Trịnh Khâm Du Hý

Chương 10



Phần 10: Gặp lại học trò cũ

Lý Hào sau khi bế chị dâu Xuân Ý vào nhà thì nhanh chóng cởi nhanh cái quần tây đã nhóm nhem bùn đất của hắn, một con cặc đen thui sừng sững trước mặt của chị dâu.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Khâm nhìn thấy con cặc có tạo hình xấu như thế, con cặc niểng sang một bên và có chiều dài cũng gần một tấc rưỡi cùng cái đầu khấc trơn bóng.

Hắn nhanh chóng nhét nhanh con cặc vào miệng Xuân Ý mà nhấp lia lịa, chỉ sau vài phút đồng hồ thì hắn đã bắn một đống tinh dịch vào miệng chị dâu mình. Chứng kiến cảnh này khiến Trịnh Khâm cũng khó mà nhắm mắt vì ông muốn xem hết cảnh dục lạc của đôi dâm phụ này mà thực ra thứ kích thích ông nhất đó chính là cơ thể của Xuân Ý.

Từ lâu ông luôn tuân thủ chế độ một vợ một chồng, đến sau này khi ông bị dục tâm chi phối nhưng ông chỉ quan hệ duy nhất với một người theo từng giai đoạn.

Cũng như sau khi vợ của ông mất thì chỉ có Đoan Trang thì ông đụ được một lần duy nhất và có lẽ là cuối cùng mặc cho trước đó con gái ông luôn chăm sóc con cặc ông rất tử tế.

Kế đến là con dâu Thu Hiền, sau khi lấy lại được phong độ mà ông cứ ngỡ rằng sẽ bị liệt dương mãi mãi thì con dâu ông phải hứng chịu từng dòng tinh dịch của ông hằng đêm.

Nhưng từ khi con dâu ông mang bầu và ông trở về từ An Giang thì ông đã không còn quan hệ với nàng nữa vì ông sợ làm động đến thai nhi. Chứng kiến cặp ngực của Xuân Ý được hé lộ sau khi nàng cởi những cái nút áo khiến cho Trịnh Khâm muốn lao đến mà chiếm trọn cơ thể đó.

Xuân Ý cởi quần ra và leo lên giường chổng mông về phía Lý Hào, hắn nhanh chóng úp cái mặt mình vào cái khe lồn nhỏ bé của nàng mà bú liếm chùn chụt, chỉ mất có ba phút đồng hồ thì Xuân Ý đã rên lên thỏa mãn.

“Ah… sướng quá… sướng quá”

Lý Hào đứng bật dậy cầm con cặc của mình mà sục lia lịa, một dòng tinh dịch bắn lên lỗ đít rồi chảy xuống giữa hai kẽ lồn của Xuân Ý, Trịnh Khâm quan sát rất kỹ cái lồn của nàng thì thấy rõ nó còn rất khít vì cái lỗ nhỏ bé và hai mép lồn vẫn chưa xuất hiện rõ rệt.

Ông bắt đầu thèm thuồng cái lồn nhỏ bé này của Xuân Ý và ông ước gì ông có thể nhét nhanh con cặc như cái chày hơn hai tấc của mình vào ngay lúc này dù cho ông chẳng thể động đậy hay di chuyển đi đâu được.

“Ha ha, sướng quá em à, không phải em đang mang thai con của anh thì anh đã nhét con cặc của anh vào mà đụ em đến tối rồi”. Lý Hào vừa nói vừa lấy ngón tay quẹt tinh dịch trên khe đít của nàng mà ấn ấn vào cái lỗ lồn nhỏ bé.

“Gớm! Dữ lắm thì cũng năm phút thôi”

“Hừ, tại lồn em khít quá chứ sao”

“Chứ không phải tại anh yếu sinh lý hả, dùng miệng mà cũng chỉ gần được năm phút”

“Kệ, ít ra thì của anh cũng bự hơn của thằng Cường chồng em mà”

“Xí, kêu anh của mình bằng thằng hả, hỗn láo hả, em sẽ mách anh Cường”

“Vợ nó anh còn đụ cho có bầu thì kêu bằng thằng có là gì, ha ha”

Trịnh Khâm lúc này mới cảm thấy đau đớn thay cho Lý Cường và nghĩ đến con trai mình, ít ra cháu ông ấy thì cũng là con của Trịnh Khá nhưng rồi ông ấy lại có một cái suy nghĩ…

“Nếu nó cũng là con của mình thì cũng có sao, hai đứa nó cũng đều là của mình đẻ ra thôi mà”

Suy nghĩ của ông cũng đúng phần nào vì trường hợp của ông và Lý Cường nằm ở hai hoàn cảnh khác nhau, ở Lý Cường thì là anh em mà ông còn chưa biết có phải ruột thịt hay là bà con xa gần với nhau, còn đối với ông Trịnh Khá chính là “máu mủ” từ ông sinh ra dù rằng từ tướng tá đến gương mặt chẳng giống ông tẹo nào nhưng thằng cháu Trịnh Nhật Minh mới sanh của ông thì nhìn y như ông nội nó.

“Con mẹ nó, tụi mày dám làm mấy chuyện này ở nhà tao hả”

Trịnh Khâm xoay lại thì thấy Lý Cường gương mặt xám xịt, hai con mắt nổi đầy tơ máu, hai tay hắn vẫn giữ chặt một thứ gì đó trong lòng bàn tay. Không nhiều lời, Lý Hào nhanh chân chạy đến đấm vào mặt Lý Cường một đấm làm hắn ngã ngược ra phía sau, cú ngã này vô tình làm đầu Lý Cường đập vào viên gạch dưới đất, máu chảy ra lênh láng nhưng hắn không bất tỉnh mà lồm cồm bò dậy cố gượng bò đến nơi mà cái vật trong tay hắn vừa đánh rơi.

Ánh mắt của Trịnh Khâm bắt đầu tìm kiếm thứ mà Lý Cường vừa đánh rơi là gì thì phát hiện một chiếc nhẫn cẩm thạch màu đen đang phát ra từng tia sáng màu tím. Chiếc nhẫn này dường như có một ma lực nào đó khi Xuân Ý đang che mặt khóc vì bị chồng phát hiện ngoại tình, nàng bị thu hút bởi cái ma lực từ chiếc nhẫn khiến nàng khẽ hé các kẽ ngón tay mà nhìn thì bất ngờ luồng ánh sáng tím kia bắn thẳng vô mắt nàng khiến nàng bất tỉnh.

Cứ nghĩ chỉ có mỗi Xuân Ý bất tỉnh, Trịnh Khâm nhìn thấy cả tên Lý Hào cũng đứng yên bất động, ông có ý định cố gắng thử chạm vào chiếc nhẫn nhưng khi ông chạm gần được thì chiếc nhẫn bỗng phát sáng đến nổi khiến ông muốn “mù mắt” mặc dù ông đang trong giấc mơ, một giọng nói dịu nhẹ vang vang trong màn sáng trắng đó…

“Không còn nhiều thời gian… độc tính đang phát tán… chủ nhân nhanh…”

Từ từ hé mắt thì cái ánh sáng ấy chính là những tia sáng mặt trời đang soi rọi lên gương mặt của ông, ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng thì ông nhận thấy đích thị là phòng của mình, ông chưa kịp nghe hết câu nói thì đã tỉnh dậy.

Chỉ là hiện tại “thực thực ảo ảo” khiến Trịnh Khâm không biết khi nào là mình đang mơ, khi nào là đang ở thực tại, để xác định có phải đang lưu lạc trong một giấc mơ nào khác nữa không, ông móc con cặc mình ra mà sục nhẹ thử đồng thời đánh nhẹ vào đầu khấc một cái “chát”.

“Ây da!!!”

Con cặc đang thun dài chỉ hơn hai đốt tay vậy mà chảy ra một ít dịch màu xanh vàng nhạt như màu “gỉ mũi” khi bị cảm, từ ngày ông có thể sử dụng lại được con cặc của mình sau mấy năm chữa trị thì cứ độ một hai ngày mà ông không xuất tinh thì hai hòn dái ông nó sưng to lên đến nổi tinh dịch phải chảy bớt ra ngoài.

Nhưng dường như cũng đã hơn tám tháng rồi ông chưa quan hệ mà chỉ thủ dâm để giải tỏa bớt lượng tinh dịch do hai hòn dái ông cứ tạo ra liên tục, ông nghĩ rằng mình bị hiện tượng kỳ quặc này có thể do dùng nhiều loại thuốc để kích thích hưng phấn và trị liệt dương lâu nay nhưng ông đâu biết rằng đó chính là do độc tính của con Cóc ba chân đã tự bạo đi cơ thể mình trước đây, hoặc cũng có thể là do độc dược trên da cóc mà ông dùng để sử dụng khi “bệnh cũ” tái phát.

Khẽ cười vì biết đây là thực tại nhưng chỉ mới ngủ một giấc mà hai hòn dái ông đã sưng lên thành hai quả trứng ngỗng thì rất là bất thường. Hai năm nay, chỉ có con cặc bất tuân mệnh lệnh chứ chưa từng có lần nào hai hòn dái ông lại bị sưng to như thế, màu sắc thì như bị sưng mủ còn có một mùi tanh hôi cực khó chịu.

Có thể do bị đánh một cái mà con cặc ông cứ liên tục chảy đầy dịch nhầy đến ướt cả cái quần đùi mà Băng Thanh mua cho ông trước đây.

Cái quần kỷ niệm này cũng là cái quần mà ông mặc đêm đụ Đoan Trang nên ông rất quý trọng nó, ông chỉ dùng nó mặc ngủ đến sáng rồi giặc nhẹ phơi khô.

Thế mà bây giờ nó đang bị dính đầy tinh dịch từ con cặc bất tuân mệnh lệnh của ông, nhớ đến con gái thì bỗng chốc con cặc ông đã cương lên sừng sững, ông vội cởi ngay chiếc quần ra thì lúc này bên ngoài có tiếng đẩy cửa vào.

“Hừ, không biết là ai mà lại tùy tiện như thế”

Nhưng để người ta nhìn thấy một lão già cũng đã hơn năm mươi tuổi lõa lồ cùng với một thân hình “một mét tám ba” của ông cũng trông thấy lùn hơn trước do cái bụng của ông vẫn mập bự suốt mấy năm nay thì thật xấu hổ.

Mà có lẽ ông ngại nhất là để con gái út nhìn thấy một người cha “đã già” lõa lồ như thế thì thật mất mặt, hai năm trước ông đã làm Uyển Nhi cùng chúng bạn của nó hết hồn một lần rồi nên từ đó ông rất cẩn trọng vì trong nhà có con gái, mặc dù mỗi khi nó sang phòng ông ngủ lại ông vẫn len lén thủ dâm, ông còn đánh cắp một cái quần lót của Uyển Nhi đã mặc giấu trong tủ, nơi ông hay ngồi đọc sách.

Trịnh Khâm lại không thể nhớ được trong màn ký ức ông đã “mơ” thì con cặc của ông đã được Uyển Nhi bú mút một cách miệt mài chăm chỉ, đôi khi cũng vì ông không thể nhớ nếu không có thể ông đã đi tìm con gái út mà đụ và biến nó thành một cái “bồn chứa tinh” thứ hai.

Chưa biết là ai đẩy cửa phòng vào nhưng ông nhanh chân nhảy lên giường đắp nhanh cái mền lại mà nằm nhắm mắt giả vờ còn ngủ.

Bước vào không ai khác đó chính là Uyển Nhi, con bé chạy đến gọi ông dậy mà có lẽ không hề để ý cái quần đùi nằm dưới đất.

“Ba, ba hôm nay sao thế, giờ này mà chưa thức nữa hả”. Vừa nói vừa lay động cái cơ thể mập mạp nhưng chắc nịt của ông khi đang trùm mền kín mít.

Ông mở mắt cười nhẹ:

“Ba thức rồi, mà hơi mệt nên muốn nằm nghỉ xíu”

“Vậy ba thức đi nhé, có người ta đến muốn gặp ba dưới nhà kìa”

Nói xong Uyển Nhi nhặt nhanh cái quần đùi của ông bỏ chạy, ông vẫn chưa hay biết chuyện này mà vẫn đang suy nghĩ về kỷ niệm đẹp cùng con gái Đoan Trang.

Khi định nhặt cái quần thì ông mới phát giác đã bị mất, biết là con gái mình làm nên ông chỉ cười trừ rồi đi thay đồ tiếp khách, ông tìm cái quần đùi bó sát nhất để đè nén bớt con cặc hơn hai tấc như cái dùi cui của mình mà thầm nhủ:

“Con bé này, nó cứ thích chọc cho ta nứng mãi không biết”

Thay bộ đồ tràng màu lam quen thuộc, bới tóc cao trên đỉnh đầu, trông ông chẳng khác nào các lão đạo sĩ hay các tiền bối trong đạo giáo, cái dáng vóc của ông càng toát nên một vẻ uy nghi và điềm đạm đến lạ kỳ.

Điều này lại ngược lại với ông sáu năm nay, với vẻ ngoài “đạo mạo” nhưng dục tâm của ông luôn chi phối con người ông nhất là sau khi ông trị dứt được căn bệnh “liệt dương”.

Bạn đang đọc truyện Trịnh Khâm Du Hý tại nguồn: http://truyen3x.xyz/trinh-kham-du-hy/

Từ ngày có con dâu Thu Hiền làm “bồn chứa tinh” thì ông cũng bỏ đi việc tìm cách “bú lồn” của các cô gái đến thăm khám mà đúng hơn là ông không muốn phản bội lại cái lồn của con dâu ngoan của mình.

Còn nhớ, có lần một cô gái được ông bú lồn sướng đến ngất xỉu phải nhờ đến Thu Hiền giải vây cho ông, nếu không có Thu Hiền hôm ấy chắc ông đã bị chồng cô ta giết chết. Từ đó ông cũng bỏ luôn cái tật “lợi dụng” sự tin tưởng của người khác để trục lợi cho bản thân mình nhưng ông thực sự không tin tưởng rằng ông có thể kìm nén nó được bao lâu.

Bước xuống nhà thì nhìn thấy một người học trò của vợ ông giảng dạy chung trường lúc trước, Trương Bảo Trân. Cô gái này cũng theo dạy bộ môn Anh Văn nhưng lúc đấy chỉ là thực tập sinh, ông rất nhớ rõ cô gái này vì ngoài dạy môn Anh Văn, cô ấy cũng rất thích tìm hiểu về các kinh mạch trong cơ thể cùng các bài thuốc bí truyền dân gian và đặc biệt cũng là bạn thân của Đoan Trang trước khi hai đứa đi theo hai ngành khác biệt nhau.

“Chào thầy ạ”. Bảo Trân đứng dậy khoanh tay cúi đầu lễ phép…

“Chào con, đâu cần phải như vậy đâu, ngồi ngồi, tìm ta có việc gì”

Tại sảnh lầu một, nơi để các tủ thuốc của ông chỉ có mỗi hai cái ghế, ông nhanh tay lấy một cái ghế nhấc ra ngoài để ngồi hướng đối diện nhằm để quan sát học trò cũ của vợ ông trong bộ áo dài màu vàng nhạt.

Nhìn Bảo Trân trong bộ áo dài có phần quen thuộc làm ông lại nhớ đến vợ mình, nén một ít nước mắt đau thương vì ông thực sự rất yêu và nhớ Băng Thanh, người mà chăm sóc chu đáo cho ông từng miếng ăn giấc ngủ, nàng bỏ ông đi mà không một lời từ biệt, đến cái đám tang của vợ mình ông vẫn nằm im bất động trong ba tháng bị hôn mê.

Là con gái lại rất nhạy cảm, Bảo Trân thoáng nhìn đã biết ông đang nghĩ gì, nàng cúi đầu nhỏ nhẹ…

“Dạ thưa thầy, chuyện của cô con rất lấy làm tiếc”

“Ấy sao con nói vậy, chuyện cũ mà”

“Con biết, thầy nhìn con mặc bộ này chắc nhớ đến cô lắm”

“Sao con nói vậy, áo dài thì giống nhau chuyện bình thường mà”

“Thầy không biết, bộ áo dài này là nhà con tặng cho cô Thanh nên mẹ con có may cho con một bộ y hệt nhưng có điều bây giờ nó hơi chật chội hơn trước chút đỉnh”

Trịnh Khâm mới để ý thì đúng thật là nhìn “chật chội” hơn thật vì Bảo Trân sáu năm trước ông nhớ dáng người nó gầy guộc rất nhiều, ông còn kê cho nàng bài thuốc nhằm nâng cao đề kháng cùng tăng một ít cân nặng mà vẫn giữ được dáng vẻ con gái.

Không biết vô tình hay cố ý, nàng kéo phẳng cái tà áo thẳng xuống càng làm nổi cộm cặp ngực to hơn quả cam sành kia chút ít, con cặc ông giật nhẹ lên một cái lại trào ra ít dịch nhầy bên trong.

Ánh mắt ông như bị đứng hình ngay giữa ngã ba tình yêu của Bảo Trân khi ông không thể dời mắt khỏi nó, dục tâm ông bắt đầu chi phối, ông lên cơn nứng cặc ngay lúc này, ông muốn đè Bảo Trân xuống mà đụ tại đây ngay lập tức nhưng những suy nghĩ “đê hèn” đó của ông đã bị vụt tắt khi Bảo Trân phát giác ánh mắt săm soi của ông và dùng cái túi xách che lại.

“Thầy ơi, sao dạ thầy”

“À à, không có gì, thầy chỉ nhớ lại chuyện cũ”

Cũng chính lúc này Trịnh Khâm phát giác phía góc cầu thang có một người đang nhìn mình chằm chằm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...