Tình học sinh

Chương 36



Phần 36

Đạp xe vòng vòng công viên rồi chạy ra sân vận động. Người xe đông nghịt, còi xe inh ỏi. Chạy xe mà cứ nhích chầm chậm được một đoạn thì phải dừng lại, mệt bỏ.

– Mệt hông?
– È…. chạy kiểu này thì thà đi bộ sướng hơn. – tui nhăn mặt
– Hay là mình đi bộ đi.
– Hở? Còn xa mới ra tới chỗ bắn pháo hoa mà?
– Nhưng mà đi vầy khác gì đi bộ đâu. – Linh nói.
– Ừm…thì xuống xe dắt bộ vậy. – tui nhe răng cười rồi nhảy xuống xe.

Đi bộ một đoạn, gần ra tới sân vận động thì có chỗ gửi xe. Gửi phát, dắt bộ mệt quá.
– Mấy giờ rồi anh?
– Ờ.. chín giờ mấy rồi.
– Hic…còn hơn hai tiếng nữa mới bắn pháo hoa. – Linh phụng phịu
– Có gì đâu, cũng tới nhanh thôi mà. – tui cười.

Rồi hai đứa ngồi xuống băng đá gần đó. Gần đó có hàng nước.
– Hai đứa uống gì không? – chú bán nước mời chào
– Dạ, lấy con hai chai Sting. – tui cười
– Có liền, có liền. – ông hàng nước vừa cười vừa nhanh nhảu đập nước đá.
– Nè, em chưa có nói là muốn uống gì mà. – Linh nói
– Hì hì, anh biết tỏng là em sẽ uống Sting. – tui cười khì khì
– Sao mà anh biết? – Linh ngơ ngác hỏi
– Thì đi ăn với anh lúc nào mà em không uống Sting.
– Để ý dữ ha. – Linh bĩu môi
– Lần đầu em mời anh uống nước cũng uống Sting chứ gì. Mà sao em thích Sting dữ vậy?
– Tại nó ngon, vậy cũng hỏi, đầu to ngốc quá. – Linh cười rối ngắc nhẹ má tui.
– Ừm… – tui ậm ừ.

Đúng lúc này ông chủ hàng nước đem hai chai Sting với hai cái tẩy ra.
– Đây, đây, Sting mát lạnh đây cho chú xin 14 ngàn.
– Dạ đây. – tui móc tiền ra đưa.

Rồi hai đứa ngồi đó uống Sting. Trời lạnh, uống Sting nữa, tui có mặc áo khoác mà lạnh thấu, Linh mặc có cái áo thun thôi, sao chịu nổi.
– Lạnh không? – tui hỏi
– Đóng băng nè…. – Linh ịnh cả hai tay em lên cổ tui, lạnh ngắc.
– Lạnh! Lạnh! – tui nhảy dựng.

Linh nhìn tui, em che miệng cười khúc khích.
– Em chơi ác vậy?! – tui nhăn nhó
– Hí hí…em giỡn tí xíu…ai dè anh nhảy dựng lên luôn…hí…hí – em vẫn tít mắt mắt cười.

Mười một giờ bốn lăm, hai đứa vẫn ngồi chờ, nói chuyện trên trời dưới đất.
– Linh nè…
– Gì vậy anh?
– Tại sao em lại thích anh?
– Em…. cũng hông biết nữa…
– Là sao?
– Lần đi lao động đó, gặp anh, em thấy có cảm giác thân thuộc lắm…em hông biết sao nữa…
– Vậy hở, tui thì thấy mấy người là muốn chạy xúc dép. – tui giở giọng ngọng nghịu ra chọc Linh.
– Làm gì chạy?
– Không chạy để bị đánh à? Hôm bữa gặp em ở nhà vệ sinh thì bị sút cho một phát, còn đau tới giờ. – tui nhăn nhó
– Hứ, cái đó là tại anh, đi vô đó làm chi. – Linh nguýt dài
– Anh bị rượt nên mới chạy lộn chỗ vô đó mà. – tui gãi đầu
– Còn cãi cố, tin em kỉ luật anh hông? – Linh véo má tui
– Ui da, ui da!!! Không cãi nữa đâu mà!!! – tui nhăn nhó
– Tha cho anh đó. – Linh buông.
– Ui da…. – tui xuýt xoa
– Còn cãi em nữa hông?
– Này thì cãi… – tui chồm lên, hôn nhẹ lên môi em.
– Ơ…anh… – Linh bất ngờ
– He he, anh thích cãi đó. – tui cười nhe răng.

Linh đỏ mặt, liếc xéo tui rồi quăng cho một câu:
– Thấy ghét!!
– Ừ, vậy mà có người yêu tui he… he
– Ai thèm yêu mấy người. – Linh bĩu môi
Tui không nói gì, chỉ cười rồi nắm lấy tay em.

Ba!!!!…

Hai!!!!!…

Một!!!!!!!!…

“HAPPY NEW YEAR!!!!!!!!!!!”

Tiếng hò reo của đám đông, mọi người hòa chung nhịp đập, đón chào thời khắc giao thừa.

“VÉOOOOOOOOO!!!!!!!!! BÙM!!!! BÙM!!!!”

Pháo hoa đã được bắn lên, chào mừng đêm giao thừa! Tui với Linh ngồi đó, ngắm nhìn những trái pháo đầu tiên được bắn lên. Đẹp quá!!! Lòng tui nao nức.

Linh cũng chăm chú nhìn, em khẽ tựa đầu lên vai tui…

Chờ đợi mấy tiếng đồng hồ để được 10 phút ngắm pháo hoa, cuối cùng cũng không. Tui với Linh rảo bước đi lại chỗ gửi xe. Dòng người lại chuyển động ngược xuôi, mấy thanh niên choai choai thì hò hét rủ nhau đi chơi tiếp, mấy người bán hàng thì bắt đầu dọn dẹp.

Lấy xe xong, tui chở Linh về nhà.
– He he, anh báo cho em tin nè Linh.
– Tin gì dạ?
– Hết Tết anh đi thi học sinh giỏi.
– Hả? Môn gì? Sao anh hông nói em tiếng nào hết vậy?
– He he, anh thi Anh Văn, muốn làm em bất ngờ nên giờ mới nói. – tui cười khoái trá
– Vậy nhất định phải đoạt giải nha. – Linh cười
– Tất nhiên rồi anh sẽ đoạt giải mà. – có em động viên tui lại thấy phấn chấn hơn.

Hai đứa lặng đi một hồi….
– T à… – Linh kéo kéo tay áo tui
– Gì vậy?
– Cho em hỏi anh cái này nha…
– Ừ, em hỏi đi.
– Anh yêu em tới cỡ nào.
– À… ừm, anh không biết, nhưng mà nếu không được gặp em hay nghe giọng em 1 ngày chắc anh chết ngắc. – tui le lưỡi cười hì hì.
– Vậy hả? Nếu như không còn gặp em nữa thì sao? – Linh không cười mà ngập ngừng hỏi tiếp.
– Hử? Sao em nói vậy? – tui thắc mắc
– Thì anh trả lời em đi. – Linh nhăn nhó
– Ừ, nếu vậy thì anh sẽ tiếp tục học thôi, không lo gì hết, tới khi ra trường rồi tính tiếp. – tui nhìn xa xăm.
– Ừm….
– Mà em hỏi làm chi vậy?
– Hông có gì, hỏi chơi thôi. – Linh cười
– Ờ… hì…

Tới nhà, có mình thằng Đức. Bà già chưa về nữa. Tui bấm chuông, nó ra mở cổng. Dắt xe vô nhà.

Tui lấy điện thoại ra cho bà già.
– Alô?
– Bà đang ở đâu vậy? Chừng nào về?
– Ai vậy? – bả nhựa, nghe như xỉn
– Tui, T nè.
– À à…. em trai đó hả? Em trai tao đó…. ức…đẹp trai lắm…. học giỏi nữa. – bả nói với ai đó.
– Bà đang ở đâu?! – tui hét vô điện thoại

“Cộp!!! Cộp!!! Rộp!!!”- có ai đó giằng lấy điện thoại.
– Alô. – giọng nam.
– Ai đó? – tui hỏi.
– À, em ngủ đi, khỏi chờ cửa, tối nay chị Q ngủ nhà bạn rồi. – Nói đoạn nó cúp máy cái rụp… tút…tút…

Mặc kệ, tui ra ngoài khóa cổng lại. Vô nhà ngủ.

Sáng, ba má về. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Ngày Tết thì đi chúc Tết dòng họ thôi, Linh đi chung nữa. Tui là cháu ruột mà gom hết mà cũng lèo tèo tám, chín trăm. Còn Linh thì hơn ba triệu…. bất công!!!!

Thứ sáu, Linh về. Mấy bà chị giúp việc ăn Tết lên, ghé ngang nhà tui rước Linh luôn.
– Thưa hai bác con về. – Linh cúi đầu lễ phép.
– Ừ về cẩn thận nha con, giữ gìn sức khỏe nha.
– Dạ, hai bác cũng vậy. – Linh cười tươi.
– T, Linh về nha. – em vẫy tay.
– Ừ, giữ gìn sức khỏe.
Rồi em lên xe, đi mất hút…

Chiều thứ sáu, thằng Đức cũng về. Còn bà Q thì đi lưu linh mấy bữa nay luôn, tui cũng không thèm gọi, đó giờ bả là vậy.

Ngày thứ sáu đen tối!!!! Chán phèo!!!!

Sáng thứ bảy, vẫn còn Tết. Đang ngáy ngủ thì má réo dậy. Lật đật chạy xuống nhà đầu tóc dựng đứng. Miệng còn chảy ke.
– Gì vậy má? – tui dụi mắt.
– Có ai gửi đồ cho mày kìa. – má chỉ lên cái hộp trên bàn.
Tui ngáy ngủ ôm cái hộp lên phòng. Giở ra, của ai gửi vậy trời? Mắc gì mà mới sáng sớm gửi đồ.

Lục lọi, hử? Hai cái áo khoác của mình với Linh hôm hát văn nghệ mà. Evil & Angel đây mà. Moi ra tiếp, sợi dây chuyền, mặt dây là hai kí tự L. Rồi cuốn sách ôn thi Anh văn.

Lục lọi ra tiếp, cái áo gối thêu chữ “Em mãi bên anh”. Cuối cùng là cuốn sổ bìa màu đen với tấm thiệp Valentine.

“T, hôm nay là Valentine, cái Valentine đầu tiên của hai đứa mình. Em vui lắm anh à.

Hai cái áo khoác đó em muốn anh giữ thật kĩ, đừng làm mất á nha. Cái sợi dây chuyền thì em cũng mang một cái, hình chữ T! Dây chuyền cặp mà. Anh phải đọc hết cuốn sách mà em gửi nghe chưa, nhất định phải đoạt giải nhất đó. Còn về cuốn sổ thì thứ hai em sẽ cho anh biết cái chìa khóa ở đâu. Hì…. vợ Kem yêu chồng Đầu To nhiều lắm”

Gọi điện cho Linh, hai đứa nói chuyện huyên thuyên.

Chủ nhật, tui đi mua một hộp sôcôla, đặt mua 1 bó hồng, với 1 chùm bong bóng hình trái tim.

Sáng thứ hai tui đi lấy hoa hồng, với bong bóng. Chạy xe đạp mà dắt theo cả chum bong bóng, để trên rổ xe bó hoa to tướng. Hí hí.. nhìn như bệnh nhưng thôi kệ, quan tâm chi.

Lòng tui vui vui, nao nao. Mường tường ra cảnh Linh nhận bó hoa rồi ôm chầm tui thì vui không chịu được. Lấy hết sức lực, tui đạp xe thật nhanh tới trường. Cả trường thấy tui, ai cũng nhìn chằm chằm.

Vô lớp, cả đám “ Ồ!!!” lên.
– Cha cha, nay lão đại tỏ tình ai mà hoành tráng quá vậy??? – Năm nổ trầm trồ.
– Mày biết rồi còn hỏi. – thằng Quý chen vô
– Ai?
– Linh chứ ai…he…he… – Kì Lân dõng dạc.

Tui không nói gì, chỉ gãi đầu cười.
– E hèm!!! Tao xin tuyên bố 1 tin mừng. – thằng Quí nhảy lên bàn
– Gì?!!!! – cả đám bọn tui ngơ ngác
– Ông già tao đã…. cho tao ở lại Việt Nam học hết Đại học rồi!!!!!!!! – thằng Quý hét toáng lên.
– YEAH!!!!! Lát về bao tụi tao 1 chầu liền!!!!
– Okê!!! Okê!!!! – thằng Quý sang sảng cười.

Tùng…tùng…tùng!!! Vô tiết.

Học kì hai lớp tui có 3 nhân mới chuyển vô. Hai gái, một trai. Hai bạn gái tên là Phương với Châu, còn thằng kia tên Tuấn. Hai nàng nai vàng ngơ ngác với một thằng cao, to, đen, hôi. Tới màn xếp chỗ.

– Thanh Phương, em xuống ngồi kế bạn Hoài Phương (Bóng Biển) đi.
– Còn Châu, bàn T còn 1 chỗ trống kìa, em xuống dưới ngồi đi. – bà cô chỉ chỗ
– Ơ… cô ơi, chỗ này là của Lân. – tui đứng dậy
– Em Lân đâu? Chỗ mình không ngồi mà đi đâu hả? – bà cô quát.

Thằng ngu đó đang ngồi đánh cờ carô với Văn Cầy. Vậy là bị cô kêu lên, quạt cho 1 trận tả tơi. Cuối cùng, Châu ngồi kế tui còn thằng Lân phải ngồi chung với thằng Tuấn cao, to, đen, hôi.

Ngồi học, bà cha nó, ngáy ngủ, mơ màng. Nhỏ Châu ngồi loay hoay sao làm rớt cái cặp của tui xuống đất cái bẹp.
– Ơ… mình xin lỗi. – nhỏ lúi húi định nhặt lên
– Thôi, không sao. – tui khom xuồng kéo cái cặp lên.

Cái cặp cũng không không có gì chừng chục cuốn sách với hộp socola thôi. Socola à?

Chết, lật đật giở ra, cái hộp bẹp dí. Nhỏ Châu nhìn thấy thỉ sửng sốt, xin lỗi rối rít. Hết nhìn hộp socola rồi nhìn nhỏ Châu. Tui căm lắm nhưng vẫn ráng vuốt mặt mà cười.

– Socola thôi mà, không có gì đâu…. – tui ngậm bồ hòn làm ngọt
– Mình xin lỗi, xin lỗi bạn nha…. – nhỏ Châu rối rít.
Mặc kệ, còn bó hoa được rồi.

Tùng…tùng…tùng!!!! Ra chơi.

Ngồi đợi nãy giờ mà sao Linh chưa qua nữa ta, mọi khi giờ này có mặt rồi mà.

Tui cầm chum bong bóng với bó hoa qua lớp Linh, bọn trong trường nhìn thấy tui thì xì xào, nghe ngứa hết lỗ tai. Đó giờ chưa thấy ai tỏ tình à? Bọn hâm?

Qua lớp của Linh, không thấy em đâu, sao kì vậy? Đang định đi thì nhỏ bạn của Linh khều vai tui.
– Ê.
– Hở?
– Kiếm Linh phải không?
– Ờ.
– Nè, Linh gửi cái này cho ông. – nó đưa tui cái USB
– Ơ…vậy Linh đâu? – tui hỏi
– Linh chuyển đi rồi, hôm qua Linh qua nhà tui nhời tui đưa cái này cho ông.
– Cái gì?!!! Chuyển đi?!!!! Đi đâu?!!! – mặt tui tái mét, tim đập dồn dập.
Tui hỏi cả lớp, câu trả lời chỉ là những cái lắc đầu…..

Tui không tin được vào tai mình nữa, Linh chuyển đi? Em đi đâu rồi?!! Đi mà không nói một tiếng là sao?!!! Tay chân tui run lẩy bẩy, mặt nóng bừng, hai tai ù ù không nghe được gì. Thở gấp. Lê bước trở về lớp.
– Ê, sao còn cầm hoa vậy mậy? Bị từ chối à? – tụi nó nhao nhao
Tui im lặng, không nói được gì. Cổ họng khô rang.
– Há há, bị từ chối hả?! – Thằng Nổ cười lớn.
– Mày im đi!!! – tui không kiềm chế được, vứt bó hoa xuống, tui thẳng tay rồi đấm cho thằng Nổ một đấm.
Nó loạng choạng, mém té. Cả đám thấy vậy nháo nhào kéo tui lại.
– Mẹ, mày điên hả?!!
Tui vẫn không nói gì. Thở gấp.
– Ê! Bình tĩnh lại! Có gì từ từ nói! – thằng Quý kéo tui lại.

Không được, không được, phải đi tìm Linh, phải tìm được Linh. Tui hất tay thằng Quý rồi chạy ra khỏi lớp.

“Tùng!… Tùng!… Tùng…!” tiếng trống báo hết giờ ra chơi. Tui vẫn chạy băng băng ra cổng trường. Ngoài cổng vẫn còn ba đứa đang trực, một gái, hai trai.
– Đứng lại! Giờ này còn đi đâu?! – thằng trực cổng hét lớn.
– Tránh ra!!! – tui xô nó một cái “Rầm!!!” rồi chạy vụt ra cổng.

Chạy hết sức có thể, chạy như điên như loạn tới nhà Linh. Tới trước cổng nhà em, tui chết trân. Không thể tin đây là sự thật, trước cổng treo biển “ Bán nhà, liên hệ SĐT:091*******”. Tui gục xuống, không thể thở được nữa. Tại sao vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Điện thoại thì không liên lạc được. Tui gọi như điên, vẫn không liên lạc được. Ngồi trước cổng nhà em một lúc, tui đứng dậy, bước từng bước nặng nhọc về. Trong đầu hàng loạt câu hỏi “Tại sao…và…tại sao…”, tới cổng trường. Vắng hoe, đang là tiết cuối. Mở cổng, bước vào trong.
– Ê, tưởng đây là cái chợ hay gì mà muốn ra vô lúc nào cũng được hả?

Tui liếc nhìn, con trực cổng ban nãy, nó thấp hơn tui nửa cái đầu. Không thèm nói gì, tui tiếp tục đi như không có chuyện gì xảy ra.
– Đứng lại! Nói không nghe à?! – nó kéo áo tui lại.

Quay phắt lại, tui đẩy nó ra, hơi mạnh tay, nó loạng choạng rồi té phịch xuống đất. Nó nhìn tui, rơm rớm nước mắt. Mặc kệ, tui quay đi, tiếp tục bước.
– Cái thằng du côn kia!!! Làm trò gì vậy!!! – nó hét toáng lên.

Bỏ lại nó sau lưng, tui bước lên phòng học.
– Ê, T! Vô lẹ đi mày, cô đang ở trên văn phòng, bả sắp xuống rồi đó.
Thấy tui, thằng Tín la lên.

Vô lớp, ngồi phịch xuống, chán nản. Nhỏ Châu ngơ ngác nhìn tui.

“Tùng…!Tùng…!” – trống tan học. Xách cặp, rảo bước xuống sân. Mấy thằng chiến hữu kêu thì tui cũng không thèm trả lời. Đi lấy xe. Dắt xe ra cổng, tui cứ nhìn chằm chằm xuống đất.
– Đứng lại!!!

Tui ngước đầu lên…lại con nhỏ trực cổng…. nó đứng chắn đường tui.
– Tên gì? Học lớp mấy?! – nó chống nạnh
Phiền phức quá.
– Chuyện gì? – tui lên tiếng
– Tên, lớp! – nó nhắc lại.
– Nè, đui à? – tui kéo phần thêu tên, lớp thêu trên áo cho nó coi.

Nó lấy trong túi ra cuốn sổ nhỏ, ghi ghi, chép chép. Tui dắt xe ra cổng, nhảy lên xe, đạp thẳng về nhà.
– Chuyện chưa xong đâu!!!! – nó gọi với theo.

Bị ghi sổ thế nào cũng bị phạt lao động, nhưng tâm trí tui không quan tâm đến việc đó. Đầu óc tui đang bấn loạn vì Linh, em đi đâu, sao không nói với tui 1 lời. Đạp xe về nhà. Thảy xe xuống đất cái rầm. Tui lết thết bước vô nhà.

Quăng cặp lên ghế sofa, tui ngồi phịch xuống, thở dài. Lấy cái USB ra, tui đi lên nhà trước. Bật máy lên, tui cắm USB vô máy. Click vô USB, trong đó có 1 đoạn video.
Tui bật lên.
Hình của Linh hiện lên, em bật webcam.

“Đầu to nè, nhớ mình quen nhau bao lâu được rồi hông? Hông nhớ hả??? Mình quen nhau ngay ngày sinh nhật anh luôn đó. Bữa đó em hông biết nên hông có mua quà tặng cho anh, mà đòi anh dắt đi ăn kem nữa…hic…tội nghiệp Đầu to quá à…

Cho nên, hôm nay, em sẽ làm thật nhiều thứ cho anh bất ngờ…hi…hi”

Linh cười, con tim tui nhói lên. Rồi bỗng dưng màn hình tắt phụt. Tối đen.

Có dòng chữ chạy ngang qua màn hình. ” Always with you…”

Đoạn video chiếu lại cảnh ngay ngày hôm đó, ngày hát văn nghệ chuẩn bị cho hội thao. Nhưng chỉ có hình, bài Wavin’ flag được thay bằng tiếng Harmonica… loại nhạc cụ mà tui thích nhất…. Đoạn phim làm nước mắt tui chực trào ra. Hình ảnh Linh cười thơ ngây, khuôn mặt xinh xắn của em, đôi mắt đó, đôi môi đó. Qúa quen thuộc, quá gần gũi với tui, nhưng giờ thấy xa xăm và lạ lẫm. Tui đứng trên sân khấu, đơ như tượng. May mà có Linh cầm tay tui, em dắt tui đi, em truyền cho tui cảm hứng cũng như sự tự tin để có thể cất tiếng hát. Vậy mà sao bây giờ….

“Đầu to ơi! Bất ngờ hông?! Clip này em tự làm đó. Em biết anh thích kèn Harmonica nên mới lồng vô cho anh đó. Em biết chơi Harmonica nhưng mà hông có thời gian nên em lấy trên mạng đem xuống luôn. Hì hì. ” – Đến đây, Linh cười tít mắt.

“Hông tin phải hông? Để mốt qua nhà em đi, em thổi Harmonica cho anh nghe…blêu” – Linh le lưỡi

“À, cuối cùng nữa, cái chìa khóa của cuốn sổ em vẫn còn giữ. Bây giờ em chưa đưa cho anh được, để mốt đi ha. ”- Linh cười, giơ chiếc chìa khóa ra trước màn hình.

Em cười, mỗi một nụ cười của Linh là 1 con dao, nó ghim thẳng vào tim tui. Đau lắm.

“À mà phải ráng học anh văn đó nha, sắp thi rồi đó, aishiteru wa!!!!!!”

Phụt, màn hình lại tắt, tối đen. Chắc nó không bao giờ sáng lại. Linh đi rồi, tui đánh mất em chỉ trong tíc tắc, không thể gặp được em lần cuối, dù chỉ là đứng nhìn em từ xa…

Lấy điện thoại ra, cố gắng gọi cho Linh lần nữa “…tút…tút…thuê bao…”, tui đập thẳng cái điện thoại xuống nhà, nó vỡ đôi ra.
Tui ngồi đó, nhìn trân trân cái màn hình tối đen. Linh đi thật rồi…..

Anh không cần gì hết, anh không cần chìa khóa, không cần em chơi Harmonica, anh chỉ cần em, giờ này, lúc này, bên cạnh anh, anh chỉ muốn vậy thôi, em có hiểu không?

Cả ngày hôm đó tui chết lặng bên bàn phím, hai tay mân mê cái USB…

Chương trước Chương tiếp
Loading...