Trịnh Khâm Du Hý

Chương 12



Phần 12: Con gái được cứu

Đoan Trang cúi đầu thỏ thẻ “Mình còn em gái ở nhà, nó ở mình ên sợ không được”

Ngọc Linh cúi mặt xuống đất thất vọng, vì hôm nay chỉ cần ít nhất có một người ở bên thì nàng sẽ không bị mụ phù thủy núp bóng người mẹ này lạm dụng tình dục nữa.

“Nhưng anh Long về kêu cu Khá sang nhà giữ ba và bé Nhi dùm em nha”. Đoan Trang bước đến nắm tay Ngọc Linh, điều này khiến nàng cực kỳ phấn khích mà ôm chặt lấy Đoan Trang.

“Mình thì ngủ lại đây hay về nhà cũng chả sao, chỉ có Kim Chi thì chắc phải về rồi”. Y Đình dùng cùi chỏ đẩy nhẹ vào vú của Kim Chi…

“Mình nói đã ngủ lại đây một hôm rồi mà, mẹ mình đi trực rồi” Kim Chi cũng chọt lại cái vú bự của Y Đình, nàng thực sự chưa hay tin mẹ nàng không có rước, nàng hiểu tình hình hiện tại của Ngọc Linh có gì đó bất ổn nên mới muốn mọi người ở lại.

Thành Long nghe nói Đoan Trang hôm nay không về hắn còn mừng hơn cả vớ được vàng, hắn vừa chứng kiến được cảnh không nên thấy của cô diễn viên nổi tiếng Dương Phi Phi, điều quan trọng nhất đối với hắn bây giờ là thoát khỏi căn nhà này.

Có lẽ tiếp theo để muốn tạm quên đi chuyện vừa chứng kiến thì hắn sẽ lên kế hoạch đụ Y Mộng vào tối đêm nay, hắn đồng ý ngay mặc cho Đoan Trang ở lại có thể gặp nguy hiểm vì căn nhà này ẩn chứa rất nhiều thứ tà môn, nhưng hắn có lý do để tin tưởng Đoan Trang sẽ không bị tổn thương.

Dương Phi Phi xoay người lại dùng ánh mắt sắc như dao cạo liếc Thành Long “Thế thì tối nay con có chúng bạn rồi, mẹ yên tâm đi lên thành phố đây”

Thành Long len lén nhìn xuống hai bên chân của Phi Phi đang chảy xuống hai hàng dịch màu vàng nhạt càng khiến hắn thêm phần khiếp sợ, hắn chỉ ước gì chưa đến đây và chưa nhìn thấy những cảnh đó, thứ mà có thể ám ảnh hắn đến tận sau này.

“Ủa, sao cô bảo vài hôm nữa mới đi mà” Kim Chi tỏ vẻ nghi ngờ mẹ của Ngọc Linh có gì đó mờ ám, điều này càng khiến cho quyết định ở lại giúp bạn mình là xác đáng.

“Dạ, vậy mẹ đi bình an ạ”. Ngọc Linh nháy mắt với Kim Chi, Y Đình hiểu ý liền chọt lại vào vú Kim Chi một cái, chẳng ai biết được Ngọc Linh lại đang sợ đến nổi âm hộ nàng rỉ nước tiểu ướt hai bên ống quần khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ từ Phi Phi.

“Mấy đứa cũng thân với nhau quá nhỉ, mong là luôn ở bên để bảo vệ được con gái của ta”. Phi Phi bước đi mà trên gương mặt cười nên một nụ cười quỷ dị.

Linh cảm mách bảo với Đoan Trang rằng Phi Phi đây là người không được bình thường, nàng siết chặt tay hơn với Ngọc Linh để tạo thêm động lực cho cô bạn của mình có thêm dũng khí.

Ngọc Linh dứt tay Đoan Trang ra chạy nhanh ra mở cửa, không ai nhanh hơn Thành Long về khoảng “đào thoát”, hắn phi nhanh ra lấy chiếc xe máy mình mà phóng đi mà không cần nói thêm một lời nào với Đoan Trang, ánh mắt của Dương Phi Phi như nuốt chửng cả linh hồn khiến hắn cực kỳ kinh sợ, dường như đã ám ảnh lấy tâm trí của Thành Long.

Kế đến thì Dương Phi Phi cũng lên xe đi mất, lúc này ba cô gái chạy theo tiễn Phi Phi thì đều nhìn thấy những gương mặt trắng bệch chen chúc chỗ kính xe ô tô bên trong, những gương mặt này nhìn như đang cười đùa với họ và nụ cười đó cực kỳ dâm tiện đến đáng sợ, điều này khiến cho Đoan Trang che mặt chạy vào trong, Ngọc Linh nhanh chóng đóng cửa.

“Trời… trời ơi mình thấy có đến bảy tám gương mặt đê hèn nhìn vô đây” Y Đình như bất động đứng chôn chân.

Trong bốn cô gái thì Kim Chi là người cứng rắn nhất, có lẽ phần nào do di truyền từ ba mẹ đều làm bác sĩ nên những chuyện thấy ma nàng cảm thấy cực bình thường, Y Đình thì tỏ rõ vẻ sợ hãi còn Đoan Trang thì nàng đang mông lung suy nghĩ đến điều gì đấy.

Đoan Trang muốn mở cửa chạy về nhà, vì khi chứng kiến những gương mặt quái đản kia cùng sự kiện kinh dị ở nghĩa trang thì nàng bây giờ tuyệt đối tin vào chuyện ma quỷ.

Nàng lo sợ cho Uyển Nhi đang ở nhà một mình, muốn về dù phải phản bội lại lời hứa với Ngọc Linh nhưng nàng lại không thể di chuyển, nàng đổ gục xuống nền nhà.

Ba cô gái chạy đến cùng nhau đỡ nàng dậy nhưng dường như cơ thể của Đoan Trang rơi vào trạng thái “chết lâm sàng” nên rất nặng, ba người ì ạch đang cố nhấc nàng mang vào trong phòng của Ngọc Linh.

Tuy cơ thể nàng dường như chết lâm sàng nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng rõ và hiểu biết mọi thứ, chỉ là cơ thể nàng dường như bị suy nhược và ngấm thuốc an thần của Ngọc Linh.

Khi đỡ nàng dậy, nhìn xuyên qua khe quần bị rách của Kim Chi nàng thấy được hai mép thịt lồn lồ lộ, nàng muốn nói nhưng chẳng thể lên tiếng, đó lại không phải là điều nàng muốn nhắc nhỡ với ba cô bạn của mình mà chính là bóng đen ngay trên lầu chỗ góc cầu thang.

Bóng đen ấy có cái bụng to bự, tướng người mập mạp, nhưng nó lại mang một cảm giác không khiến cho Đoan Trang lo sợ mà thay vào đó là một cảm giác rất gần gũi đến đỗi quen thuộc.

Nàng cố trợn mắt ra hiệu nhưng không một ai để ý vì các bạn nàng đang cố bê cái cơ thể nhìn mỏng manh nhưng “điện nước” cực đầy đủ dù chưa bị bất kể bàn tay nào xào nắn vào phòng trong khi bóng đen ấy đang bước dần xuống cầu thang.

Bạn đang đọc truyện Trịnh Khâm Du Hý tại nguồn: http://truyen3x.xyz/trinh-kham-du-hy/

Trời vẫn đang mưa tầm tã, chẳng có một ánh đèn để mà thắp sáng căn nhà đang tối đen tĩnh mịch ấy, Trịnh Uyển Nhi vẫn đang còn say giấc mộng do trúng độc dược của tinh dịch Trịnh Khâm, loại độc tính chỉ có thể khiến con bé ngủ thiếp đi mà may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.

Một giờ đã qua đi…

Uyển Nhi đang nằm ngủ miên man bỗng cơ thể hơi lay động, đôi mắt mơ màng của con bé đang cố hé mở trong màn đêm tối mịt.

Sờ soạng mò mẫm cố gượng dậy thì chạm phải dương vật của Trịnh Khâm làm con bé cười tủm tỉm.

“Uầy, sao nhỏ hơn trái chuối cao thế này, chắc đã bị mình uống hết sữa bên trong rồi quá”. Nói xong con bé tiếp tục lần mò định bò xuống căn gác thì bỗng dưng bên ngoài gió rít nghe rợn cả tóc gáy, nhìn ra phía cảnh cửa thì Uyển Nhi nhìn thấy một ánh sáng màu đỏ đang le lói.

Bên ngoài cửa có hai thanh âm theo gió thổi đến từ từ lớn dần…

“Cả nhà tuyệt tôn, cả họ tuyệt tôn, Hồng Lệ Quỷ xuất hiện đã đến lúc tận số” Giọng nữ vừa cười vừa nói, hai âm thanh đan xen lẫn nhau, tiếng cười như tiếng ai oán ở tận sâu trong địa ngục.

“Ngươi cả đời thanh cao nhưng ta không hiểu tại sao chỉ vì muốn đạt được du hí Mộng mà ngươi quyết rơi vào dục đạo mãi không siêu thoát, ngươi rơi vào một mình ngươi thì được rồi cớ gì lại lôi hai anh em ta vào để khiến hai bọn ta thành nô bộc cho Dục Vương, ngươi có chết ngàn vạn lần cũng không thoát khỏi cảnh tận diệt của ngươi hôm nay đâu Trịnh Khắc” Giọng người nam cất lên, kế đến là gió thổi làm rung cái cửa sắt “bằng bặc”.

Người nữ tiếp tục “Ý trời đã khiến cho cả nhà ngươi đoàn tụ tại đây trong đúng ngày hai chúng ta đã luyện thành Hồng Lệ Quỷ, hai chúng ta sẽ đụ nhau ở đây và sẽ khiến cho dâm tính trong thần thức không thể siêu thoát của ngươi trỗi dậy mà đụ cháu gái của mình đến chết mới thôi và kế tiếp là ngươi, chỉ vì ngươi mà khiến cho hai chúng ta rơi vào trầm luân của ma đạo mãi không siêu sinh, chỉ có khiến cho ngươi tuyệt hậu thì mới không ngăn cản được Dục Vương tái thế và khiến hai chúng ta thỏa mãn”

Bên trong ngôi nhà bỗng xuất hiện những âm thanh thở “phì phò… phì phò” cùng tiếng nghiến răng nghe “kèn kẹt” như một con mãnh thú đang chuẩn bị xơi tái con mồi.

“Con trai của ngươi đã tuyệt hậu, nhà ngươi thực chất không có cháu trai nối dõi, đó cũng là do nghiệp quả của ngươi mà ra, con trai ngươi thì bị người khác câu mất hồn phách chỉ nằm đợi đến số chết, thử hỏi ai sẽ cứu được tội lỗi do ngươi gây ra” Giọng nói của người nam mang đầy vẻ tự tin vì hồn phách của Trịnh Khâm thực sự không bị câu mất mà chỉ bị nhiếp hồn không thể nhập thân, nhưng có một luồng năng lượng nào đấy đã chi phối hồn phách của Trịnh Khâm khiến cho ma quỷ không thể nhìn thấy ông.

“Anh hai, không cần nói nhiều nữa làm gì, chúng ta tiếp tục đụ thôi nào, chỉ cần hắn nổi lên dục tính thì chúng ta sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ của Hồng Lệ Quỷ khi hai chúng ta song sát nó cường đại như thế nào”

Hai hồn phách thế mà hóa thành một nam một nữ quấn lấy nhau mà hôn hít bên ngoài cánh cửa, những tiếng va quẹt của hai cái bờ môi đang cấu xé nhau thành tiếng “soạt soạt”, người nam nhanh chóng móc con cặc đen thui lui nhét vào lồn của cô gái đã xoay người lại chổng đít lên đợi sẵn.

Tiếng phì phò trong căn nhà càng lúc càng nhanh, đan xen vào đó như có hai hàm răng đang nghiến lại kêu thành tiếng “kẹt kẹt”

“Ha ha, sướng quá… mạnh nữa lên đi anh hai… sướng quá” Giọng người nữ như đang trêu ghẹo…

“Ha ha, ta sẽ cho người nứng đến không chịu nổi tên già khốn nạn kia”

“Răng rắc”

Dưới nền nhà có một vết nứt nhỏ nhưng giờ đây nó trở nên rộng hơn, một làn khói đỏ bốc lên hóa thành một hình người cao ráo, tóc dài đến qua cả bờ mông, xõa lấp cả khuôn mặt.

“Phì phò, phì phò”

“Anh hai, dường như lão ta xuất hiện rồi”

“Đúng rồi đó, tên dê già đáng bị chết trăm ngàn lần”

“Rầm… Rầm… Rầm”

Một luồng năng lượng màu đỏ đánh liên tục vào cánh cửa gỗ bên trong.

“Lộc cộc… lộc cộc”

Hai cánh cửa gỗ bị đánh rơi cả bản lề làm nó trông như hai miếng ván gỗ rơi xuống đất.

Lực đẩy tạo ra gió của hai cánh cửa chẳng hề làm lay chuyển tẹo nào làn khói đỏ kia mà thay vào đó là một thân hình cao ráo khoảng một mét tám đứng cách cánh cửa sắt còn lại tầm hai mét.

Một thân hình màu đỏ thẫm như được phủ đầy máu tươi, tóc che đi gương mặt nhưng hơn ai hết đôi nam nữ xưng là anh em với nhau ở đây nhớ rõ gương mặt này nhất, một kẻ máu lạnh mang gương mặt thánh thiện của hiền nhân, đó chính là “đồ tể” Trịnh Khắc.

Hai âm hồn hóa thành hình người kia bỗng chốc lui lại phía sau cách cánh cửa tối đa nhất có thể, chính lúc này trên căn gác có tiếng hét.

“Á… á… á… ma… ma… ba… ba… ơi”. Trịnh Uyển Nhi không thể kìm nén nổi tâm trạng sợ hãi cực độ ngay lúc này khi chứng kiến những việc mà chưa bao giờ được nhìn thấy.

Hai âm hồn bên ngoài bắt đầu cười khoái trá.”Trịnh Khắc, các cháu gái của ngươi đứa nào cũng đẹp và lồn khít, con bé này còn non sao ngươi không đụ nó tung lồn lên như cách đã làm với em của ta”

“Đứa lớn không có ở nhà thì tại sao lão già như ngươi lại không đụ đứa nhỏ đi hả, mau mau mà có con cháu nối dõi, ha ha ha”

“Á… á… ba ơi nhà này nhiều ma quá, con sợ quá ba ơi, tỉnh dậy đi ba” vừa khóc vừa lay người Trịnh Khâm, con bé chỉ mong ba mình tỉnh dậy để cứu mình khỏi căn nhà đáng sợ này, nỗi sợ hãi bao trùm khi giờ đây bên cạnh con bé chỉ có ba mình là bờ vai cứu rỗi.

Thân ảnh màu đỏ huyết sắc bắt đầu có chút chuyển động ở vùng mặt, dường như Trịnh Khắc vận một luồng năng lượng mạnh mẽ, điều này khiến mái tóc dài của ông bay phấp phới lên cao.

Một gương mặt thánh thiện nhưng không giấu được một vẻ sát khí đang hiện rõ trong đôi mắt đỏ ngầu ấy, một giọng nói trầm đục vang lên mang nặng mùi chết chóc.

“Hừm, Huỳnh Mến ngươi phận là anh nhưng luôn có tư tưởng thông dâm với em và mẹ ruột mình lại đổ lỗi cho ta, còn ngươi Huỳnh Thương với tính nết lăng loàn gặp ai cũng muốn đụ lại muốn ta làm chồng của ngươi. Hai các ngươi nhờ ta cứu sống lại quay sang phủi mọi ơn đức còn muốn hãm hại ta, thứ như hai ngươi đáng bị ta xé trăm ngàn mảnh mà lại còn muốn nhiều lời lấy ta làm cái cớ cho sự tha hóa của chính mình, không như thế thì còn lâu Dục Vương mới bắt hai ngươi làm nô bộc”

Làn khói đỏ muốn phủ kín cả căn phòng nhưng tuyệt nhiên không một vệt khói nào có thể bay ra khỏi khung cửa sắt.

“Hừ, tuy ông đáng sợ nhưng đã bị ‘Tứ đại đồng nhân’ cùng Viên Chân phong ấn mãi mãi ở đây thì đừng hòng làm gì được hai anh em chúng tôi, huống hồ giờ đây hai chúng tôi đã luyện thành Hồng Lệ Quỷ”

Bất chợt bên trong căn phòng gió nổi lên cuồn cuộn cùng tiếng gạch vỡ “răng rắc” kèm theo đó là hàng ngàn tiếng cười hòa quyện cùng nhau thành một màn kinh dị.

Bấy nhiêu vẫn chưa dừng lại khi từ những khe rạch nứt bỗng chốc phun trào lên từng tia máu mạnh mẽ, chưa được năm phút thì cả gian phòng đã chìm đắm trong một bể máu.

Khác với luồng khí đỏ trước đó, từng dòng máu chảy xuyên qua những khe hở của cánh cửa sắt mà thi nhau lan tỏa cả con hẻm, hai thân ảnh mập mờ của “Hồng lệ quỷ” thoáng chốc bị méo mó biến dạng khi không kịp trở tay.

Đứng cách đó không xa, có hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện cùng lúc với hai anh em “Hồng lệ quỷ” đã nghe ngóng toàn bộ màn đối thoại.

“Tam ca, trong nhà đó là thứ quái vật gì thế”. Giọng nói trong trẻo của một bé gái khoảng mười tuổi.

“Huyết dục quỷ, kẻ này bán linh hồn cho quỷ dữ để đổi lấy một cuộc đời dục lạc để mưu cầu sống mãi trong du hí Mộng, ta nghe sư phụ nói như thế chứ cũng không rành lắm”. Giọng người nam tầm ngoài bốn mươi tuổi.

“Vậy hai chúng ta đủ sức thu phục nó không”. Bé gái lấy trong người ra ba lá bài như bài tây có hình thù kỳ quặc xòe ra trước mặt.

“Tam Nương à, em nghĩ gì thế, hai chúng ta chưa ai đến cảnh giới của Thiên sư, thì làm sao mà đấu lại con quỷ dục trong đó chưa kể em còn rất nhỏ còn chưa luyện thành đạo pháp mà sư phụ đã dạy”

“Nhưng trong nhà đó có bạn của em, chúng ta phải tìm cách cứu bạn ấy ra trước khi quá trễ”. Tam Nương thực sự rất lo lắng cho người bạn mới của mình khi Uyển Nhi mới chuyển về đây sống tạm.

“Được rồi, anh sẽ cố gây sự chú ý cho bọn chúng, em hãy đột nhập từ trên nóc nhà cứu đi bạn của mình, nhớ kỹ nếu thấy anh không xong thì nhanh chân mà chạy, anh không muốn em có chuyện gì không hay với em”. Nói xong Tam ca ngậm vào miệng một lá bùa màu vàng rồi di chuyển nhanh chóng về phía đối diện căn nhà, phía sau lưng của hai anh em Hồng lệ quỷ.

Tam Nương cũng ngậm ngay một lá bùa màu vàng như thế rồi di chuyển về phía nóc nhà của “căn nhà cuối hẻm”, trên tay vẫn không quên xòe ra ba lá bài để trước mặt. Mái nhà lợp ngói, Tam Nương nhẹ nhàng tháo đi bốn viên ngói một cách dễ dàng để quan sát bên trong.

Nhìn thấy người bạn mình đang nằm úp mặt lên bụng của người đàn ông dường như đã hôn mê, chỉ cần nhìn sơ thì Tam Nương đã biết người này bị nhiếp hồn, một chút đỏ mặt mặc dù đang trong tình thế nguy cấp khi Tam Nương nhìn thấy cái gì đó lấp ló ở hạ bộ của Trịnh Khâm, nàng cố nheo mắt xem cho kỹ.

“Eo ôi tưởng trái chuối cao, chắc đây là ba của Nhi Nhi rồi mà sao không mặc đồ cho bác chứ”. Tam Nương đang suy nghĩ cách kéo Uyển Nhi lên thì ánh mắt cứ bị chú ý bởi cái dương vật tồng ngồng kia, chỉ với một cái nhìn đầu tiên mà dường như gương mặt thánh thiện của ông đã làm lay động con tim non trẻ của một con bé chỉ bằng tuổi con gái ông mà đúng hơn có lẽ là trái chuối cao nhỏ bé.

Lúc này bên đối diện, Tam ca đã bày xong “Thập nhị kim tiền trận”, mười hai đồng tiền vàng ngũ đế được xỏ vào mười hai sợi chỉ đỏ, trải thành một hàng ngang trước mặt Tam ca, hai tay bắt ấn cùng cầm sẵn một lá bùa màu vàng hô to…

“Thập nhị kim tiền trận, Định”

Mười hai đồng tiền lập tức bay thẳng vào phía trước, sáu đồng bám ngay vào hai thân ảnh của Hồng lệ quỷ, sáu đồng còn lại bay thẳng vào nhà bám vào thân ảnh của Trịnh Khắc, chỉ trong thoáng chốc đã dừng lại mọi chuyển động của Trịnh Khắc cùng hai con Hồng Lệ quỷ đang cố đào thoát, chưa đầy năm phút thì Tam ca lập tức phun ra một ngụm máu, miệng lầm bầm…

“Không… không xong rồi… chạy… chạy”. Tay run run còn lá bùa thì đang cháy rụi gần một nửa chỉ trong nháy mắt.

Vừa định nhảy xuống cứu Uyển Nhi nhưng Tam Nương chợt phát giác có một đôi chân đang đứng dang rộng trước mặt nàng, đưa mắt nhìn lên thì nàng nhìn thấy một người to mập như “Trư Bát Giới” mà dường như còn có một cái đuôi treo lủng lẳng giữa hai chân thập phần khủng bố.

“Bùm!!!”

Các đồng tiền vỡ vụn, lá bùa cũng cháy rụi, một luồng phát quang lóe lên một ánh sáng dữ dội của pháp lực, chỉ trong một tích tắc nhưng Tam Nương đã nhìn thấy gương mặt “cực đê hèn” nhưng có gì đó rất gần gũi với nàng và rất quen, nàng rất nhớ rõ gương mặt này nó như muốn ăn tươi nuốt sống cơ thể nhỏ bé của nàng vậy.

Chưa kịp định hồn lại thì tất cả mọi thứ dưới căn phòng đều biến mất một cách bí ẩn như trả lại hiện trạng ban đầu, Huyết dục quỷ cùng hai con Hồng lệ quỷ đều không thấy tâm hơi mà chỉ nghe tiếng ho sặc sụa từ Tam ca.

Chương trước Chương tiếp
Loading...