Trở về

Chương 10



Phần 10

Đã trải một lời nói dối, nhất định phải dùng vô số lời nói dối khác để che giấu.

Thân thể Triệu Ngu vốn dĩ chẳng làm sao, nhưng đã lỡ nói dối với Tiết Tử Ngang, thành ra cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ rằng mình thấy không thoải mái.

Tiết Tử Ngang cho cô ở nhà nghỉ ngơi, nhưng cô lại kiên trì muốn đi làm, cho nên liên tiếp hai ngày, đều là bị hắn cưỡng ép đưa về nhà.

Hôm nay là thứ 6, Triệu Ngu tỏ vẻ thân thể đã ổn rồi, không cần hắn phải đưa về nữa, nhưng hắn lại vẫn kiên trì.

Ngồi bên ghế phụ, khóe mắt liếc sang người đàn ông đang nghiêm túc lái xe bên cạnh, cô chợt mơ hồ cảm thấy, hôm nay có lẽ sẽ có chuyện gì phát sinh.

Cô cũng đã tự hỏi, không phải là tự hỏi xem mình có nguyện ý hay không, mà là tự hỏi rằng nếu lấy thiết lập mình đã đặt ra, liệu có phải đã tới thời cơ thích hợp rồi hay chưa.

Xe tiến vào bãi đỗ xe, hắn vẫn trước sau như một ngồi trên ghế lái, dõi mắt nhìn theo cô đi vào thang máy.

Đi về phía trước được một đoạn, Triệu Ngu lại “không nhịn được” mà dừng bước chân, như muốn quay lại nhìn hắn, nhưng vừa mới xoay một góc nhỏ đã lại nhanh chóng quay đầu đi, tiếp tục bước về phía trước.

Tới khi chờ thang máy, cô vẫn là không nhịn được mà trộm quay đầu lại liếc nhìn, lại thấy xe của Tiết Tử Ngang vẫn chưa từng rời đi như cũ.

Cứ như có tật giật mình, Triệu Ngu lại thảng thốt vội quay đầu lại, chăm chú nhìn thẳng tắp vào màn hình thang máy.

Thang máy rốt cuộc đã đến tầng B2, cô chuẩn bị cất bước đi vào, từ phía sau bỗng truyền đến giọng nói của Tiết Tử Ngang: “Luyến tiếc tôi?”

Triệu Ngu quay đầu lại, nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu: “Tiết tổng, ngài chưa đi sao?”

“Cái từ ” ngài ” này có phải xa cách quá rồi không, giữa hai chúng ta nhẽ vẫn xa lạ thế sao?”

Triệu Ngu cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Tôi nên lên nhà rồi, Tiết tổng về cẩn thận.”

“Nhưng mà, tôi cũng luyến tiếc em, phải làm sao bây giờ?” Ngữ khí hắn rõ ràng mang theo ý cười, nhưng lời nói ra lại không giống như trêu đùa.

Triệu Ngu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, cắn môi không lên tiếng.

“Sao cứ luôn thích làm hành động này thế?” Tiết Tử Ngang vươn tay, chậm rãi vuốt ve cánh môi cô, “Nhẽ không sợ cắn bị thương sao.”

Giọng nói của hắn thật khẽ khàng, cũng thật dịu dàng, như lời thân mật nỉ non, còn mang theo cả ý tứ cưng chiều.

Triệu Ngu xoắn xuýt nắm lấy vạt áo, vẫn chỉ biết ngơ ngác nhìn lại hắn.

Ngay sau đó, đôi môi hắn đã thay thế ngón tay phủ tới, dán lên cánh môi cô mà cọ xát, thấy cô không chống cự, mới lại vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm cắn.

Thân mình Triệu Ngu đã căng chặt, kinh ngạc không nhắm mắt, mở to hai mắt nhìn thẳng vào hắn.

Đối diện với ánh mắt của cô, hắn khép mắt lại trước, dùng đầu lưỡi cậy mở hàm răng của cô, tìm được đường vào miệng cô rồi tùy ý quấy loạn.

Thang máy sớm đã đóng cửa đi lên, hai người lại vẫn đứng ngoài cửa thang, mồm miệng dán kín, môi lưỡi giao triền.

Dần dần thấy thái độ của cô thả lỏng nghênh hợp, Tiết Tử Ngang hôn càng thêm nhiệt tình, cuốn lấy lưỡi của cô đảo không ngừng, chuyển động vòng quanh hết liếm rồi lại mút.

Hô hấp của Triệu Ngu ngày càng không thông, bộ ngực run rẩy nhè nhẹ cọ lên lồng ngực của hắn, tay gắt gao bám lấy cánh tay hắn, nắm chặt lấy áo khoác bộ âu phục.

Cảm giác được hô hấp của cô càng ngày càng dồn dập, Tiết Tử Ngang rốt cuộc dừng miệng, buồn cười nhìn cô: “Nhẽ em không thở sao?”

Triệu Ngu đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Em quên mất.”

Hắn nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Hoảng hốt cái gì? Tôi cũng sẽ không ăn em.”

Vừa dứt lời, hắn lại áp sát bên tai cô: “Nhưng mà… hôm nay tôi thật sự muốn “ăn” em mất rồi, cho tôi, được không?”

Loại vấn đề này tất nhiên là không thể trả lời, vì thế Triệu Ngu lại cúi gằm đầu xuống.

Hắn ôm lấy vai cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lấy vành tai nhỏ xinh: “Nếu em không trả lời, tôi sẽ coi như em đồng ý?”

Bàn tay đang đặt trên cánh tay của hắn khẽ nắm chặt lại, Triệu Ngu vẫn không biết nói gì.

Một bên thang máy khác mở ra, người đi ra là một đôi tình nhân chàng chàng thiếp thiếp, Tiết Tử Ngang ôm eo Triệu Ngu đi vào trong, cửa thang máy vừa khép lại, đôi môi của hắn đã lại rơi xuống lần nữa.

Lần này Triệu Ngu rốt cuộc đã biết phải thở thế nào, hai người quấn hôn triền miên nhiệt liệt, phảng phất như toàn bộ không gian đóng kín này đều đã bị lửa nóng trong cơ thể bọn họ nhóm lên, trong không khí tất cả đều là hơi thở ái muội đang len lỏi.

Chung cư của Triệu Ngu ở tầng 31, đến tận lúc mở khóa vân tay, cánh môi của cô vẫn còn bị Tiết Tử Ngang ngậm lấy.

Cửa vừa đóng lại, bởi vì màn rèm chưa được kéo ra, mà ánh sáng trong phòng còn rất tối.

Thân thể cô đã sớm mềm nhũn, vô lực dựa trong ngực Tiết Tử Ngang, hô hấp của hắn đã rất nặng nề, trong khung cảnh tối tăm này lại có vẻ càng thêm rõ ràng.

Hắn đè cô lên cửa, phần hông nhấn tới ghìm chặt cô, đầu lưỡi linh hoạt đảo vòng quanh trong miệng Triệu Ngu, lại từ khóe môi cô dời sang, phả hơi nóng lên vành tai mẫn cảm.

“Cho em thêm một cơ hội, có đồng ý hay không?”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn gợi cảm đến cực điểm, Triệu Ngu vốn đã thở hồng hộc không nói nên lời, bị hắn hỏi một câu như vậy, cả người càng thêm run rẩy, nửa lời cũng không thể phát ra.

Hắn không còn do dự, đưa tay cởi mở quần áo của cô, trang phục công chức cứng nhắc nhưng lại rất dễ cởi, áo khoác vừa kéo đã rơi xuống đất, theo sau là áo sơ mi trắng hơi mỏng.

Ngón tay khớp xương rõ ràng chỉ cần nhẹ nhàng đẩy mở, nút thắt đã được cởi bỏ hết, lộ ra nội y màu trắng bên trong.

Hắn lập tức chụp lên xoa nắn, đẩy áo ngực lên trên, lòng bàn tay cực nóng dán lên đầu vú đã sớm đứng thẳng, năm ngón tay khép lại đẩy nhũ thịt lên cao rồi lại kéo xuống đè ép.

“Thật mềm, cũng thật mịn.” Bờ môi hắn vẫn dán bên tai cô như cũ, tất cả hô hấp nóng rực đều phả vào trong tai, “Sờ rất đã.”

Triệu Ngu cố gắng quay đầu đi trốn tránh: “Đừng… đừng nói.”

Hắn cười nhẹ, miệng lưỡi càng thêm hư hỏng: “Hình dạng cũng rất tuyệt, rất xinh đẹp gợi cảm.”

Triệu Ngu muốn giơ tay che miệng hắn, lại bị hắn bắt lấy đưa lên môi, hạ nụ hôn xuống lòng bàn tay trắng nõn: “Tay cũng thật xinh đẹp.”

Đầu vú bị một tay kia của hắn dùng sức nắn bóp, Triệu Ngu khe khẽ hừ một tiếng, hắn lại càng tăng thêm lực, hai tay cùng nhau xoa bóp viên thịt nhỏ đã đỏ ngạnh: “Kêu ra đi, em kêu rất êm tai.”

Triệu Ngu tất nhiên không chịu, hắn cười vùi đầu trước ngực cô, ngậm lấy nhũ thịt vừa liếm vừa hút, ngón tay dài lại chuyển sang bên hông, mở khóa váy, cởi ra tất chân cùng quần lót, tiến thẳng vào thám hiểm tận sâu trong hoa huyệt.

“Đã ướt như vậy? Có ngứa không?”

“Anh đừng… đừng nói nữa…”

Triệu Ngu rùng mình kẹp chặt ngón tay hắn, lại không thể ngăn cản được động tác vuốt ve qua lại của hắn, trong căn phòng tối tăm, trừ bỏ hô hấp thô nặng của hai người, cũng chỉ còn lại tiếng nước lép nhép mập mờ phát ra từ giữa hai chân cô.

“Rõ ràng đã chảy nhiều như vậy mà còn không cho nói.” Hắn thân là cao thủ tình trường, dù cho dương vật giữa háng đã sớm sưng to khó nhịn, nhưng động tác lại vẫn không nhanh không chậm như cũ, “Lần trước cũng chảy nhiều nước thế này, có thật không ngứa không? Trở về có tự thủ dâm không?”

Triệu Ngu đương nhiên có tự thủ dâm, còn dùng gậy mát – xa cao trào đến hai lần, nhưng cô cũng không thể thừa nhận, “Không…”

“Nói dối.” Đầu ngón tay hắn đè trên âm hạch đã cương cứng chợt nhấn miết, Triệu Ngu lập tức khẽ bật ra tiếng.

“Tôi cứng đến thế mà em còn có thể nhẫn tâm chạy trốn, làm tôi chỉ có thể dùng quần lót và tất chân của em để giải quyết.” Ngón trỏ cùng ngón giữa chập lại chen vào trong cửa huyệt chật hẹp, nghe được tiếng rên rỉ yêu kiều của cô, hắn lại đẩy nhanh tốc độ ma sát, “Sau đó… bắn ra rất nhiều.”

“Chậm một chút…” Toàn thân Triệu Ngu đều đã run rẩy, “Em không cố ý, lúc đó… em… em chưa nghĩ…”

“Vậy bây giờ đã nghĩ kỹ chưa?” Lòng bàn tay hắn nhẹ đảo một vòng bên trong miệng huyệt trơn ướt, tìm được một phiến thịt mẫn cảm nhất đã phồng lên, hắn dùng sức niết vào, Triệu Ngu lập tức thét chói tai, giờ phút này đã hoàn toàn xụi lơ ngã trong lòng hắn.

“Em… Không biết… Em… A… Đừng chạm vào chỗ đó…”

Hắn bóp chặt lấy bờ eo đang xoay loạn của cô, cười xấu xa: “Đừng chạm vào chỗ nào? Điểm G sao?”

“Đừng… Tiết… Tiết tổng…”

“Gọi tên tôi.”

“Tiết Tử Ngang… Tiết… Á a…” Mới kêu được tên hắn ra miệng, cô đã “tiết” luôn trong tay hắn.

“Vẫn nhạy cảm thế sao.” Hắn rút ngón tay ra, đưa lên huơ trước mắt cô.

Dù chỉ dưới ánh sáng lờ mờ, cô cũng có thể mơ hồ nhìn thấy đầu ngón tay hắn dính ánh nước lấp lánh.

Hắn vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, đưa ngón tay đến bên miệng, vươn đầu lưỡi nhẹ liếm: “Ngọt.”

Triệu Ngu không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự quá gợi cảm, chỉ cần một động tác như vậy, giữa hai chân cô đã lại hộc ra một dòng chất lỏng.

Tiết Tử Ngang kéo tay cô đặt lên giữa háng mình: “Cởi giúp tôi.”

Hai tay Triệu Ngu đều đang run rẩy, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, cô mở lớp lều vải đã căng chặt, để cây côn thịt vừa to vừa cứng được giải phóng.

Hắn tiếp tục giữ tay cô bắt phải cầm lấy: “Em sờ xem, nó nói nó muốn em chạm vào.”

Rõ ràng chỉ ấm nóng hơn một chút so với độ ấm trong bàn tay, nhưng Triệu Ngu lại cảm thấy thứ hung dữ này vô cùng nóng bỏng, khi cô nắm trong tay, thứ kia còn khẽ run lên, tựa hồ nó còn có thể to hơn nữa.

Đỉnh quy đầu mẫn cảm bị cô sờ qua, Tiết Tử Ngang bật ra tiếng than nhẹ, hắn vội nâng một chân cô lên, đè nặng bờ mông, dướn eo chen vào cửa huyệt đã sũng nước.

Lúc này đây, là hoàn toàn không hề khách khí, cắm vào lút cán.

Chương trước Chương tiếp
Loading...