Tình mãi xanh

Chương 67



Phần 67

Về làm việc rồi mà dư âm của cuộc yêu ấy vẫn còn đọng mãi. Ngày hôm ấy, hình ảnh em liên tục xuất hiện trong tâm trí tôi, không biết bao nhiêu lần.

Buổi tối, tắm rửa cơm nước xong, tôi cứ đi ra đi vào không yên, tôi đang đấu tranh xem mình phải làm thế nào bây giờ, đi hay không đi?

Tôi quyết định ở nhà, mặc dù rất muốn đến gặp em, nhưng tôi sợ cái gì nhanh quá, nhiều quá sẽ không tốt. Một phần, hình như tôi lờ mờ nhận ra cả tôi và em đang lạc lối, đang lao vào cơn yêu đương mù quáng.

Không thấy em nhắn tin, nhưng tôi không chờ đợi, tôi phải nhắn tin cho em trước, vì tôi là đàn ông, trong mọi chuyện thì đàn ông luôn nên là người chủ động.

“Em à, em đang làm gì đấy? Em ăn cơm chưa?”

“Em ăn rồi, em đang đi chơi với mấy chị.”

Tôi biết thừa em đang ở phòng, nhưng em cũng giống như tôi, đang đấu tranh ghê ghớm, vừa muốn gặp lại vừa không dám, vì ngại vì xấu hổ vì sợ…

Tôi nằm cả buổi tối ở nhà nghe nhạc mà tâm trí thì vẫn còn ở trên Hồ Núi Cốc, trong căn phòng ấy. 10 h đêm, giờ này hôm qua chuẩn bị đi…

11h30 đêm… giờ này chuẩn bị… Tôi không thể nào ngủ được.

Tình yêu và tình dục, nhiều khi nó như một loại thuốc gây nghiện, rất khó bỏ, mà nếu có bỏ thì rất dễ tái nghiện. Nó làm cho con người ta không thể chiến thắng chính mình.

Tối, tôi nhắn cho em cái tin ‘ Em đang làm gì đấy?

Em liền gọi lại cho tôi:

– Anh à, anh đang ở đâu đấy?

– Anh ở phòng.

– Xuống đây với em được không? Em đang ở… tượng đài… em nhớ anh.

Tưởng em đang ở nhà nghỉ chứ ở tượng đài lại mất công gửi xe, tôi nghĩ bậy bạ vậy thôi chứ cho vàng em cũng không dám đợi tôi trong nhà nghỉ.

Em mà không gọi tôi cũng chuẩn bị đi đến nơi rồi, đúng lúc quá. Tôi phóng xe vèo vèo xuống nơi hẹn, gửi xe rồi chạy thật nhanh đến, nhanh hơn chạy loạn.

Tôi và em lao vào nhau hôn nhau như chết đói năm 45, si mê và cuồng dại, tôi dìu em về phía gốc cây hơi tối tối. Em ôm chặt lấy tôi như sợ tôi chạy đi đâu mất, em hôn lên mặt lên cổ rồi lên ngực áo tôi nữa. Lúc đấy tôi tự hỏi có phải đêm hôm đấy tôi đã nghịch dại khơi lên một ngọn núi lửa đã âm ỉ lâu ngày.

– Bắt đền anh đấy, cả ngày hôm qua với hôm nay em không làm được việc gì cả.

– Sao lại thế?

– Em cứ nghĩ ngợi linh tinh.

– Em nghĩ gì?

– Linh tinh thôi, ghét anh thế cơ chứ… tự dưng lại.

– Anh có làm gì đâu.

– Không làm gì… mà thế à.

Tôi hôn em rồi thò tay vào trong áo xoa vú, hôm nay cho tay vào dễ dàng hơn rất nhiều vì em đang muốn thế. Chắc là em bị nghiện cảm giác đấy rồi. Tôi mân mê hai đầu ti của em cho nó săn lên, tay em cũng khẽ luồn vào trong áo tôi rồi xoa lên ngực, xong em khẽ cởi mấy cái cúc áo tôi ra, em áp mặt vào và liếm ti. Quá bất ngờ tôi khẽ rên lên vì sướng, Được thể em luồn tay vào trong quần tôi mân mê thằng nhỏ đang cương cứng, cứ thế em kích thích cho tôi tê lê phê, tay tôi cứ liên hồi bóp vú em trong mê dại. Một lúc sau thì tôi xoay người em lại, tôi phanh hết cúc áo ra rồi ôm em từ phía sau, em ngoảnh mặt vào phía trong gốc cây thế là bên ngoài không ai có thể nhìn thấy.

Một tay tôi xoa vú em căng mọng, tay kia đưa xuống lồn em mà xoa lên đám lông rậm rạm, tôi đặt cả bàn tay úp trọn vào cái mu lòn em cứ thế mà day, ngón tay chạm nhẹ vào trong thì nước đã tuôn ra ầm ầm, tôi càng bị kích thích khi đưa ngón tay vào trong lỗ lồn em ướt nhẹp. Tôi ngoáy, dùng ngón tay thụt ra thụt vào làm em rên lên ư ử, em không dám kêu to sợ ai đi qua nghe thấy.

“A… anh làm em không chịu được đâu” – em thì thầm.

– Mình lại vào hồ Núi cốc nhé?

– Không, em sợ lắm.

Bàn tay tôi cứ mân mê hoài nơi hang sâu quyến rũ ấy, rồi lại vòng qua sau để xoa lên cặp mong cong tròn lẳn, cái quần lót em mỏng tanh mát lạnh, đáy quần ướt đẫm nước nhờn…

Nếu cứ như này một lúc nữa thôi, kiểu gì tôi cũng tụt quần em ra và địt em từ phía sau, em cũng nứng lắm rồi…

Đúng lúc ấy thì bọn bảo vệ đi dẹp. Địt mẹ mấy thằng này, bố mày đang sướng thì chúng mày lại đi dẹp. Tôi thầm chửi mấy thằng đấy như thế. Làm hai đứa cuống cuồng đóng cúc áo, kéo cúc quần. Mà nhiều đôi như thế chứ không phải hai đứa tôi.

Tôi dẫn em đi ăn chè ở cổng Sư Phạm, sau đó lượn vào trong trường Nông Lâm chơi, trong đấy rộng mênh mông toàn cây cối, nhiều chỗ heo hút như trong rừng, đi được một vòng em bảo:

– Trong này tối lắm anh ạ, mình đi ra ngoài đi.

– Ừ.

Hai đứa lại đi lượn phố, tung tăng khắp các con đường. Trời dần khuya mà chẳng muốn về, cũng chẳng dám rủ em vào nhà nghỉ, ngày ấy nhát lắm.

Lượn chán, lúc này đường phố đã vắng lắm rồi, em ngồi sau ôm chặt và mắt thì nhắm lại, kiểu như là anh thích đưa em đi đâu thì đưa, thế nhưng tôi vẫn e ngại, từ nãy đã tia mấy cái nhà nghỉ trên đường rồi nhưng chưa dám tạt vào.

– Em à.

– Dạ. Em trả lời giọng mệt mỏi.

– Em có mệt không?

– Em hơi buồn ngủ một chút…

– Em có biết từ nãy mình đã đi nhưng đâu không?

– Em không.

– Đi hết thành phố luôn đấy… Anh cũng thấy hơi mệt rồi…

– Em chỉ buồn ngủ thôi, anh cứ đi đi, em ôm anh ngủ cũng được.

– Đi hết cả đêm luôn nhé?

– Như nào cũng được.

– Hay anh kiếm chỗ nào cho em ngủ một giấc nhé?

– Chẳng biết đâu… em ngủ đây.

Tôi tạt luôn vào một nhà nghỉ ven đường, em cũng hơi bất ngờ một chút nhưng không phản ứng gì. Em đứng tít ngoài cửa đợi tôi vào lấy phòng rồi tôi ra dắt em lên.

– Hừm… anh đưa em đi đâu đây?

– Đưa em đi ngủ, thức cả đêm làm sao mà chịu được.

Em tỏ vẻ phụng phịu, ngồi im trên giường xem tivi. Tôi vào toilet rửa mặt rồi ra giường nằm, em liền đứng dậy đi vào đóng cửa.

Không biết em làm gì trong đấy mà lâu thế, mãi không ra, tôi gọi:

– Làm gì lâu thế em?

– Em tắm…

Oạch, chắc tắm cho đỡ buồn ngủ? Hay vừa nãy ra ướt hết quần?

Lúc sau thì em vào. Em trèo tót lên giường kéo chăn kín người rồi bảo:

– Em buồn ngủ lắm, em đi ngủ đây.

– Không cho anh ngủ cùng à?

– Không, anh hư lắm…

Bạn đang đọc truyện Tình mãi xanh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/tinh-mai-xanh/

Và rồi điều gì đến cũng phải đến, tôi và em lại hòa vào nhau trong nhập đập ái ân. Một đêm dài với bao dư vị ngọt ngào, đọng lại trong tôi và có lẽ cả em nữa bao cảm xúc khó quên.

Em vẫn nóng bỏng, cuồng say và ướt át, khi sự ngại ngần tan biến nhường chỗ cho khát vọng ái ân, thì tôi và em đã làm mọi cách để cho nhau được sung sướng. Tôi mạnh mẽ ra vào trong em, kích thích lên người em mọi chỗ, làn môi, cặp vú và vùng tam giác ẩm ướt ấy. Có lúc, em đẩy tôi nằm ngửa ra em ngồi lên phi ngựa, cặp vú tuyệt trần của em nẩy tâng tâng trước mắt tôi, đôi môi em mím lại, gương mặt thì đờ đi vì tê dại.

Tôi chẳng nhớ mình đã cho vào em từ phía sau lúc nào, hai tay em chống xuống giường, quỳ hai chân và chổng mông lên, chỉ cần nhìn thế thôi là tôi đã muốn chọc vào thật mạnh và khiến cho em rên rỉ thét gào. Tôi đã xoa lên bờ mông ấy, dọc theo hai đùi vuốt ve mơn trớn, tôi đưa con chim đang cứng ngắc gân guốc vào trong em, trơn tuột vì em đã ra quá nhiều nước. Cứ thế tôi nhấp trong nhưng tiếng rên u mê của em và cả của tôi. Cặp mông em to, trắng mịn cứ cong lên mời gọi, khiêu khích thăng nhỏ, để tôi phải nhấp liên tục, ra vào ọp ẹp sướng tê chim.

– A… a… sướng quá… anh ơi…

– Em thích kiểu này không?

– Có… em sướng lắm… nữa đi anh.

Càng bên em như thế này, hai đứa lại càng tìm thấy ở nhau những điểm chung, sự hòa hợp trong tình dục diễn ra quá nhịp nhàng. Tôi thì không ngừng thúc sâu dương vật vào trong tử cung của em, còn em thì không ngừng co bóp, em rên la, em ngoáy cái mông theo nhịp để cho chim tôi vào thật sâu trong nữa.

– Sướng quá… anh ơi… em sướng…

– Anh cũng sướng quá… a… thật tuyệt… người em đẹp quá Trang ơiiii.

– Mạnh nữa đi anh… bắn sâu vào trong em đi… cho em sướng…

Em dường như không kiểm soát được lời nói của mình, không ngừng rên rỉ, tôi cũng không chịu nổi khi nghe những lời đó, giữ thật chặt hai bên eo của em, tôi địt liên tục liên tục cho đến khi cứng người, có luồng điện chạy khắp cơ thể, dọc theo sống lưng lên đến đỉnh đầu, tôi bắn xối xả những dòng tinh khí đầy vào trong bướm em, chảy tràn cả ra giường. Rồi hai đứa cứ thế trần truồng ôm nhau nằm vật xuống…

Cứ như thế tôi và em ôm nhau nằm ngủ cho tới sáng, em nằm trong vòng tay tôi thủ thỉ:

– Anh à…

– Sao em?

– Em thấy… như là một giấc mơ vậy.

– Giấc mơ ngọt ngào chứ?

– Vâng… em đã rất hạnh phúc… nhưng em cũng thấy hoang mang lắm anh à.

– Sao lại hoang mang?

– Em không biết, em chỉ thấy thế thôi, em thấy mình thật tệ…

– Đừng nói thế mà em… Anh yêu em.

Tôi nói ra câu đó khiến cho em phát khóc vì hạnh phúc, em vẫn thổn thức.

– Em biết là em đang sai nhiều lắm, nhưng em không thể dừng lại được, nhiều lúc em ước chi hôm ấy đừng gặp anh thì hơn.

– Hôm ấy không gặp thì sẽ gặp vào một lúc khác, duyên số rồi em ạ.

– Hy vọng là vậy… em thật là… tại sao em lại yêu anh cơ chứ?

Trang đang tự dằn vặt mình, đang cảm thấy có lỗi gì, với một ai đó, có lẽ là với anh người yêu kia.

– Sao anh lại thích em?

– Thích thì thích thôi.

– Lần đầu gặp em anh ấn tượng gì nhất?

– À… em đeo khẩu trang và có cặp mông đẹp.

– Đồ đểu… linh tinh thế. Em tưởng anh thích em cái khác cơ.

– Hôm anh gặp em lần đầu tiên, thực sự anh đã bị choáng đấy, vì em quá xinh.

– Hihi, thật á?

– Anh bị ấn tượng bởi đôi môi hờn dỗi của em… thật đấy, ấn tượng mãi.

– Bây giờ anh còn ấn tượng không?

– Anh đã bảo là mãi cơ mà, mãi mãi đến suốt đời.

Chương trước Chương tiếp
Loading...