Tình anh em

Chương 77



Phần 77

Tôi trở về nhà đi qua phòng chú Bạch vẫn thấy đèn còn sáng, lại nghĩ muốn đưa Tiểu Linh đi cũng cần xin phép chú ấy. Nên tôi bước vào phòng, thấy chú ngồi ghế bành xoay ra cửa sổ hút thuốc. Người trước mặt tôi đó là Lý Đình thật hay giả, tôi không biết chắc chắn, nhưng mà tôi biết thật sự con người này, không hẳn có hại tôi… Từ khi đón tôi ở quê lên, tôi có chút nghi kỵ và đề phòng, tuy nhiên thời gian qua đã lâu, tôi cảm thấy chú ấy một là thương tôi, không thì là kẻ rất nguy hiểm và nhẫn nại, chỉ có như thế mới âm thầm chịu đựng tôi, từ suốt các ngày tháng qua…

– Đã vào rồi một lời chào cũng không muốn nói sao con giai?

Chú cất giọng trầm lắng nói với tôi như vậy, tôi có chút ấm áp vì lời nói đó… kể từ khi cha tôi mất. Đã không còn ai nói với tôi theo kiểu thân mật nữa, huyết thù không thể trả, gia đình thì tan nát chia đàn sẻ nghé, mẹ tôi bỗng chốc hóa ra người khác. Tôi thật sự là đau lòng lắm, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa là gì cả, chỉ biết nhẫn nhục. Tôi khẽ khàng ấp úng nói:

– Thưa chú! Con không muốn làm ngắt dòng suy nghĩ của chú, nên con thật sự không dám cất lời…

– Không dám? Hay là không muốn… đúng ra cũng nên gọi một tiếng cha vợ đúng nghĩa được rồi, mà từ lâu vẫn không chịu. Bây giờ đã chững chạc hơn, trưởng thành rồi có những việc đã quyết thì nên làm, đừng cứ hơi tí phải hỏi ý người lớn… Như vậy trẻ con lắm, ra giang hồ nên biết mình là ai, cần làm gì, thì làm ngay… Thế nhé con giai, ra ngoài đi… chú mệt rồi cần nghỉ ngơi…

Rõ ràng là tôi chưa kịp nói gì mà, những câu nói đó là cho phép tôi tự tung tự tác, hay là dằn mặt tôi nhỉ? Đầu tôi vẫn chưa thể nảy số ra được, chẳng gì thì đầu chú cũng cao hơn tôi, ra giang hồ lâu hơn tôi kia mà. Tôi không có cách nào khác ngoài lễ phép chào:

– Chào chú! Con xin phép về phòng ạ…

Tôi đi ra đến cửa thì chú lại nói với theo một câu rằng:

– Muốn làm việc lớn trong giới giang hồ cần có dã tâm, nhưng cũng phải biết tiến, biết lùi… Chớ có ngựa non háu đá, đường dài thì mới biết sức ngựa, vạn bất đắc dĩ mới phải đối đầu trực tiếp, bởi vì đấu đá trực tiếp, dù ta đâm được người hai đao, có chắc người lại chẳng không đâm ta lại một đao. Mấy câu đó nhớ mà làm…

– Vâng thưa chú…

Tôi đáp lời rồi đi về phòng, cả đêm đó tôi miên man nghĩ về lời của chú Bạch. Hình như chú có ý muốn dạy bảo tôi? Hay cảnh cáo tôi nhỉ. Tôi muốn đưa Tiểu Linh đi, chưa mở mồm thì chú đã chặn họng rồi, gần như tất cả mọi người họ đều biết về tôi nhiều hơn tôi biết về họ. Tôi cứ như con rối, hết kẻ này đến kẻ kia giật dây, chứ thực sự là tôi chưa làm được cái gì nên trò hết…

Sáng hôm sau tôi dậy hai mắt thâm quầng, đi ra phòng ăn đã thấy chú Bạch và Tiểu Linh ngồi sẵn ở đó, thấy tôi Tiểu Linh vồn vã nói:

– Anh ăn sáng đi rồi chúng ta ra ngoài, đồ đạc của hai đứa mình đã được chuẩn bị xong hết rồi, sao đêm qua anh lại bí mật không cho em biết? Sáng nay ăn sáng Papa nói em mới biết đó…

Tôi choáng… cho dù chú là bạn hay thù, rõ ràng là đang đi guốc trong bụng tôi rồi. Có thể con mụ Thiên Hậu đã đúng, chú là kẻ phản đồ, thực sự không phải là là Lý Đình. Nhưng dẫu bạn hay thù, thì tôi cũng ở thế hạ phong rồi. Tôi không thể nào cưỡng lại được, chú khẽ liếc nhìn tôi rồi bảo:

– Ngồi xuống ăn đi, cho Linh Linh đi loanh quanh vài hôm. Rồi đi Tam Giác Vàng giải quyết việc, chuyến này cả Tiểu Linh cùng đi, nhưng con yên tâm chú đã nhờ người chuyển tin rồi. Khưu Chính Giang bây giờ đã lên Tư Lệnh Trưởng, đều hành thay thế Tướng Khun Thát, Con giai con cũng nên cố gắng, cho chú được nghỉ ngơi như Khun Thát đi, thân già này cũng mệt rồi…

Sự việc xoay như chong chóng, tôi khá là bất ngờ… trước kia tôi vẫn nhớ chú bảo tôi vào Huyền Vũ, còn tìm cách gây nội loạn Huyền Vũ Đường thế mà… Nên đợi khi Tiểu Linh ăn xong, em ấy về phòng thay đồ tôi mới hỏi chú Bạch rằng:

– Có phải mọi việc con làm chú đều biết?

– Ừ…

Chú gật đầu nói với tôi mỗi câu đó, làm cho tôi lạnh gáy vô cùng. Nhưng tôi vẫn đánh bạo hỏi tiếp:

– Còn chuyện Huyền Vũ Đường thưa chú?

– Cái ghế Đường Chủ Huyền Vũ Đường giờ ngồi vào cũng được, không cũng được, tuy nhiên có việc cần làm hơn… Cứ đi Tam Giác Vàng đi, mọi việc khác không nên quan tâm nhiều…

– Nhưng… nhưng… thưa chú!

Tôi ấp úng nói, vì tôi còn đang dấu Rurouni Kenshin ở bên chỗ hội thằng Cu Sủn. Giờ mà tôi đi thì biết làm thế nào, khi mà sinh mạng hắn còn đang leo lắt như vậy. Nhưng tôi chưa kịp nói câu nào thì chú đã nói:

– Chẳng phải con muốn cứu người sao, chuyện này chỉ Khưu Chính Giang làm được, nơi đó vô pháp vô thiên. Tiền của lại nhiều, hãy nhớ câu này: “Muốn người ta không biết, trừ phi đừng làm…”. Ăn xong thì mau đi đi…

– Vâng thưa chú!

– Dọc đường nhớ quan tâm chăm sóc Tiểu Linh cẩn thận, chuyến đi này tuyệt không thể cho ai biết, dù người đó là ai…

Chú Bạch còn dặn tôi như vậy, tôi vẫn băn khoăn về cuộc thi nên hỏi chú:

– Thế còn về ngày thi đấu chung kết Huyền Vũ Đường ạ?

– Cứ đi đi… này con giai! Con nghĩ cũng đơn giản nhỉ. Sự thật thì không ai dễ dàng, để một thằng trẻ ranh, phẩm hạnh nhỏ nhoi trong xã đoàn, công ít tội nhiều, lại bỗng leo lên vị trí ngang của bậc cha, chú của nó dễ như vậy sao? Đầu óc nảy số thêm đi… còn nhiều cái phải cố gắng, thế nhé làm cho tốt!

– Vâng!

Tôi đáp rồi tập chung vào ăn uống, nhưng vẫn không ngừng suy nghĩ. Đúng là tôi có nhiều lần đã đi mất tích một thời gian, nhưng chú chưa từng hỏi tôi đi đâu về. Có thể ván cờ của kẻ phản đồ Thiên Địa Hội và Thiên Hậu không đơn giản, ai là kẻ thao túng bàn cờ này, và tại sao tôi bị đẩy qua đẩy lại tôi chẳng rõ. Rốt cuộc thì tôi là cái quái gì trong cuộc chơi của họ nhỉ… Cái ẩn số chết tiệt này chừng nào tôi chưa giải được, thì tôi còn đau đầu nhiều…

Tôi đưa Tiểu Linh đi sang chỗ bọn thằng Sủn, rồi một mình đánh xe đi đến Hoa Cát Bạch Hổ làm việc. Tôi đi mà đầu óc cứ để trên mây trên gió, bởi vì mọi mối rối càng gỡ càng rối. Đột nhiên có vụ tai nạn xe phía trước, mọi người ầm ĩ cả buộc tôi phải dừng lại, ra ngoài xe ngó nghiêng. Khi tôi trở về đi một đoạn, thấy một bóng đen phía ghế sau trồi lên, tôi vốn cả mừng nghĩ rằng Hắc Muội sẽ tìm tôi. Nhưng không là một thằng ất ơ nào đó, nó tranh thủ lẻn vào, nó kề dao vào cổ tôi nói:

– Đi mau chú Hạo Thiên muốn gặp mày…

– Vứt mẹ cái thanh sắt rỉ của mày đi, mấy giờ còn chơi dao… Gặp thì gặp sau mày về bảo lão ấy, mời thì mời cho tử tế vào hiểu không? Giờ đi đâu?

– Cứ đi theo tao chỉ dẫn ok…

Tên đệ của Hạo Thiên nói với tôi vậy, tôi kêu hắn vứt con dao đi, tôi khác đi đến chỗ Hạo Thiên cần gặp. Từ lúc tôi gặp Khưu Chính Giang rồi Thiên Hậu… Thì tôi bắt đầu thấy Hạo Thiên này là lom dom yếu thế nhất, lúc nào cũng núp lùm như con chuột sợ mèo vậy. Tư nhiên tôi đâm ra khinh bỉ lão ta, kể cả cái thủ đoạn bắt Dì Lan và Ly uy hiếp tôi. Nhưng tôi hơi khó hiểu chút, là con ma cờ bạc đó, tại sao lại ăn cắp được công thức Thanh Tử quý giá như vậy được…

Vô tình ăn cắp được do không biết hay là cố ý, chắc chắn chỉ là vô tình thôi. Nên giờ hiểu ra giá trị của nó, mới sinh ra dã tâm muốn đoạt lại chăng? Công thức này không chỉ một người thèm, mà rất lắm kẻ nhòm ngó nó. Đột nhiên tôi chợt nghĩ, tại sao họ sai tôi ăn cắp công thức này, thì tôi lại không tương kế tựu kế mà tạo ra một vài bản giả, đi mà giao dịch chứ nhỉ…

Dùng cái đó mà trao đổi quyền lợi há chẳng tốt sao? Chú Bạch nói đúng: “Muốn làm việc lớn trong giới giang hồ cần có dã tâm…”, nếu giờ tôi cứ đưa đại cho kẻ nào đó, rồi phao tin lên cho kẻ khác biết. Giang hồ sẽ có một trận máu tanh, tôi chẳng phải là ngư ông đắc lợi sao? Rất nhiều người thèm muốn mà chưa từng có được nó. Thế cho nên cứ tạo ra một vụ như vậy… thì tôi mới hết ở thế lom dom được.

Tôi theo sự chỉ dẫn của hắn, đến một chỗ vắng ở gần thị trấn Xuân Mai, nơi đây người qua lại chẳng có ai. Đợi một lát thì tôi thấy Hạo Thiên xuất hiện, trông ông ta lần này có vẻ béo tốt và đạo mạo hơn, thấy tôi ông ta nói:

– Mời cậu ngày một khó đó, việc chúng ta giao kèo đã lâu, cậu làm đến đâu rồi…

– Tôi đã có thứ ông cần, nhưng tôi giao một nửa thì ông thả người, tôi sẽ giao nốt phần còn lại cho ông ok?

– Lâu rồi không gặp tư cách làm việc có vẻ khá hơn đấy! Được có vẻ cậu không làm tôi thất vọng, thế khi nào giao đồ thì giao người vậy nhé…

Hạo Thiên Vui vẻ vỗ vai tôi, chẳng biết lão tin thật hay giả vờ tin, nhưng tôi phải đem lão ấy ra kiểm chứng. Nếu tôi lừa được lão Hạo Thiên này, thì coi như cũng thể lừa được kẻ khác. Đúng là vô độc bất trượng phu, không mưu tàn kế độc để tranh quyền cướp vị, thì biết bao giờ mới vươn lên được. Tại sao tôi phải ngây thơ mà tin vào mấy trò hề thi thố lên lão Đại Huyền Vũ Đường ấy nhỉ. Tôi tính tạm biệt lão ra về, cũng chẳng muốn hỏi thăm Dì Lan, vì tôi nghĩ với người điên, gặp cũng vô ích…

Chỉ khổ cho Dì đang là một thôn nữ bình dị hiền lành, nay lại rơi vào nanh vuốt bọn ác nhân, thất đức. Cuộc đời Dì đã chẳng có mấy hạnh phúc rồi, một cái kết không có hậu cho Dì… Tuy nhiên tôi còn nghĩ một việc khác, đó chính là tại sao không hỏi Hạo Thiên về Lý Đình, họ là anh em của nhau ắt có gì đó biết được đâu là Lý Đình giả, và đâu là thật chăng? Tôi liên tranh thủ hỏi Hạo Thiên rằng:

– Liệu bây giờ ông gặp Lý Đình, thì ông có nhận ra ông ta không, nếu ông ta trông ở bộ dạng khác…

– Lý Đình này có đốt ra tro tôi cũng nhận ra hắn được, đó là hắn vốn có một cái tật nhỏ, chuyện này chỉ anh em tôi biết thôi…

Hạo Thiên đang vui lên bộc bạch mà nói, thì bỗng có tên đàn em chạy tới hớt hải ra hiệu. Lão ta đi ra chỗ thằng đệ hai người thầm thì gì đó, thì Hạo Thiên quay lại tôi bảo:

– Thôi cậu về đi tôi có việc rồi, bao giờ giao dịch nói tiếp… cậu đi luôn đi… tôi không tiễn!

Tôi cũng chẳng mặn mà gì nữa, đánh xe vụt đi luôn, khi tôi ra đến đường cái thì xe tôi đâm phải vật gì đó, làm cái bánh xe hết hơi, tôi đành bỏ đó. Lóc cóc đi bộ tìm người kéo xe đi sửa, may còn có một gara kế đó không xa. Trong lúc chờ đợi tôi ngó ra đường, thì bất chợt thấy cái xe BMW quen thuộc, cái xe đen bít bùng mà Mỹ Mỹ hay dùng đi công vụ. Thật sự là trùng hợp hay là có chuyện gì, mà đại tiểu thư xứ Kim Chi lại lặn lội xa xôi thế này nhỉ. Xe của Mỹ Mỹ rẽ vào đúng cái đường tôi vừa đi ra…

Tôi với em ấy kể như là tình nhân, nhưng vẫn có bí mật riêng, và tôi tin dã tâm của em cũng chẳng hề nhỏ nhoi. Chắng bọn Kang Fe Hàn thứ chúng muốn, không đơn thuần chỉ là buôn bán hàng trắng, cũng chỉ là đến đây để độc chiếm công thức Thanh Tử quý giá kia. Ngày trước trong trận chiến đó, tôi đã biết đến thằng Lukas Podolski, tức là bọn xã hội đen Hàn chưa chắc đã một mình, chúng nó sẽ có một nhóm lợi ích là chắc luôn.

Nên tôi bán tín bán nghi, bắt đại một cái xe ôm gần đó, nhờ anh ta đuổi theo xe của Mỹ Mỹ. Quả nhiên lát sau rẽ vào chỗ tôi đã gặp lão Hạo Thiên, nhưng đây là hang hùm, ổ rắn của của lão Thiên già kia. Đánh rắn động cỏ mất, bởi thế tôi để anh xe ôm ở ngoài xa, còn tôi tìm cách đột nhập trở lại khu vực đó… Tôi cũng đoán ra, họ chẳng thể gặp ở chỗ bãi đất trống, nơi lúc trước mà tôi đã gặp Hạo Thiên, chắc phải ở chỗ nào kín đáo hơn…

Tôi đang lom khom, giữa những lùm cây chuối mấp mô gần bãi đất, để tìm lối vào, thì có bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi nói:

– Anh đúng là con gà, anh đi rình rập kiểu này, thì biết bao giờ mới biết chân tưởng hả?

Tôi giật bắn cả mình, quay lại thấy hai con bé như học sinh, chúng nó một đứa cầm ô đen, một đứa cầm ô trắng nhìn tôi cười toe toét. Dĩ nhiên tôi thì giờ không lạ cặp hung thần này nữa, chính là Hắc Bạch Vô Thường – Thưởng Thiện Phạt Ác của Thiên Hậu. Hai em ấy với tôi giờ cũng là một chỗ dựa, nên tôi đi kẹp giữa Hắc Muội và Bạch Tỷ, có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Nhưng giờ chưa phải lúc, tôi chỉ hỏi mỗi câu rằng:

– Thế hai người bọn em cũng đến để nghe lén họ sao?

– Không… đến để giết người…

Hắc muội lạnh lùng nói, đúng là “cái bình thuốc độc di động bé” này nó vẫn tàn nhẫn thật, nói giết người như là nói chơi vậy. Tôi chột dạ liên hỏi tiếp:

– Không phải Thiên Hậu nói giết anh chứ?

– Không dĩ nhiên là không rồi, nhưng anh sắp phải qua ải thứ tư đó… Thôi chúng ta đi chứng kiến chuyện vui đi nào…

Nói rồi Bạch Tỷ và Hắc Muội kéo tôi đi, không hổ danh cho họ là sứ giả của Thiên Hậu, hai em ấy nhanh chóng đột nhập vào cái nhà kho. Nơi mà tôi thấy Mỹ Mỹ đang nói chuyện với Hạo Thiên, câu chuyện phía trước tôi không nghe hết, chỉ kịp nghe đoạn cuối rằng:

– Mỹ Đại Tiểu Thư việc giao dịch coi như xong, cô nhớ cung cấp cho tôi đủ số vũ khí, để tôi trang bị lại cho anh em. Còn việc giết tên Tú đó nên để tôi làm… vì việc đó để như trở bàn tay. Chỉ cần Mỹ Đại Tiểu Thư chuyển cho tôi thêm hai ba hòm đạn là ok…

Mẹ kiếp! Hóa ra họ liên thủ chơi tôi, thế mà tôi vẫn tin Mỹ Mỹ em ấy chứ, trong khi đó Hắc Muội nằm cạnh tôi trên trần nhà kho, khúc khích thì thầm vào tai tôi rằng:

– Anh nghe chưa… anh chỉ có giá bằng mấy hòm đạn thôi hi… hi… thật bèo quá mà…

Nhưng tôi không bận tâm lắm, vì tôi đang lắng nghe Mỹ Mỹ nói:

– Đối với thằng ngu ngốc đó, không cần phải nhọc công đâu… Ông cứ làm tốt việc chúng ta hợp tác đi… Tự tôi tự có dự định…

Rồi Mỹ Mỹ quay lại phía sau nói:

– Lukas Podolski! Anh bảo anh em chuẩn bị chuyển hàng cho họ…

Tôi lòng đau nhói nghĩ:

– “Mỹ Mỹ tiểu thư! Chúng ta thành kẻ thù mất rồi…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...