Trai quê
Chương 34
Kết thúc một cuộc chiến không khoan nhượng, tôi trở về lớp với bộ quần áo xộc xệch trên người, đi trên hành lang trường thì tiếng chuông báo hiệu kết thúc một tiết học không mấy thú vị…
Xa xa kia, ơ lớp mình sao bọn con trai nó xúm vào đông thế kia nhỉ… Lại đánh nhau à, ngày xưa tôi có học một số võ cơ bản, đấm đá đối với tôi không hay ho gì, tập luyện vì mục đích rèn luyện sức khỏe của bản thân thôi…
“Tuấn!”… Đóa hoa xinh xắn kia, cái chỗ mà bọn con trai bâu vào là Trang, một cô gái xinh đẹp, tỏa nét rạng ngời, vẫy tay gây sự chú ý cho tôi… Dừng lại, tôi chỉnh lại trang phục một chút, đỡ mất điểm trước nàng…
Không kịp để tôi phải ứng gì, nàng chạy đến kéo tay tôi đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của đám con trai đặc biệt là thằng Trung thằng bạn chí cốt…
“Ơ… ơ…” Mất đà suýt thì ngã…
“Tại sao vừa nãy Tuấn trốn tiết…”
“Tuấn có trốn đâu…”
“Còn giấu Trang à… Sao Trung bạn Tuấn bảo tiết vừa nãy Tuấn bỏ dở ra ngoài…”
Hết hiểu nổi… Nàng còn biết Trung là bạn tôi nữa… Còn cái gì nàng giấu tôi nữa không…
Sự sắc sảo của Trang khác xa nhiều so với trí tưởng tượng của tôi…
“Tuấn… Tuấn… Ơ…”
Kéo tôi ra ghế đá ở trường, ngồi cạnh bên tôi, không gian im ắng lạ thường…
“Tuấn… Xin lỗi về chuyện vừa nãy… Tuấn… Tuấn không cố tình đâu… Chỉ là…”
“Kệ Tuấn… Việc đó là của Tuấn ai quan tâm làm gì?”… Tôi Tôi… Đã làm gì sai… Nàng lại dỗi tôi rồi…
“Thế gặp Tuấn có chuyện gì nào?”… Nàng vẫn dỗi, ngồi xê ra một góc… Hai tay đan chặt vào nhau… Tôi bối rối… ấp úng… tình cảnh thật là khốn đốn…
“Trang… Ừm… Hôm nay nhìn Trang xinh gái lắm… À… ưm… Tuấn…”
“Thế trước không xinh à…”
“À không lúc nào cũng xinh hết…”
Và từ câu nói đó, nàng mới quay lai bắt chuyện với tôi, đã thế nàng còn cấu mạnh vào tay một cái… “Ui… Za đau”… Cho chừa…
“Môi nàng mấp máy…” Như đang có điều gì định nói với tôi…
“Trang nói đi?”… Chỉ đợi tôi mở lời thôi…
“Món quà đó… Tuấn tự làm hả…”
Tôi đâu khéo léo đến thế… Nàng biết tôi là chúa vụng về mà haha… những… tính sĩ gái nổi lên… chả mất gì cả… Biết đâu tôi nói thế thì nàng càng thích và trân trọng món đồ đó hơn thì sao…
“Tuấn tự làm đó…”
“Thật á”, mắt nàng sáng rực lên…
“Tuấn làm mất mấy ngày đó, hảo tổn nhiều công sức lắm…”
“Thảo nào xấu hoắc à…” Nàng bĩu môi…
“Xấu thì trả lại đây…” Tôi trừng mắt lên nhìn nàng…
“Trang cất đi vào trái tim Trang rồi… Không trả đâu… Cảm ơn Tuấn vì món quà nhé… Sau đó nàng nhún người hôn nhẹ vào má tôi một cái…”
“Ôi!”… Được một nàng tiên nữ, một hoa khôi của trường bay tỏ tình cảm ở giữa chốn đông người, chứng kiến của hàng nghìn con mắt đang nhìn về phía hai chúng tôi… Ngượng ngùng, xen vào đó là đôi chút hãnh diện. Tiếng Ồ lên… m thanh đâu đó phát ra từ lớp tôi… Lũ con trai nhà giàu tỏ ra ghen tị với tôi… Còn bọn con gái cũng không khỏi ánh mắt tiếc nuối…
Sau hành động đó, nàng chạy đi mất hút, bỏ lại tôi bần thần ngồi lại một mình… Đám con trai ùa ra bâu vào tôi… Nhất là thằng Trung…
“Nhất mày à nha… Được em hoa khôi của trường tỏ tình sướng nhất còn ai bằng mày chứ…”
“Nhất cái đầu mày đấy…” Tôi đánh nhẹ vào đầu nó một cái…
Bọn con trai kia thì thì nhau hỏi… “Tại sao tao cua em nó mãi không được nhỉ…”
Đặc biệt là thằng Nam thiếu gia nó nói câu làm tôi gai hết cả mắt…
“Tiểu thư danh giá như Trang, yêu thằng nhà quê như mày thì phí…”
“Tôi sừng cô đứng lên… Mày nói gì nói lại tao nghe”… Tôi chỉ tay vào mặt nó…
“Mày không nghe rõ à thằng nhà quê… Đã nghèo rồi còn ra vẻ…”
Mày thì đã là cái thá gì mà đòi so sánh với tao hả thằng chó… Tôi chạy về phía nó, may mà có thằng Trung cản lại, không thì tôi cũng phải cho nó một cú đấm vào cái mặt đểu cáng đó rồi…
So sánh à… Ai đời so sánh một thiếu gia như tao với một thằng nhà quê như mày… Để tao chứng minh cho mày câu nói, tiền có thể không mua được tất cả nhưng rất nhiều tiền thì lại có thể đó…
“Mày… mày… Mày có tin không… Mày tin là tao đấm vỡ cái mõm chó mày không…”
“Ái chà… Vẫn còn tỏ vẻ… Được rồi… Mày sẽ biết tay tao… Người yêu mày tên Trang à… Cũng xinh xắn đấy… Để rồi xem chúng mày hạnh phúc được bao lâu… Tao sẽ làm mày phải đau khổ thôi Tuấn nhà quê à… Từ lâu tao đã không ưa một thằng rẻ rách như mày trong lớp rồi… Đã thế lại còn học giỏi nữa… Lần này tao cho mày không ngóc đầu lên được luôn…” Nó chỉ tay xuống đất…
Nói xong nó quay đi… Hahaha… Hai bên nó còn có hai thằng đệ đi cùng… Tôi nhổ một bãi nước bọt về phía nó, “Thằng Chó oooooooo…”
Trang… này… Trong bất cứ mọi hoàn cảnh, tôi tin nàng sẽ vẫn giữ vững được mình…
… Bạn đang đọc truyện Trai quê tại nguồn: http://truyen3x.xyz/trai-que/
Một buổi chiều đầy lá rụng, lang thang trên đường lòng bỗng suy tư về tương lai, bất chơi tôi bị lạc vào trong một khoảng không vô vọng… Suy nghĩ về nhiều thứ… Tình yêu, nỗi buồn, hoặc những thứ xa xăm hơn. Và trong lúc đó đầu tôi lại vang lên câu nói của Nietzsche: “Người nào có lý do để sống có thể tồn tại trong mọi nghịch cảnh”… Và tôi biết lý do của tôi là gì… Cũng giống như Viktor Frankl… Trong chuyện đi tìm lẽ sống… Ông bị nhốt vào một trại tập trung của Đức Quốc Xã, một nơi ở Auschwitz… Nơi mà hàng ngày có hàng trăm người chết trong phòng ngạt hơi, hoặc lò thiêu với ánh lửa đỏ rực, ông là số ít trong những thích nghi với hoàn cảnh và vượt lên số phận đau khổ của mình… Thế thì chẳng có lý do gì tôi phải từ bỏ cả…
Bỗng nhiên tôi dừng lại trước của nhà của Trang, giống như một hành động theo thói quen của mình, chiếc cổng vàng to to hiện ra… Tôi lo về câu nói của thằng Nam… Nhưng tôi làm gì được cho nàng nào, tôi không yêu nàng, cũng không lúc nào cũng bên cạnh để bảo vệ nàng, lý do để tôi làm thế chỉ là cô Chi… Rất có thể sau khi hoàn thành sớm kế hoạch tôi phải dứt khoát với nàng một lần… Tôi sợ mọi thứ sẽ vượt qua quỹ đạo của nó… Tôi sợ nàng đau khổ…
Chiếc ô tô Mazda trắng đậu ở trong gara… Hôm nay cô Chi không đi làm, đánh liều tôi nhấn chuông…
Cô chạy ra, chiếc quần thể thao bó sát vào người, mồ hôi nhễ nhại chạy xuống khe ngực… Nhìn mà muốn nổ con mắt ra…
“Ơ… Tuấn…”
“Hi… Hello Cô…”
“Vào nhà đi cháu…”
“Trang đâu cô…”
“À Trang đi học thêm… Tầm hai tiếng nữa mới về…”
“Ngồi đi, để cô rót nước cho…”
“Vâng ạ… Chiều tranh thủ cháu đi tập thể dục… Không ngờ lại đi qua nhà cô… Thấy cô có nhà cháu cứ nghĩ Trang cũng ở nhà… Hì…”
“Thanh niên tuổi cháu phải chịu khó tập nhiều vào… Chứ thời nay bọn trẻ chúng nó toàn ôm đầu vào mấy cái điện thoại không dứt ra được…”
“Vâng… Trừ Trang nhà cô ra nhé… Bạn ấy cái gì cũng khéo, khác hẳn với những bạn cùng lứa tuổi…”
Nhìn ánh mắt cô đượm buồn khi tôi nói về Trang.
“Cô thương con bé… Nhưng số phận đã định sẵn rồi lên không có cách nào thay đổi được… Trang nhìn thế nhưng con bé nó yếu đuối lắm cháu ạ… Riêng chuyện ly dị của cô nó đã khóc rất nhiều… Nó thương bố, thương mẹ… Ngoan ngoãn lại học hỏi, nhưng mà gia đình cô thì đâu có được như gia đình người ta đâu…”
“Cháu nghĩ Trang sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này thôi cô…”
“Ngoài cô ra thì con bé quý nhất là cháu… Cũng là người mà con bé tin tưởng nhất…”
“Cháu… cháu… Cháu không xứng đáng nhận những điều đó đâu…”
“Cháu có yêu Trang không… Con bé từng nói với cô là nó thích cháu…”
“Trang cần một bờ vai để tựa vào… Cháu thấy không, cô thì đi làm đến tối mịt mới về, con bé cứ thui thủi trong nhà, sống một mình, không có bạn bè, không có người nói chuyện, cô… cô không biết phải làm thế nào…”
Cháu thấy dù công việc có quan trọng đến đâu đi nữa… Thì gia đình con cái vẫn là tài sản quý giá nhất… Trang cần tình thương từ cha mẹ nhiều hơn… Cô cũng thế… Cô phải dành nhiều thời gian cho Trang… Chứ không phải là cháu, cháu còn nhiều điều phải làm, nhiều thứ để suy nghĩ… Đặc biệt hiện tại cháu chỉ coi Trang như em gáiiii mà thôi… Tôi nói một cách nghẹn ngào… Mong cô cũng đừng nói cho Trang biết để khỏi phải suy nghĩ nhiều… Cháu sẽ nói Trang hiểu cô ạ, Trang rất biết nghe lời cháu…
… Bạn đang đọc truyện Trai quê tại nguồn: http://truyen3x.xyz/trai-que/
Liếc nhẹ người lên nhìn qua trên khuôn mặt diễm kiều của cô, mái tóc dài thướt tha, thùy mị, đâu đó tôi thấy được bóng dáng một người phụ nữ Á Đông chuẩn mực…
“Công việc dạo này ổn chứ cô…”
“Ừ… Cảm ơn cháu… Cô ổn…”
Nhân đây thì cháu cũng xin cô tạo điện kiện hỗ trợ cháu, cháu cảm thấy rất thích thú về ngành du lịch của nước ta, đặc biệt là lượng khách quốc tế về Việt Nam tăng đều, sau này khi mà học xong cháu mong muốn được làm một công việc liên quan đến ngành dịch vụ giống như thế này ạ…
Cháu tính được thế là tốt… Yên tâm… Cô sẽ tạo điều kiện hết sức để cháu có thể có ngay một công việc sau khi ra trường… Cô nhìn cháu rất có năng lực làm lãnh đạo đấy…
“Cô cứ đùa… Hì…”
Hai cô cháu tiếp tục trò chuyện về chủ đề công việc… Sau đó…
“Từ nhà cô tới công ty có xa lắm không ạ…”
“Không xa lắm… Công ty cô ngay trên đường xxx… Thôi…”
“À đúng rồi… Cháu cũng nghe nói công ty đó rất nổi tiếng trong giới du lịch của thành phố…”
“Không phải như cháu nghỉ đâu, chỉ là một trong số những công ty thôi… Như muối bỏ bể mà cháu…”
“Tương lai công ty mình còn đi xa hơn nữa cô nhỉ… Phải sánh ngang với Vietravel luôn ấy chứ… (Vietravel là một trong những công ty du lịch lớn nhất ở Việt Nam theo mình biết)…”
“Nếu cô có được những nhân viên tài năng và nhiệt huyết với công việc như cháu chẳng hạn…”
“Cháu…”
“Cháu rất thú vị…”
“Nếu cháu muốn sang Tuần cháu có thể đến công ty cô thực tế, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người hướng dẫn cho cháu… Cần gì cứ alo cô nhé…”
Thật không ngờ tôi lại được hưởng một vinh dự lớn đến thế… Sang tuần là tôi được đến văn phòng nơi mà cô làm việc… Nó nằm trong một tòa nhà to đùng ngay giữa trung tâm thành phố… Mình sẽ được tiếp xúc với nhiều người có kinh nghiệm trong thương trường… Nghĩ đến mà sướng rợn người quên cả nhiệm vụ chính…
“Cô đúng là người phụ nữ tuyệt vời… Vừa có sắc lại vừa có tài… Trăm năm có một…”
Tôi khen cô hơi quá… Nhưng đó là những điều thật lòng nhất trong tôi lúc này… Nếu có cơ hội tôi mong muốn có một vị trí nhỏ trong công ty của cô, để cô và tôi cùng nhau chèo lái công ty đến bến bờ hạnh phúc… Nghĩ thôi mà phê lắm rồi, không biết nếu thật sẽ như thế nào đã… Nhưng trước tiên phải đá thằng chó Hoàng đểu giả ra ngoài… Nó là cái gai trong mắt tôi…
Thỏa mãn với cuộc gặp hôm nay, vậy là tôi có một xuất thực tập tại công ty của cô rồi… Mong rằng mọi điều may mắn sẽ đến với tôi…
Rồi cuối cùng cũng đến ngày tôi mong đợi nhất, hôm nay tôi có một cuộc hẹn cùng Linh đi sinh nhật bạn, tôi đã ghi rõ vào khoanh tròn in hằn lên cuốn lịch bàn…
Khoái chí, tôi rủ thằng Trung đi ăn sáng tại một tiệm ăn gần trường, xong tôi sẽ về rước em đi mua quà luôn:
“Nay, chút nữa tao chở Linh đi ăn sinh nhật với đám bạn đại gia của em. Tao không khoái đám này lắm tụi nó ăn chơi và coi thường người khác…”
“Ai dám coi thường người anh em của tao chứ”… Thằng Trung lên giọng…
“Này, cầm lấy chìa khóa xe của tao! Nó chỉ tay ra chiếc SH và quăng chìa khóa về phía tôi…”
“Tao cho mày mượn đấy…”
“Để làm gì?”… Trước tôi cũng hay mượn của nó nhưng lần này tôi không hiểu ý nó là gì…
“Tao không chấp nhận được đứa nào dám coi thường người anh em của tao…”
“Thôi! Không cần đâu… Đi xe Linh cũng được chứ sao…”
“Luôn và ngay!”… Nó quát to lên tôi cũng chấp nhận vậy. Thằng này đúng là bạn tốt của tôi… Tri kỷ trăm năm có một…
“Ê mày, mà ý mày bảo xe tao là cùi bắp?”… Tôi hỏi lại nó…
“Xe của mày là cùi mía chứ không phải cùi bắp nữa”. Tôi chạnh lòng vì lời nhận xét này nhưng mà sự thật phải chấp nhận thôi…
“Có cần quần áo mới gì không? Tao dẫn đi mua một thể…”
“Thôi được rồi, cảm ơn mày! Tao không đến nỗi mà không có một bộ quần áo ra hồn…”
“Ăn sáng xong, tôi đi chiếc xe SH của thằng bạn về”. Em bước ra nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên…
“Xe của Trung à anh…”
“Nó bảo đổi xe với anh, anh sợ đi xe đạp với anh em lại ngại với bạn em”. Em nghe xong câu nói của tôi thì nhăn mặt, đóng cổng rầm một cái… Tôi gọi nhưng em làm ngơ…
“Sao vậy Linh? Tôi chạy lại kéo tay em…”
“Anh nghĩ em như vậy à…”
“À… ờ…” Tôi ngập ngừng…
“Anh trả lại xe người ta đi, đi xe em cũng được… Em đợi Còn không em ở nhà luôn…”
“Ừ, anh quay lại ngay…”
Tôi gọi cho thằng Trung và đi đổi xe lại. Trong lòng cảm thấy vui lắm, đây là một trong những lý do tôi yêu Linh. Mặc dù xung quanh em có nhiều bạn xấu, nhưng em không ảnh hưởng bởi chúng nó…
“Giờ mình mua quà gì cho Tú đây em?”. Tôi đang chở em đi vòng vòng các shop.
“Em tặng quà nó trước rồi, giờ anh mua đại món gì rẻ rẻ tiền tặng nó thôi, không quan trọng đâu.”.
Em nói chuyện rất đáng yêu. Mà thực ra tôi làm gì có điều kiện mà mua quà nhiều tiền.
“Hôm qua nó nói em là kêu anh mua cho nó cái vòng tay, thường thường thôi.”
Tôi và em ghé vào một tiệm trang sức, linh kiện con gái. Em chọn giúp tôi một chiếc vòng bằng da khá rẻ tiền, em đúng là một người chu đáo.
Đến chiều, hai đứa đến nhà hàng mà con Tú đã đặt bàn ở trong thành phố. Khi hai đứa tôi vừa bước vào thì mấy đứa bạn của nó đã ngồi đông đủ. Em và tôi đang tiến vào thì em hơi khựng lại, tôi nhìn quanh thì thấy thằng Hùng đang ngồi kế con Tú. Em hơi run lên và níu tay tôi thật chặt. Tôi khoác vai em như trấn an và dẫn em vào. Trên đường đi vào thì mấy đứa bạn con Tú cứ nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt bố đời coi thường người khác.
“Linh! Lại đây ngồi né!”. Con Tú kêu Linh.
“Thôi nhập tiệc nhé mọi người!”. Nó đứng lên tuyên bố và đồ ăn được mang lên.
Trong lúc ăn thì tôi cũng chỉ lo ăn và nói chuyện với Linh. Cũng vì những câu chuyện khoe mẽ, ăn chơi bất tận của cái đám thiếu gia, tiểu thư này mà tôi chả biết phải chen vào đâu để nói. Lâu lâu thì bồ con Tú và mấy đứa khác lại quay sang hỏi tôi vài câu với mục đích chính là dìm hàng của tôi. Những tình huống này thì tôi cũng đã chuẩn bị từ trước, nên cũng không quá bất ngờ. Nhưng đôi lúc chúng cũng làm máu điên của tôi lên tới não. Có một điều lạ là thằng Hùng cũng chỉ ăn và không nói lời nào, lâu lâu lại nhìn về phía Linh. Một lúc sau thì Linh đi vệ sinh, khoảng 1 phút sau thì thằng Hùng cũng đi vệ sinh. Tôi nhận thấy điều không lành, nên cũng xin phép đi vào trong theo nó. Đứng ở mép cửa thì thấy nó đang đứng trước cửa nhà vệ sinh chờ Linh.
“Linh!”. Nó kêu em khi em vừa bước ra. Em không quan tâm và quay mặt bỏ đi.
“Linh! Anh nhớ em lắm! Tha lỗi cho anh, cho anh một cơ hội nhé em!”… Nó nắm lấy tay của Linh. Tôi định xong vào nói chuyện với nó thì chợt nghĩ lại và vẫn đứng đó xem Linh sẽ phản ứng ra sao.
“Anh bỏ tôi ra đi! Em hất mạnh tay nó ra, và bỏ ra ngoài.”
“Anh Tuấn!” Ra ngoài thì em thấy tôi đang đứng đợi.
“Ừ, anh thấy em đi lâu quá nên vào xem coi có chuyện gì không.” Tôi nói và dẫn em ra ngoài.
Khi ăn uống xong thì tụi nó quyết định đi bar làm tăng hai. Tôi đã dự phòng nhiều chuyện có thể xảy ra nhưng có một thứ mà tôi không thể ngờ, con Tú chưa chịu đi luôn mà đòi ở lại mở quà sinh nhật.
“Nhiều quà quá, chắc mở không hết. Chắc Tú sẽ mở quà của hai anh đẹp trai nhất ở đây, anh Tuấn và anh Hùng nhé.”… Nghe giọng điệu của nó là tôi biết sắp có trò gì rồi.
Khi nó mở hai hộp quà của tôi và thằng Hùng ra thì là 2 chiếc vòng tay. Chiếc của tôi là vòng da, còn cái của thằng Hùng là một chiếc vòng bạc có vẻ đắt tiền.
“Trời ơi! Quà của anh Tuấn đẹp quá, rất giản dị, mộc mạc, đơn sơ như con người của anh.”… Cả đám bạn của nó thì cười phá lên. Và đó là mức giới hạn chịu đựng cuối cùng mà tôi có thể. Hóa ra nó kêu tôi và thằng Hùng đều mua vòng tay cho nó để có cơ hội so sánh tôi và thằng Hùng.
Tôi hết chịu nổi trò đùa của nó, không nói không rằng, đứng dậy và bỏ đi. Linh thì chửi con Tú và cũng chạy theo tôi ra ngoài. Tôi muốn về ngay nên ra lấy xe và chờ Linh ra. Từ đằng xa, tôi thấy thằng Hùng chạy ra theo Linh, nắm tay Linh và nói cái gì đó.
“Mày tránh xa Linh ra!” Tôi quát và xô nó ngã xuống. Vẻ mặt nó thất vọng và chỉ biết đứng nhìn.
Em vội leo lên xe tôi, và tôi chạy thật nhanh khỏi cái đám bạn chết tiệt của em. Đang chạy thì tôi giảm tốc độ lại vì nghe em thút thít sau lưng.
“Gì vậy Linh? Em khóc hả?”
“Không có gì đâu anh!”… Em hít mũi vài cái rồi trả lời.
“Tại sao em khóc? Vì nó mà em khóc sao?”… Tôi hỏi trong sự bực tức.
Tiếng còi xe thì inh ỏi giữa những làn xe đông đúc, nhưng hai chúng tôi thì lặng thinh. Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
“Anh!”… Em kéo áo tôi và gọi.
“Anh còn bực con Tú hả?”Tôi vẫn im lặng, thực ra tôi bực vì tại sao em khóc nhiều hơn là vì chuyện con Tú.
“Thôi mà! Đừng giận mà! Em hát cho anh nghe nhé!” Em ôm chặt lấy tôi rồi hát líu lo. Lòng tôi cũng dịu bớt, và không hỏi em về chuyện em khóc nữa.
“Linh nè! Thời gian qua có đủ làm em rung động không?”… Và sau đó tôi lại tiếp tục cười trừ và cho qua câu hỏi và không cần câu trả lời. Nhưng sao hôm nay, lại cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Câu hỏi này hình như càng ngày càng khó trả lời hơn đối với em thì phải.