Tình anh em
Chương 49
Ở cái thời điểm giữa sống và chết này, nói thực là tôi hơi run, vì tôi không muốn chết, khi tôi chưa cứu được người nhà của tôi ra. Nên nếu đúng hơn thì để mà sợ, thì tôi cũng sợ bỏ mẹ ra chứ, đang sống nhăn ra, tự dưng bị thằng ôn nào nó bắt bạn phải chết, thì bạn có hãi không? Tôi qua phút hoảng sợ, thì trấn tĩnh lại, tôi biết giờ phút này tôi đã không thể chọn lựa…
Thôi thì đằng nào bà cháu chẳng chết, dù tôi có muốn sống, mà thằng già kia nó không cho tôi sống, thì cũng cưỡng lại bằng niềm tin à. Nên chết vinh còn hơn sống nhục, nó đã điều tôi và chị đi, rồi bắt về đây là nó có ý hết cả. Càng van xin thì càng nhanh ngủm, càng bị hành cho khổ nhục. Thôi thì cứng con mẹ nó luôn từ đầu cho lành, chứ kiểu gì nó cũng cho tôi sấp mặt lờ là chắc…
Nên tôi giương mắt nên soi mắt lão ta, tôi cam đoan rằng đéo phải cái “con lợn nhựa” trong phòng chơi Thoa, càng không phải người đã hiếp Linh Linh của tôi. Trông lão ta cứ ốm yếu thế nhồn nào ấy, đeo một cái kính trắng gọng vàng. Mặt có nét giống Tuyết Ngân, mà chính xác hơn họ tên cúng cơm, của em ấy là Đỗ Vân Anh, tuy nhiên khi đó tôi đầu óc đâu mà nghĩ ra điểm ấy. Tôi thấy lão có vẻ hiền lành và còn đẹp giai là khác, lão có vẻ hợp với làm giáo sư, hay thương nhân hơn là đi làm xã hội đen…
Hay là lão vào đây giảng đạo, giảng thần con mẹ nó thánh quá, nên người ta tôn lão lên làm Trùm? Thề là tôi cứ thấy lão lom dom thế cặc nào ấy, phát đấm thì thiếu, mà phát đá thì thừa… Cỡ lão mà chơi một vs một với tôi chỉ có vỡ đòn, mình tôi á, chấp dăm thằng như lão ở thời con trai trẻ luôn. Xã hội đen xã hội thâm gì, nhìn lão chỉ thấy yếu đuối vãi nhồn. Nhưng mà thật ra tôi đây, cũng mới lom dom bước ra giang hồ, tôi đéo hiểu hết là chỉ có cái đầu thông minh là đủ, to chân khỏe tay thì làm mếu gì, chỉ thành con dao cái búa cho người ta thôi…
Tôi vữa nghĩ vừa trố mắt ra nhìn lão, rồi phì cười vì kiểu nghĩ của mình, nên đương nhiên đám đệ của lão ngứa đèn, một thằng quát lên bảo tôi:
– Cụp con mẹ mày pha xuống, tuổi lồn gì mà nhìn ông chủ hả thằng kia, mà cái thái độ của mày lấc cấc vãi… Để các các bố mày chỉnh cho mày trật tự mới được…
Giang hồ đểu mới khua môi múa mép, tỏ vẻ ta đây này kia kiểu dở ông, dở thằng thích thể hiện. Mấy thằng “giang hồ mõm” ấy tôi khinh, bởi bọn đấy ngoài đời lom dom, hãm tài khỏi phải nghĩ luôn… Chứ bọn này nó không như vậy, nó không cần sấm chớp gì nhiều, một phát là mưa ngay khỏi dọa. Nên thằng đó nói chưa dứt lời, đã có hai thằng đô con, đang đứng gần tôi nó lao vào, thôi thì mưa đòn các kiểu luôn. Tôi ăn đủ các món “cháo hành” ngay, chúng nó ” thông tai” tôi, cho tôi ăn ” cháo sườn” thập cẩm bằng giày đinh. Chúng còn dùng đầu tôi đập liên toại vào tường nhà cạnh đó, kiểu này trong tù bọn nó gọi là ” đánh điện “. Kiểu như thời chiến tranh, người ta gõ điện đài “… tút… tút… “cho nhau, nhưng đây gõ bằng đầu tôi… địt mẹ… đau vãi nồi…
Tôi khi trước chỉ có nghe kể, chứ bây giờ tôi thì được nếm thật luôn, thế là tai ù, mắt hoa, mồm hộc con mẹ cả máu ra. Cũng may từ hồi theo thằng Hải Cóc, tôi cũng đi đánh đấm ăn đòn nhiều rồi, nên trận này cũng chưa phê lắm, chỉ coi như món khai vị… Tôi lồm cồm bò dậy sau trân đòn, và lại giương mắt lên nhìn lão thách thức, khiến cho mấy thằng đệ của lão ngứa đèn. Cái thằng lúc trước chửi tôi, nó lại gằn lên nói:
– Con chó kia! Mày có thích soi nữa không… trận vừa rồi chỉ là cảnh cáo, mày còn thích thái độ nữa à… Để các bố chỉnh tiếp… cho mày nổ cả pha lẫn cốt luôn…
– Thôi! Thằng này cũng có tí bản lĩnh đấy, không nên đánh nó như vậy nữa, mấy con thấy nó không biết ăn lời, thì cũng phải biết cách mà dạy bảo, các con đánh sấp mặt nó xuống cho chú nghen…
Á đù! Tôi thấy lão Trùm cất lời, giọng lão vẫn điềm đạm nhỏ nhẹ, mấy câu đầu tôi tưởng lão tha cho tôi, ai dè câu cuối chốt hạ thì ác độc vãi nhồn. Và cái kết là tôi ăn trận mưa đòn thứ hai, trận này thì phê lòi tòi mói, thiếu nước là ngất xỉu tại chỗ mà thôi. May tôi cũng từng ăn đập nhiều, nên độ lì đòn cũng có chút, tuy nhiên cũng không thể dậy được, tôi nằm bẹp như con gián ở trên sàn, mặt mũi thân thể tôi bê bết máu… Chị Hương thấy tôi bị đánh, chắc chị xót xa lắm, nên chị bật khóc nức nở, chị vùng được ra, chạy đến ôm chân lão Trùm gào lên:
– Thôi đi… thôi đi… em xin anh đừng đánh nữa, anh muốn hành hạ em kiểu gì cũng được, đừng đánh anh ấy nữa hu… hu…
Tôi tuy bị đau thật, nhưng thấy chị kiềm chế không nổi, sợ lộ hết ” bài vở ” rồi sẽ chết cả hai, ít ra tôi chết là được rồi. Vì tôi dám “ăn” con bồ của lão ta, người ta nói cấm có sai: ” Đàn ông nông nổi giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu “. Chị Hương chỉ tính một, mà không tính hai, chị làm như thế khác gì, gián tiếp nhận tôi là bồ của chị, thà là chấp nhận lão ta chỉ định đại thằng nào đó. Để cho nó địt vài phát là xong, đây lôi tôi vào cuộc thì xác định sấp mặt lờ thế này là phải…
Tôi vốn là kẻ chuyên “thông minh đột xuất, và ngu bất thình lình”, nên tôi lập tức nghĩ ra diệu kế. Tôi phải cố cứu chị bằng được, vì thế tôi có gắng gượng vùng dậy nói to:
– Địt mẹ con lồn thối kia! Mày lừa bố mày… để bố mày vào đây ăn đòn thế này, biết thế tao đéo thèm tiền của mày, đéo tham vì mày xinh thì đâu đến nỗi, giờ tao có chết cũng tại tao ngu. Mày im con mẹ mồm vào, cái kiểu “mèo khóc chuột” làm cái đéo gì hả…
– Bộp bộp…
Tiếng lão Trùm vỗ tay bôm bốp, rồi lão cười ha hả nói:
– Hay… hay… chửi hay lắm, có chí khí đấy… ha… ha…
Lão ta khoái chí lắm cười một hồi, rồi lim dim mắt bảo tôi rằng:
– Này con giai nếu con ghét nó thế, thì chú cho con khẩu súng, thịt nó luôn đi cho hả giận, còn chú cũng khong tiếc cái loại đàn bà đĩ điếm này nữa… thực hiện luôn đi con.
Địt mẹ! Đéo hổ danh lão là trùm thật, đầu óc xảo quyệt vãi cả nhồn. Mà vừa cho người nên tôi nhừ đòn, xong vẫn “… chú… chú… ” với “… con… con…” vãi lù. Giờ đưa súng cho tôi bảo tôi bắn chị Hương, đòn này thâm hiểm không đỡ nổi. Vì nếu không bắn chị thì là tôi có tình ý với chị, mà bắn chị chết thì tôi có sống qua khỏi, tôi cũng sẽ giằn vặt cả đời…
Lão nói xong quay lưng lại bảo thằng đằng sau lão, cái thằng khi trước to mồm chửi tôi rằng:
– Khánh! Con lấy súng đưa cho nó làm việc đi, nó không bắn con Hương, thì con bảo các em con bắn chết nó cho chú nhé…
Đòn này thì kinh rồi, xác định là tôi và chị cứ là “ẳng chó”, bởi thằng Khánh nó lấy ra khẩu côn ru lô sau lưng, bảo một thằng đệ gần đó mang hộp đạn mới đến. Nó thảy ra tất cả đạn trong súng, thay đạn mới vào và lắp lại đưa cho tôi. Đời nó thế đấy các bạn ạ, không hề giống phim tí nào… Trong phim mà tôi vẫn xem với thằng Hải Cóc, người ta chỉ lắp một viên đạn thôi, để thử nhau là chính. Còn đây cả khẩu côn này, lắp đầy cả băng đạn mới tinh vàng chóe thế kia…
Thì thôi cứ là xác con nhà bà định, đã xiết cò thì ít có trượt lắm. Mà bọn nó dã chủ ý đưa tôi cả băng đạn thế, cũng tính cả khả năng tôi bật lại. Khẩu đó có sáu viên đạn trong cối đạn, cứ cho là tôi bật lại đi nữa, bắn hết sáu viên, thì người tôi cũng thủng lỗ chỗ, thành cái tổ ong ngay. Nên nó đã đưa được súng, thì hẳn nó đã có dự tính hết, mà bọn này toàn chơi tiểu liên cực nhanh. Vì vậy chỉ có nước chết mà thôi, không có hy vọng gì đảo ngược tình thế như trong phim, làm gì có chuyện dí súng vào đầu ông chủ, rồi khống chế lão ta, sau đó đi cùng người đẹp ra về… Không có cái mùa xuân ấy đâu các bạn ạ…
Nên tôi nhận súng thì suy nghĩ luôn rằng: “… phát này chỉ đi mà không có về, chị cũng khổ sở rồi, thà để chị chết bởi tay tôi còn hơn, chết sớm đi đỡ bị hành hạ… trăm cái không tránh khỏi số. Thôi thì để chị đi trước, tôi đi sau vậy…”. Nên tôi cầm khẩu súng lên, thì lập tức thằng Khánh cho đàn em lôi chị đến gần tôi, rồi bọn nó còn cẩn thận, cử thêm bốn thằng đến thêm đứng cạnh lão Trùm. Bia thịt người là đấy chứ đâu, nếu tôi bật thì mấy thằng đó sẽ đỡ đạn cho lão trùm…
Lão Trùm đến giờ này mà nói, thì thực không hổ danh thật. Túc trái đa đoan vô cùng, chẳng trách lão lên được thành Trùm, tôi hiểu và chỉ có nước là chúng tôi phải đi chết. Tôi cầm súng đến dí đầu chị và chửi:
– Địt mẹ con đĩ này! Vì mày mà bố phải khổ, mày đi chết đi…
Cả căn phòng im lặng như tờ sau câu nói của tôi, tôi cố ý đứng xoay lưng về phía lão Trùm, nên chỉ chị mới nhìn rõ mặt tôi. Tôi nói nhưng thật lòng tôi đau, phải giết chị là điều bất đắc dĩ, từ khóe mắt tôi… giọt nước mắt không kiểm nổi đã ứa ra. Chị ngước lên và thấy điều đó, chắc chị hiểu cả nên chị chỉ lạnh lùng nói:
– Thằng hèn… có vài trận đòn mà đã sợ, mất công tao bỏ tiền cho mày, mày bắn đi, bắn chết tao luôn đi, tao thành ma cũng theo mày mãi đó…
– Nó đã nói thế cho nó đạt yêu cầu đi con giai… Chú đây không cần loại đàn bà phản bội, tự ý làm linh tinh…
Lão Trùm giục tôi kết thúc, tôi dĩ nhiên cũng xác định toạch rồi. Thôi thì tiễn chị đi trước vậy, câu nói của chị là tôi đã hiểu, ý chị muốn nói rằng: “… thôi cứ bắn đi, duyên này lỡ, thì kiếp sau bên nhau, chị yêu tôi sẽ theo tôi mãi, kể cả thành ma đi nữa”. Tôi lặng lẽ lên đạn và chĩa vào đầu chị…
… tim tôi muốn vỡ vụn, khi tay tôi phải tự xiết cò, đau đớn tôi không dám nhìn khoảnh khắc đạn xiên vào đầu chị…
… chẳng gì cũng từng ngủ với nhau, từng thân thiết… từng chia sẻ cho nhau nỗi đau, và giờ đây cùng chung nỗi đau, bị người ta dùng người nhà uy hiếp…
… chị chết tôi chết, ân oán sẽ theo xuống cửu tuyền, đành thôi vậy…
– Đoàng…
Một tiếng nổ chát chúa vang lên trong tầng hầm…
… kết thúc… phải kết thúc thật sự…
… xin lỗi chị… chị đi trước vậy…
Tôi nghẹn nhắm mắt nghẹn ngào nghĩ, tôi bắn xong không buồn mở mắt, mà cầm khẩu súng tự chĩa lên đầu, tôi cũng đi thôi chứ còn giữ cái mạng chó làm gì nữa…
– Ha… ha… tốt làm tốt lắm… có phần giống chú thời trai trẻ đó con giai, dám làm dám chiến dù giá phải trả thế nào… được… có bản lĩnh!
Lão trùm cười ha hả bảo tôi như vậy, nên tôi mở mắt ra ngoái lại nhìn lão lần cuối nói:
– Tôi chỉ xin ông một điều, tôi sai là tôi dụ dỗ chị ấy, đúng chúng tôi là nhân tình, nhưng tôi không có biết là ông là chủ của Hương, bây giờ tôi cũng sẽ tự xử. Chỉ mong ông thả người nhà của Hương ra là đủ…
Tôi quay lại nhìn chị Hương, chị đang nằm ngửa trên nền nhà, máu từ sau đầu loang ra một vũng, chính là tôi đã giết chị thật. Nhưng tôi đâu còn có sự lựa chọn nào đâu, tôi buồn lặng lẽ kê súng vào thái dương mình chuẩn bị xiết cò… Tôi nói điều đó với ông ta, coi như di nguyện của tôi. Nếu ông ta mủi lòng thì giúp, còn không thì tôi cũng chết là hết…
… Tôi xiết mạnh cò súng…
… Bạn đang đọc truyện Tình anh em tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-anh-em/
– Cạch…
Tiếng kim hỏa gõ vào ổ đạn khô khốc, đạn không có nổ… cả căn phòng có tiếng vỗ tay ầm ầm. Tiếng lão Trùm vui vẻ vang lên bảo:
– Tốt… tốt… lắm có bản lĩnh, thôi Hương dậy đi nằm vạ như thế đủ rồi đấy…
Tôi bàng hoàng khi chị Hương ngồi dậy lau máu, chị không chết vì súng không nổ được, khi tôi bắn chị thì vẫn là đạn thối trong ổ. Tiếng súng nổ là thằng Khánh nó bắn xuống nền nhà, chị Hương choàng dậy ôm chầm lấy tôi bật khóc nói:
– Anh… cuối cùng thì anh cũng vượt qua thử thách của ông chủ, chúng ta nhất định sẽ sống tốt bên nhau rồi…
Thử ư?
Một phép thử kinh hoàng vậy sao? Đúng là lão Trùm có khác tư duy hơn người thật, sau đó tôi mới được chị Hương cho biết, chị bị lão Trùm phát hiện chị ngoại tình với tôi. Nhưng chị đã hết sức van xin lão ta, và lão cũng yếu rồi không còn chơi được chị mấy, nên lão đồng ý cho chị cặp với tôi, để chơi nhau cho lão xem tiêu khiển, thỏa mãn cơn thị dâm của lão. Nhưng tôi phải qua bài thử chết người đó, nếu tôi không dám bắn chị, và tự sát thì lão sẽ giết cả hai…
Chị đã buộc lòng phải đặt cược cả vào tay tôi, nên là khi tôi tỉnh dậy mới thấy chi tơi tả như vậy, nhưng đó vì chị bị lão Trùm xử vì tội phản bội lão ta. Nhưng tôi cũng chưa vui mừng được bao lâu thì lão trùm nói:
– Chuyện đó có thể bỏ qua, nhưng con giai ạ! Mày đã lén dùng người của chú, khi không được phép, tội chết có thể tha… nhưng tội sống không thể không xử…
– Vậy ông muốn tôi sao đây? Cùng lắm là tôi chết là xong…
Tôi sẵng giọng vì cũng tôi đã đi qua cửa tử, nên tôi không còn sợ gì hết nữa, lão muốn phạt sao thì phạt. Nên khi lão ta khề khà bảo:
– Một là con tự hủy đi dung nhan, hai là tự bẻ gãy hai tay, hoặc gãy hai chân đi, thì chú sẽ tha tội cho con, và cho luôn cả cái Hương cho con… Còn nếu không đủ tự tin để làm, thì các em em ở đây nó rất sẵn lòng giúp con đó, chỉ sợ là nó giúp nhiệt tình quá thôi…
– Định mệnh!
Độc ác đến thế là cùng, đã làm gãy tay hay gãy chân, mà còn phải tự xử nữa. Nhưng ác nhất là phải hủy hoại mặt mình, nên tôi bình thản nói:
– Mặt tôi là do cha mẹ ban cho, tôi không muốn thành ma, nên tôi chấp nhận tự hủy đi đôi chân vậy…
– Được…
Lão Trùm gật đầu đồng ý, và thằng Khánh ra hiệu cho đàn em mang đồ đến. Tôi hiểu giờ này không làm ắt chỉ có chết, nên tôi tự kê chân lên hai cái khối bê tông chúng nó mang vào, tay tôi tự cầm gậy sắt đập gãy chân mình. Đến cái chân thứ hai, thì chị Hương phải phụ tôi đặt lên đó. Đau đến tận đỉnh đầu, nhưng tôi nghiến răng đập nốt phát còn lại vào ống đồng của mình, rồi tôi ngất lịm trong đau đớn với hai cái chân gãy…