Tình già

Chương 10



Phần 10

Ông Tình của chúng ta hôm nay phải rón rén như một kẻ trộm rời khỏi công ty, ông không muốn chạm mặt bà Oanh vì vừa gây ra một chuyện có thể nói là mạnh tay nhất của ông từ ngày vào làm việc ở bệnh viện. Ơn giời ông cũng về đến nhà an toàn.

Như thường lệ ông Tình đón Gia Bảo rồi mới về nhà. Thủy vẫn nấu cơm cho cả nhà còn 2 ông cháu lên phòng trên tắm táp, chờ Lưu đi làm về nữa là ăn cơm. Bữa cơm diễn ra bình thường như bao ngày, nhưng không biết có phải ông Tình già rồi hay nghĩ mọi việc quá lên không, chứ thời gian gần đây, ông cảm thấy bữa cơm với vợ chồng thằng con trai sao mà căng thẳng quá vậy, bữa cơm trong chính ngôi nhà mình mà ông cứ có cảm giác giống như mình là một người thừa, một kẻ ăn nhờ ở đậu vợ chồng con trai. Nói về vật chất thì ông cũng tự hào mình tuy tuổi đã già nhưng chưa đến nỗi yếu để mà phải ăn nhờ của con. Ông vẫn tiền đóng gạo góp hàng tháng cho cô con dâu, còn tiền điện, tiền nước, các loại tiền linh tinh ông tiện vẫn cứ nộp cho cả nhà. Cơ bản là ông vẫn đang có một công việc có thu nhập không phải là thấp.

Cảm giác người thừa đến chủ yếu từ cô con dâu của ông Tình, ông không hiểu mình đã làm cái gì mà mặt Thủy từ lúc gặp ông, cho đến khi bữa ăn diễn ra không cười lấy một nụ dù là nhỏ nhất, không nói không rằng, mặt lạnh như đồng tiền polymer mới cóng. Ai hỏi gì cũng chỉ ừ hữ cho xong.

Chính vì lẽ đó càng làm cho ông Tình để ý cô con dâu này hơn. Phải nói Thủy vợ Lưu và Vân vợ Phong là 2 cô con dâu rất xinh đẹp. Mỗi nàng đều có một nét riêng biệt khác nhau. Về tính cách thì Vân tính tình cởi mở, hiện đại, phóng khoáng, dễ gần. Còn Thủy thì lạnh lùng ít nói, người mới tiếp xúc rất dễ có cảm giác Thủy coi thường người đối diện khi cô không nói với ai quá 3 câu. Nhưng tựu chung lại là cả hai cô con dâu đều rất đẹp, rất quyến rũ và và sexy.

Vân hấp dẫn bởi lối ăn mặc thoáng đãng, phô bầy. Thủy thì khác khi ăn mặc luôn kín cổng cao tường, nhưng người ta vẫn thường nói, xinh thì có trát bùn vào mặt vẫn cứ xinh, Thủy mặc dù không hở nhiều phân thịt nào ra cho người đối diện nhìn trực diện, nhưng cặp vú, cặp mông phì nhiêu vẫn thành hình sau lớp vải đập vào mắt người đối diện.

Ngay như lúc đang ngồi trên bàn ăn này, ông Tình ngồi đối diện với vợ chồng Lưu – Thủy, bầu vú cô con dâu lấp ló trên bàn ăn làm ông không muốn nhìn cũng đập vào mắt. Rồi lúc vừa nãy đấy thôi, khi Thủy nấu ăn trong bếp, lưng quay ra phòng khác nơi ông Tình ngồi chờ cơm, ấy thế nên đôi mông tròn lẳn, căng mọng cứ chỉa vào mắt ông như khiêu khích, như mời gọi.

Ông vốn trước nay là người nghiêm túc, mặc dù chuyện tình dục có thiếu thốn trăm bề nhưng cũng không đến nỗi biến thái mà chủ động đi thèm khát đứa con dâu của mình.

Nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, hết lần này đến lần khác, hết tư thế này đến tư thế khác, như nước chảy đá mòn, như nhiều cơn gió nhỏ góp lại thành cơn bão to, ông Tình đã bắt đầu để ý hơn những bộ phận nhạy cảm trên người Thủy như một phản xạ của một người đàn ông đơn thuần đứng trước một cơ thể đàn bà đẹp, không phải là của một ông bố chồng nhìn con dâu.

Còn về phần Thủy thì sao? Người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ, chuyện này xuất phát từ ngày cô quyết định lấy Lưu làm chồng và về đây làm dâu ông Tình, có một sự miễn cưỡng không hề nhẹ, đó là bí mật mà cô mẩm bụng sẽ chỉ có một mình mình biết, sống để dạ chết mang theo. Tựu chung lại là cô chưa thực lòng có tình cảm với chồng mình là Lưu, và chuyện đó đương nhiên cũng kéo theo cô cũng không thực lòng coi ông Tình là người cha thứ 2 hai của mình. Chỉ có thằng cu Gia Bảo, đứa con cô dứt ruột đẻ ra là cô có tình cảm mẹ con thực sự mà thôi.

Cuộc sống vợ chồng đối với Thủy mà nói là những ngày tháng đều đều tẻ nhạt trôi qua, sáng đi làm, chiều về nấu cơm, ăn tối rồi đi ngủ, ngày qua ngày như một cỗ máy không đổi thay, không màu mè, không thi vị giống như bao cặp vợ chồng khác trên đời này.

Ngẫm lại chồng mình, Lưu thương vợ thương con thật đấy, nhưng Lưu quá tẻ nhạt, quá khuôn mẫu và khô cứng theo đúng những giáo lý và sách vở mà anh ngày đêm nghiên cứu. Nhiều lúc Thủy tự hỏi, hạnh phúc là gì? Cuộc sống vợ chồng là gì? Với những gì cô đang có trong cuộc hôn nhân này, thì cuộc sống vợ chồng chỉ đơn giản là 2 người đàn ông và đàn bà sống chung trong một mái nhà. Còn hạnh phúc là gì ư? Cô cũng chẳng biết nữa.

Cứ thế bữa cơm trôi đi trong sự im lặng đến đáng sợ của những người mà người ta gọi là “người thân ruột thịt”.

Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-gia/

Ông Tình tắt đèn đi ngủ, chưa muộn lắm nhưng cũng chẳng có gì làm nên ông đi ngủ sớm. Màn đêm kéo về là nó mang theo sự cô đơn khi bên cạnh ông bao nhiêu năm nay chẳng có hơi người. Trầm ngâm mồi hồi nghĩ về chuyện ở bệnh viện, ông Tình cảm thấy mình đúng là chút quá đáng với bà Oanh, thực tâm mà nói, ông cũng chẳng ghét bỏ gì bà đâu. Việc ai người ấy làm, lương ai người ấy lĩnh chẳng liên quan nhiều. Với lại bà ấy cũng không có làm cái điều gì tổn hại đến bản thân mình. Chỉ là đanh đá cá cày, chanh chua ớt cay một tí thôi. Hành động dậm mông nhảy chồm chồm như vịt của bà Oanh ở căng tin bệnh viện trưa hôm nay cứ thấp thoáng trong đầu ông. Ông Tình chợt thở dài một cái rồi nghĩ “có khi mai phải tìm cách mà xin lỗi bà già ấy vậy”.

Hết nghĩ về bà Oanh, ông Tình lại quay sang nghĩ về mấy cô con dâu của mình. Chuyện ông nghe lén vợ chồng Phong – Vân làm tình hôm vừa rồi vẫn in hằn trong trí nhớ của ông. Với ông, bao nhiêu năm gà trống nuôi con, chuyện thủ dâm giải tỏa nhu cầu sinh lý, giải phóng cái thừa trong cơ thể ông làm gần như là hàng tuần theo cữ sản xuất của tinh hoàn. Nhưng cái lần thủ dâm hôm nọ đúng là mang lại cho ông một trải nghiệm khác hẳn, cái tác động vật lí của tay vào buồi kèm theo với đó là cái sự tưởng tượng sinh động về những gì đang diễn ra phía sau cánh cửa, cái âm thanh dâm dục, hoang dại của giao phối đực cái đập vào tai ông, tất cả như một bản hòa tấu với đầy đủ thanh âm làm cho việc thủ dâm trở nên hoàn hảo hơn, kích thích hơn.

Rồi đến cô con dâu Thủy, vợ thằng Lưu nữa. Cũng xinh đẹp mặn mà lắm nhưng tính tình thì cứng nhắc, lạnh lùng, không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì nữa. Rồi đọng lại trong ông là cặp vú to đùng mấp mé trên bàn ăn cơm của Thủy. Bất giác ông thò tay xuống cầm lấy thằng nhỏ đang cứng lên, đội chiếc quần đùi mỏng của ông tạo thành một túp lều nhỏ trên háng. “Ôi, Thủy ơi!!!”

Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-gia/

Nói đến Thủy phải nói cho hết.

Giờ này, lúc ông Tình già của chúng ta đang vuốt ve dương vật mình với hình ảnh quyến rũ một cách bí ẩn của cô con dâu thì ở phòng dưới tầng 2, trên một chiếc giường rộng đến 2m vợ chồng Lưu – Thủy đang nằm ở đó. Tuy là cùng nằm chung trên một chiếc giường nhưng mỗi người ở một mép thành ra có một khoảng trống rộng mênh mông giữa hai người. Bao nhiêu năm nay đều vậy, có khi cả đêm ngủ cùng nhau nhưng 2 người không chạm vào nhau đến 1 lần, chăn riêng, gối riêng. Mô tả như vậy thì bạn đọc cũng hình dung ra đời sống vợ chồng của Lưu – Thủy là như thế nào rồi.

Thủy mặc một bộ đồ ngủ dài tay dài chân, bên trong cô vẫn mặc quần lót, nhưng chiếc áo lót thì được cô tháo ra lúc vừa lên giường, thành ra nhịp thở làm bầu ngực cô phập phồng, Lưu có liếc sang nhìn thấy, bản thân theo đòi hỏi sinh lý cũng muốn với tay sang chạm vào nhưng anh không làm vậy, anh không có thói quen màu mỡ, sờ soạng linh tinh vào vợ. Đang cầm chiếc điện thoại đọc các tài liệu về các vấn đề văn hóa Nho giáo và Đạo giáo mà Lưu đang nghiên cứu thì nghe tiếng Thủy từ phía mép giường bên kia vọng sang:

– Em có một chuyện muốn nói với anh.

Đặt điện thoại xuống giường, Lưu trở mình nằm nghiêng, đầu hướng sang phía bên Thủy. Lưu cảm nhận thấy trong giọng nói của Thủy có vấn đề gì đó nghiêm trọng, trong lòng cảm thấy cực kỳ lo lắng:

– Em có chuyện gì?

Thủy không nhìn về phía Lưu, cô vẫn nằm ngửa, cái chăn mỏng đắp hờ lên trên bụng và háng, cô nhìn lên cái bóng điện nhỏ trên trần nhà, cô giọng đều đều:

– Hay là nhà mình chuyển chỗ ở khác.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi là vợ chồng, Lưu nghe Thủy đề cập đến vấn đề này. Anh ngồi hẳn dậy, khuôn mặt lo lắng tỏ vẻ nghiêm trọng:

– Tại sao? Đây là nhà mình mà, sao phải chuyển đi. Nhà này là của ông bà để lại, không bán được đâu. Sao em lại nghĩ như vậy.

Thủy biết Lưu ngồi dậy nói chuyện, nhưng cô vẫn nằm ngửa, mắt nhìn thẳng lên không một chút động đậy, chỉ có đôi môi căng mọng là mấp máy:

– Ý em không phải là bán nhà, ý em là…

– Là gì, sao em lại ấp úng?

– Ý em là, vợ chồng mình và các con ra ngoài ở riêng.

Lưu đã hiểu của Thủy, chuyện này đối với Lưu là rất lớn, chuyện mà anh chưa từng nghĩ ra, bởi một lẽ đơn giản, là bố.

Ngẫm nghĩ một hồi, Lưu hỏi Thủy:

– Tại sao vậy? Đây là nhà của mình sao phải chuyển đi. Nhà này bố cũng dự định cho vợ chồng mình, vợ chồng anh cả có nhà rồi.

Thủy cân nhắc lắm mới nói ra chuyện này với chồng, cô mong muốn được ở riêng không phải vì lý do nào đó quá ghê gớm, chỉ là cô không muốn sống chung với bố chồng:

– Cái này em biết, nhưng em… em… thực sự không thoải mái khi sống chung với bố. Mình ra ở riêng nhưng vẫn về thăm bố thường xuyên là được mà.

Lưu đối với vợ luôn luôn nhỏ nhẹ, anh chưa to tiếng với cô bao giờ, anh cần kiên nhẫn để tìm hiểu nguyên nhân thực sự:

– Bố, bố làm sao mà em không thoải mái.

Câu hỏi này của Lưu làm Thủy bối rối. Quả thực đúng là để tìm ra một lý do mà có thể nói ra miệng được thì Thủy không có, còn lý do thực sự thì không thể nói ra:

– Em cũng không biết giải thích thế nào nữa. Chỉ là cảm giác của em không được thoải mái thôi. Anh hiểu cho em, người phụ nữ nào cũng muốn được ở riêng, như thế tự do và tự lập hơn. Em cũng không phải là ghét bố điều gì, bố luôn yêu thương vợ chồng mình và Gia Bảo. Nhưng thực sự là em… Không thoải mái. Mong anh hiểu cho em. Em cũng chưa bao giờ thất lễ với bố cả.

Phụ nữ đúng là thật kỳ bí vô cùng, lý do đưa ra cũng chẳng đâu vào với đâu cả. Lưu nhắm mắt lại ngẫm nghĩ:

– Anh biết là sống chung với bố cũng có nhiều cái bất tiện và không được thoải mái. Nhưng em biết đấy, bố giờ cũng lớn tuổi rồi. Anh là con trai, nếu giờ vợ chồng mình ra ở riêng thì bố sống một mình sao được. Lúc bình thường thì không sao, nhỡ lúc đau ốm thì làm thế nào, người già nay khỏe mai yếu bất thường. Mà em biết rồi đấy, bố có bệnh tim. Chuyện này… anh nghĩ không được đâu.

Thủy biết là để thuyết phục Lưu đáp ứng mình chuyện này đúng là khó như lên trời, tỷ lệ thành công rất ít nhưng cô vẫn phải nói ra, mục đích của cô không phải là chuyện vợ chồng cô sẽ chuyển đi, bởi nếu chuyển đi trước mắt là phải thuê nhà để sống, sau đó còn phải căng mình ra mua một căn nhà mới. Mục đích thực sự của cô không phải vậy, mà chính xác phải là… bố chuyển đi. Cô bóng gió để gợi mở cho chồng một hướng suy nghĩ:

– Nhưng bố không phải có một mình anh là con trai.

Ý của Thủy là muốn ông Tình chuyển sang nhà vợ chồng anh cả ở.

– Anh hiểu ý em rồi, để anh tính đã. Anh chưa bao giờ suy nghĩ về chuyện này.

Rồi hai vợ chồng cùng im lặng, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau. Trong đầu Thủy đang hiện lên một viễn cảnh gia đình nhỏ của cô 4 người sống riêng với nhau, và quan trọng hơn hết, trong cuộc sống đó không có mặt của ông Tình, người mà cô lo lắng nếu ở lâu cùng nhau sẽ phát hiện ra một bí mật động trời của cô, cái bí mật mà cô thề rằng sống để bụng chết mang theo.

Còn Lưu thì sao? Anh là người hoài cổ, tôn thờ đạo giáo, chữ “Hiếu” đứng hàng đầu. Giờ đây dù cách này hay cách khác mà để bố sống một mình hoặc sang nhà anh cả ở liệu có hợp tình, hợp lý, hợp đạo hay không? Đời người đàn ông, đứng giữa chữ Hiếu phải làm tròn và cuộc sống gia đình vợ con để trọn vẹn được không phải là đơn giản.

Lưu phá tan không gian im ắng đó, nhưng không phải chuyện liên quan đến vấn đề nhà ở mà Thủy vừa mới nói. Lưu với tay mình sang đập đập vào cánh tay Thủy:

– Mọi thứ cứ từ từ rồi tính em ạ. Em này… 2 tuần rồi.

Thủy thở dài một cái, cái hẹn 2 tuần là cữ mà hai vợ chồng đã thống nhất. Cữ địt. Thủy mặc dù không muốn cho chồng địt, không phải vì chuyện lòng mà cô đang phải suy nghĩ trong đầu đâu, mà thực ra là cô chưa bao giờ có ham muốn trong chuyện tình dục. Người ngoài nhìn vào Thủy thì có thể đoán ngay được là cô rất bình thường, thậm chí là người có nhu cầu tình dục cao nữa là đằng khác, khi mông vú eo đều nuột nà, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần căng thì căng. Nhưng đời nhiều khi không như mơ. Không hiểu sao, từ lúc mang bầu thằng cu Gia Bảo đến giờ, Thủy chưa bao giờ có bất cứ một ham muốn tình dục nào.

Nhưng chuyện làm vợ cô vẫn phải làm. Nếu là hôm khác thì Thủy sẽ không ngần ngại mà khất lần Lưu, nhưng giờ đây trong hoàn cảnh, cô vừa mới đề xuất Lưu một việc không đơn giản, muốn lấy lòng chồng, Thủy miễn cưỡng đồng ý. Cô như một cái máy với tay mở ngăn cái tủ táp luy đầu giường lấy ra một lọ keo dạng xịt.

Xong đâu đó, Thủy đặt hai tay ở cạp cái quần ngủ rồi một lượt kéo cả quần ngoài lẫn cái quần lót màu trắng xuống tới tận gót chân, vứt một bên ống quần ra khỏi cái chân trái để lại cái ống quần vướng ở chân phải. Thủy dựng một chân lên để lồn mình được banh ra. Chùm lông lồn rậm rạp đen bóng xoăn tít mọc rất rộng ở khoảng mu lồn của Thủy. Cái lồn đỏ au chúm chím với hai môi lớn khép nép che đi cửa lồn màu hồng nhạt. Hột le Thủy không lòi ra bên ngoài mà nhu nhú ở đầu lồn. Thủy có một cái lồn rất đẹp, nhưng đáng tiếc thay, cái lồn này không giống như bình thường, nó chưa bao giờ có nước.

Banh lồn ra một chút, Thủy lấy lọ xịt bôi trơn xịt xịt vài cái vào đúng cửa lồn mình. Từ khi lấy Lưu đến giờ, mỗi lúc để chồng làm tình cô vẫn phải làm như vậy, nếu không thì khô khốc không thể chọc vào nổi. Với Thủy, địt nhau với chồng hoàn toàn chỉ là hai từ “trách nhiệm” mà thôi.

Thủy vừa xịt lồn xong thì cũng là lúc Lưu cởi xong cái quần đùi để lộ thông thiên ra bên ngoài cái dương vật chưa được cứng cho lắm nhưng nhìn cũng không đến nỗi tệ. Buồi Lưu dài khoảng 14 cm, độ to thì ở mức trung bình, nói chung là kích cỡ trung bình của người Việt Nam ta. Xé toạc cái bao cao su ra, Lưu lồng nó vào buồi mình rồi chồm sang phía Thủy.

Lưu ngồi xổm vào giữa hai chân Thủy rồi cầm đầu buồi mình dí dí vào cửa lỗ lồn vừa mới được xịt dung dịch bôi trơn giờ hãy còn ươn ướt. Rồi một động tác cũng rất giản đơn đó là hẩy mông ấn cái buồi vào trong lồn:

– Hự!

Tiếng phát ra từ cổ họng Lưu báo hiệu buồi đã vượt qua cửa âm đạo mà trôi tuột vào sâu thẳm bên trong. Lưu theo đà nằm đè lên Thủy, cả hai vẫn còn mặc nguyên áo nên đôi vú của Thủy không hiện ra bên ngoài, nó chỉ bị bẹp đi đôi chút khi ngực của Lưu tì lên.

Cứ thế không màu mè, không hoa mỹ, không kỹ thuật, không thay đổi, Lưu dập liên tục vào lồn vợ ở tư thế trai trên gái dưới.

Thủy không có cảm giác gì, với cô lúc này chỉ là sự va chạm giữa hai bộ phận cơ thể, một sự va chạm vô cảm, khô khan đến tẻ nhạt. Cô không thấy đau lồn cũng bởi trong lồn mình có dung dịch bôi trơn mà cô vừa mới xịt. Chồng cứ địt còn Thủy mở trừng mắt nhìn lên trần nhà chờ đợi giờ phút này trôi qua.

Lưu hì hục, thì thụp đưa buồi ra vào trong lồn Thủy được chừng 15 phút thì dập nhanh hơn một chút rồi xuất toàn bộ tinh trùng vào chiếc bao cao su.

Xuất tinh xong, Lưu rút cái buồi đã mềm nhũn của mình ra khỏi lồn vợ, chiếc bao cao su nhăn nheo vẫn còn vướng vào thân buồi, đầu bao cao su có một bọng tinh trùng trắng đục.

Lúc Lưu rút buồi ra cũng là lúc Thủy cúi xuống mắc ống quần vào cái chân trái rồi ngồi dậy đi vào buồng vệ sinh. Cuộc làm tình đã xong. Vô vị quá đi!

Lưu mặc lại cái quần đùi rồi trở lại chỗ nằm của mình, nhắm mắt từ từ đi tìm giấc chiêm bao.

Trong nhà vệ sinh, Thủy lấy vòi sen xịt nước vào lồn để rửa đi thứ nước hóa học nhớp nháp vẫn còn dính ở bên trong và mép lồn. Tiếng thở dài thườn thượt phát ra.

Trở lại vị trí ngủ của mình, Thủy với tay tắt điện để mang màn đêm về. Thêm một tiếng thở dài nữa cho chính bản thân mình. Thủy chợt nhận ra, sao cuộc sống của mình là vô vị, lại tẻ nhạt và nhàm chán đến vậy. Cô không có bất cứ cảm giác sung sướng nào như người ta vẫn thường bảo, địt nhau sướng lắm. Sao cuộc sống vợ chồng, cuộc sống tình dục của cô lại buồn chán đến vậy cơ chứ.

Nói đâu xa, qua những câu chuyện thì thầm của mấy cô cùng phòng, nhiều lúc cô thấy mình phát ghen lên được.

Họ tuy chỉ là nhân viên, lương thấp hơn cô rất nhiều và cuộc sống vật chất cũng khó hơn cô nhiều.

Ấy vậy mà cô không hiểu tại làm sao họ lúc nào cũng vui vẻ, cũng cười đùa, cũng mơn mởn xinh tươi. Cô biết họ đang hạnh phúc, họ đang tận hưởng cuộc sống. Không giống như cô, chưa biết hạnh phúc là gì, chưa biết sướng sung và thăng hoa là gì. “Phải rồi, phải thay đổi thôi!, Nhưng biết thay đổi như thế nào? Và phải thay đổi từ đâu?”. Hàng loạt câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu Thủy, ở phía bên kia giường là tiếng ngáy đều đều của Lưu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...