Trịnh Khâm Du Hý

Chương 9



Phần 9: Tỉnh giấc

Năm người ngồi vây quần cùng nhau chuẩn bị thưởng thức câu chuyện kinh dị về “căn nhà cuối hẻm” của Kim Chi, nàng lấy hai ngón tay nhấn nhấn vào cổ để bắt đầu câu chuyện.

“Bây giờ quý dị đã chuẩn bị tinh thần hết chưa nào, trong lúc mình kể chuyện thì các bạn không được xen vào cho đến khi kết thúc nhé”

“Mắc ớn quá cô ơi, nhanh nào bọn mình còn về”. Y Đình hối thúc…

“Đoan Trang bồ thực sự muốn nghe chuyện mình sắp kể chứ”

“Này, đừng trêu nữa, em không kể nữa thì bọn anh về”. Thành Long không muốn bạn gái mình bị dọa thêm nữa.

“Không, cậu kể đi, mình sẵn sàng rồi”. Hai bàn tay nàng nắm chặt, Thành Long vỗ nhẹ lên vai trấn an cô vợ tương lai của mình, nhưng trong tận sâu trong đáy lòng hắn thì đang suy nghĩ về cô diễn viên Dương Phi Phi khi một tay của hắn vẫn đang che mũi lại nhằm “hít hà” cái hương lồn của cô diễn viên còn vương vấn trên cái “sextoy” kia.

“Thế bây giờ mình bắt đầu nhé”

“Làm như mỗi cậu biết mà thể hiện gì mà ghê thế”. Y Đình bĩu môi…

“Ừ thì làm sao, không ai ở xứ này hiểu rõ câu chuyện về căn nhà đó hơn nhà tôi cả nhá”

“Không lẽ cậu là chủ cũ của ngôi nhà hay sao”. Đoan Trang thắc mắc…

“Quác, tầm bậy, để tôi kể cho mà nghe”

“Cậu nói đi dong dài mãi làm gì mấy chuyện mê tín như thế”. Đến lượt Ngọc Linh khó chịu lên tiếng.

“Đó là chuyện về ba năm trước…”

Bạn đang đọc truyện Trịnh Khâm Du Hý tại nguồn: http://truyen3x.xyz/trinh-kham-du-hy/

“Ông chủ, ông chủ”

Một giọng nói thanh trong văng vẳng bên tai của Trịnh Khâm, ông mở mắt thì thấy đang ở căn phòng ngủ quen thuộc của mình nhưng rất nhanh không gian trước mắt xoáy lại thành một màn đen kịt.

“Ông chủ, ông chủ, tỉnh dậy đi ông chủ”

Ông nhìn thấy một chút ánh sáng, một gương mặt trái xoan với hai bím tóc búi cao đang tròn xoe đôi mắt nhìn mình, chưa hiểu chuyện gì nhưng ông nhanh chóng bị thu hút bởi cặp ngực bằng hai quả “cam sành” đang lồ lộ trước mặt dưới chiếc áo thun rộng cổ.

“Ah, có chuyện gì vậy”. Trịnh Khâm lấy hai tay vỗ vỗ cái đầu.

“Ông chủ sao nằm ở đây, con dọn dẹp xong đem trà lên cho ông thì không thấy, con nghĩ chắc ông lên thăm em bé rồi nên lên đây xem thử thì thấy ông nằm ngủ ở đây này”

“Thế à, ta nằm đây ngủ á”

“Dạ, con gọi ông nãy giờ cũng lâu rồi á, rồi con thấy cái này của ông chủ đưa ra ngoài kỳ quá nên con nhét vào trong lại cho ông”

Tay con bé chỉ chỉ vào chỗ con cặc của Trịnh Khâm, mặt ông hơi lộ ra một chút vẻ e thẹn với con bé. Do đã nhét con cặc vào bên trong quần đùi nên con bé không để ý “thằng nhỏ” của ông đã ngốc cái đầu dậy khi ông nhìn thấy cặp vú của nó.

Con bé này chính là Lý Hân Vy cháu của Lý Cường, vợ Lý Cường được Trịnh Khâm thuê giúp việc nhà trong thời gian Lâm Thu Hiền sắp đến hạn sanh.

Hân Vy năm nay mười lăm tuổi với một dáng vóc trưởng thành đang trong kỳ nghỉ hè chuẩn bị vào lớp chín, còn con gái ông Uyển Nhi thì đang luyện thi để vào lớp mười trường chuyên nổi tiếng xứ Cần thành có dáng người nhỏ nhắn hơn con bé này rất nhiều.

Trước đây hai chị em Thu Hiền cùng Uyển Nhi lo việc bếp núc, trong ngoài phòng mạch của ông, nhưng đến khi con dâu gần sanh còn con gái thì cần phải tập trung cho việc học nên ông cần một người phụ nữ trong nhà.

Từ sau cái đêm định mệnh ấy, cái đêm mà ông đụ con gái lớn của mình thì Đoan Trang đã không còn tới lui như trước đây nữa, nàng luôn tìm cách tránh né ông, chỉ đến nhà chơi khi ông không có nhà và nếu có mặt ông thì vào những ngày tiệc tùng kỷ niệm.

Đôi khi ông cảm giác mình đã quá sai trong việc đi quá xa trong chuyện tình cảm giữa hai cha con, ông muốn gửi một lời xin lỗi cho con gái mình nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Ông luôn tự trách mình từ cái đêm định mệnh ấy, nếu ông kiềm chế được dục tính của mình thì đã không bị con gái cưng của mình xa lánh như thế. Giờ đây ông chỉ có Uyển Nhi cạnh bên để tâm sự nếu không tính đến “cái bồn chứa tinh” chính là con dâu Lâm Thu Hiền, từ lúc con dâu ông có bầu thì ông cũng “treo súng” luôn.

Uyển Nhi hay sang phòng ông học thêm kiến thức về chẩn mạch và các loại dược thảo buổi tối vì dường như đam mê của con bé rất lớn, con bé thường ngủ lại phòng ông, với cơ thể mới lớn nhưng hoàn mỹ từng centimet của con bé cùng vẻ đẹp mặn mà kiêu sa và một làn da trắng trẻo của một mỹ nhân tương lai giống mẹ và chị hai của mình đã khiến ông thủ dâm không biết bao lần khi con bé sang phòng của ông ngủ lại.

Thâm tâm ông thực sự thèm khát cái cơ thể của Uyển Nhi nhưng lý trí ông lại không cho phép, ông không muốn đi lên vết xe đổ của ông và Đoan Trang nên ông chỉ biết thủ dâm và chút giận cơn nứng lên con dâu của mình.

Nhưng có một điều ông có thể chắc chắn đó là đứa con của Thu Hiền không phải là “tác phẩm” của ông vì giai đoạn con dâu ông mang bầu ông còn đang bận đi tìm thuốc tận ở An Giang, khoảng thời gian này ông còn giúp đỡ được rất nhiều người ở xã Thới An và hứa hẹn sẽ quay lại đây.

Chuyến đi đó của ông mất tận ba tháng trời, đến lúc về con dâu ông đã mang bầu được một tháng, điều này càng khiến ông đỡ áy náy hơn khi làm cho vợ con trai mình mang bầu vì ông vốn dĩ đã vụng trộm làm điều bất nghĩa với Trịnh Khá khi cứ cách một hai ngày là ông lại đụ vợ của hắn đến lê lết mới thôi.

“Ông chủ suy nghĩ gì thế ạ”. Xuân Vy nhẹ giọng nhưng cũng đủ khiến Trịnh Khâm bừng tỉnh.

“Ah, đầu ta còn đau quá, thôi ta về phòng nghỉ ngơi cái đã”

“Dạ, để con xuống pha trà khác cho ông chứ trà cũ chắc cũng đã nguội rồi”

“Thôi thôi, cháu đi ngủ đi”

“Vậy ông chủ về phòng ngủ đi, thím Sáu nói phải chăm sóc cho ông và bé chu đáo, tối nay thím Sáu xin về nhà ngủ một hôm ạ”

“Sao thế, khi nãy ta vẫn còn thấy ở đây mà”

“Dạ tại chú Sáu lại lên cơn động kinh nữa nên thím Sáu phải về nhà giữ chú ấy ạ”

“Lại nữa à, tên Lý Cường này rõ ràng là rất bình thường nhưng từ ngày xây nhà xong cho ta thì hắn cứ như bị ma nhập, ta cũng hết cách rồi, cũng là một bằng hữu tin cậy của mình mà không giúp được, ta thực đáng trách”

“Con không biết nhiều nhưng ông chủ đừng tự trách mình như thế ạ, thím Sáu nói ông chủ rất tốt và từng giúp đỡ gia đình của thím rất nhìu”

“Chuyện vặt ấy mà, ủa mà ta cũng mới gặp cháu có mấy lần mà cháu không ngại khi sờ vào cái này của ta hả”

Vừa nói tay ông chỉ chỉ vào hạ bộ của mình.

“Uầy, của ông chủ cũng như của em bé bên trong đó thôi, ý mà hai hòn dái của ông chủ cũng bằng em bé trong đó hà, trông như hai trứng hột vịt lộn, ha ha”. Con bé vừa nói vừa cười lớn, biết mình hơi vô lễ nên vội nín thở cố nhịn cười.

“Hả, thật là như vậy sao, con không ngại mấy cái này hả”

“Ngại gì chứ, bình thường mà, của ông còn nhỏ hơn của đứa nhỏ nữa nói gì đến chú Sáu của con”

“Hừ cái con bé này, mà cái tên Lý Cường này cũng thật may mắn”

“May mắn là sao ông chủ, chú Sáu ngoài động kinh ra còn hay vật vờ tiêu tiểu thất thường, ở nhà con hay giúp thím chăm sóc cho chú”

Thực ra Trịnh Khâm nghĩ là tên Lý Cường đã đụ được con bé mới lớn Hân Vy nhưng khi biết mình bị hố thì ông đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Ủa mà ba mẹ con đâu mà con phải ở nhà tên Lý Cường thế”

“Ba con mất năm năm rồi, mẹ con thì làm tận trên Sài Gòn nên gửi con cho thím Sáu nuôi từ nhỏ đến giờ”

“À ta hiểu rồi”

Trong đầu Trịnh Khâm bỗng lóe lên một suy nghĩ đê tiện nhưng rồi lại bị tiếng khóc của thằng cháu đích tôn chen ngang.

“Thôi để cháu vô xem giúp được gì cho bà chủ không”

“Được rồi, nhưng mà đó không phải bà chủ mà là con dâu của ta”

“Uầy, sớm muộn gì thì cũng là bà chủ thôi ông à”

“À, ừ cũng đúng”

Xuân Vy nói cũng có lý của nó khi Trịnh Khâm rồi cũng để lại cái nhà này cho Trịnh Khá vì hắn là đứa con trai duy nhất nối dõi tông đường thì Thu Hiền sớm muộn cũng thành bà chủ nhưng riêng ông thì không nghĩ như thế.

Về đến phòng mình cũng là phòng chẩn mạch bốc thuốc ở lầu hai, nằm trên bộ ruy – băng đã bị xước một chỗ rõ to, Trịnh Khâm như một người săn đuổi ký ức, tại sao trí nhớ của ông lại không rõ ràng bất cứ chuyện gì, những chuyện ông vừa thấy trong cơn mơ nó như hóa hiện một miền ký ức vô hạn mà ông như một khán giả trung thành ngồi xem một thước phim đã bị thất lạc trong vùng ký ức.

Ông cảm thấy thực sự khó hiểu rồi lầm bầm…

“Ta đã già rồi sao, mơ trong mơ, thật nhảm nhí”

Cái khó hiểu của ông nằm ở chỗ, những ký ức về ông từng trải thì nó rất đúng còn những chuyện của người khác trong quá khứ tại sao ông lại có thể nhìn thấy được một cách chi tiết như thế và nó có phải “đúng” như những gì trong quá khứ đã xảy ra hay không.

Khi thực sự vợ ông bị chết đuối đã được nhiều người phát hiện và đã được an táng trong khoảng thời gian ông còn hôn mê, còn cái nghĩa địa thì cũng đã được xây dựng thành một siêu thị, đầu ông bỗng đau lên dữ dội khi ông cố nhớ lại thêm về giấc mơ.

Ông cũng không quan tâm nữa vì dường như những chuyện ông vừa mơ thấy nó dần dần phai nhạt đi trong “màn ký ức” của chính mình, ông nhắm mắt thiếp đi vào giấc ngủ.

Lần này trong giấc mơ ông thấy mình đang đứng trước một cái nhà lá xập xệ, trong nhà có hai đứa bé gái khoảng mười tuổi mặc đồng phục đi học bước ra, với một người nhạy bén như Trịnh Khâm ông chợt nhận ra cái đứa có cặp ngực nhô ra kia chính là Lý Hân Vy còn đứa còn lại chắc là bạn của con bé.

Hai đứa đi thẳng đến chỗ ông đứng, vừa định tránh sang một bên thì đã không kịp, hai đứa vậy mà đi xuyên qua cơ thể mình điều này cho ông biết ông lại ngao du vào một giấc mơ khác.

Tự nhiên ông mơ thấy ở cái nhà lá này chắc hẳn có một nguyên nhân nào đó nhưng ông chưa hiểu được.

Lúc này bên trong nhà đi ra là một bằng hữu thân thuộc của ông trước đây, Lý Cường. Vẻ mặt hắn lấm la lấm lét như đang sợ hãi một điều gì đó, hai tay hắn nắm chặt một vật gì đó bên trong, tuy đã nắm chặt giữa hai lòng bàn tay nhưng Trịnh Khâm vẫn nhìn thấy được một tia sáng màu tím tỏa ra giữa các kẽ ngón tay.

Trịnh Khâm theo quán tính đưa một bàn tay chặn Lý Cường lại thì lúc này bỗng dưng hắn đứng yên lại ngước mặt lên nhìn Trịnh Khâm.

“Cút ra cho tao đi bỏ cái thứ dơ bẩn này”. Lý Cường quát tháo Trịnh Khâm, cứ ngỡ hắn đang nói mình thì có tiếng nói…

“Anh hai, anh sợ thì cứ đưa đây cho em, em đem bán thì cũng được chút đỉnh, việc gì mà anh phải giữ nó mãi thế”

Nhận ra điều khác thường, Trịnh Khâm bước sang một bên thì mới phát giác, thì ra nãy giờ ông đứng trùng vị trí với tên này nên mới dừng Lý Cường lại được. Quan sát kẻ đứng đối diện Lý Cường thì ông mới nhận thấy tên này cao to hơn Lý Cường, da dẻ đen đúa của một người chuyên lao động tay chân ngoài nắng. Càng nhìn ông nhận thấy tên này có nét gì đó rất quen quen như ông đã từng gặp ở đâu rồi và cũng rất nhanh ông nghĩ ngay tên này chắc là cha của Hân Vy.

“Này, hai người sao đứng ngoài nắng nói chuyện thế”

Trịnh Khâm xoay người lại thì thấy thím Sáu của Hân Vy, Bùi Xuân Ý. Dáng vẻ tầm năm sáu năm trước cũng không khác gì bây giờ của cô ta khi đã ngoài ba mươi, tướng người lùn nhỏ khoảng trên một mét rưỡi, da dẻ hơi nâu nhưng có hai chiếc răng khểnh rất đáng yêu.

“Mày biết cái gì mà nói, tao đi qua nhà bác Khâm có việc”

“Thế nào anh mới về”. Xuân Ý không oán trách cách cư xử thô lỗ của chồng mình, đã từ lâu cô đã quen với cách xưng hô như thế của hắn.

“Chắc tối, còn mày ở nhà đợi tao nếu không được thì tao với mày chết chắc” Lý Cường vừa nói vừa chỉ vào mặt của Lý Hào…

“Xùy, anh sợ chết thế, vậy anh kêu em ở nhà đợi anh đó nhé”. Lý Hào vừa nói vừa nhìn vào chị dâu của mình với ánh mắt dâm tiện nhưng Lý Cường nào hay biết.

Hai ánh mắt thông dâm giữa thanh thiên bạch nhật và trước mặt của Lý Cường càng khiến Trịnh Khâm trở nên cực phẫn nộ. Ông thương tình trạng của Lý Cường mấy năm nay “điên điên dại dại” nên mới nhận vợ hắn giúp việc nhà cho mình lâu nay. Cơn phẫn nộ của ông vội tan biến khi nhìn sang vợ của Lý Cường, vóc dáng tuy hơi lùn nhưng điện nước đầy đủ cùng gương mặt rất dâm khiến Trịnh Khâm còn muốn đút con cặc vào nói gì tên Lý Hào thiếu hơi vợ.

Dứt lời thì tên Lý Cường xoay người đi một mạch, Trịnh Khâm muốn đuổi theo hắn xem hắn làm gì khi sang nhà mình nhưng có một ma lực nào đó khiến ông không thể di chuyển.

Như một sợi dây trói buộc ông vào hai tên “gian phu dâm” phụ này, khi bóng dáng Lý Cường biến mất khỏi căn hẻm thì Lý Hào bế Xuân Ý lên vào trong nhà, cứ như thế ông bị lôi theo vào bên trong cái nhá lá mà không thể phản kháng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...