ấy gây ra cả. Có nghĩa là tôi như cá trên thớt rồi, nếu phát đó muốn giết tôi thật quá dễ, nên Mỹ Mỹ này thực không hề đơn giản chút nào…

Dọc đường lên phòng Linh Linh, thì chị kể cho tôi rằng may có đứa đệ chị biết về y tế, sơ cứu cầm máu cho Linh Linh trước, rồi mới đưa ra viện, nên tính mạng em ấy mới an toàn. Và do của tôi to quá, nên em bị rách bướm khâu mấy mũi, biết là do cu tôi to, nên làm rách bướm đã đành. Khi phá tan màng trinh của em, vết rách rộng chạm vào mạch máu, gây ra hiện tượng mất máu ồ ạt, nhưng vẫn chỉ là mất máu cấp, không đến mức quá thể là mất máu cấp tính chảy xối xả. Để gây ra hiện tượng băng huyết, thì em đã đột tử ngay tại giường rồi, nhưng mất cấp như vậy nếu để lâu, thì cũng vẫn có nguy cơ tử vong bình thường, cũng có nghĩa là xém chút, tôi đã vô tình giết Linh Linh của tôi rồi…

Vào đến phòng em trên tầng năm, nó là phòng điều trị đặc biệt có cả máy lạnh, rộng rãi thoáng mát, có cả phòng vệ sinh cũng liền kề. Thật đúng là cứ có tiền cái gì cũng có, không như ở quê tôi nếu có ốm đau, thì lên viện phải chui rúc trong cái phòng bệnh, nó đông nghẹt bệnh nhân. Tôi thấy Linh Linh nằm thiêm thiếp trên giường, khuôn mặt hốc hác bợt bạt đi nhiều do mất máu.

Khi tôi và chị đến ngồi sát cạnh giường bệnh của em, thì tôi thấy rõ hơn, ở trên cổ tay trắng nhợt yếu ớt của em, nó gắn cái kim tiêm truyền dịch. Cái ống dịch đang nhỏ đều đều xuống, cứ tong tỏng từng giọt, đúng là “sướng con cu, mù con mắt” thật, tôi làm khổ Linh Linh quá rồi. Em mới mười bốn tuổi còn vị thành niên, cao chưa đến mét sáu thân thể nhỏ nhắn, em làm sao chịu nổi một kẻ to lớn như tôi địt chứ. Tôi nhìn thấy em mà lòng có chút xót xa, rồi lại nhớ đến Ly và Phượng ở nhà. Các em ấy cũng đều non nớt như vậy, mà đã thành đàn bà bởi tay tôi…

Đã thế chị còn nói với tôi rằng:

– Tú à! Lẽ ra anh đừng vội vã thế làm khổ con bé, đấy anh xem Linh Linh cơ thể yếu ớt như vậy, chịu sao nổi anh chứ… chưa kể anh chơi em ấy sớm quá, khi em ấy chưa dậy thì hết, sẽ ảnh hưởng quá trình phát triển của em ấy sau này. Không phải ai cũng có thể trạng tốt như Ly, hay Phượng, hoặc em mà chịu nổi anh. Nhưng ít nhiều bị quan hệ sớm, đều ảnh hưởng sau này cả, em là bằng chứng rõ nét nhất đó, em bị lão ấy phá từ lúc ấy, em cũng chưa dậy thì xong. Thậm chí em còn bị lão đánh đập vào các chỗ ý, nên giờ có một số di chứng đeo đẳng suốt đời em. Nên tình dục vị thành niên, nó không hề tốt cho cô gái của anh đâu… hiểu không? Kể ra anh chờ được cô ấy trưởng thành, lúc mười bảy hay mười tám ấy, thì khi đó mới là hạnh phúc hoàn hảo cho cả hai bên anh ạ… Đằng này anh làm Linh Linh rách khâu mấy mũi, nhớ phải kiêng cho Linh Linh, sau có làm em ấy thì cũng nên nhẹ nhàng thôi, không em móc mắt anh nấu cháo thật đấy…

Tôi im lặng nắm lấy bàn tay Linh Linh, nó có phần hơi giá lạnh thiếu sinh khi đi nhiều, trong khi tôi quay sang thì chị đã rơm rớm nước mắt. Chị lại nói tiếp với tôi rằng:

– Anh từ giờ phải yêu thương Linh Linh nhiều hơn, con bé rất tội nghiệp đấy, nó mất mẹ từ lâu rồi, dù sống trong nhung lụa, nhưng lại không có được tình cảm gia đình, thậm chí còn…

Chị nói đến câu đó thì im lặng bỏ lửng, hình như chị hiểu cực rõ về Linh Linh, nhưng có một điểu gì đó khuất tất, buộc chị phải im lặng, nhưng chính sự im lặng giữa chừng này của chị, vô tình đã giúp tôi sau nhận thức ra, kẻ nào là kẻ đã thao túng mọi việc. Hắn quá ư là nguy hiểm và tham vọng vô cùng, nhưng những nước cờ hắn đi quá cao tay, khiến thiên hạ khó lường. Tôi thấy chị khó nói cũng không gạn hỏi thêm, mà tôi chỉ hỏi chị rằng:

– Linh Linh từ lúc vào đây vẫn hôn mê thế này hả em? Thế bác sĩ nói bao giờ thì tỉnh lại được…

Chị thở dài nhìn tôi bảo rằng:

– Bác sĩ nói rằng em ấy do mất máu, thể trạng lại yếu do ăn uống không đủ chất, cơ thể suy nhược nặng, bị hôn mê sâu… nên hồi tỉnh lâu hơn bình thường. Không phải là do em ấy không được ăn đầy đủ, mà tự em ấy hại mình bằng kiểu hay ăn vặt đó anh… Thôi em đi ra mua đồ ăn về chúng mình ăn nhé, anh ở lại bên Linh Linh đi lát em quay lại…

Chị đi rồi, còn mình tôi và Linh Linh trong căn phòng, tôi nắm chặt bàn tay của em, gục xuống giường thổn thức trong đau khổ rằng:

– Là anh sai vì chút dục vọng cá nhân làm khổ em, em nhất định phải sớm tỉnh lại nhé, dù anh biết là anh không có tốt. Đào hoa không phải là cái tội, nhưng bên anh có quá nhiều người con gái, họ đều thích anh yêu anh cả. Chị Hương cũng vậy thôi là bạn gái của anh như em, nhưng anh đều đến với họ bằng dục vọng trước. Đúng là như Ngân nói, anh chẳng đem cho ai ” tình” trước, mà chỉ toàn là “dục” trước hết cả. Chỉ trừ em thôi… gần như chúng ta yêu nhau trước, có nghĩa là ” tình dục” đúng nghĩa, phải có “tình” trước với nhau, thì dục vọng cho nhau mới thăng hoa được. Anh xin lỗi em… nhất định phải tỉnh dậy sớm nhé! Anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em, và mong em thông cảm cho các cô gái đến trước em, họ không có lỗi với em đừng ghen… mà tất chỉ do anh dễ dãi buông thả, có ghen ghét hờn trách thì chính là anh đây… anh là kẻ đáng ghét…

Tôi quá đau khổ nên không nhận thấy, là Linh Linh tay em cử động nhè nhẹ, và trên khóe mắt giọt lệ lăn dài xuống gối, thật ra em đã tỉnh từ trước nhưng không muốn cho ai biết. Nên vô tình lời nói thật của tôi, đã giải quyết được vấn đề, để sau này Linh Linh sống hòa bình, cùng các cô gái khác của tôi. Nhất là lúc chị đi mua đồ ăn về, hai chúng tôi ăn xong, thì trời sắp sáng hẳn. Chị ra khóa trái cửa phòng bệnh lại, quay lại đỏ mặt bảo tôi:

– Tú! Trời sắp sáng hẳn rồi, bác sĩ chuẩn bị vào thăm khám, nhưng mà em rất nhớ anh, cũng lâu rồi em chưa được anh yêu thương đó, em nhường hết thời gian cho bé Linh rồi, em muốn em ấy có nhiều thời gian với anh… Đây này anh sờ vào xem… “cô bé” của em… nó khóc nhè lâu rồi… nhớ cái đó của anh đấy, đi vào trong phòng vệ sinh đi… hì… hì… em muốn lắm rồi…

Chị cầm tay tôi nhét trong váy chị, quả nhiên lồn chị đã ướt đẫm nước rồi, cặp mắt một mí của chị, chớp chớp liên hồi nhìn tôi đầy hy vọng. Rồi chị cúi hôn lên trán Linh Linh và bảo rằng:

– Linh Linh xin lỗi em gái nhỏ của chị… Cho chị mượn anh ấy một chút nhé đừng buồn, chúng ta duyên số nó vậy, phải chung nhau một người chồng… Mau tỉnh lại đi em nhé, chị sẽ giả lại anh ấy cho em như mọi ngày…

Rồi chị kéo tay tôi vào trong phòng vệ sinh, khép cửa lại chị tự tụt quần lót ra khỏi chân, rồi quỳ xuống tháo khóa quần tôi ra, cầm cu tôi mà mút chùn chụt, hình như chị nhớ cu tôi lắm. Liếm mút một chút chị mới nhả ra rồi bảo:

– Hì hì… vui quá mở ra cái đã thấy cu anh cửng sẵn rồi, chứng tỏ anh vẫn thích em, thế là đủ hạnh phúc rồi, giờ thì địt em đi Tú… lồn em nó cái cu này của lắm… hi hi…

Chị cười ngượng ngập, quay mặt vào tường vén cao váy lên, để lộ ra cặp mông tròn căng quyến rũ, tôi định cởi áo chị ra thì chị ngăn lại nói:

– Đừng anh! Địt luôn đi cho lồn em nó đỡ nhớ cái cu anh, cởi ra mặc vào không kịp đâu sắp sáng rồi… người ta thèm anh địt mấy hôm rồi đó… chẳng có cơ hội… lại thương em Linh Linh nên nhường…

Chị là mỹ nhân như vậy, dù tôi có địt chị suốt ngày, suốt tháng cũng không chán, nên tôi cầm cu rà vào khe mông chị, rồi tôi thúc mạnh một cái, làm người chị giật nảy lên rồi chị la khá to “Á… ái” một cái. Chị chắc bất ngờ chứ không đau lắm, nên chị cười khúc khích sau cú địt đó, nhị nhéo vào đùi tôi mắng yêu:

– Anh ác thế… địt rõ mạnh vào em, em rên to nữa Linh Linh tỉnh thì sao? Sướng lồn thật đấy, nhưng nhỡ em ấy tỉnh làm tổn thương em ấy, mà vào lúc này thì em không đành lòng, em quá khổ rồi không chịu tổn thương được thêm đâu… Mà anh có cái tật hư, chả nghĩ gì cứ xuất bừa vào trong, em thì dùng thuốc rồi không lo, chứ bọn Ly và Thoa đâu có dùng gì. Hôm nọ cái Ngân về quê trở lại, rồi nó cứ nôn ọe suốt, xong nó bảo em là không biết, là có phải chửa với anh rồi không… Nên anh phải có trách nhiệm ý tứ hơn, nhất là với Linh Linh phải kiêng đủ một tuần, ép em ấy ăn uống đủ chất vào, hơn nữa cấm xuất vào trong Linh Linh. Thể trạng em ấy yếu lắm, do ăn vặt cả ngày cơ thể thiếu chất, nếu có thai rất nguy hiểm đấy hiểu không?

Chị nói đến đó thì không nói thêm nữa, mà tự tay bịt miệng lại, do tôi thúc vào lồn chị ngày một nhanh rồi, những tiếng “… phạch… phạch…” do háng tôi đập vào mông chị vang lên liên tục. Tôi cuồng lên rồi cũng không nghĩ nhiều nữa, và càng không biết Linh Linh đã tỉnh hẳn, một tay em cầm bình truyền nước, em tự đi lại gần phòng vệ sinh, khi nghe những tiếng ” phạch phạch ” đó thì em nói vọng vào:

– Anh đúng là đồ tồi… nhẹ nhẹ thôi… để chị của em kịp thích đã chứ…

Tôi nghe tiếng em thì hoảng hẳn, chị cũng cuống cuồng đẩy tôi ra. Thì Linh Linh đã mở cửa phòng vệ sinh bước vào, tay em vẫn cầm bình nước đó, em mỉm cười bảo tôi và chị rằng:

– Ngại gì! Em tỉnh lâu rồi… em biết mọi người thương em, giờ em cũng không ghen nữa đâu… em giờ con đau và mệt lắm… em không tham dự được. Nhưng hai người cứ yêu đi em ngồi xem, em học kinh nghiệm của chị để chiều anh ý, mà anh đấy nghe chị nói chưa… cấm xuất vào trong nhé, để em chửa em tìm chị mách đấy… Cho ra ngoài em còn lấy cái để làm sữa rửa mặt hì hì…

Cả tôi và chị đều bất ngờ, nhưng đang địt dở, nên cả hai đều nứng lại chơi tiếp. Được chục phút trôi qua, chi sướng đê mê nên chị thì không còn ngại, mà chị cứ rên rỉ tự nhiên ra miệng, chị còn ngoảnh lại hỏi Linh Linh rằng:

– Tinh trùng của anh ấy đắp mặt được à Linh Linh… á… hự… đau… anh này…

Câu cuối chị rên lên vì bị tôi nhấp mạnh, chị cấu tôi rõ đau rồi mắng ngay:

– Anh đáng ghét vừa thôi… Địt phát đấy mạnh thế… Để im em hỏi Linh Linh tí quá đáng…

Linh Linh em ngồi im trên bồn vệ sinh, thấy thế phì cười, rồi em vui vẻ bảo chị rằng:

– Hư thế tí chị phải phạt… bắt làm hai ba lần vào cho chết… Cái đó bôi mát lắm đó chị, bảo anh ấy cho hì hì… Mà chị Hương à! Lần sau Tú địt em nữa liệu còn đau không… em… em sợ đau lắm…

– Ư… hư… ư… chắc không đâu em, bảo Tú nhẹ nhàng thôi… rồi em sẽ sướng lắm… ơ… ơ… ư… như chị bây giờ này… chị ra rồi Linh ơi… Á… ư… á… uiiiii… sướng quá…

Chị nói dứt câu thì oằn lên, chị run lên bần bật rồi bắn nước lồn xối xả, nó rơi lỏng tỏng cả xuống sàn, cùng lúc tôi cũng bắn ồ ạt vào trong chị… Trong lúc Linh Linh em mắt tròn mắt dẹt ngó chúng tôi, em hình như thích thú vì nhìn tôi địt chị, thấy tôi ra rồiquay sang nhìn em, thì em mặt đỏ lựng xấu hổ đứng lên đi ra. Tôi mới nhận ra chỗ em ngồi cũng bong bóng một đám nước, cái quần bệnh nhân của em ướt sũng. Tôi vội rời chị ra bế em ra giường trở lại, em quàng cổ tôi mỉm cười rất hạnh phúc, và ghé tai nói thầm bảo tôi:

– Em có bí mật này… lúc bác sĩ nói với chị em đã tỉnh, nên em biết là em chỉ bị mất máu nhiều nên ngất, chứ em không bị rách bướm phải khâu đâu. Chị lo em ốm nên bênh em thôi… mấy ngày nữa em khỏe hơn thì mình lại địt nhau nhé… hi hi… Nhìn anh địt chị mà em thèm quá đi mất, nhớ cảm giác cu anh trong bướm, chật cứng nóng rực… thèm ghê hi hi…

Tôi đặt em xuống giường định hôn em một cái, thì em đẩy ra bảo tôi rằng:

– Vào với chị Hương đi anh, con gái lúc đó là cần quan tâm nhất đấy, chị phục vụ anh xong rồi, giờ chắc cũng mệt… anh vào hỏi han âu yếm đi… Nhanh lên em không ghen đâu thật mà… Hôm nào em còn rủ chị nữa… chúng mình cùng yêu một lúc anh nhé…

Tôi gật đầu đi vội vào trọng vệ sinh, chị đã mặc quần lót lại rồi, tiếc nuối nhìn đám tinh trùng trên sàn và bảo tôi:

– Lần sau đừng có mà thế nhá, để em còn giữ lại bôi mặt giống Linh Linh… nhớ đấy… hiểu không… Thôi cất nó vào quần đi anh, để nó thòng lõng ra kìa… công nhận nó to địt sướng, yêu cu của chồng quá đi mất… mấy hôm nữa lại địt tiếp nha… thôi cất đi… giờ bác sĩ sắp đến giờ thăm khám rồi…

Thế rồi tôi và chị đi ra trong vui vẻ, còn Linh Linh nằm trên giường nhìn cả hai cười vui vẻ… Em không ghen mà còn ủng hộ hết mình, thật sự là rất tuyệt rồi… Nhưng chuyện Linh Linh đã dàn xếp xong, thì tôi lại còn mối lo Bạch Hổ Đường và Mỹ Mỹ bí ẩn. Một hôm sau thì Linh Linh xuất viện về nhà, may chú bạch vẫn chưa về nên không lo lộ, còn chị kể lại cho tôi về vụ cả đám gia nhân bị hạ gục đêm đó.

Chị có hỏi thêm tôi về Mỹ Mỹ, nhưng tôi muốn tự mình điều tra, nên bịa rằng thấy cô ta chở đến, rồi xưng tên là Mỹ Mỹ mà thôi, chứ không nói em ấy là bạn của Linh Linh. Đến khi hỏi Linh Linh về Mỹ Mỹ, thì em ấy cũng chỉ cho biết rằng, với những gì em ấy biết, thì Mỹ Mỹ chỉ là cũng con nhà giàu, hay đánh lộn và sống giống kiểu con trai, ngoài không có tin tức gì thêm cả…

Vậy rốt cuộc thì con bé Mỹ Mỹ này là phe nào? Nó là người của ai vẫn còn là cả một bí ẩn lớn, tận khi gặp lại Tuyết Ngân em ấy, thì chân tướng của Mỹ Mỹ mới hé lộ ra một phần. Nhưng ngày đó còn quá xa xôi, vì sự việc tiếp theo phức tạp không kém, bởi hôm sau nữa chú Bạch đi biên giới đánh hàng về. Thì tối đó chú gặp riêng tôi và nói rằng, sáng sớm hôm sau sẽ cùng tôi lên Bạch Hổ Điện, để cho tôi làm chức Tổng đường chủ, nghe tin tôi mém thì phì cười, tôi cứ nghĩ chú đùa vì chức danh chả khác gì phim võ hiệp.

Nhưng mà thật sự hôm sau có mặt ở Bạch Hổ Điện, tôi mới thấy nó quy mô thật. Chú người Hoa nên cũng điều hành theo lối người Hoa hay làm, cho nên Tổng đường chủ tương đương như lão Đại của Bạch Hổ rồi, mà Bạch Hổ phân ra làm ba đàn chính. Thứ nhất phân đàn Hình Luật Đàn, toàn gồm cao thủ cả, chuyên xử lý các vụ đâm chém, thanh toán lẫn nhau trong các phe phái, và làm về nội quy môn hộ của Bạch Hổ. Đứng đầu là bốn chấp pháp, thì A Nhất toạch con mẹ nó rồi còn ba, tiếp theo là Thương Hội Đàn chuyên chỉ buôn bán và chuyển hàng các kiểu, cuối cùng là Nội Chính Đàn lo về đời sống anh em, và đối nội trong các mâu thuẫn với Thanh Long và Huyền Vũ…

Vậy là kẻ nắm Tổng đường chủ chính là chú Bạch, nhưng giờ chú để tôi làm cầm nắm toàn bộ, còn bản thân lui về làm như một Thái Thượng Hoàng (*). Âm thầm điều hành mọi việc từ phía sau, tôi khi ban đầu thật lòng có chút băn khoăn, bởi tại sao chú giao toàn bộ Bạch Hổ cho tôi, một kẻ vẫn coi như xa lạ, giờ tôi hiểu tôi là con bù nhìn, nên không hề mừng chút nào cả… Sáng hôm sau tôi nghĩ chú sẽ dẫn tôi đi đến Bạch Hổ Đường, rồi chui tọt xuống một hầm ngầm nào đó. Nhưng là tôi đã giàu trí tưởng tượng rồi, chú đưa tôi đến một đại tiệc ở một khác sạn lớn, ra vào nhộn nhịp đến cả nghìn người, tuy là họ ăn mặc rất lịch sự comlê cà vạt, nhưng với kinh nghiệm tôi nhận ra, rặt là một đám du thủ du thực như tôi hết cả. Chú dẫn tôi đi gặp một số đàn chủ của ba Đàn để giới thiệu, sau vụ tôi vặn cổ Ba Duy trả thù cho A Nhất, thì tôi đã có chút tên tuổi thật, nên khi sắp vào tiệc chú đứng ra công bố tôi thay chú, vào chức Tổng giám đốc công ty đó, tôi hơi ngỡ người ra trong tiếng vỗ tay rào rào… Và được thêm một bài học rằng: “Trong giả có thật, trong thật có giả…”, bởi trên thực tế ba đàn kia là phòng tổ chức, phòng kế hoạch, và phòng nhân sự của công ty… Lễ đăng đàn trong sâm panh nổ bôm bốp, chứ không phải như tôi nghĩ, là với đám anh em dao kiếm mặt hầm hầm, cùng nhau quỳ vái trước tượng Quan Công ban đầu…

Sau khi tuyên thệ nhậm chức tôi cầm ly, đi chúc mừng các chú các bác trong Bạch Hổ, vì đây là tiệc riêng của Bạch Hổ, tuyệt không có người ngoài được tham dự. Tôi chợt một dáng một đứa con gái thanh mảnh tóc ngắn, y hệt như Mỹ Mỹ đang mặc đồ đầm, cô ta vội vã đi vào hướng phòng vệ sinh, thì tôi vội cáo phép mấy chú mấy bác, tôi lách đám người ra dồn theo con bé ấy… Nhưng khi tôi đến phòng vệ sinh nữ không tiện vào, đành đứng chờ cả nửa giờ nhưng không thấy. Nhân lúc không còn ai tôi phi vội vào trong xem, thì phòng vệ sinh vắng tanh… Mỹ Mỹ biến mất, mà rõ ràng con bé đi vào nhưng lại không ra, rốt cuộc thì Mỹ Mỹ này là ai, thần thánh phương nào đây?

Chú giải:

(*) Thái Thượng Hoàng:

Thái thượng hoàng (chữ Hán: 太上皇), cách gọi đầy đủ là Thái thượng hoàng đế (太上皇帝), thông thường được gọi tắt bằng Thượng Hoàng (上皇), trong triều đình phong kiến là ngôi vị mang nghĩa là “Hoàng đế bề trên”, trên danh vị Hoàng đế.

Danh hiệu này chỉ được dùng từ khi nhường ngôi cho đến khi qua đời, sau khi qua đời thì dùng miếu hiệu và thụy hiệu để gọi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...