Tình anh em
Chương 76
Tôi ở thế gà mắc tóc, thật sự khi đó nhất thời không thể nghĩ nhiều, nên tôi chỉ tính vác Rurouni Kenshin ra ngoài đã. Chứ để anh ta ở trong là không ổn, cũng may lúc bấy giờ lão Trùm cất tiếng:
– Này lão Long anh đã già thật rồi, từ lâu quên quy tắc của chúng ta đặt ra sao? Nếu như ai cũng làm tang lễ truy điệu cho ứng viên bên mình, thì sẽ gây ra cảm giác đau thương lẫn thù hận. Dĩ nhiên người của Đường này chắc chắn do bên Đường kia giết, như vậy nội bộ của chúng ta vì thù hận mà sinh loạn. Không được… không được…
Tôi hiểu câu này là lão Trùm một phần có ý chữa cháy cho tôi, một phần quả thật ông ta là kẻ cầm đầu, cũng không muốn sinh nội loạn hận thù kiểu đó thật. Nhưng Long Lão Đại kia, cũng không phải kẻ vừa, lão ta trầm ngâm nói:
– Luật lệ chẳng phải do con người đặt ra sao? Nghĩa tử là nghĩa tận, hơn nữa lão Long tôi cũng không phải là kẻ phá quy tắc luật chơi. Mà thằng nhóc bên chỗ anh Bạch này bỗng dưng vác cái xác của người bên tôi ra, tôi không hiểu bọn trẻ này nghĩ gì! Nhưng đã mang ra rồi, thấy người bên mình như vậy sao không khỏi đau xót chứ, nếu là anh Bạch… chắc anh cũng vậy thôi nhỉ?
Long Lão Đại ranh ma đá quả bóng sang chân bên chú Bạch, còn tôi chỉ có thể đứng im mà nghe thôi, không thể nào há miệng trình bày. Giang hồ là vậy đó các bạn, khi các anh Lớn nói chuyện, là phận đàn em không thể hỗn hào chêm vào. Chỉ khi nào hỏi đến mới được nói, hơn nữa đây là các Lão Đại đứng đầu, tôi có chăng cũng chỉ là kẻ ứng thí lom dom. Đã chính thức chiến thắng đâu, để mà được công nhận là Đường Chủ của Huyền Vũ Đường, ngồi ngang vai hai Lão Đại kia. Nên nhanh ẩu đoảng gây hậu quả thật thê thảm, sau này nếu may mắn leo được cao… làm Lão Đại thì tôi phải sửa tật này…
– Anh Long! Việc này anh nói cũng có lý đúng, ông Chủ cũng có lý đúng, về phía Bạch tôi cũng không biết nói gì. Chi bằng chúng ta nghe tụi trẻ nó nói đi, để xem lý do vì sao nó mang cái xác người bên anh ra đây. Việc này cũng chưa từng xảy ra trong các cuộc ứng thí trước kia…
Rồi chú Bạch quay sang tôi nói:
– Tú! Con hãy trình bày trước ông Chủ và Chú Long đây, tại sao con lại mang cái xác này ra ngoài, như vậy là có ý gì… Trước mặt các chú, các bác, tuyệt nhiên không được nửa điều nói dối, hay xàm ngôn, hậu quả thế nào tự hiểu… nói đi…
– Thưa ông Chủ! Thưa hai chú… con biết việc này chưa từng có tiền lệ, nhưng khi giao đấu là đối thủ, con nghe lời các chú, các bác đã dạy. Nhất định không hạ thủ lưu tình, đây là cái đạo lý đầu tiên nếu muốn thành công, con biết nhân đạo là tự sát. Nhưng khi việc xong rồi, đã thế người chết cũng vẫn là huynh đệ của Tứ Đường chúng ta, nên nghĩa tử là nghĩa tận, con muốn mang ra để tự tay an táng. Cũng là để tạ lỗi với vong linh vị huynh đệ đồng đường này, hơn nữa em ấy phận nữ nhi… Thật sự để phơi xác lại lôi đài thì con không nỡ, nhất là con từng nghe anh em Thanh Long Đường nói, chú Long đây là người rất trọng nghĩa trọng tình, đối với anh em người dưới không bạc. Cũng có ý mang ra đây để tạ lỗi với chú Long và Thanh Long Đường… Thi đấu là việc bất đắc dĩ, nhưng xong rồi chúng ta vẫn là huynh đệ đồng đường với nhau ạ…
Tôi rào trước đón sau các kiểu, thật ra có ý gài lão Long này vào thế, đừng có ý mà cướp người từ tay tôi. Lão Trùm lại sảng khoái cười ha hả đập tay xuống bàn nói:
– Khá… khá… khá lắm đó anh Bạch, anh chọn người sáng suốt. Nếu như thằng bé nó may mắn thành công, ngồi lên cùng hàng với các anh. Tôi nghĩ cũng như Tiểu Hương của Chu Tước Đường, tuy tuổi nhỏ nhưng rất biết kính trọng, và lắng nghe các vị tiền bối như hai anh. Chắc lần tới cũng không khiến hai lão già như các anh thiệt thòi đâu nhỉ?
– Bạch tôi vì anh em mà làm, trọng nghĩa, kính tài! Ông chủ! Xin hà tất phải lo Bạch tôi có bụng khác, hơn nữa thằng bé này do một tay tôi dìu dắt nâng đỡ, nếu may có ngày đó thì chỉ thân càng thêm thân. Nhưng chuyện đám trẻ bây giờ, lại làm tôi nhớ chuyện cũ năm xưa của chúng ta. Tôi tuy già nhưng cũng không đến nỗi lú lẫn, còn nhớ ngày xưa anh Long thi đấu lên Thanh Long Đường Chủ, đã một đao mà phân thây ứng viên của Chu Tước Đường thành chín mảnh trên võ đài. Liễu Thanh Thanh khi đó cũng là nữ nhi xinh đẹp mà. Thế nhưng hôm nay anh Long, anh bỗng nhiên lại thương xót một em út trong đường như vậy? Chẳng hay lão Long anh, bỗng nhiên gác đao quy y thành Phật rồi à? Hay thương xót con bé ấy là anh có tình ý riêng, muốn mang về đích thân tế lễ… Bạch tôi nãy giờ càng nghĩ càng khó hiểu, anh Long đây có một tiểu thư là Diễm Quỳnh, nhưng chúng ta có luật, nghiêm cấm cửa con cái ứng thí mà… Vậy phiền anh Long có đôi lời giải thích cho Bạch tôi và ông Chủ vài lời chứ nhỉ?
Tôi hiểu phát này chú Bạch nói xoáy lão Long là có ý đỡ cho tôi, nhưng đúng là lão Long này tàn nhẫn thật. Liễu Thanh Thanh đã chết mà lão còn dùng đao phân xác người ta ra chín mảnh. Đù má… địt mẹ… Lão đúng là vật chứ chẳng phải người mà. Nhưng tôi chỉ nghĩ đến thế thôi, và dừng lại dỏng tai nghe lão Long phân trần:
– À… à ừ… thì hồi trai trẻ chúng ta đều vậy mà, tôi cũng từng nhớ anh Bạch đây, cũng từng để lên chức Đường chủ Bạch Hổ Đường… thông ải giết sạch không trừ một ai, kể cả những anh em thí luyện dẫn ải đó thôi… Chúng ta già cả rồi há chi phải nói để đám trẻ nó cười…
Lão Long đang ngượng ngập bối rối đá đểu lại chú Bạch bên tôi, thì đúng lúc ấy chị Hương chay sang nói:
– Thôi… thôi… hai anh! Các anh đều là bậc cha chú của đám trẻ, hà tất phải tranh luận đúng sai, người chết cũng đã chết rồi. Bên Bạch Hổ mang ra là có nghĩa, anh Long thương xót đám em út là có tình rồi. Việc có tình, có nghĩa, anh em ta hà tất phải nghĩ, tuy nhiên người chết là nữ, việc này để Chu Tước Đường lo hậu sự là hợp lý nhất. Tiểu Hương Hương đây đích thân đăng Hỏa Đàn, mời hai anh và ông Chủ cùng đến tế đàn. Như vậy là ổn thỏa cả rồi chứ… không cần tranh cãi nữa nhé. Đợi cặp Huyền Vũ và Chu Tước xong, thì người bại chúng ta theo đó gom lại làm cùng một lễ… Các anh nhất trí chứ???
Nói đoạn chị Hương quay sang lão Trùm nói:
– Ông Chủ! Tiểu Hương nói vậy đúng chứ? Mong ông ông chủ chấp thuận cho ạ…
Lão Trùm im lặng khẽ gật, còn lão Long và Chú Bạch cũng đành vì thế mà phải đồng thuận. Nên chị Hương hất hàm bảo hai con đệ phía sau rằng:
– Mang đi…
Hai con bé lập tức xuống mang Rurouni Kenshin đi khỏi, chị Hương trước khi đi còn khẽ liếc tôi nháy nhẹ mắt. Dường như chị biết ý của tôi rồi thì phải, nhưng mà thật tôi cũng đâu có lựa chọn khác. Đang phân vân tư lự thì lão Trùm lại cất tiếng:
– Việc coi như xong! Bạch Hổ vào chung kết… ứng viên chiến thắng có thể ra về…
Tôi còn muốn hóng kết quả bên cặp kia ai thắng, nhưng nói thế thì tôi muốn ở cũng chẳng xong. Đã thế chú Bạch còn hất hàm nói:
– Thôi đi ngay đi… Ông chủ đã nói vậy còn đứng đó làm gì, ra theo cánh cửa xanh kia. Sẽ có anh em đưa con về Bạch Hổ nghỉ ngơi…
– Chào ông Chủ! Con chào hai chú… con về!
Tôi đành chắp tay thi lễ và phắn luôn, dẫu không biết Rurouni Kenshin sống chết ra sao, và ai là kẻ chiến thắng của cặp bên kia nữa… Còn lễ đàn hỏa táng hai ứng viên thiệt mạng, được tổ chức ngay hôm sau đó, tôi cũng biết bên Huyền Vũ đã thắng, nhưng vì là ứng viên còn thi đấu. Tang lễ đó tôi không được tham dự, chỉ có mặt các Lão Đại kia mà thôi, nên Rurouni Kenshin chết sống ra tôi không biết, trong khi phía chị Hương thì vẫn im thít và lặng ngắt…
Ba ngày sau…
Lúc đó một giờ sáng… Tôi đang ngồi ở Bar Đại Đồng uống rượu với đám Thà Béo, Cu Sủn cùng Doanh Thái Tử trên tầng thượng, thì có đám em út chạy lên báo:
– Anh Doanh! Bên dưới có một đám con gái áo đỏ, mang theo một cái quan tài, chúng nó ở dưới sảnh chửi bới, và đang đòi gặp anh Lớn của chúng ta, chúng nó nói không gặp không về. Bọn em thấy bọn nó ngang ngược, nhưng chưa rõ nguồn cơn, theo lời các anh dặn chưa dám manh động gì. Chúng nó nói nhất nhất định chỉ gặp anh Lớn, ai khác thì cũng đều là không đủ tuổi nói chuyện với bọn nó… Nếu Anh Lớn nhà chúng ta không xuống, chúng sẽ đập nát hết cái Bar này ra đó…
– Đứa nào… bọn nó là đứa nào mà dám láo toét thế, các anh cứ uống rượu để em đi làm việc… nhanh thôi…
Cu Sủn vớ súng đứng dậy khỏi mâm rượu nói như vậy, thì Thà Béo níu tay hắn lại nói:
– Thằng em dại! Mày trẻ người non dạ… hơi tí là manh động, người ta muốn gặp anh Lớn của chúng ta, thì để anh ấy đi gặp đi… Mày già dái nhưng non hột, anh mày đây chỉ nghe qua cũng biết đó là người Chu Tước Đường. Toàn sư tử cái cả… giỡn mặt là nát xác cả đám đó hiểu không?
– Chu Tước là cái cái đám đéo gì! Chúng nó chửi bới đập phá là em không vui rồi… các anh cứ uống đi. Để thằng em này xuống chơi khô máu với nó… Lâu rồi không được đánh đập một trận ra trò, em đang ngứa ngáy đây…
Thằng Cu Sủn vẫn hung hãn muốn chiến, phải nói trong mấy thằng đệ của tôi. Thì thằng Sủn này tuyệt đối trung thành và hiếu chiến, nhưng nó chỉ là chiến tướng hữu dũng vô mưu, nó đánh đấm cũng tốt… Nhưng không phải người để làm chuyện lớn, chẳng trách nó ở chiếu dưới. Tất nhiên không đủ tuổi hiểu về bốn Đường, còn đám anh em còn lại cũng biết tính nó. Nên chẳng ai cho nó biết nhiều làm gì cả, có lẽ vậy thì tốt hơn chó nó…
Tôi đoán biết là người của chị Hương, nên tôi hạ chén rượu xuống nói:
– Cu Sủn! Thôi em… anh hiểu cái tâm của mày, anh ghi nhận… Nhưng chỉ là đòi gặp anh thôi mà, rượu mãi cũng hết vui rồi, nay có gái tìm gặp, thì anh em ta cũng nên xuống. Mấy anh em, cùng xuống một loạt đi… xem mấy con bé đó định làm gì…
– Dạ anh…
Mấy thằng em tôi dạ ran, cùng tôi kéo xuống sảnh. Kể ra thế lực của tôi giờ cũng tàm tạm khi thêm Thà Béo, nhưng muốn làm chuyện lớn tôi vẫn cần một đại tướng thực sự. Giống như Lưu Bị cần có Quan Vũ hay Triệu Vân ấy, nên tôi vẫn hy vọng Rurouni Kenshin còn sống. Nếu tôi mà thuyết phục được hắn về phe tôi, thì thực sự mới là hổ mọc thêm cánh. Đệ nhất cao thủ của Thiên Thánh Đường – Đông Phương Thánh Sứ mà hỗ trợ tôi được, thì nhất thống giang hồ chỉ là một sớm một chiều…
Nên tôi vẫn mong đám người Chu Tước Đường mang tin tốt, nhưng vác theo cái quan tài, thì vui ít buồn nhiều rồi… Tôi và đám đệ xuống đến nơi thì thấy đám người của Chu Tước đang nghênh ngang đi lại, rõ là chúng là cửa trên với đám đệ vô danh của tôi. Chúng không coi tụi em tôi ra gì thì cũng đúng thôi…
Thấy tôi xuống thì có con bé nhận ra tôi ngay, nó chính là một trong hai con khênh Rurouni Kenshin đi. Chắc là đệ thân cận của chị Hương của tôi. Thấy tôi thì chúng nó mới ngoan hẳn, xếp thành hai hàng đồng loạt chắp tay chào tôi nói:
– Chào Tú Tổng Tài!
– Chúng tôi nghe nói anh ở đây, nên đích thân mang quà đến giao lại anh… Mong anh nhận để chúng tôi còn về báo cáo nhiệm vụ. Mời anh ra kiểm tra…
Con bé tôi gặp có vẻ ra dáng thủ lĩnh, nên đợi đàn em chào xong, thì liền đến gần tôi báo cáo như thế. Tôi và mấy thằng em cùng lại gần, nắp quan tài được mở ra. Tôi thấy Rurouni Kenshin nằm trong đó thiêm thiếp, khuôn mặt xanh nhợt nhạt. Có vẻ hắn chưa chết, nhưng trúng độc cực nặng, chắc sinh mạng cũng như nến trước gió. Hắn mặc bộ váy trắng thiếu nữ, bên cạnh quan tài có dát rất nhiều hoa hồng trắng bằng vải lụa… Nhìn vẻ mặt con gái xinh xắn của hắn, tôi cứ cảm giác hắn giống như nàng công chúa đang ngủ quên vậy…
Đông Phương Thánh Sứ mà người ta kinh hãi đây ư? Trong chỉ như một con bé mười sáu tuổi, xinh đẹp thánh thiện một cách thuần khiết. Ác quỷ mang bộ mặt thiên thần, thật sự là vô cùng khó đoán. Trông lương thiện, nhỏ nhắn xinh đẹp vậy, thì trong giang hồ này, mấy thằng lại đề phòng… không chết vì hắn mới là lạ đó…
– Uây! Xinh đẹp thế này mà đã chết rồi, anh Tú sao anh nỡ nào để em ấy chết, anh có nhiều người đẹp như vậy. Nên san sẻ bớt cho mấy thằng em chút duyên đi… Người đẹp vậy mà chết thật buồn quá…
Đám đàn em của tôi trầm trồ, quả thật vì lai Tây nữa… nên Rurouni Kenshin, hắn thật sự có vẻ mặt con gái vô cùng xinh đẹp. Nhưng ông trời khéo trêu đùa lại để hắn sinh ra trong hình hài đàn ông… Tôi biết việc này không để lâu được, đám người Chu Tước cũng sốt ruột là phải, nếu Thanh Long hay ai biết thì chuyện này dở nhiều hơn hay… Nên tôi nhận người và bảo đám người Chu Tước rút đi…
Đích thân tôi bế Rurouni Kenshin lên rồi ra lệnh:
– Doanh em! Mở cửa xuống tầng hầm, vào phòng Vip đặc biệt nhanh… chuyện hôm nay, những anh em ai đã thấy thì sống để dạ, chết mang đi, có tai như điếc, có mắt như mù, có miệng như câm hiểu không…
– Dạ anh… chúng em biết rồi…
Tôi và đám Doanh Thái Tử rút xuống tầng hầm bí mật, khi ấy tôi mới bảo mấy thằng em tôi rằng:
– Cô ấy chưa chết… chỉ là bị bệnh nặng thôi! Đây là người của anh, việc thay đồ chăm sóc có lẽ để mình anh làm… các em lo việc ăn uống, phục vụ bên ngoài thôi… Tuyệt đối cấm thằng nào động chạm… đây không phải chị dâu của các em. Nhưng đây là người phe mình, phải bảo vệ cẩn mật… Nếu cô ấy tỉnh sau này, có thích thằng nào bọn em, thì anh gả cho thằng đó… nhưng giờ cấm tranh thủ động chạm sàm sỡ, nhất thằng Sủn hiểu không?
– Dạ… anh chúng em biết rồi…
Đám đàn em của tôi vâng dạ rất hiểu ý, còn thằng Sủn thì gãi đầu gãi tai cười hề nói thêm:
– Anh à… Nếu em út ngoan, cô ấy tỉnh mà thích em… anh cấm được thiên vị, em tuy xấu giai thô lỗ thật, nhưng em sẽ cố vì người đẹp ạ…
– Em cũng vậy nếu thích em… anh nhớ không thiên vị!
Thằng Doanh cũng lúng túng đế vào, có vẻ nó cũng thích cái vẻ thiên thần bên ngoài của Rurouni Kenshin. Ngay cả thằng Thà Béo cũng cười hề hề nói:
– Anh Tú… Thà tôi tuy già, nhưng vẫn độc thân nên tình nguyện cũng xin một suất cạnh tranh… hề hề…
Tôi thấy đám em tôi si tình quá thì suýt bật cười nghĩ:
– “Con bà chúng mày chứ… cứ si tình đi đến khi thấy cái bộ ” ấm chén” của hắn. Với nguyên một rổ khoai lang, với củ từ lông như tôi, chắc nôn ra còn không kịp ấy chứ ha… ha…”
Nhưng tôi muốn đám em tôi, chúng tận tâm hơn với Rurouni Kenshin, nên tạm thời lừa chúng một vố vây… híc… Khi tôi đặt hắn xuống giường, thì tôi thấy ở ngực áo lót trong của Rurouni Kenshin có giắt một mẩu giấy. Thì tôi lôi vội ra đọc trong đó chị Hương ghi:
– “Nguy cấp! Ứng viên của Huyền Vũ Đường không hề đơn giản, hắn là người nước ngoài. Nghi vấn Huyền Vũ đường do Kang Fe Hàn thao túng, giấu kỹ con quái vật này nhé, hắn có thể không còn sống được lâu. Không hiểu vì lý do gì anh cứu hắn, nhưng thôi em vẫn giúp anh… Vì lý do an toàn của con chúng ta, anh đừng tìm gặp em nữa… Vợ yêu của anh: Tiểu Hương!”
Tôi đang đọc thì đám đàn em tôi la ầm ĩ rằng:
– Không… không… đại ca anh chơi không đẹp… anh vừa sờ ngực em ấy, lại còn đòi thay đồ mỗi ngày… Đại ca anh muốn đám em anh tức chết à… Không… không công bằng, anh phải hiểu đâu là đồ cúng, đâu là đồ ăn chứ… anh tham lam quá đi. Cho chúng e rồi… anh cũng không được động…
– Ừ… thôi… anh chỉ lấy mật thư thôi, không cố ý đâu các em. Được rồi anh sẽ để chị Linh Linh qua chăm sóc em ấy, quá trình chị Tiểu Linh và em ấy ở đây, anh phải phiền các em rồi…
– Dạ anh… chúng em sẽ chăm em ấy và chị dâu, chỉ cần anh không chạm vô là được… hề hề…
Đám đàn em tôi khoái trá cười, còn tôi thì mím môi cố không cười nghĩ thầm:
– “Rồi mai mốt… đứa nào thấy bộ ” ấm chén” của hắn, mà nôn ra thì anh sẽ xử đẹp chúng mày hahaha…”