Trịnh Khâm Du Hý
Chương 3
Trịnh Khá cứ nghĩ cửa phòng đã khóa nhưng không phải vậy, sau tiếng gõ cửa thì cánh cửa cũng được mở ra, bước vào là hai cô bạn người Mỹ của anh rể tương lai Thành Long.
Trịnh Khá đứng bật dậy khiến chai gel bôi trơn tuột khỏi đít rớt xuống đất, nhanh chóng ném chai gel vào trong sọt rác rồi quấn nhanh cái khăn tắm quanh hạ bộ đi ra. Tuy ít giao tiếp với hai cô người Mỹ này bởi sự ngăn cản của mẹ nhưng trình độ ngoại ngữ thì Trịnh Khá có, huống chi nó còn hay trốn mẹ dẫn hai cô người Mỹ đi chơi ở bến Ninh Kiều ăn hột gà nướng.
“Hai chị tìm anh Long hay tìm em thế?”
Hai cô gái nhìn thầy Trịnh Khá đang quấn khăn tắm thì mắt sáng rỡ.
“Hai chị qua tìm cưng đó, cưng mới tắm hả?”. Cô Mỹ Trắng lên tiếng…
“Tìm em có việc gì, định rủ em đi dạo nữa hả?”
Lúc này cô Mỹ trắng mới bước đến từ từ cởi áo mình ra để lộ cặp vú “săn cứng” trước mắt Trịnh Khá.
“Chị tìm em để tặng quà đó”. Cô Mỹ trắng hai tay chà xát cặp vú nhìn có vẻ hơi thiếu “tự nhiên” của mình.
Lúc này cô Mỹ đen mới khóa cửa lại rồi cởi quần áo mình ra, quá bất ngờ trước cái đen đen ở ngay hạ bộ của cô ấy, thứ đó trông giống như con cặc nhưng khi cô ấy lại gần Trịnh Khá mới biết đó chỉ là “cu giả”. Cô Mỹ đen cũng cởi nốt chiếc quần xì mang con cu giả đó ra để lộ cái mu lồn không một sợi lông nhưng có hai mép thịt lồi ra như món “hàu thui than” mà ba nó hay ăn.
Cô gái Mỹ trắng bước đến xô ngã nó lên giường rồi lột khăn tắm của nó ra, bằng những động tác thuần thục khi cô ngậm nguyên con cặc một tấc của nó khiến Trịnh Khá rên “ư… ư…”
Chưa dừng lại ở đó, cô Mỹ đen thì leo lên giường kê ngay cái khe lồn đầy ắp thịt tươi sống đó vào mặt Trịnh Khá để cho nó bú liếm, đối với một đứa con trai mới lớn như nó thì đây đúng là “buồn ngủ mà gặp chiếu manh”.
Rất nhanh, chỉ mất khoảng gần mười phút đồng hồ thì Trịnh Khá nó đã không kìm hãm nổi cơn sướng lần đầu tiên của mình. Con cặc nó phun ra từng giọt tinh dịch nóng hổi đều được cô Mỹ trắng nuốt sạch.
Nó chỉ vừa rên lên “ư… ư…” lần nữa vì cơn sướng thì đã bị cô Mỹ đen ấn mạnh nguyên cái khe lồn vào miệng, bằng những bản năng vốn có nó nhanh chóng hòa nhập bằng cách nút chùn chụt vào cái lồn đầy thịt kia.
Cơ thể của Trịnh Khá dường như mất đi sự kiểm soát khi nó nhận ra tay chân nó không thể cử động, đó là vì chai xịt “Feel3Z” mà nó xịt trước đó chính là thuốc ngủ đã được tinh chế lại.
Loại thuốc ngủ này nếu uống phải thì sẽ ngủ còn xịt sẽ gây tê liệt tứ chi, công dụng của thuốc này là “vũ khí sinh học” giúp cho những tên thích hiếp dâm như Thành Long sử dụng.
Sau cơn sướng dường như dương vật của Trịnh Khá không thể chiến đấu được nữa, có lẽ một phần do thuốc ngủ nhưng rất nhanh nó sẽ được cứng trở lại.
Cô Mỹ trắng bước xuống giường, đi lại cái vali của Thành Long mà lấy đúng cái hộp thuỷ tinh rồi dùng một cây bơm tiêm trong đó mà tiêm thẳng vào gốc của dương vật Trịnh Khá.
Nó cảm nhận được sự đau từ kim chích nhưng không thể kháng cự, con cặc nó đã cương cứng trở lại rất nhanh, với chiều cao một mét rưỡi năm mười ba tuổi cộng với con cặc hơn một tấc cũng không hẳn quá thất bại đối với nó.
Cô Mỹ đen nhoài người ra phía sau, tay cầm con cặc của nó mà nhét vô cái lồn đã dính đầy nước bọt của Trịnh Khá.
Phập! Phập! Phập!
Với tư thế cưỡi ngựa, cô Mỹ đen nhúng lên nhúng xuống trên mình Trịnh Khá khiến nó vừa thích mà vừa khó chịu. Thích bởi vì nó được hưởng thụ cảm giác của dục lạc cùng cơ thể phụ nữ còn khó chịu là vì nó không thích cô Mỹ đen này lại đang trong tình thế tứ chi bị bó buộc.
Nó nghĩ ngay đến cô Mỹ trắng, không làm nó thất vọng cô Mỹ trắng đã bò lên giường và hôn môi nó thấm thiết, cô nắm lấy một tay nó mà chà sát lên cơ thể mình.
Bàn tay Trịnh Khá dần dần cảm nhận được cái ngực của cô Mỹ trắng này có gì đó hơi sai sai, nó đã được giải đáp ngay sau đó, cô Mỹ trắng kéo bàn tay nó xuống hạ bộ của mình mà sờ soạng.
Trong đầu Trịnh Khá vội hình dung ra ngay một hình ảnh, đó chính là cái dương vật của cô Mỹ trắng này còn bự hơn của nó.
Cô Mỹ trắng cởi nốt chiếc quần lót đang mặc mà dùng tay của Trịnh Khá sục lên xuống, phía trên bụng nó thì cô Mỹ đen vẫn luôn hì hục với con cặc đầy ắp thuốc kích dục.
Lâu nay Trịnh Khá gần gũi nhưng nào biết cô gái người Mỹ da trắng này lại là đàn ông, còn có cái dương vật to hơn nó gấp rưỡi.
Cô gái Mỹ trắng này thường được gọi với tên Nancy còn cô Mỹ đen là Nandie, ngoài ra thì nó không biết Nancy chính là con trai thích được làm lưỡng tính và Nandie cũng thế.
Hai cô “gái có cu” này đã được Băng Thanh nhận ra từ lâu nên không cho con trai mình giao thiệp nhiều vì sợ đít con trai nàng sẽ nở hoa sớm nhưng nó nào tránh khỏi kiếp số bị thông đít.
Nandie nằm xuống giường đồng thời cùng Nancy lật người Trịnh Khá lại tạo thành tư thế úp thìa, cặc Trịnh Khá vẫn còn nằm trong lồn Nandie, nàng đẩy mạnh người lên xuống để tạo hưng phấn.
Lúc này Nancy dùng lưỡi liếm sạch sẽ lỗ đít dính đầy gel bôi trơn cùng nước lồn từ Nandie rồi hắn chà chà cái đầu cặc ngay lỗ đít Trịnh Khá mà ấn nhẹ nhẹ vào. Con cặc nó thì đang được hai múi thịt dày cộm kia chăm sóc còn lỗ đít nó cũng sắp được “nở hoa” như trong truyền thuyết.
Nancy sau khi chà chà đã tạo đủ độ trơn cùng với một áp lực vừa đủ đã đẩy được một phần tư con cặc mình vào, hắn bắt đầu nhấp nhẹ nhàng để cho con cặc được vào sâu hơn.
Ọc!
Con cặc Nancy đã đâm vào lút cán, nằm sâu trong lỗ đít của Trịnh Khá, nó chỉ “ư ư” nhẹ một cái rồi thôi. Cơ thể nó như được lên chín tầng mây khi được giao hợp cả ở hai nơi cùng lúc, con cặc nó bắt đầu xuất tinh lần nữa, nó bắn khí ào ạt vào lồn của Nandie và nàng thì rất biết hưởng thụ tinh dịch của trai mới lớn.
Nancy như một con giun đang cố bò thoát khỏi cái lỗ đít bé tẹo của Trịnh Khá, hắn nhấp nhô lên xuống cái dương vật của mình trong lỗ đít Trịnh Khá tạo thành tiếng “oạch oạch”.
Thời gian cứ thế trôi qua ở phòng 4001 và 4002…
Ở khu hành lang lầu sáu, Trịnh Khâm không tìm được tên “xỏ lá” nào trêu ghẹo mình nãy giờ nhưng ông phát hiện có một căn phòng đang mở cửa, ông vội di chuyển lại gần căn phòng đó mà quan sát.
Trước mắt ông là một người bà già tầm bảy tám chục tuổi đang hì hục thủ dâm một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bằng chính cái lưỡi của mình. Đứng quan sát hồi lâu thì Trịnh Khâm phát hiện lưỡi của bà này dài hơn hai tấc khi thè lưỡi ra ngoài, bất giác bà lão xoay người lại thì Trịnh Khâm hoảng hốt bỏ chạy vì trên mặt bà ta không có hai con mắt cùng gương mặt nhăn nheo với cái lưỡi kia thì không phải yêu quái cũng chẳng phải dạng vừa.
Với kinh nghiệm học được từ lão ông ở nghĩa địa, Trịnh Khâm nhanh chóng tìm nơi thoát thân vì ông nhớ lại có lần lão ông từng nói với ông rằng.
“Nếu con gặp phải Dục Tinh thì phải chạy ngay đến nơi nào đông người vì nơi đó thường nhiều dương khí, như vậy con sẽ tránh được Dục Tinh chiếm xác”
Bà lão này chưa biết phải “Dục tinh” như lão ông từng đề cập đến hay không nhưng người bình thường thì đâu ai như thế, huống chi ông lại là một “thầy thuốc”, từ xưa tới giờ ông chưa thấy cảnh này bao giờ nên chạy trước là thượng sách.
Khi ông định chạy xuống lầu thì ngay phía cầu thang lầu dưới đã đứng đó sẵn một người phụ nữ mặc đồ trắng, tóc xõa xuống che bít cả mặt. Không cần nhìn lâu ông cũng hình dung được đó “chắc chắn” cũng là một con ma nữ chỉ đợi ông chạy xuống để thịt nên ông chạy thẳng lên trên lầu thượng.
Cánh cửa để đi ra phía bên ngoài dường như khá nặng so với sức một người đàn ông trưởng thành như ông, ngoài tài nghệ chẩn mạch bốc thuốc ông còn siêng năng tập thể dục cùng khí công nên sức khỏe cùng độ dẻo dai của ông không bao giờ thiếu cả.
Thế nhưng cái cửa nhìn đơn giản thế này mà hôm nay ông không thể lay động nó dù chỉ một ít.
“Lốc cốc, lốc cốc…”
Tiếng động đó lại vang lên, âm thanh càng lúc càng gần hơn với ông, dường như ông hiểu ra tất cả chỉ là muốn dụ dỗ ông lên đây nhưng đã quá muộn.
Bà lão có gương mặt đáng sợ khi không có hai con mắt bằng một cách nào đó đã đứng sẵn ngay sau lưng ông.
“Chào!”
Âm thanh thều thào của bà lão khiến Trịnh Khâm giật mình trượt chân lăn té xuống cầu thang bất tỉnh. Trước khi bất tỉnh trước mắt ông còn nhìn thấy lờ mờ cô gái mặc đồ trắng ở cầu thang tiến lại gần ông.
… Bạn đang đọc truyện Trịnh Khâm Du Hý tại nguồn: http://truyen3x.xyz/trinh-kham-du-hy/
Vào một ngày đầy mưa, ông cũng đã tỉnh dậy, cú ngã đó ấy vậy mà đã lấy đi của ông ba tháng của đời người và người vợ trẻ trung xinh đẹp.
Ông đã tỉnh nhưng gia đình ông ba tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, vợ của ông Trịnh Băng Thanh đã mất tích không dấu vết ở nghĩa địa mà ông thường lui tới trước đây.
Ấy vậy mà một tuần sau đó, nghĩa địa này nằm trong một phần quy hoạch dự án của công ty xây dựng đã lâu nên người ta bắt đầu bốc mộ khu nghĩa địa này lên.
Việc bốc mộ cả cái nghĩa địa này chẳng phải gì lớn lao khi đây vốn dĩ là một nghĩa địa bỏ hoang từ xưa đến giờ, trong khoảng hơn mấy chục năm trở lại thì không ai được hạ táng ở đây nữa.
Đều là mộ hoang nên công ty quyết định bốc lên hết, nếu còn được di vật hay quan tài nào thì sẽ đem đi hỏa táng hết. Việc này vốn dĩ bình thường cho đến khi đội xây dựng bốc trúng một chiếc quan tài trông thì cỗ nhưng lại còn rất mới.
Chiếc quan tài này dài hai mét, ngang một mét, cao một mét hai, trông rất bề thế và cổ kính, trên quan tài chạm khắc đầy rẫy những hoa văn chi chít và một hình điêu khắc con Phượng rất to trên nắp quan.
Sự việc này khiến cho dân tình lúc bấy giờ xôn xao bàn tán, có người bảo là có thể bên trong chứa báo vật, có người lại bảo có thể bên trong có một con cương thi ngàn năm như trong phim.
Để trấn an dư luận lúc bấy giờ nên phía có thẩm quyền, đặc biệt là công ty xây dựng kia đã công bố bên trong chứa thuốc nổ cùng đạn pháo của quân Pháp trước đây và đã phong tỏa luôn khu vực này.
Công ty xây dựng này đã mời hẳn các chuyên gia phong thuỷ cùng thầy bói toán đến để xem xét thì nhận được thông tin, quan tài này thuộc về “Trịnh Gia”.
Qua tìm hiểu thì công ty này biết được khu nghĩa địa này trước đây thuộc về nhà của Trịnh Khâm nhưng ba của ông đã bán đi từ lâu và đã đổi qua nhiều chủ, công ty này mua lại cũng từ những người sau này chứ không phải từ nhà Trịnh Khâm.
Công ty xây dựng đã cử người đến mời người nhà Trịnh Khâm đến chủ trì buổi khai quan vì theo các chuyên gia tâm linh thì cần phải có con cháu trong họ có mặt mới được khai quan nếu không thì mảnh đất này chẳng thể dùng nữa.
Người có quyền và uy nhất Trịnh gia là Trịnh Khâm khi ông là con trai trưởng trong nhà đồng thời nối nghiệp di sản nhưng tình thế hiện tại thì ông đang bị hôn mê sâu.
Trịnh Băng Thanh thì đã mất tích gần được một tuần sau chuyến đi chơi từ Vũng Tàu về, nhà chỉ còn ba chị em đùm bọc lẫn nhau khi Trịnh Khâm cứ nằm im trên giường không một chút khởi sắc.
Hôm khai quan trời mưa rất to, đứng trước quan tài là bốn người, hai nam hai nữ đó là ba chị em nhà họ Trịnh cùng với Thành Long.
Có một lão đạo sĩ bày biện các thứ, ông ấy khoác trên mình bộ đạo bào màu vàng đang khấn khấn vái vái nhảy múa các kiểu.
Phía đối diện hướng cuối quan thì có một sư thầy đang ngồi thế thiền, một tay niệm Phật một tay lần tràng hạt.
Nhìn thấy cảnh này Trịnh Khá cảm khái…
“Trông cứ như chuẩn bị đấu với một con yêu quái hay cương thi nhỉ!”
“Ngậm mồm lại đi nhóc”. Đoan Trang nhắc nhỡ em mình, còn Uyển Nhi thì sợ đến nổi nhắm tít mắt, thấy thế Đoan Trang cho em mình quay về nhà chăm sóc cho ba. Uyển Nhi sợ cảnh phải về nhà một mình khi vừa ở nghĩa địa nhưng may mắn thay trên đường đi về thì có một ông chú chừng bốn năm chục tuổi đưa về nhà. Ông chú này cũng không lạ lắm, cũng là một bệnh nhân từng đến nhờ Trịnh Khâm thăm khám chẩn mạch nhưng chỉ có mỗi Trịnh Khá là quen biết nhiều bệnh nhân của ba còn Uyển Nhi rất ngại tiếp xúc.
“Thế cháu bé tên gì?” Ông chú cười cười hỏi han Uyển Nhi…
“Dạ, Uyển Nhi ạ!” Vừa đi vừa chạy vì không muốn được ông chú giúp đỡ đưa về nhà nhưng không để ý, Uyển Nhi trượt nước mưa té một cái rõ đau, tư thế té còn chổng mông lên trời lộ cả quần lót, nước mưa khiến cho quần lót ướt sũng thấm vô ẩn hiện một rãnh khe lồn nhỏ bé. Ông chú chạy nhanh tới bế con bé lên tay rồi đi nhanh về hướng nhà của Trịnh Khâm, con bé còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị ông chú này bịt mồm lại.
“Leng keng, leng keng”
Tiếng chuông của gã đạo sĩ lấn át cả tiếng mưa, sư thầy thì vẫn ngồi yên niệm Phật, rồi gã đạo sĩ ho to…
“Mở!”
Hai bên tám người đã đứng sẵn, trên tay cầm nào là xà beng nào là búa lộn nhào hai vòng rồi bắt đầu mở nắp quan tài.
“Lốc cốc, lốc cốc”
Tiếng va đập của những dụng cụ vào quan tài trong như tiếng mõ tụng kinh của sư thầy, bỗng dưng sư thầy ngưng việc niệm Phật, hai mắt mở to rồi đầu lạnh toát mồ hôi lăn ra cứng người muốn bất tỉnh.
Gã đạo sĩ cười nhếch mép, tiếp tục rung chuông cùng múa những đường kiếm lửa sáng lập loè trong màn mưa, sư thầy được các đệ tử đưa về tháo lui khỏi nơi này, miệng ông thì lẩm bẩm…
“Báo ứng, báo ứng”
Hai từ “báo ứng” được Đoan Trang nghe thấy, nàng muốn chạy theo hỏi sư thầy cho ra lẽ thì bất ngờ lúc này nắp quan cũng đã được mở ra.
“Cộp!”
Nắp quan tài đã được tám người kia đặt xuống nhẹ nhàng bên cạnh, lúc này tên cai ở công trình này cũng là một bệnh nhân của phòng chẩn mạch nhà Trịnh Khâm bước đến thò đầu vào xem.
“Cái gì, là bà Trịnh, Trịnh Băng Thanh”