Tôi đã sai… sai thật rồi…
Chương 15
– Anh Vũ… Vi có đến không anh…
Anh Vũ nhìn tôi, sau đó vứt điếu thuốc đang hút dở xuống đất, lấy chân dập lửa rồi không nói một lời đã giơ một nắm đấm thẳng vào mặt tôi…
… Bốp…
Nắm đấm ấy rất mạnh, làm tôi choáng váng cả đầu óc, lưỡi tôi đã cảm nhận được vị tanh của máu…
… Bốp… bốp… bốp…
Lại thêm 1 đấm, 2 đấm, 3 đấm… Anh Vũ đánh tôi không hề nương tay, anh ấy như một thằng điên, đánh khắp nơi trên cơ thể tôi, sau đó giơ chân đạp một cái khiến tôi văng ra sau…
– Anh Vũ, anh làm gì vậy, đừng đánh nữa, có gì từ từ nói…
Tôi nằm bất động dưới đất, chả biết trời trăng gì nữa, chợt nghe thấy tiếng thằng Tuấn hoảng hốt…
– Tụi mày đứng tránh qua một bên, đừng có mà xen vào, không thì tao đánh cả tụi mày… – Anh Vũ hùng hặc nói.
– Có gì từ từ nói, thằng Gum nó làm gì mà anh đánh nó tàn nhẫn vậy… – có cả giọng thằng Khanh.
Tôi mở hờ con mắt ra thì thấy 2 đứa nó đang chắn trước tôi, đang ra sức che chở và thuyết phục anh Vũ dừng tay.
– Thằng Gum đứng dậy, mày đã hứa gì với tao, tao đã nói với mày, nếu mày làm cho Vi đau khổ thì mày chết với tao, mày không nhớ ư… – anh Vũ bất nhẫn nói.
– Thực hiện cái lời hứa đó đi… – tiếng anh Vũ lại vang lên.
– Có gì từ từ nói thôi anh, đừng đánh nó nữa… – Tuấn ra sức bảo vệ tôi.
– Tuấn, Khanh, 2 tụi mày tránh ra đi, để tao nói chuyện với ảnh… – tôi khó nhọc nói.
2 thằng bất ngờ quay lại nhìn tôi như một thằng điên…
– Mày điên rồi à, muốn bị đánh cho đến chết hả??? – Khanh la lên.
– Ừ, tao điên rồi…
Tôi hét lên, rồi đẩy 2 thằng ra và tiến lại gần anh Vũ.
– Anh Vũ, em đã hứa thì sẽ giữ lấy lời, nhưng anh có thể cho em biết Vi hiện giờ thế nào không??? – Tôi nói như van xin, cầu khẩn.
– Mày không cần biết, mày chỉ cần biết vì mày mà nó định tự tử, hên là bác gái phát hiện kịp thời. Tao cũng không ngờ mày lại khốn nạn đến như thế, khi nghe tin thì tao rất tức giận, tối nay là cái giá mày phải trả cho cái sự khốn kiếp của mày…
Nói đến đó, anh Vũ tung thêm một nắm đấm như búa bổ vào giữa mặt tôi, làm tôi té ngửa ra sau và mất phương hướng…
– Gum… – tiếng gọi hoảng hốt của Khanh và Tuấn vang lên.
Tôi được 2 thằng đó đỡ dậy, tui cố gắng mở mắt, óc tôi vẫn còn chấn động, vì cú đấm vừa rồi thì ít, vì cái tin Vi định tự tử thì nhiều, tôi khó nhọc mở miệng nói:
– Anh có thể nói cho em biết là vì sao Vi lại định tự tử không?
– Mày không xứng đáng để biết… Mày đã làm gì thì tự mà đi hỏi chính bản thân mình đi…
Anh Vũ nói xong thì giơ tay lên, tôi biết tôi sắp sửa nhận thêm trọn một nắm đấm nữa…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
Sao không hề có cảm giác đau đớn gì thế này?? Tôi khó hiểu mở mắt ra thì thấy anh Vũ chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt giận dữ, nhưng cánh tay anh không hề tiến đến mặt tôi. Nhìn tôi vài giây, anh bỏ tay xuống, lấy tay vuốt đầu chính mình vài cái rồi cười khổ nói:
– Thôi bỏ đi, nhìn khuôn mặt bầm dập của mày mà tao chẳng muốn đánh nữa… Tao chỉ nói một câu cuối cùng với mày thôi, nhớ kĩ, quên con Vi đi, quên hẳn nó đi, coi như nó không tồn tại trong cuộc đời của mày.
Mặt tôi lúc này có lẽ đã không ra hình người mất rồi, máu chảy lênh láng khắp nơi, nhìn vào có khi còn không nhận ra được đâu là mắt, mũi, miệng nữa…
Nói xong, anh nổ máy xe chạy mất dạng trong tầm mắt cả 3 đứa.
– Gum, có sao không… – Tuấn hỏi.
– Không, không sao, sao tụi mày lại chạy ra đây…
– Thấy mày đi xuống sân khấu cứ như người mất hồn, tao gọi thằng Khanh cùng chạy ra xem mày thế nào, ai ngờ thấy anh Vũ đang đánh mày… – Tuấn nói.
– Cần tao chở về không??? – Khanh nói.
– Không cần, tao cũng đỡ đau rồi, tụi mày cứ để cho tao một mình đi…
– Mày đừng nghĩ quẩn nha Gum… – Tuấn lo sợ nói.
– Tao hứa với tụi mày, tao không làm gì dại dột đâu. Tụi mày trước giờ có thấy tao lú lẫn đến mức đó chưa?
Hai thằng vẫn bán tin bán nghi nhìn tôi…
– Tao chỉ muốn ở một mình và suy nghĩ thôi, tao chỉ cần có thế, tụi mày có thể giúp tao không??? – Tôi cười khổ nói.
Thấy tôi cười nói như thế, 2 thằng cũng bớt lo âu…
– Vậy thôi được, tao và Khanh vào trong, có gì mai gặp lại… – Tuấn nói.
Sau đó cả 2 đi vào trong trường, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn tôi…
Chỉ còn tôi đứng lẻ loi trong màn đêm tối tăm, lạnh lẽo…
Gum, mày định làm gì đây…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
Lấy máy điện thoại ra gọi vào số của Vi…
Vẫn thế, một cuộc, hai cuộc, ba cuộc gọi… tất cả đều nhận được thông báo từ tổng đài.
Tôi ngồi trên vỉa hè, nhìn đường xá, xe cộ đang tấp nập qua lại. Các đôi nam thanh nữ tú đang cùng nhau trở về sau một đêm noel vui vẻ, hạnh phúc bên nhau…
Còn tôi, tôi không biết vì nguyên nhân gì… mà đã làm cho cuộc tình mà tôi hằng hi vọng… vụt tắt ngay trong đêm nay…
Nguyên nhân gì…
Chuyện lần trước Vi đã tha thứ cho mình, thì không thể nào lại là cái lí do ấy được…
Vậy thì do đâu…
Tôi nghĩ nát óc mà vẫn không hình dung ra được, mình đã làm chuyện gì có lỗi với Vi mà khiến cho Vi suy sụp đến mức tự tử…
Ngồi suy tư gần nửa tiếng, vết máu trên mặt đã khô, người cũng bớt đau hơn, những vết đánh giờ đã tụ thành những vệt bầm tím khắp trên người tôi…
Không được… phải đến nhà Vi!!! Đúng, phải đến nhà Vi, hỏi Vi cụ thể đầu đuôi ra sao, chứ ngồi đây suy nghĩ thì có ích gì đâu…
Nghĩ là làm, tôi lấy xe đạp rồi chạy khỏi trường, đến nhà Vi…
Đến nơi, tôi chỉ thấy một màn đêm bao phủ khắp căn biệt thự…
Mọi thứ thật yên tĩnh, lạnh lẽo, âm u đến đáng sợ…
Tôi bấm chuông…
Vẫn không có ai ra mở cửa…
Nhìn lên các cửa sổ thì không thấy có ánh đèn…
Có lẽ Vi và bác gái đã đi ngủ…
Tôi tiếp tục bấm chuông…
Bấm chuông cả chục phút đồng hồ nhưng vẫn không có một dấu hiệu nào từ căn nhà, ngay cả tiếng con Beck cũng không xuất hiện…
Không lẽ cả 2 người không có ở nhà…
Tôi bắt đầu lo sợ…
Một cảm giác bất an tràn khắp toàn thân…
Bất giác ngồi xuống dựa lưng vào tường…
Đợi, chỉ còn cách đợi thôi, hi vọng sáng hôm sau có thể gặp được 2 người…
Trải qua một trận bị đánh đập nhừ tử, cơ thể đau đớn, mệt mỏi kèm theo màn khuya dần buông xuống…
Tôi bất giác chìm vào giấc ngủ…
Tôi ngủ không biết trời trăng gì nữa…
Ngủ một cách mê man…
… Bạn đang đọc truyện Tôi đã sai… sai thật rồi… tại nguồn: http://truyen3x.xyz/toi-da-sai-sai-that-roi/
… Bộp…
Một vật gì đó đập trúng chân tôi làm tôi bừng tỉnh giấc nồng say, mở mắt ra thì ánh mặt trời đã ló dạng, từng tia nắng ban mai le lói qua từng nhánh cây làm tôi chói mắt, bất giác tôi lấy tay che mắt…
Nhìn người đứng trước mặt, thì ra là anh Vũ…
Thì ra anh vừa lấy chân đạp cho tôi tỉnh…
Trên mặt anh tuy đã bình tĩnh lại, không còn điên cuồng như tối qua nữa, nhưng vẫn còn vương vấn vài tia khó chịu khi nhìn thấy tôi…
– Mày đến đây làm gì… – anh Vũ ghét bỏ hỏi.
– Anh, em chỉ muốn đến gặp Vi, em thật sự không rõ vì sao chuyện tình nó xảy ra như thế này nữa… – tôi mờ mịt nói.
– Mày về đi, sau này đừng có đến đây nữa…
Anh nói xong rồi cầm lấy chìa khoá mở cổng…
– Anh, cho em gặp Vi được không, một lần thôi cũng được, em chỉ muốn hỏi rõ mọi chuyện thôi… được không anh… – tôi nài nỉ nói.
Gạt chân chống xe, anh Vũ nhìn tôi, đắn đo một hồi, thấy vẻ mặt kiên quyết của tôi nên đành thở dài:
– Lần cuối cùng đấy…
– Em cảm ơn…
Tôi chạy vụt vào trong căn nhà, tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng một ai. Chạy lên lầu, phòng của Vi, phòng của bác gái, vẫn không thấy 2 người, ngay cả con beck, tôi cũng không thấy.
Buồn bã bước xuống lầu, anh Vũ đang ngồi trên ghế salon, trên bàn là 2 ly nước…
– Mày ngồi xuống đây… – thấy tôi xuống, anh chỉ vào cái ghế salon đối diện rồi nói.
Tôi làm theo lời anh, đến ghế salon rồi ngồi xuống…
– Vi, Vi đi đâu rồi anh, em kiếm hoài mà không thấy em ấy…
– Mày uống nước đi đã…
… Ực ực…
Uống sạch hết ly nước một cách nhanh chóng, tôi ngồi khép nép chờ đợi câu trả lời từ anh Vũ…
– Vẫn chưa biết vì sao tao đánh mày??? – Anh nhăn mặt nhìn tôi.
Tôi chảy cả mồ hôi sau lưng, lắc lắc đầu.
… Xoạt…
Anh Vũ cầm lấy một tấm hình thảy lên trên mặt bàn…
Tôi cầm lấy bức hình rồi nhìn cẩn thận…
Cái gì thế này…
Trong hình là cảnh tôi và một người con gái đang ôm hôn nhau say đắm…
Người con gái đó là… bé My…
Tại sao lại có bức hình này…
– Anh cho người theo dõi em hả??? – Tôi gấp rút hỏi.
– Tao đâu có rảnh làm chuyện đó… – anh Vũ khinh thường rồi nhìn tôi.
– Có ai đó đã gửi bức ảnh này đến nhà Vi, sau khi nhìn thấy bức ảnh này, con bé trở nên điên dại, suy sụp, khóc lóc, cuối cùng là tự tử nhưng không thành… – anh Vũ nhìn tôi với ánh mắt cay độc.
– Mày thấy được sự khốn nạn của mày đã ảnh hưởng thế nào đến cái gia đình này chưa???
Tôi vẫn im lặng không nói gì, tôi không thể phủ nhận cái bức hình này, nó là thật… chính tôi đã hôn My… chính tôi đã tự tay đánh mất Vi… chứ không ai khác…
Nhưng là ai… là ai lại đi gửi cái bức hình này cho Vi… không lẽ là My… My đã lợi dụng mình, dụ dỗ mình hôn em ấy rồi lén chụp lại, nhằm phá hoại tình cảm gữa mình và Vi…
Tuy không dám chắc chắn là My làm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người có khả năng làm nhất… chỉ có thể là My…
Cái đôi mắt thiên thần ấy… không không… cái đôi mắt ma quỷ, dối trá ấy… thật là chó chết… mình đã bị một con nhóc lừa, bị một con nhóc chơi đùa trong lòng bàn tay mà không biết… Đã thế, mình còn tâm sự biết bao nhiêu điều cho nó… coi nó như một người em, người bạn thân thiết…
Đúng là nuôi ong tay áo mà…
– Xong chưa, mày về nhanh đi, tao còn có việc… – anh Vũ giục tôi.
Sau đó anh đứng dậy, quay lưng về phía tôi và bước dần về phía cầu thang…
– Anh, anh Vũ… Vi… Vi đang ở đâu vậy anh… em muốn gặp em ấy… – tôi giật mình đứng dậy và nói.
Anh dừng chân, có vẻ đang phân vân, được một hồi thì lại thở dài, sau đó quay lại nhìn tôi và nói:
– Vi và bác gái đã qua Mĩ rồi, đã đi từ đêm 23…
Thấy tôi đứng như trời trồng, mặt đần ra, đôi mắt như thất thần, anh Vũ nhìn tôi chân thành rồi nói:
– Thôi, mày về đi, nể tình anh em trước đây, tao cũng xin lỗi vì tối qua có hơi nặng tay. Giờ tao phải lên lầu thu xếp đồ đạc cho Vi và bác gái rồi gửi qua Mỹ cho họ, họ đi gấp và đột ngột đến mức không kịp thu xếp hành lý nữa…
… Có lẽ đây cũng là lần cuối tao và mày gặp nhau…