Tội lỗi

Chương 27



Phần 27

Sáng hôm sau…

Tôi dậy thì đã thấy mẹ và VGN nấu ăn từ bao giờ, có lẽ mẹ dậy từ sớm, vì mẹ sợ VGN biết đêm qua mẹ qua ngủ cùng tôi…

– Hôm qua anh ngủ ngon không? Sao ngủ dậy muộn thế? Lười quá! – VGN nhìn tôi âu yếm.
– Em có ngủ được không? Sợ lạ nhà không ngủ được.
– Em thì sét đánh ngang tai vẫn ngủ được mà.

Mẹ vẫn vậy, khuôn mặt mang nét đượm buồn buồn…

Bữa sáng được dọn ra, ba người mỗi người một tâm trạng khác nhau ngồi lại bên nhau trong một buổi sáng trong không khí ngày tết.
– Bao giờ cháu về lại thành phố? Mẹ tôi hỏi. – Có lẽ mẹ cũng không muốn VGN ở lại đây lâu.
– Chiều cháu về ạ. Bao giờ anh lên đi học lại thế? – Cô ấy nhìn tôi và hỏi.
– Có lẽ mấy hôm nữa anh lên.
– Ăn xong con đưa VGN đi tham quan cho biết quê mình.
– Quê mình thì có gì mà thăm quan hả mẹ. Cơm xong nghỉ ngơi chiều con đưa VGN ra bến xe về thành phố.
– Anh cứ đưa em đi cho biết ở quê.
– Ừm, đúng rồi đấy, ở thành phố hoài cũng nên biết thêm về quê chứ.

Tôi chở VGN đi một vòng qua những con đê, những cánh đồng bát ngát thơm mùi cây cỏ… VGN ngồi sau lưng tôi quàng tay ôm chặt lấy tôi, miệng cười nói liên tục như một đứa trẻ… Tôi giới thiệu về quê mình với tất cả niềm tự hào vốn có.

Đi bên VGN mà lòng tôi vẫn nhớ về mẹ, nhớ đến lúc mẹ khóc, mẹ tựa vào vai tôi, thú thực tôi không nhớ gì đến lúc quan hệ với mẹ, mà chỉ nhớ đến những giọt nước mắt, nhưng day dứt của mẹ…

Tôi chở VGN về nhà cũng đã quá trưa…

Mẹ tôi đi vắng, có lẽ mẹ qua nhà hang xóm chơi hoặc đi chúc tết mấy cô đồng nghiệp. Tôi lấy album gia đình ra khoe với VGN, tôi lục mãi mới thấy, vô tình tôi lại thấy những dòng nhật kí của mẹ trong cuốn sổ mà trước đây tôi đã lén đọc của mẹ, tôi định đọc lại nhưng nghĩ sao tôi lại không đọc nữa, chỉ làm đau lòng về những tội lỗi thôi… Mẹ đã giấu kĩ đi rồi, chôn chặt nó thì cớ gì tôi còn lôi ra nữa…

Ai cũng có bí mật riêng, tôi và mẹ đều có chùng những bí mật và cả những điều thầm kín trong tâm hồn mỗi người…
– Sao album nhà anh ít thấy bố anh thế?
– Tại bố anh đi công trình suốt mà.
– Ui, xấu hổ chưa nè, cởi truồng nè..
VGN chỉ vào tấm hình hồi bé.. Mẹ cũng hay nhìn tấm hình ấy…
– Đó là hồi bé thôi, giờ khác rồi.
– Khác gì ạ? VGN ngây ngô…
– Khác cái này nè… Tôi chỉ tay vào chú bé của tôi trong ảnh…
VGN đánh vào người tôi liên tục : “Anh này…”…

Tôi gập cuốn album lại, bất ngờ hôn lên môi VGN, cô ấy nhắm mắt lại, đáp trả nhiệt tình… Cũng một thời gian không bên nhau rồi…

Và hai tay tôi lại tìm đến địa chỉ quen thuộc, đầu tiên là luồn tay từ dưới lên ngực, xoa bên ngoài áo lót, rồi luồn vào bên trong xoa lên bầu vú nóng hổi…
– Bác về kìa anh…
– Mẹ về sẽ nhấn chuông mà… Tôi trấn an.

Rồi tay tôi luồn xuống dưới, ướt quá… Con gái khi đã yêu rồi, cũng khó để từ chối những va chạm cơ thể… VGN nhắm mắt lại khi tay tôi xoa lên mu, chà sát tay vào khe ấy… Mong manh quá… Giới hạn mong manh…

Tôi cởi chiếc cúc quần của cô ấy ra để tay vào dễ hơn. Tôi cũng chỉ dám xoa bên ngoài, tôi sợ lấy đi tấm màng mỏng ấy, mong manh!
– Anh đừng vào sâu em đau…

Tự nhiên tôi muốn quan hệ với VGN quá, tôi cũng muốn nếm trải cảm giác lần đầu, cảm giác cướp đi đời con gái của ai đó…

Tôi nằm đè lên cô ấy, từ từ lột chiếc áo của cô ấy ra, VGN nằm im, hai mắt lim dim như chờ đợi… Chờ đợi điều gì đó, vô hình…

Tôi day day chú bé đã cứng ngắc qua lớp quần dài lên mu cô ấy, chiếc quần dài của cả hai buông lơi từ khi nào không còn biết nữa…

Lúc đó là hơn 12h trưa, tại phòng khách nhà tôi…

Tôi bị kích thích kinh khủng, tưởng chừng như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy… Chú bé của tôi va chạm với cô bé của cô ấy qua lớp quần lót mong manh, tưởng chừng như dễ vỡ…

Khi chú bé của tôi chạm vào cô bé của VGN cũng là lúc VGN chợt bừng tỉnh:
– Đừng anh. Em muốn chúng ta để đến đêm tân hôn.
– Nhưng…
– Nếu yêu em chân thành, hãy dừng lại, chúng ta còn tương lai, còn nhiều việc phải làm, hãy nghĩ cho em. Em cũng muốn lắm chứ, em cũng là con người mà, cũng muốn thuộc về anh lắm nhưng…

Ừ nhỉ, cô ấy nói cũng đúng, tôi dừng lại, hôn lên môi cô ấy:
– Anh xin lỗi, tại vì anh muốn em là của anh mãi mãi…
– Em vẫn là của anh mà, đồ ngốc này…

Tôi và VGN nằm bên nhau, vuốt ve nhau, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy chạm vào chú bé của tôi, nhìn thấy chú bé của tôi, hùng dũng…
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thầy cô bé của VGN, tuy không to như mẹ tôi nhưng vì còn con gái nên hồng hào hơn…

Chiều, mẹ chưa về, có lẽ mẹ muốn tránh mặt VGN vì biết cô ấy chiều nay sẽ về thành phố. VGN cũng chưa muốn về, ý cô ấy muốn ở lại nhà tôi vài hôm rồi cùng tôi lên thành phố…
Nhưng tôi cũng không muốn cô ấy ở lại lâu, vì không muốn làm mẹ buồn…

Tôi chở VGN ra đường lớn bắt xe về thành phố, VGN có vẻ quyến luyến muốn ở lại, dọc đường đi không nói gì… Còn tôi lúc này lòng ngổn ngang trăm mối, tôi cứ nhớ đến mẹ với những giọt nước mắt đêm qua…

Ngày tết, xe nào cũng đông nên cứ chờ xe vắng hơn sẽ đi, chờ mãi mà không thấy xe nào vắng cả, có xe còn chẳng thêm bắt khách vì đông quá…

Hơn một tiếng mà chưa đi được, long tôi như lửa đốt… Tôi muốn VGN đi quá, không phải vì tôi thực lòng muốn cô ấy rời xa tôi mà chẳng qua là tôi không muốn cô ấy ở lại sẽ biết them về gia cảnh nhà tôi, cũng như không muốn làm mẹ tôi đau lòng…

– Chẳng có xe nào cả, thôi mình đi về mai em đi sớm nhé.
– Có mà ,chờ chút nữa xem.
– Anh không muốn em ở lại nhà anh sao?
– Không phải vậy, tại em là con gái mà, chưa là gì của nhau mà đã ở lại như vậy, cũng ngại.
– Không sao mà, em không ngại thì anh ngại làm gì chứ. – VGN giọng giận dỗi.

Đứng chờ mãi lại chẳng có xe nào, tôi đành chở cô ấy về nhà lại, trên đường về cô ấy líu lo như chim hót, còn tôi, tôi lại sợ nhìn thấy ánh mắt mẹ buồn buồn..

Mẹ đã ở nhà từ bao giờ, mẹ không ngạc nhiên khi thấy tôi chở VGN về, có lẽ mẹ cũng đoán được xe cộ ngày tết thế nào.
– Xe đông quá bác ạ, nên cháu ở lại mai đi sớm.
– Ừ, ở lại chơi với mẹ con bác cho vui.
– Cháu giúp bác nấu cơm nhé.

Tôi phóng xe qua nhà thằng bạn chơi cho thanh thản, để mẹ và VGN bếp núc…

Tối, VGN và mẹ ở ngoài phòng khách xem ti vi, còn tôi lúi húi trong phòng xem một chương trình thể thao khác. Tôi chợt nhớ đến cuốn nhật kí của mẹ, tự nhiên tôi muốn đọc lại quá, muốn ôn lại kỉ niệm ban đầu đầy tội lỗi ấy…

Cuốn sổ nhỏ được giấu kĩ dưới lớp quần áo cũ của tôi, có lẽ mẹ sợ bố phát hiện nên để trong phòng tôi, vì bố tôi không bao giờ qua phòng tôi cả. Tôi dở cuốn nhật kí ấy ra, không ngờ mẹ vẫn viết nhật kí hằng ngày… Mắt tôi như nhoè đi khi đọc những dòng nhật kí ấy, tôi không đủ thời gian cũng như bình tĩnh để đọc hết những cả cuốn sổ ấy, chỉ đọc những dòng nhật kí mà mẹ mới viết sáng nay, lúc tôi đưa VGN đi chơi…

Nhật kí ngày tháng năm…

Đêm qua mình không ngủ đựơc, một phần vì không quen ngủ với người lạ, một phần vì mình buồn quá. Buồn vì con trai mình đã có người yêu. Nghịch lý là lẽ ra mình phải mừng cho con trai mình, nhưng sao mình lại ghen với người yêu của con trai mình chứ.

Trước mình cũng có cảm giác này với HHTT nhưng con nhỏ đó mình biết chỉ là thoáng qua nhưng với VGN thì khác, nó là đứa từng trải, đã tới hẳn nhà thế này chứng tỏ hai đứa nó đã sâu đậm rồi…

Nhìn nó mà lòng mình đau nhói, mình nhớ lại tuổi trẻ của mình quá…

Mình già mất rồi, cả cuộc đời hi sinh vì gia đình, cũng đã đến lúc buông tay để con trai mình đi tìm hạnh phúc thực sự.
Mình đã khóc nhiều và không muốn khóc thêm nữa, mình không thể ghen với người yêu của con trai mình thế này được…

Đêm qua, mình giả vờ ngủ thôi chứ thực sự mình thức trắng đêm… Gia đình người ta hạnh phúc, còn mình, mình không mang được gia đình hoàn hảo cho con nên mình chấp nhận làm người tình của con trai mình…

Hôm qua, mình để con trai mình cho vào trong, mặc dù biết là không an toàn nhưng mình muốn cho con mình biết rằng, mình sẵn sàng hi sinh tất cả vì hạnh phúc của nó…

Mình chưa từng có cảm giác ghen như thế này, ngay cả với tình nhân của chồng mình. Mình cũng chưa bao giờ có cảm giác lạ lẫm như thế khi quan hệ với con trai mình.

Phải chăng không chỉ có tình dục mà cả tình yêu thương nữa nên mình mới có cảm giác lên đỉnh như thế…

Mình sợ quá, sợ sẽ dính bầu, vì hôm qua con trai mình đưa mình lên đỉnh hai lần, lần nào cũng nhiều… Sáng nay dậy còn nhậy nhụa trong mình…

Mình cũng định đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp nhưng ở quê ngại quá, thôi, chắc cũng chẳng sao, cũng mong là như thế…

Hôm nay VGN đi rồi, còn lại hai mẹ con, có lẽ chuyện đó lại xảy ra, mình cũng không cưỡng lại ban thân mình nữa…

Mình không muốn cho con mình biết mình buồn vì ghen với người yêu của nó, nhưng sự thật là mình buồn quá…

Mình nói dối VGN về bố của con trai mình cũng vì muốn giữ thể diện cho con trai mình…

Giá như mình có gia đình hạnh phúc, giá như mình kiềm chế bản thân mình không để xảy ra chuỵên với con trai mình, có lẽ sẽ thanh thản hơn. bao giờ mình day dứt cũng không giải quyết gì được nữa, dừng lại hay tiếp tục đây?

Mình khó xử quá…”

Tôi đọc đến đó mà thương mẹ qúa, nước mắt cứ chảy nhoèn mắt, cay cay…

Nếu không có VGN ngồi ngoài kia có lẽ tôi đã ra mà ôm lấy mẹ.. Mẹ ơi…

Đêm đến, tôi không ngủ được, tôi định lấy cuốn sổ ra đọc tiếp nhưng không đủ can đảm để đọc nữa. Bên kia, khi tiếng VGN tắt hẳn cũng là những tiếng thở dài của mẹ…

Tôi muốn qua với mẹ quá, tôi chờ mẹ dậy như đêm qua rồi ở bên mẹ nhưng mãi mà mẹ tôi không dậy.

Cuối cùng, tôi lấy máy điện thoại gọi vào máy bàn nhà tôi, mẹ tôi dậy nghe máy… Tôi đã chờ sẵn ở đó, khi mẹ vừa ra nhắc máy cũng là lúc tôi ôm chặt lấy mẹ.
– VGN kìa con, nó mới ngủ thôi.
– Con nhớ mẹ quá, con có lỗi với mẹ…
– Sao thế con? Tự nhiên à.
– Tự nhiên con thấy có lỗi với mẹ quá, con đã làm mẹ đau khổ. Tại con hết.
– Hôm nay con sao vậy? Có chuỵên gì à?
– Con sẽ mãi ở bên mẹ, mẹ đừng buồn nhé. Dù thế nào con cũng mãi mãi ở bên mẹ, con sẽ không bao giờ xa mẹ đâu.
– Con của tôi lớn thật rồi.

Mẹ xoa lên má tôi, hôn tôi say đắm, tay mẹ luồn vào ngực tôi nắn đầu ti tôi nhẹ nhẹ…
– Con đã là chồng của mẹ rồi, vừa là con của mẹ nữa…
– Ừ, con mãi mãi chỉ là đứa con ngây thơ của mẹ…
– Nhưng con đã quan hệ với mẹ rồi mà. – tôi nhìn vào mắt mẹ…
– Chồng à? Mẹ im lặng…

Tôi chẳng buồn lột quần lót mẹ ra nữa, vén sang một bên rồi đưa chú bé vào thăm cô bé…
– Con tôi, lại thế rồi…
Tôi cũng chẳng cởi quần mình ra nữa, kéo chiếc quần đủ để chú bé thò vào trong mẹ, hai mẹ con ôm nhau say đắm…

Cô bé của mẹ chưa đủ độ ướt nên hơi khô rát vì tôi chưa kích thích mẹ mà đã đưa vào rồi…

Tôi ấn sâu vào bướm mẹ, không dập, chỉ để im để hai cơ thể tìm hiểu nhau. Tôi và mẹ hiểu ai cần gì, lúc nào thì cần…
– Con yêu VGN chứ?
– Con không biết. – tôi giả vờ…

Hai tay tôi xoa lên mông mẹ, kéo mông mẹ vào gần hơn để chim tôi sâu hơn. Kiểu này tuy không kích thích vì hai cơ thể không cọ xát nhau nhưng cũng là một trải nghiệm…

– Hôm qua con ra nhiều thế, mẹ có sao không?
– Không sao, mẹ an toàn mà…
– Chẳng may…
– Thôi, đừng nhắc nữa. – Mẹ kéo tôi vào gần…
Rồi nước nhờn của mẹ cũng ra, thứ nước xúc tác tội lỗi ấy ra nhiều quá…

Tôi dập liên tục, mẹ dang chân ra, vén chiếc quần lót rộng ra thêm để tôi tự do đi lại vào nơi mà tôi đã sinh ra…

Bướm mẹ khít quá, kiểu này còn làm chim tôi khít hơn…

Tôi lại nghĩ đến VGN buổi chiều, nhớ cô bé VGN đỏ hồng trong trắng… Nhớ…

Tôi ra trong mẹ nhiều quá, mẹ ngất ngây đón nhận, mắt nhắm nghiền hứng trọn những dòng khí nóng ấy…

Tư thế đứng này làm những thứ ấy chảy ngược lại, ra cả đùi mẹ, mong manh…

Đúng lúc ấy VGN lục đục dậy :
– Ủa, bác đâu rồi, con khát nước.

Tôi chui vội vô phòng khi chú bé còn chưa teo lại, mẹ vén chiếc quần lót như ban đầu khi tinh chất của tôi còn đang bơi lội trong mẹ…

Mẹ lấy nước cho VGN rồi vào phòng ngủ.

Tôi thoả mãn… Nằm ngủ…

Bên kia không còn tiếng trở mình…

Chương trước Chương tiếp
Loading...