Tôi đã sai… sai thật rồi…
Chương 14
Đêm Noel…
Đêm nay là một đêm rất quan trọng đối với tôi…
Đêm nay là một đêm sẽ quyết định tình cảm hoà quyện trong hạnh phúc hoặc trầm luân trong đau khổ…
Chuẩn bị thật kĩ càng, vẫn mặc một bộ lễ phục trang trọng và gọn gàng như cũ, tôi hít sâu một hơi rồi đến lễ hội…
Lễ hội năm nay có vẻ được đầu tư hơn năm trước, không giống như năm ngoái chỉ là cây thông với một vài hạt tuyết giả lốm đốm vung vãi khắp nơi trong nhà thi đấu. Vừa bước vào cổng trường là tôi đã thấy một cây thông to tướng với vô số ánh đèn trang trí lấp lánh nằm ngay giữa sân trường, những con đường tuyết thẳng tắp và ngay ngắn, xuyên suốt từng ngóc ngách của nhà trường, đâu đó từng chú người tuyết với khuôn mặt ngây ngô được quàng khăn cổ trông thật dễ thương và ngộ nghĩnh, từng cửa hàng ven đường bán đồ ăn, đồ lưu niệm, đồ chơi mọc lên san sát nhau, một con sông đóng băng giả kết hợp với một cây cầu đá bắc ngang qua, loáng thoáng thấy từng chiếc ghế gỗ dài, cạnh bên là ngọn đèn đường với ánh sáng mập mờ phối với hàng bụi rậm ven đường càng làm tăng thêm vẻ huyền bí, mĩ lệ.
Đêm nay, trường tôi được trang hoàng như một thành phố thu nhỏ, mang đậm chất Tây Âu cổ điển.
Tôi bước đi trên phố phường, nhìn các bạn học sinh đang quây quần vui chơi bên nhau. Năm nay, số lượng học sinh tham gia phải nói là… rất đông. Chắc có lẽ vì thế mà không chỉ riêng nhà thi đấu, khu vực sân trường còn được dùng để làm lễ hội noel.
Bước chân tôi như vô định, cứ đi mãi, đi mãi, chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấm áp, lấp lánh xung quanh…
– Gum, gum…
Tiếng gọi làm tôi bừng tỉnh, chợt dừng bước, nghe giọng tôi đã biết đó là thằng Tuấn.
Thằng Tuấn đầu tóc lấm tấm vài giọt mồ hôi, nhưng trên khuôn mặt hiện lên vẻ thoả mãn và tươi vui, chắc có lẽ lễ hội đêm nay chứa không ít tâm huyết của nó.
– Mày thấy sao… – nó hỏi tôi, rồi ngước mắt nhìn xung quanh.
– Đẹp… – tôi chỉ biết thốt ra 1 từ mà thôi.
– Mày biết không, cái hoạt cảnh này, từng cảnh vật, cách bài trí xung quanh… đều là ý tưởng của tao hết đấy… – nó nhìn tôi nói đầy vẻ khoe khoang.
– Làm tốt lắm… tao tự hào về mày… – tôi mỉm cười.
Thấy biểu hiện của tôi, nó cũng mỉm cười. Chợt nó đưa tay vỗ vai tôi rồi nói một cách thân thiết:
– Tao chỉ giúp mày được đến đây thôi, còn lại thì phải tự mình mày làm… Lễ hội noel tối nay, là dành riêng cho mày và Vi đấy…
– Cám ơn mày… – tôi không ngờ nó lại nói như thế, những lời nói lúc ấy của nó làm tôi suýt bật khóc, là con trai thì rất ít rơi nước mắt, nhưng một khi đã khóc thì sẽ khóc vì một thứ gì đó đáng trân trọng và quý báu…
– Ráng lên, tao và Khanh luôn ủng hộ mày… – Tuấn nhìn tôi chân thành.
– Cố lên nha mày… – thêm một bàn tay vỗ lên vai bên kia của tôi, bất ngờ quay lại, thì ra là Khanh.
Nó đang nhìn tôi cười nhây, nhưng tôi càm nhận được nó không hề có ý trêu đùa, mà là thật tâm.
– Cảm ơn tụi mày nhiều lắm… – mắt tôi hơi đỏ lên.
– Á đệt, đừng có khóc nha đại ca, ghê quá đi… – thằng Khanh thấy tôi thế thì hoảng cả lên, giựt người về phía sau như né tránh.
– Thôi, bạn bè với nhau cả, đừng có làm quá lên như thế. À mà tao vẫn chưa thấy Vi đến nữa??? – Tuấn thay tôi chữa ngượng.
– Tao cũng không biết nữa??? – Tôi cũng cùng câu hỏi.
– Mày gửi áo đầm cho Vi chưa?? – Tuấn hỏi tôi.
– Tao gửi rồi… – tôi hơi lo lắng, lỡ như… Vi không đến, lỡ như Vi còn giận tôi vì chuyện hôm trước…
– Chắc là nó đến trễ thôi, đừng lo lắng nữa. Tao cũng không thấy bé My đâu cả??? – Tuấn thấy vẻ mặt tôi thì vội nói đỡ.
– Tao dạo này cũng ít nói chuyện với My nên không biết con bé có đến lễ hội không nữa???
– Uh, vậy mày cứ đi lòng vòng kiếm tụi nó đi, tao qua bên kia có việc. Tí nữa trao danh hiệu P&P, mày và Vi chắc chắn sẽ được lên sân khấu, tao sắp xếp hết cả rồi, đừng lo lắng… – Tuấn nói xong thì chạy đi làm tiếp công việc của mình.
– Thôi tao ra kia ăn cái nha, đói quá rồi, nếu thấy Vi thì tao sẽ báo cho mày… – Khanh nói.
– Uh… – tôi gật gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
Sắp đến giờ trao danh hiệu rồi mà tôi vẫn không thấy bóng dáng Vi, tôi linh cảm có điều gì chẳng lành đang xảy ra… gọi vào số máy của em thì nhận được thông báo số máy không liên lạc được, lòng tôi như lửa đốt. Vi ơi, không lẽ, chỉ một cơ hội mà anh cũng không xứng đáng có hay sao, chẳng phải hôm bữa em nói sẽ tha thứ cho anh rồi sao…
Hay em ấy muốn tạo một sự bất ngờ dành cho mình, đúng rồi, chắc là như thế mà thôi… tôi tự an ủi chính bản thân…
“Hiiii, mọi người cảm thấy hôm nay có vui không ạ…” – tiếng MC vang vọng khắp toàn trường.
“Yeah…” – mọi học sinh đều bắt đầu dồn về phía sân khấu.
“Có thích không ạ…”
“Yeahh…” – tiếng đám đông bên dưới phấn khởi hét to lên như muốn phá tan sân trường.
“La to nữa lên nào…”
“Yeahhhh…”
“Chà, tối nay trông ai cũng đẹp đẽ và lộng lẫy quá, làm cho tôi cũng thấy ghen tị…”
“Hahahahah…” – đám đông học sinh cười vang.
“Và xin mở đầu cho chương trình lễ hội tối nay, là tiết mục trình diễn của lớp…”
Năm nay có thêm tiết mục văn nghệ dành cho lễ hội, vì thế mà làm cho tối nay càng thêm sống động và hoạt náo hơn.
Sau khoảng 5 tiết mục văn nghệ thì MC lúc này đã thay một bộ đồ mới, nhìn giống như những người quản gia trong những toà lâu đài, biệt thự tráng lệ bên Tây Âu.
“Trang phục kiểu gì mà nóng thế không biết…” – người MC cất tiếng như chọc cười khán giả.
“Hahahaha…” – đám đông cười phá lên.
“Hì hì, còn một tiết mục cuối cùng nữa thôi các bạn ạ. Chắc các bạn cũng đã biết là tiết mục gì, phải không nào…”
“Princess, princess, princess…” – tiếng tụi con trai bên dưới vang vọng.
“Ấy ấy, sao lại chỉ có princess không thế, các bạn nữ bên dưới đáp trả đi nào…” – tiếng MC.
“Prince, prince, prince…” – tiếng các bạn nữ vang lên át cả tiếng các bạn trai.
“Để hâm nóng không khí, mình xin được bắt đầu công bố luôn. Đầu tiên là danh hiệu Prince năm nay thuộc về bạn…”
“Xxx… lớp xxx”
Nghe được MC gọi tên tôi, tôi cũng bước lên sân khấu, đám đông bên dưới vỗ tay thật náo nhiệt, tôi cũng mỉm cười mặc dù còn hơi bỡ ngỡ, hồi hộp…
MC đến gần tôi bắt tay một cái thân thiện, giúp tôi lấy lại bình tĩnh rồi nhìn tôi chăm chú và than thở:
“Trời đất, ông trời đã sinh bạn sao còn sinh mình thế này… Chậc, nếu không có bạn thì mình đoạt cái giải Prince này rồi…”
“Sax…” – đám đông bên dưới được một phen ngỡ ngàng, chắc thằng MC này không biết 2 chữ xấu hổ viết ra sao.
“Thôi mình cũng xin công bố luôn, danh hiệu princess năm nay thuộc về… bạn Lam Vi, lớp xxx”
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
MC và tôi cùng nhau dõi mắt xuống bên dưới, nhưng vẫn như cũ, bóng dáng của Vi vẫn không xuất hiện. Tim tôi giờ phút này đau nhói cực kì, một cảm giác bi ai xuất hiện trong lòng…
“Bạn Lam Vi có ở đây không ạ…” – tiếng MC.
Đám đông bên dưới cũng dáo dát ngó lơ xung quanh, xem có ai bước lên sân khấu hay không, nhưng vẫn không có một ai…
“Bạn Lam Vi nếu không lên sân khấu trong vòng 10s nữa, chúng tôi xin trao danh hiệu princess cho người khác đấy…”
“10… 9… 8… 7… 3… 2… 1” – tiếng đếm từ MC, hoà lẫn cùng đám đông bên dưới.
“Vâng, mình xin được mời bạn xxx lớp xxx”
Lần này có một người con gái đi lên, cả đám đông hò reo cổ vũ. Tôi cũng không nhớ rõ khuôn mặt cô gái ấy lắm, nói đúng hơn là giờ phút đó tôi không có nhìn cô gái. Tôi đứng như trời trồng, niềm đau vỡ oà trong tim, tai tôi như ù đi, chỉ còn nghe loáng thoáng những tạp âm ì trệ. Cho đến khi MC vỗ vai tôi một cái, đánh thức tôi từ trong tiềm thức…
“Hôn… hôn… hôn…” – tiếng MC hoạt náo khiến cho đám đông bên dưới cũng hưng phấn hô theo.
Cô gái đó đã lên đứng kế bên tôi, tôi bất đắc dĩ quay người qua phía cô gái ấy theo tiếng cổ vũ của đám đông thì chưa kịp nhìn mặt cô gái lạ lẫm đó, tôi đã bắt gặp hình bóng Tuấn đang đứng trong cánh gà, hai lòng bàn tay đang đặt trong túi quần. Tuấn nhìn tôi với ánh mắt quan tâm, lo lắng, kèm theo một chút an ủi.
Tôi liếc nhìn sang khuôn mặt cô gái, đẹp, rất đẹp… nhưng không phải Vi, không phải người mà tôi muốn đứng cùng trên sân khấu tối nay…
Tôi chìm đắm trong cơn thất vọng, buồn bã, chỉ biết bước xuống sân khấu mà không nhìn mặt ai cả, cứ cất bước đi về phía cổng trường…
“Này này, bạn ơi, bạn chưa có hôn người ta kìa…” – tiếng MC vọng lại sau lưng tôi.
Ở đây làm cái gì nữa, buổi lễ hôm nay có nghĩa lí gì nữa… tôi không ngờ đêm noel này lại não nề đến như vậy… Những gì Vi hứa với tôi, những lời lẽ tha thứ khoan dung ấy… thì ra chỉ là những lời nói dối trá, như những mũi kim đâm toạt trái tim tôi, một trái tim tràn đầy hi vọng vào tình yêu, vào một người con gái như thiên thần, đã khiến cho tôi bao đêm mất ăn mất ngủ…
Có lẽ đã hết thật rồi… hết… hết thật rồi…
Tôi bước đi trong vô thức ra đến cổng trường, nhưng lúc này, tôi thấy bóng dáng một người quen, dường như người ấy đã đứng đợi tôi từ rất lâu rồi…