Tình già
Chương 69
Lại nói về chú Tình và cô Oanh, chắc chắn là cô chú ấy sẽ làm đám cưới rồi, điều đó không còn gì phải bàn cãi và cũng chẳng có điều gì có thể cản trở được họ. Gia đình bà Oanh thì không nói làm gì, đặc biệt là Thủy Tiên, con gái bà Oanh rất ủng mẹ đi bước nữa, trước đám cưới mẹ mấy ngày, Thủy Tiên và chồng đã đáp máy bay về Việt Nam, cô muốn mình được chứng kiến ngày hạnh phúc của mẹ.
Là đàn bà cô biết, sống cô đơn một thân một mình khổ cực trăm bề, mẹ cả đời đã vì cô mà không màng đến hạnh phúc bản thân, nay khi bước đến đoạn cuối của cuộc đời tìm được cho mình một người bạn tâm giao, đó là phúc phận, là phần thưởng mẹ xứng đáng nhận được, bố đẻ cô ở nơi chín suối cũng mỉm cười mà đồng tình ủng hộ cuộc hôn nhân này.
Duy chỉ có ông Tình là có chút buồn. Ngày mai đã là ngày chính thức tổ chức lễ cưới rồi, vậy mà ông vẫn chưa nhận được sự nhất trí ủng hộ của hai đứa con trai. Bà Oanh tinh tế lắm, mặc dù ông vẫn cố tình che dấu nhưng không lọt qua được đôi mắt tinh tường của bà. Bà chỉ biết an ủi ông như thế này:
– Anh à, anh buồn lắm phải không? Nếu anh buồn anh cứ nói với em, san sẻ với em đi. Chúng mình đến với nhau ngoài chuyện tình yêu đôi lứa ra thì cái chính vẫn là tìm chỗ mà san sẻ niềm vui nỗi buồn mà. Em muốn chuyện vui vẻ gì cũng có anh và em, rồi chuyện buồn phiền gì cũng em và anh chia sẻ cho nhau. Như vậy mới thực sự là hạnh phúc anh ạ. Em tin chắc rằng một thời gian ngắn nữa thôi, các con sẽ hiểu và ủng hộ hai đứa mình. Anh cứ chờ mà xem.
Ông Tình thở dài một cái rồi đưa tay mình lên kéo đầu bà xuống vai mình:
– Uh, anh cũng biết thế, nhưng không hiểu sao vẫn cứ có cái gì đó nằng nặng trong lòng mà không dứt ra được. Hy vọng rằng cái Thủy và cái Vân biết đường mà khuyên nhủ được chồng nó. À, mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa em?
– Xong hết rồi anh ạ, ngày mai chúng mình chỉ việc đến bệnh viện thôi. Em chỉ lo mỗi một việc là căng tin của bệnh viện chật quá, không đủ chỗ cho khách mời.
Nói về địa điểm tổ chức đám cưới, lúc đầu ông Tình và bà Oanh cũng dự định tổ chức ở một nhà hàng nào đó, nhưng đồng chí Toàn, giám đốc bệnh viện Thiên Ngọc nằng nặc đòi ông bà tổ chức đám cưới tại bệnh viện luôn, không gian chính làm lễ là căng tin bệnh viện, rộng chừng khoảng 300 m2, cũng đủ chỗ cho khoảng một hai trăm người:
– Đừng lo, anh đã bàn bạc và tính kỹ với Toàn rồi. Em yên tâm.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-gia/
Tèn ten ten, tèn tẽn tèn ten!
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, trời mùa hè nhưng cái nắng không quá chói chang, căng tin bệnh viện hôm nay quá khác so mọi khi, không gian được tự tay các nhân viên bệnh viện trang trí với hai tông màu chủ đạo là đỏ và trắng. Chữ HỶ được dán lung tung khắp mọi nơi. Ở phía cuối của căn phòng, một sân khấu nhỏ cũng được dựng lên để lấy chỗ cho cô dâu chú rể làm lễ thành hôn, ở đó có đầy đủ cả dàn đèn, hai bộ loa ở hai bên. Các bàn ăn thường ngày đã được phủ một tấm vải trắng, giữa bàn là một lọ hoa hồng nở thắm, bên cạnh là bánh kẹo, hạt hướng dương. Một bữa tiệc ngọt là minh chứng cho tình yêu của đôi trẻ.
Ở tại phòng khám của bà Oanh, cô con gái Thủy Tiên đang trang điểm cho mẹ, cô ghé vào tai mẹ thì thầm khi vừa cài xong một bông hoa nhỏ lên mái tóc:
– Hihihihihihi, mẹ của con hôm nay thật là đẹp.
Bà Oanh đứng dậy tự nhìn mình trong gương, bà Oanh cũng cảm thấy hôm nay mình đẹp thật, một nét đẹp mặn mà, quý phái, nhất là khi được trang điểm theo phong cách Pháp, chiếc váy cưới hở vai màu trắng đơn giản không quá cầu kỳ nhưng chính sự giản đơn lại mang đến một vẻ đẹp nền nã, đằm thắm nhưng cũng ẩn hiện sự sexy quyến rũ.
– Cha bố nhà cô, mẹ già rồi còn đẹp đẽ gì nữa.
Thủy Tiên mặc một bộ áo dài trắng, cô trêu mẹ thêm:
– Mẹ còn lâu mới già nhé, già mà tối hôm qua… hihihihihi, ở tầng 1 con vẫn… nghe thấy.
Bà Oanh đỏ ửng mặt, đúng là đêm hôm qua ông bà vẫn làm 1 nháy tung giường bạt chiếu, báo hại tiếng rên còn vang xuống tận tầng 1, nơi hai vợ chồng con gái kê tạm cái đệm ra ngủ, thật là ngượng ngùng quá đi à.
– Đâu có… gì đâu. Tiên sư con mới chả cái, dám trêu mẹ…
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-gia/
Tại phòng khám của ông Tình, chàng rể Pháp đang chỉnh lại cho bố dượng vợ chiếc cravat màu đỏ thắm, anh nói bằng Tiếng Việt sõi như người Tây… Nguyên:
– Ái dà dà, bố đóng bộ vest nhìn cũng đẹp quá ha. Ai bảo bố đã sáu mươi tuổi rồi nào.
Ông Tình quay một vòng chổng mông vào gương rồi ngoảnh đầu lại tự nhìn mình:
– Thế không sáu mươi thì là bao nhiêu?
– Lục tuần ạ.
– Ha ha ha ha ha, đúng là Tây học nói tiếng Việt. À Frank này, còn bao nhiêu lâu nữa thì được sang phòng cô dâu?
Frank tủm tỉm:
– Á à, có người sốt ruột muốn lấy vợ này, còn 1 tiếng nữa cơ bố ạ.
Ông Tình nghĩ thầm trong lòng: “Mẹ nó chứ, gì mà còn những một tiếng, ở trong phòng khám này biết làm cái gì cho hết giờ đây, giá mà có một cái lồn để khám giết thời gian thì tốt nhỉ”.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-gia/
Trở lại với buổi sáng sớm ngày chủ nhật này, lúc ông Tình và bà rồng rắn đèo nhau đến bệnh viện để tổ chức hôn lễ. Thì cũng đúng lúc đó, Vân lừa lừa thế nào mà dẫn được Phong và hai đứa con đến nhà của Lưu, Vân nói với Phong rằng cần họp gia đình về chuyện của bố. Phong không nghi ngờ gì.
Chuyện này không phải một mình Vân thực hiện, có có sự giúp sức của Thủy nữa. Hai chị em đã bàn bạc và đi đến thống nhất đánh một đòn quyết định vào hai tên chồng đúng vào cái ngày bố làm đám cưới.
Chủ nhật hôm đó Thủy bảo Lưu ở nhà chờ vợ chồng anh Phong đến để họp gia đình, nghe giọng Thủy khá là nghiêm trọng nên Lưu cũng đồng ý ở nhà chờ vợ chồng bác cả.
Ba đứa trẻ con gồm Lan và Quang Anh con của Phong cộng với Gia Bảo con của Lưu nữa đang chơi trên tầng. Ở dưới phòng khách, hai đôi chia nhau ngồi đối diện ở bàn uống nước. Vân mở lời trước:
– Anh Phong và chú Lưu có biết hôm nay là ngày gì không?
Phong và Lưu ấp úng không dám nói, thực ra hai người biết hôm nay là ngày bố tổ chức đám cưới. Tin nhắn của bố vẫn còn nguyên trong máy điện thoại. Thấy hai người ngập ngừng, Thủy nói thay lời chị:
– Là ngày bố tổ chức đám cưới với cô Oanh.
Phong và Lưu nhìn nhau không nói, trong lòng hai người thực ra đã quá nửa là đồng ý cuộc hôn nhân này. Từ khi biết chuyện đến giờ đã xảy ra nhiều sự kiện, nhất là chuyện cô Oanh đã dẫn mẹ con Minh Trí đến tòa án góp phần quyết định đến thắng lợi, con mắt của họ nhìn cô Oanh đã đổi chiều dần dần. Hơn thế nữa, trong thời gian qua, không đêm nào là Thủy không thủ thỉ với Lưu, Vân thì thầm với Phong về chuyện của bố, họ còn kể rõ chi tiết từng ngóc ngách cuộc sống và hoàn cảnh của cô Oanh cho chồng nghe, rằng không có chuyện vì tài sản hay tiền tài vật chất gì trong mối quan hệ này. Mưa dầm thấm lâu, rồi họ cũng nhìn nhận vấn đề này theo một cách khác.
Ấy thế nhưng đàn ông vẫn là đàn ông, tính cố hữu, bảo thủ và gia trưởng vẫn luôn luôn tồn tại ở trong họ mặc kệ cho bị muôn vàn tác động. Phong nói, nhưng giọng không còn mạnh mẽ, hùng hồn dứt khoát như xưa nữa:
– Nhưng còn mẹ, mẹ sẽ nghĩ thế nào nếu bố đi bước nữa. Mọi người chỉ nghĩ đến bố thôi mà không nghĩ đến mẹ. Bố đi bước nữa chính là danh chính ngôn thuận phản bội lại mẹ.
Vân nghe chồng nói thì bốp chát lại luôn:
– Mẹ mất đã lâu rồi mà anh. Không phải là bố phản bội mẹ, em tin chắc rằng mẹ cũng sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này. Anh phải nghĩ rằng bố rất cần một người bầu bạn. Chúng ta tuy là con nhưng để nói chuyện với bố cũng có khoảng cách nhất định.
Nói đến đây Vân lại nghĩ thầm mà không dám nói ra miệng trước cuộc họp: “Con chỉ có thể giúp bố chuyện địt thôi, còn chuyện tâm sự thì con chịu”.
Phong tắc tịt, nhưng Lưu lại đế thêm:
– Anh Phong nói cũng phải, còn hàng xóm láng giềng, bà con họ hàng, đồng nghiệp nữa, họ nghĩ sao khi bố già rồi còn đi cưới vợ. Nếu bố còn trẻ cơ thì em cũng không có cản làm gì, nhưng đằng này.
Thấy tình hình căng thẳng, để đôi co với hai anh em nhà này ra vấn đề thì mất nhiều thời gian, nhất là khi hôn lễ sắp được bắt đầu rồi. Thủy đứng dậy nói:
– Hai anh chờ em một lát, em sẽ cho hai anh xem cái này.
Nói xong Thủy đi lên tầng.
Một lúc sau cô đi xuống, trên tay cầm một quyển sổ đã cũ kỹ nhuốm màu thời gian. Cô đặt nó lên hai đùi của mình, ở chỗ gần bướm một cách rất trân trọng:
– Các anh biết đây là cái gì không?
Phong và Lưu nhìn về phía lồn Thủy, nhưng tất nhiên không phải nhìn háng rồi, là nhìn quyển sổ đang đặt trên đùi. Nhìn vào mắt và cái lắc đầu nhẹ thì biết hai anh không biết đây là cái gì rồi. Thủy giải thích:
– Là quyển nhật ký nuôi con. Bố tự tay viết từ ngày mẹ mất đến khi ngày anh Lưu cưới thì dừng lại. Em vô tình tìm thấy trong lúc dọn dẹp phòng cho bố. Để em đọc cho các anh nghe một số đoạn.
Vậy là Thủy lật giở những trang mà cô đã đánh dấu từ trước, hành động này có thể chứng minh chuyện cô sẽ lôi quyển nhật ký này ra được chuẩn bị từ trước. Đoạn đầu tiên như thế này:
– ’23H15, ngày 22/8/1988.
Ngày đầu tiên bố viết nhật ký này vừa là ngày buồn cũng là ngày vui.
Ngày vui vì bố có thêm một đứa con trai, giờ này con đang ở trong bệnh viện được các bác sĩ là bạn của bố chăm sóc, con mới sinh ra từ buổi sáng.
Ngày buồn vì ở ngoài kia, trong chiếc quan tài lạnh giá mẹ của các con vẫn nằm đó. Mẹ đã mất lúc vừa sinh.
Phong đang ngủ bên cạnh bố, 5 tuổi chắc Phong không cảm nhất được nỗi mất mát này đâu, con còn ngây thơ lắm.
Mẹ ghét bố con mình nên đã bỏ ba bố con lại trên cõi đời mà đi mất rồi.
Nhưng chúng ta yêu mẹ nhiều lắm, sẽ nhớ mẹ nhiều lắm phải không hai con của bố.
Bố sẽ làm tất cả những gì mình có để nuôi các con thành người, bố sẽ làm thay phần việc của mẹ luôn.
Các con yên tâm’
Lật thêm một đoạn nữa cô đọc tiếp:
– ‘2 Giờ sáng ngày 24/12/1988.
Thật là thương cho những người phụ nữ, nhất là phụ nữ nuôi con, vất vả thật đấy. Nhưng còn đáng thương hơn nữa là những người đàn ông phải một mình nuôi con, các cụ gọi là gà trống nuôi con. Lưu được 4 tháng tuổi rồi đấy. Hôm nay bố thấy mình như một kẻ đáng thương nhất trên thế giới này khi phải cầm cái bình sữa trống không trên tay đến khoa sản.
Bố đi xin sữa của những người mẹ thừa sữa về cho Lưu uống. Các bà mẹ nhìn bố với nhiều ánh mắt khác nhau. Có người cảm thông thì vui vẻ, có người thì nhìn bố với ánh mắt thương hại, còn có người thẳng thừng từ chối mặc dù con họ uống không hết sữa phải đổ đi. Cũng may bố mặc trên người bộ quần áo bác sĩ, không có lẽ họ sẽ chửi vào thẳng mặt bố mất. Ơn giời thương, cũng may được đầy một bình, đủ cho Lưu uống được 1 ngày. Ngày mai bố lại đi xin tiếp.
Còn Phong thì nghịch quá con ạ, không phụ bố trông em thì thôi còn phá và giành ăn bột với em. Con năm tuổi hơn rồi, chỉ sang năm là con học lớp 1 thôi, cần phải ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành biết chưa con. Chỉ có học mới là con đường sáng nhất dẫn con vào tương lai. Bố nguyện hy sinh cả cuộc đời này để thay mẹ chăm sóc các con. Thôi bố ngủ đây, mệt quá rồi. Sáng mai còn phải dậy sớm cho Phong đi lớp, rồi bế Lưu đến bệnh viện làm việc cùng bố. Ngủ đi các con’.
Một vài tiếng sụt sịt vang lên, Thủy đọc tiếp một trang cách cách trang vừa đọc độ vài chục tờ:
– ’11H55 ngày 1/6/1994.
Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, thấm thoát vậy mà Lưu đã được 6 tuổi rồi, còn Phong thì vừa học hết cấp I xong, tháng 9 này là thằng em vào lớp 1, thằng anh vào cấp II rồi. Bố con đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn rồi phải không. Hôm nay bố cho con các con đi chơi bờ hồ. Ba bố con chạy nhảy mệt đứt cả hơi. Nhưng vui các con nhỉ, lâu lắm rồi bố mới vui như ngày hôm nay.
Nhưng giờ là đêm, bố lại buồn, lại thấy cô đơn. Bố đang nhớ mẹ của các con. Tuổi Lưu bao nhiêu thì cũng đúng bằng thời gian mà mẹ rời xa ba bố con mình. Mẹ hiền lành, dịu dàng, xinh đẹp. Bố tin chắc rằng mẹ sẽ được an nghỉ nơi cõi vĩnh hằng, mẹ ở trên trời nhìn bố con ta chắc mẹ sẽ vui thôi, vì các con đều khỏe mạnh, lại ngoan ngoãn nữa. Chỉ mỗi Phong là hay nghịch ngợm chút xíu thôi.
À, mà bố kể cho các con nghe một chuyện như thế này. Thời gian vừa qua, ở bệnh viện nơi bố làm, một cô đồng nghiệp thích bố. Cô ấy chưa lập gia đình lần nào, cũng rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt nữa. Cô ấy biết rõ hoàn cảnh của bố nhưng sẵn sàng chấp nhận tất cả. Hôm rồi cô ấy thẳng thắn nói chuyện với bố. Nói về bố thì thực sự bố cũng có cảm tình với cô ấy, là đàn ông mà, sau này các con lớn lên sẽ hiểu, những lúc bận bịu công việc, con cái thì không sao, nhưng lúc rảnh rỗi đêm khuya thế này cũng cần có một hơi ấm đàn bà.
Nhưng thích thì thích vậy thôi, bố đã từ chối rồi. Bố không muốn cô ta phải hy sinh, phải chịu đựng một điều gì cả, cô ta còn trẻ, tương lai còn rộng mở phía trước. Với lại bố cũng không thể biết được rồi cô ấy sẽ đối xử với các con như thế nào, phụ nữ có bao dung đi thế nào đi chăng nữa nhưng vẫn có sự nhỏ nhen, ích kỷ. Bố không muốn chứng kiến cảnh mẹ ghẻ con con chồng bất hòa. Thôi đành nhịn vậy, biết làm sao bây giờ’.
– ’22H ngày 15/9/2001.
Phong vào đại học rồi nhé, một trang mới cuộc đời con mở ra. Bố chúc con luôn luôn mạnh khỏe, học hành thật tốt để sau này nuôi được bản thân và gia đình, cống hiến cho xã hội. Nhưng bố nên mừng thực sự hay không đây? Nhiều lúc bố chỉ ước rằng con mãi mãi là một thằng bé nghịch ngợm như ngày nào. Lạ quá hả, con biết tại sao không? Vì giờ đây con đã một người lớn rồi, con biết nghĩ rồi, biết có chính kiến riêng và thỉnh thoảng biết cãi cả bố rồi, không giống như hồi bé chạy đến ôm chân bố khóc hu hu hu lúc vấp ngã nữa.
Con có để ý không, con càng lớn thì càng ít nói chuyện với bố, có phải bố là con ngáo ộp mà con vẫn sợ lúc còn bé không? Bố con ta ít tâm sự thành ra khoảng cách ngày càng nới rộng. Có phải hai người đàn ông khó nói chuyện với nhau? Bố cảm thấy cô đơn, thực sự cô đơn ngay chính tại ngôi nhà của mình, bên cạnh chính hai đứa con của mình’
– ’23 Ngày 11/12/2014.
Hôm nay là ngày Lưu, đứa út bé bỏng của bố lập gia đình. Mà nói là bé bỏng chắc không đúng. Con đã lớn rồi, lại còn nghiên cứu về văn hóa nữa nên con như một ông cụ non trong nhà, nhiều khi bố nghĩ con còn già hơn bố nữa. Bố mừng cho Lưu, cũng mừng cho Phong, vậy là cả hai đứa đã hoàn toàn trưởng thành rồi. Các con đã có gia đình của riêng mình, có vợ và có con.
Bố chúc các con luôn luôn hạnh phúc, trong gia đình luôn tràn ngập tiếng cười. Gia đình có vợ, có chồng, có con mới thực sự là gia đình hoàn hảo phải không nào. Bố biết các con đều có suy nghĩ riêng của mình, bố không còn điều gì phải nhắc nữa vì các con đã trưởng thành rồi. Bố chỉ nói một điều cuối cùng thôi, là đàn ông, hãy lấy gia đình là nền tảng, là đích đến, là điểm về ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nghe chưa các con.
Rồi xong. Bố đã làm trọn vẹn lời hứa với mẹ con rồi. Gánh nặng trên vai bố cũng đã được trút xuống rồi, các con đã trưởng thành. Cảm ơn ông bà tổ tiên, cảm ơn Trời Phật đã cho con sức mạnh để nuôi nấng các con thành người.
Nhưng sao bố lại buồn vào giây phút này đến vậy nhỉ? Chẳng biết tại sao nữa. Năm nay bố đã 55 tuổi rồi, chỉ còn vài năm nữa là về hưu, hết nghĩa vụ với xã hội. Các con xong rồi, xã hội cũng sắp xong. Vậy còn lại gì nhỉ? Chẳng còn lại gì. Chỉ còn lại những đêm buồn thui thủi một mình, nói chuyện một mình, than vãn một mình. Mấy chục năm nay vẫn vậy mà, đó không phải là quen đâu, mà là chịu đựng đấy.
Có một bài hát về bố như thế này: “Bố là tàu lửa, bố là xe hơi, bố là con ngựa, bố là thuyền nan. V. V. Bố là tất cả bố ơi bố ơi. Nhưng lúc bố mệt, bố là bố thôi”. Đúng, bố chỉ là bố thôi, bố cũng là con người, bố cũng là một người đàn ông như các con. Bố cũng cần một cái mềm nhũn của người đàn bà, bố cũng cần một người đàn bà nấu cho mình bữa cơm, bố cũng cần một hơi ấm đàn bà, bố cũng cần được che chở cho một ai đó. Bố thực sự cần, nhất là những lúc như thế này”.
Thủy đọc đến đây cũng là lúc cô không kìm nén được nữa, mặc dù đã đọc đi đọc lại nhiều lần không sót một chữ nào trong quyển nhật ký này, nhưng cảm xúc vẫn không thể ngăn lại, nước mắt cô rơi xuống trang giấy làm một vài chữ bị nhòe đi.
Và những người bên cạnh cô cũng không kém gì, như không thể nghe thêm được nữa, Phong huơ tay về phía Thủy:
– Thủy! Đừng đọc nữa.
Nói xong thì Phong, Lưu và Vân cùng với Thủy òa khóc như những đứa trẻ đôi ba tuổi. 4 người bọn họ cùng nhau khóc ròng rưng rưng. Nhất là Phong và Lưu, hai đứa con là nhân vật chính trong quyển nhật ký, hai đứa con đã ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình mà chưa từng một lần nghĩ đến bố. Lưu gạt nước mắt nhìn về phía anh:
– Anh Phong, chúng ta sai rồi. Hu hu hu hu. Em đồng ý bố cưới cô Oanh. Anh có đồng ý hay không thì tùy.
Phong gật đầu theo em:
– Anh cũng đồng ý. Chúng ta quá sai rồi. Chúng ta lớn từng này tuổi đầu rồi mà sao anh thấy mình trẻ con quá.
Nghe được hai người đàn ông nói như vậy, Thủy và Vân không để đâu hết mừng, hai cô nhảy cẫng lên rồi gần như là nói đồng thanh:
– Vậy còn chờ gì nữa, mau đi dự đám cưới của bố thôi. Nhanh lên không muộn mất.
Phong và Lưu đứng dậy theo, nhưng hai anh ấp úng:
– Nhưng mà… mà… chẳng lẽ mặc như thế này đi à, có chuẩn bị gì đâu.
Vân tủm tỉm:
– Đàn ông mãi mãi là đàn ông. Quần áo bọn tôi chuẩn bị xong rồi, ở trên gác kia kìa. Nhanh lên.
Rồi cả đám chạy vù lên gác.
…
‘Lây đi en zờ mần! Kính thưa quan viên hai họ, thưa bạn bè gần xa của cô dâu chú rể!
Kính thưa hội hôn!
Quả cau là quả cau non.
Thân nó tròn tròn vỏ nó xanh xanh.
Nàng về nàng ở với anh.
Yêu nhau cau sáu bổ thành cau ba.
Đôi ta như thể đôi chim.
Con đi đằng trước con gật gù đằng sau.
Đôi ta như thể đôi tằm.
Ăn cùng một lá nằm cùng một nong.
Chúng ta cùng nổ một tràng pháo tay thật lớn để chào mừng ra sân khấu của buổi lễ thành hôn ngày hôm nay, chú rể Đặng Trung Tình và cô dâu Nguyễn Hoàng Oanh’
Đó là tiếng MC đám cưới, người đó chính là đồng chí Toàn, giám đốc bệnh viện.
Một tràng pháo tay rộn ràng vang lên từ rất đông người ở phía dưới. Đa phần là cán bộ và nhân viên bệnh viện.
Ông Tình khuỳnh tay lại để bà Oanh móc vào, hai người thong thả từ ngoài cửa đi vào bên trong. Ở đằng sau là Thủy Tiên và Frank đóng vai phù dâu và phù rể. Bà Oanh rạng rỡ tươi cười trong khi ông Tình đảo mắt khắp căn phòng xem có các con các cháu của mình đến không. Nhưng ông không tìm thấy, ánh mắt đượm buồn, thở dài một cái nuốt lệ vào trong.
Khi ông bà đã đứng trên sân khấu, anh chàng MC định nói câu gì đó thì cánh cửa phòng bật mở, ông Tình, bà Oanh và tất cả mọi người cùng nhìn ra phía ngoài. Vì miệng ông ở gần micro nên lời ông thốt ra vọng trên loa:
– Ôi các con các cháu tôi.
Đứng ở cửa phòng là Phong và Lưu trong bộ vest lịch lãm đẹp hơn cả chú rể. Vân và Thủy mặc bộ áo dài truyền thống có in hình hoa hồng. Các cháu nội Quang Anh, Lan, Gia Bảo cũng diện bộ váy, bộ áo đẹp nhất của mình. Rồi họ chạy ùa lên sân khấu:
– Ông nội ơi, chúng cháu đến rồi.
– Bố ơi, chúng con đến rồi.
Không ai bảo ai, tất cả hội trường lại vang lên một tràng pháo tay nữa, họ đều hiểu hoàn cảnh của ông bà, họ cũng buồn thay cho ông Tình vì ngày này không có mặt của con cháu. Nhưng giờ thì khác rồi, các con và cháu của ông Tình đã có mặt đông đủ cả.
Phong cầm lấy micro từ tay anh MC, anh nói to vào mic khi ánh mắt vẫn nhìn về bố:
– Bố!!! Con thay mặt cho các em, các cháu xin lỗi bố. Chúng con đã đến lễ cưới của bố và… mẹ muộn. Chúng con xin lỗi.
Ông Tình và bà Oanh dang đôi tay của mình ra như hành động tha thứ, cũng là hành động đón những đứa con, đứa cháu vào lòng mình. Là cha, là mẹ là thế, họ luôn rộng lòng, luôn bao dung và chở che cho những đứa con của mình.
Và thế là Phong và Lưu tiến về phía bố, Vân và Thủy tiến về phía mẹ, họ ôm nhau và cùng nhau khóc, đó là những giọt nước mặt của hạnh phúc, của trọn vẹn.
Rời tay bố ra, Phong nói tiếp:
– Thưa bố, thưa mẹ! Thay mặt các em, các cháu trong gia đình. Chúng con kính chúc bố mẹ thật nhiều sức khỏe, bách niên giai lão, chúc bố mẹ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.
Ở bên dưới, một tràng pháo tay nữa lại rền vang, chỉ có ông Tình và Oanh là thần giao cách cảm, cả hai người cùng nghĩ: “Thằng này nó có nghĩ trước khi nói không nhỉ? Tóc mình bạc, răng mình long mẹ nó rồi còn gì”.