Tình học sinh
Chương 47
– Tối rồi, mình về thôi.
– Ừm, về.
Chở Linh trên chiếc xe đạp điện, gió thổi từng cơn buốt giá, lạnh thấu xương.
– Lạnh hả?
– Đâu…. đâu có… – tui trả lời, hai hàm răng đánh cằm cặp vào nhau
– Không lạnh sao mà răng kêu cốp cốp ghê vậy?- Linh bắt tẩy tui
– Hề hề… Bắt chước…con vịt thôi mà… Cạp…cạp… – Bí tẩy, tui đành bất đắc dĩ làm con vịt chạy đạp điện vậy.
– Ngốc, lạnh thì nói lạnh, làm gì phải giấu? – Linh cười rồi ôm chầm lấy tui.
Bất ngờ, tui lảo đảo. Suýt té.
– Chạy xe gì ẩu dữ vậy?
– Tại điện giật…
– Điện gì?
– Điện hai trăm hai giật… – tui cười
– Là sao? – Linh ngơ ngác
– Mỗi bên một trăm mười vôn. – tui lại nhe răng, toe toét cười.
Im lặng, rồi như chợt hiểu ra, Linh bấu thật mạnh hai bên hông tui.
– Ui da!!! Ui da!!! Té…té!!!! – tui la làng
– Cho bỏ cái tật nghĩ bậy. – Linh buông ra rồi nguýt dài
– Ui da…dữ quá… – tui nhăn nhó
– Nói ai dữ?!
– Ai da, ai dám nói sếp đâu…
– Hứ, liệu hồn đó.
– Hic…
Trời chuyển mưa, vần vũ. Những hạt mưa đầu tiên rời xuống, lành lạnh.
– Phù, mưa rồi. – tui nói
– Hic…mưa nữa… – Linh nhăn nhó
– Ờ, hình như hai đứa mình chưa ăn gì.
– Ăn kem rồi…
– Ừ, nhưng anh rủ em đi ăn tối mà.
– Nhưng mà sắp mưa rồi… – Linh nói, em ra vẻ nuối tiếc
– Kệ, có sao đâu.
Không chờ Linh trả lời, tui cho xe phóng vọt đi. Tìm chỗ ăn tối nào.
– Mà mình ăn gì? – Linh hỏi
– Em muốn ăn gì?
– Hông biết.
– Ăn bột chiên bao giờ chưa?
– Chưa…
– Ặc, thiệt không đó? Bột chiên mà chưa ăn hả? – tui hơi bất ngờ
– Thiệt, đó giờ có ai dẫn em đi đâu. – Linh phụng phịu
– Ờ. Mà hồi trước em nói em có anh mà phải không, sao đó giờ anh không thấy?
– Anh em học đại học trên Sài Gòn á, hè mới về.
– Ừ. Vậy à.
– T…
– Hả?
– Anh… gặp Trang hay em trước?
Bỗng dưng Linh lại hỏi câu này, tui cũng không hiểu vì sao, cứ thành thật khai báo vậy.
– Anh gặp Trang trước.
– Ừm, lúc nào?
– Hồi hè. Lúc đó đi tắm sông, anh bị dọp bẻ, Trang cứu anh rồi biết nhau, vậy thôi.
– Ừm…
Linh cứ ậm ừ, làm lòng tui lo lo. Không biết em đang nghĩ gì. Đnag đi thì Linh có điện thoại. Nói gì đó một hồi thì Linh kêu tui.
– Anh chạy ra công viên đi.
– Chi? Mình đi ăn mà?
– Có việc gấp lắm, chạy ra công viên đi. – Linh gắt
– Ừ…ừ.
Vòng lại, rồi phóng vèo ra công viên.
– Chỗ nào vậy? – tui hỏi Linh
– Ra chỗ mình hay ngồi ăn kem á.
Tới nơi, dừng xe lại. Linh xuống xe, nhìn xung như tìm ai đó. Rồi em chạy vụt đi, tới băng ghế đá đối diện bờ hồ. Tui chạy theo. Linh đang ngồi ở băng đá, nói chuyện với ai đó. Đứng đằng sau, tui có thể nghe hết cuộc nói chuyện mặc dù hơi khó.
– Tui khổ lắm bà ơi…. bây giờ…. tui muốn chết lắm… – giọng nói hòa với tiếng nấc
– Có gì bình tĩnh, từ từ nói. – tiếng của Linh
– Tui sinh ra…đâu muốn bản thân mình có cái giới tính như vầy đâu… tui cũng đâu làm khổ ai, cũng đâu làm hại đâu sao tụi nó cứ nhìn tui bằng ánh mắt ghê tởm vậy?
Linh vẫn không nói gì. Em ngồi đó, quay ra đằng sau nhìn tui. Hiểu ý Linh, tui quay trở lại xe ngồi. Lát sau, Linh trở lại.
– Có chuyện gì vậy? – tui hỏi
– Bạn của em. Chở em em về đi rồi em kể anh nghe.
Ậm ừ dắt xe ra chở Linh về.
– Anh à… sao gay khổ quá vậy anh?
– Ơ… sao em hỏi anh vậy? – tui bất ngờ
– Đứa bạn của em hồi nãy, nó là gay.
– Ừm…
– Ba mẹ nó biết nó bị gay rồi từ nó luôn, người thân của nó ai cũng coi nó là thứ dơ bẩn hết anh à… – Linh nói rồi tựa đầu vào lưng tui.
Sao em ngây thơ quá vậy? Mình đang ở Việt Nam chứ có phải nước ngoài đâu, nói vậy chứ ở đâu mà gay không bị kỳ thị?
– Anh, trả lời em đi… – Linh kéo tay áo tui
– Ừ…anh nghĩ vì họ khác những người khác…
– Nhưng mà gay cũng là người mà.
– Những cái lạ thì thường hay bị người khác chú ý và xa lánh. – tui thở dài, trả lời câu hỏi của Linh một cách vô thưởng vô phạt.
– Em không hiểu…
– Anh cũng không biết mình đang nói gì, có lẽ vì thế giới đó không phải là của mình, chỉ có họ mới hiểu những nỗi đau của họ.
Tới nhà, tui xuống xe, má cũng về nhà rồi. Linh vô nhà chào má tui rồi mới ra về, thấy Linh, má vui lắm. Còn ba thì vẫn chưa về.
– Tối rồi, để anh đưa em về. – tui nói
– Vậy ai đưa anh về? – Linh hỏi
– Anh lấy xe rồi đi với.
– Cũng được. – Linh cười, để lộ cái răng khểnh.
Đap xe đi với Linh, em cứ nói về chuyện khi nãy. Tới nhà Linh rồi.
– Vô nhà uống nước đi rồi về. – Linh nói
– Thôi, trễ rồi, anh về đây. – tui từ chối.
– Ừm…em có chuyện muốn nhờ anh… – Linh chạy lại gần tui, thỏ thẻ
– Hả? Được không? Kỳ lắm… – tui nhăn nhó
– Được mà, giúp em đi…. chồng yêu…. – Linh lại làm cái bộ mặt mèo con nữa.
– Ừ…ừ.. – tui nhăn mặt.
– Hi hi, cảm ơn chồng…chụt… – Em nhón chân rồi thơm lên má tui
– Ừ…anh về nha.
– Về cẩn thận nha…
Đạp xe đi được một đoạn, tui ngoái lại nhìn, chờ Linh đi vào nhà, đóng cửa lại thì tui mới yên tâm. Về nhà, vẫn bổn cũ soạn lại, đánh răng rửa mặt xong, quên luôn ăn tối. Tui lên phòng. Ra ngoài sân thượng, gió thổi mát rượi. Lấy điện thoại, làm việc mà Linh nhờ tui.
– Alô?
– Chào, bạn là Bảo, bạn của Linh phải không?
– Ừ, ai vậy? – giọng nghe vẻ mệt mỏi
– Mình là T, bạn của Linh, Linh nói cho mình biết về chuyện của bạn rồi.
– Thì sao chứ? Gọi điện để chọc phá tôi à?
– Không, không, đừng hiểu lầm. Linh chỉ muốn mình nói với bạn vài câu.
– Nói đi.
– Bạn không làm gì sai cả, hãy tự tin là bản thân mình, mặc kệ người ta có nói gì, sống thật với chính bản thân, chính giới tính của mình mới là quan trọng. Đời người chỉ sống được một lần, hãy sống sao cho khi bạn chết đi mà không còn gì để hối tiếc.
– … – đầy dây bên kia không nói gì cả, chỉ có tiếng khóc
– Đó là những gì Linh muốn nói với bạn. Cố gắng vượt qua đi bạn.
– Cãm…cảm…ơn…nhưng…
“Cạch…tút…tút…”, tắt máy rồi. Có chuyện gì vậy? Đang nói giữa chừng mà… Bất lịch sự vừa thôi chứ.
Không nghĩ ngợi lung tung nữa, tui xuống phòng. Nằm xuống giường, trằn trọc một hồi rồi ngủ tới sáng.