Trịnh Khâm Du Hý
Chương 24
Trịnh Khâm không gấp gáp, nàng đã như cá nằm trên thớt, ông giờ đây muốn tận hưởng cái lồn nhỏ bé của con dâu cũng như đè nén lại cơn thèm đụ con gái Đoan Trang.
Hai hòn dái ông như hai quả trứng gà, cùng con cặc bị mất đi phân nửa sức mạnh cũng như sức nặng, ông dừng lại, đứng dậy cởi bỏ y phục trên người mình.
Thu Hiền hai mắt lim dim còn trong cơn mê khoái lạc, nàng hé mở mắt từ từ khi thấy bóng đen trước mắt thì nhìn thấy ba chồng đang lõa lồ trước mặt, tay ông cầm con cặc sục nhẹ nhẹ.
Không biết vì cái bụng ông tròn mập hay tại vì cảm giác cho nàng biết, con cặc của ba chồng nhỏ hơn của chồng nàng. Linh cảm của nàng đã đúng, nàng muốn thoát khỏi cảnh bị ông đụ cũng khó hơn lên trời nữa rồi.
Nhưng nàng cảm thấy với con “cặc nhỏ” của ông thì cũng không đáng kể với cách chồng nàng dùng con cặc to hơn của ông mà nhấp nhô cái lồn nhỏ bé của mình.
Thu Hiền chợt nhớ đến lời chồng nàng nói là ông bị liệt dương, nhưng trước mắt nàng đang là một con cặc đang cương thẳng như một con thú đói khi từng giọt dịch nhầy từ đầu khấc đang nhễu nhão xuống gương mặt xinh xắn ví như “xuân quang ngoại tiết”.
Trịnh Khâm quỳ gối hai bên vai nàng, cái mông ông đè lên hai cái vú của nàng, tay ông nhét con cặc một tấc đang cương thẳng vào miệng của con dâu Thu Hiền.
Chưa một lần biết bú cu đàn ông, giờ đây nàng đang ngậm chặt con cặc tanh hôi từ ba chồng, ông chủ động nhấp nhô, ra vào nơi miệng nàng, nước bọt hòa với dịch nhầy của ông làm nàng không kịp phản ứng mà ho sặc sụa.
Trịnh Khâm vội rút nhanh con cặc ra vì sợ nàng không chịu nổi, ông tự trách…
“Cũng tại ba không hướng dẫn trước cho con, thôi thì tập từ từ vậy”
… Bạn đang đọc truyện Trịnh Khâm Du Hý tại nguồn: http://truyen3x.xyz/trinh-kham-du-hy/
Từ ngày về làm dâu, bị ông lừa nàng bị bệnh, để rồi ông bú lồn nàng khi lên cơn thèm chứ ông chưa dạy nàng về cách bú cu hay nâng niu mân mê nó, cũng không trách được vì giai đoạn đó, con cặc ông nó như thứ “chết trôi” nào mà ngóc đầu dậy nổi và chỉ có mỗi Đoan Trang là biết cách chiều chuộng và nâng niu nó.
Ông bước xuống đất, xoay vùng hạ bộ nàng về phía mình, ông gác hai chân nàng lên vai, tay ông cầm con cặc rà rà để nhét vào âm đạo.
“Ót”
Con cặc “nhỏ” của ông thế mà đã chui vào một cách không mấy khó khăn, Thu Hiền rên nhẹ “ư” lên một tiếng khoái lạc, tuy con cặc ông nhỏ hơn của chồng nhưng nó mang lại cho nàng một cảm giác gần gũi mà ấm áp, có lẽ phần là vì nàng đã trót yêu ông, ba chồng của nàng.
Ông bắt đầu nhấp nhô thân hình mập béo nhưng cực mạnh khỏe, nàng cũng không thể chịu nổi vì sự sung sướng từ ba chồng mang lại, cảm giác của nàng nó rất khác so với khi làm tình với Trịnh Khá.
“Ư… ư… ư…” từng cú nhấp nhô nhẹ nhàng nhưng đủ khiến nàng rên lên khoái lạc.
Tay trái ông bóp nặn cái vú của nàng còn tay phải thì ôm chặt chân trái, ông nhấp nhanh hơn còn Thu Hiền thì hai tay bám chặt vào tay ông, nàng chuẩn bị lên cơn cực sướng, nàng thều thào yếu ớt.
“Sướng… a… a… sướng chết con ba ơi”
“Ha ha, ba cũng ra đây con yêu”
“A… a… a…” nàng sướng đến nổi muốn ngất lịm, hai mắt nàng lim dim đờ đẫn trong cơn mê khoái lạc…
Một dòng tinh dịch nóng hổi bắn vào trong âm đạo, ông xoay người nàng nằm đàng hoàng lại trên ruy – băng, ông nhìn lên cái đồng hồ quả lắc ngay trên bàn chẩn mạch, ông thốt lên…
“Năm phút, con mẹ nó, chỉ năm phút thôi à”
Lấy chìa khóa, ông mở nhanh ngăn tủ dưới cùng của bàn làm việc cũng là nơi ông cất “dục xuân tán”, bước đến nơi con dâu đang nằm lõa lồ trước mặt, ông nhìn lọ thuốc trên tay rồi dùng một tay khác chẩn mạch cho nàng, ông lắc đầu thở dài…
“Trịnh Khâm ơi Trịnh Khâm, con bé nó đã muốn đứt hơi rồi, thôi thì để khi khác vậy”
Ông bước đến bàn cất đi lọ thuốc, rồi xuống bếp lấy khăn ấm lên lau cơ thể của con dâu, tuy nàng mê mang trong cơn khoái lạc nhưng vẫn cảm nhận được sự chu đáo từ Trịnh Khâm.
Lau sạch sẽ giúp con dâu nhưng ông lại không thể lau được bên trong âm hộ nàng, nơi đang chứa khoảng một muỗng canh tinh dịch của ông.
Ông đưa cái mũi lại ngửi thử, cái mùi tinh dịch của ông nó lại tanh hôi ghê tởm khiến chính ông còn phải nhăn mặt ngao ngán, thứ hương vị tanh hôi như dịch tiết ra từ xác chết, nó khiến ông muốn ngất đi nhưng do là tinh dịch của mình nên dường như ông tự miễn dịch với thứ mùi kinh tởm ấy.
Mặc đồ lại giúp nàng rồi ông xuống nhà mở cửa để tiếp khách như bình thường, nhưng hôm nay lại có đến năm vị khách lạ, nói là lạ nhưng Trịnh Khâm lại nhận ra được một người trong bọn họ, đó là tên muốn đánh ông lúc sáng.
Lăn lộn đã lâu, ông biết rõ bọn này muốn đến sinh sự vì chuyện hồi sáng, ông bình thản ra mời họ ngồi, tên Đầu Bự nói…
“Ông là cái gì Trịnh Khăm đó hả”
Ông lắc đầu nói “Dạ không ạ, là Khâm chứ không phải Khăm”
Bốn tên đứng phía sau phì cười còn tên Đầu Bự đỏ mặt phẫn nộ…
“Rầm” cái ghế bị hắn đá văng vào quầy thuốc.
“Tao muốn nói sao kệ mẹ tao, muốn gây sự với bọn tao à”
Trịnh Khâm lắc lắc đầu bước ra ngoài khép bớt cánh cửa, một tên chặn lại, ông xoay qua nhìn tên Đầu Bự nói…
“Có lẽ bọn ngài mới muốn gây sự, tiệm tui đây đã đóng cửa”
“Ha ha ha, đóng cửa luôn thì càng tốt” hắn lại đá tiếp một cái ghế.
Bên ngoài lúc này có vài người hiếu kỳ đứng lại xem, một người mới lên tiếng…
“Nè, mấy cậu định làm gì nhà thầy Lãng thế”
Tên Đầu Bự bước ra phía trước, tay chỉ thẳng mặt người mới lên tiếng nói…
“Long giáo đầu, hắn không còn quản đây nữa, giờ tụi tao đến thu tiền bảo kê, bọn mày muốn bênh lão già này thì bước ra đây”
Nhóm người hiếu kỳ sợ vạ lây khi nghe đến nhóm hội của “Long giáo đầu” nên không ai dám lên tiếng nữa.
“Cộp” một cánh cửa cuối cùng cũng được đóng lại, cánh còn lại chưa kịp đóng thì đã bị phát hiện.
Tên Đầu Bự quát “Con mẹ nó, xem thường bọn này không dám làm gì à”
Dứt lời hắn lao vào định cho Trịnh Khâm một đấm ra trò, nắm đấm chỉ còn cách gương mặt ông còn đúng hai phân, ông có thể ngửi được mùi thuốc lá từ bàn tay hắn, nhưng cú đấm đã bị một cái tay mảnh mai túm lại, mọi người đều ngơ ngác nhìn thán phục trước người phụ nữ xinh đẹp mà kiêu kỳ đó, Quách Y Mộng.
Vừa định xoay qua đấm luôn tên phá đám thì hắn đã bị Y Mộng đấm cho một bên mắt sưng phù, bốn tên kia chạy lên đỡ hắn mà nói nhỏ…
“Anh hai, anh hai là Quách Y Mộng đó anh hai”
Đầu Bự hắn còn đang lẩm bẩm chửi thề định thua đủ nhưng khi nghe tên Y Mộng thì hắn vội bừng tỉnh, nhìn Y Mộng với con mắt còn lại, hắn vội vàng chắp tay cúi chào nàng, hắn nói…
“Dạ, là tiểu nhân không biết Mộng tỷ, tiểu nhân thật đáng chết”
Y Mộng dè bỉu nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường nói…
“Hừm, khu này nay thuộc về ta quản, nhà này cũng của ta quản, tên nào lớ ngớ thì tự biết kết quả”
“Dạ… dạ…” tên Đầu Bự cay cú nhưng giọng điệu sợ hãi, hắn nhìn vào mặt Trịnh Khâm như đang hằn lên một mối thù với ông rồi chỉ liếc nhìn Y Mộng một ít, nhóm người vây tụ cũng đông hơn, ai ai cũng cười chế giễu nhóm người của Đầu Bự.
Mấy tên giang hồ vừa đi khỏi thì mọi người “nháo nhào” đến để xem cho rõ Quách Y Mộng ngoài đời và trên truyền hình khác nhau thế nào, rất nhanh Trịnh Khâm kéo nàng vào nhà rồi đóng cửa lại.
Bên ngoài có người nói là không phải cô diễn viên nổi tiếng, có người thì bảo là chị em sinh đôi, còn có người còn nói “vô lý” hơn đó là “hồn ma của Y Mộng”.
Một người không đồng ý mới nói “Cái gì mà hồn ma, phim ít thôi”
Người kia thì quả quyết “Mấy người không thấy trên báo mấy nay nói là Y Mộng đã chết à, cái đó nhiều khi là tin thật nhưng đoàn phim che giấu thì sao”
Một người khác lại nói “Có cái lồn ý, đã chết thì làm được à, tất cả chúng ta ở đây đều thấy cô ấy đấm thằng khốn Đầu Bự, thử hỏi đã chết sao làm được chuyện này”
Mọi người đồng ý gật gật đầu, lại có một người đứng phía sau lên tiếng…
“Thế ở đây có bao nhiêu người chưa nhìn thấy Trịnh phu nhân, vợ của thầy Lãng ở Thanh Bình trấn”
Mọi âm thanh bàn tán đều im bặt, người vừa lên tiếng đó chen ngang đoàn người bước lên, một bà lão chẳng mấy xa lạ ở nơi đây, cụ Mười.
Cụ Mười bước đến đứng trước cửa nhà Trịnh Khâm, mắt hướng nhìn mọi người nói…
“Tôi mong mọi người đừng để tin này đến với tai của thằng cháu tôi, vì nó là cháu tôi nên tôi biết rõ tính khí của hắn, “Thanh Bình trấn” là nơi mồ mả tổ tiên cũng như thân bằng quyến thuộc của chúng ta an nghỉ, tôi sợ rằng khi nó biết chuyện này sẽ không hay”
Mọi người gật đầu tán thành vì trong mấy năm nay ai đến “Thanh Bình trấn” đều ít nhất một lần chạm phải cô giáo “Trịnh Băng Thanh”, nhiều nhà có tiền hoặc không muốn chôn ở đó thì đều đi nơi khác vì lý do đơn giản là không ai muốn gặp “vị khách không mời”, mà Trịnh Khâm thì ra vào mấy cái nghĩa địa ở xứ này như cơm bữa, để ông biết chuyện nhiều khi ông lại đi cuốc mồ mả người khác lên.
Trước đây độ chục năm, chỉ do vợ ông đi gặp mẹ mình mà không nói với ông biết, đi đâu độ cũng chục ngày, rồi có người thấy bà ấy ở nghĩa trang, người ta đồn đoán vợ ông chắc bị người ta hiếp rồi chôn xác ở “Thanh Bình trấn”, ấy vậy chỉ trong một đêm, ông đã đào được ba cái mộ mới đắp. Nhiều người còn truyền tai nhau, nếu ngày hôm sau vợ ông còn chưa về, có thể toàn mấy cái nghĩa địa ở xứ này đều bị ông xới lên hết.
Cụ Mười lại nói tiếp “Chuyện nhiêu đủ rồi, cô gái trong nhà là người sống bình thường và cũng là người nổi tiếng, bà con cứ yên tâm, mọi người giải tán nếu không người “Hà gia” đến lại lắm chuyện”
Nghe đến “Long giáo đầu” người ta đã sợ nói gì đến nhà của “Hà gia”, mọi người nhanh chóng thối lui chỗ khác, còn cụ Mười mặt hơi căng thẳng, cụ lấy trong túi ra một nhúm lá “dâu tằm” rải xuống đất, rất nhanh nhúm lá ấy như có gió thổi mà bám chặt vào cửa nhà Trịnh Khâm.
Cụ Mười nhìn thấy liền thở dài “Kiếp số đen đủi của hắn đến bao giờ mới hết, lý do vì đâu mà ta lại chưa tìm ra”. Nói rồi cụ Mười lặng lẽ rời đi, nhúm lá “dâu tằm” cũng rất nhanh bị héo khô rồi tan thành những hạt bụi bay theo trong gió.
Từ khi đóng cửa nhà, Trịnh Khâm đã bị Y Mộng kéo ngay ra gian bếp cộng với chiều dài của căn nhà chính dài khoảng gần ba chục mét nên ông chẳng thể nghe gì từ bên ngoài.
Y Mộng vận trên mình bộ sườn xám hở ngực màu đỏ, chỉ cần nhìn thôi thì những thanh niên dày dặn phòng the nhất đã muốn xuất tinh, nói gì những tên yếu sinh lý có khi còn phọt cả cứt khi nhìn thấy sự hấp dẫn ví như “thiên kiều bá mị” từ nàng.
Vào thời bấy giờ, trong giới giải trí có “tứ đại mỹ nhân” nhưng Quách Y Mộng không nằm trong đó, nàng được xếp trên và lấn át tất cả, nàng có khí chất, có dung mạo và một cơ thể tuyệt mỹ khiến hàng tá phụ nữ mong ước, trước nàng có một người từng được đứng trên tất cả, đó chính là Dương Phi Phi.
Đứng đối diện với Trịnh Khâm, nàng dùng hai tay ghì chặt vai ông xuống ghế, nàng nói…
“Ông không cần hỏi, chỉ cần nghe và làm theo những gì tôi nói”
Trịnh Khâm nhìn thẳng vào khe vú nàng rồi gật đầu…
Chẳng một chút e thẹn trước một gã đàn ông đang săm soi khe vú mình, nàng còn bước đến ôm đầu ông sát vào khe ngực mình rồi nói…
“Tí nữa sẽ có người đến đây đòi xét nhà, nếu ông không có chiếc nhẫn thì cứ cho họ xét, còn ông đang giữ thì hãy cất cẩn thận”
Trịnh Khâm hơi cau mày nhưng mũi ông thì vẫn dính chặt vào khe vú nàng mà hôn hít, hai tay ông cũng không yên mà sờ nắn bờ mông căng cực và tròn trịa nhưng nàng lại không hề phản kháng.
Ông lại lên cơn nứng cặc dẫu con cặc ông vẫn chưa thể trở lại trạng thái sung mãn nhất có thể, sự thèm muốn khiến ông như muốn xé nát bộ sườn xám nàng mà hưởng thụ.
Ông thò tay xuống định móc con cặc mình ra thì bên ngoài có tiếng đập cửa…
“Rầm… rầm… rầm”
Vội mở mắt ra thì ông không thấy cô nàng Y Mộng đâu hết, ông vừa đi vừa suy nghĩ phân tích vấn đề mà mình vừa gặp phải…
“Cái quái gì thế, mới đây đã đi đâu rồi, sao mà nhanh dữ vậy”
Ông nghĩ đến một khả năng, nàng có thân thủ nhanh nhẹn có thể đã chạy lên lầu hoặc biến mất theo đường sau, tiếng đập cửa dồn dập như hối thúc ông nhanh chân lên, thông thường đập cửa như vậy chỉ là những người cần cấp cứu nên ông cũng cất vội cái suy nghĩ về Y Mộng mà chạy nhanh ra mở cửa.