Trở về

Chương 9



Phần 9

Vừa từ biệt ở sân bay không bao lâu, Triệu Ngu chưa gì đã lại gặp được Hứa Thừa Ngôn.

Lúc này đây, địa điểm đã đổi thành tổng bộ của Hoa Xán.

Hiện tại cô đang đi theo Tiết Tử Ngang tham gia một hội thảo hợp tác khoa học kỹ thuật cùng Y Trình, hai người mới vừa bước ra khỏi thang máy, liền gặp Hứa Thừa Ngôn, cùng với Lư Bân trợ lý của hắn bước ra từ một thang máy khác.

Ngắn ngủn vài giây, mà biểu tình trên mặt Triệu Ngu thật sự quá xuất sắc.

Từ khiếp sợ, đến chột dạ thấp thỏm, lại đến giả vờ bình tĩnh, ánh mắt nhìn sang một bên làm như chẳng hề có chuyện gì phát sinh.

Tất cả, đều là vẻ mặt mà cô đã luyện tập diễn trước gương vô số lần, sinh động tự nhiên, không có bất luận dấu vết giả tạo nào hết.

Nhìn thấy cô trong chớp mắt đó, Hứa Thừa Ngôn vẫn chỉ rất bình tĩnh, ngay cả Lư Bân bên cạnh hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn, cho nên Tiết Tử Ngang lại càng không hề phát giác, chỉ cười chào hỏi với Hứa Thừa Ngôn: “Sao hôm nay Hứa tổng lại tự mình tới đây?”

“Chuyện quan trọng tất nhiên là muốn tự làm lấy rồi.” Hứa Thừa Ngôn mỉm cười bắt tay với Tiết Tử Ngang, tầm mắt từ đầu đến cuối cũng chưa từng rơi xuống trên người Triệu Ngu.

Chờ đến khi tiến vào phòng họp, Triệu Ngu nhìn vẫn luôn rất bình tĩnh giờ lại viện cớ thân thể không thoải mái, để Tiết Tử Ngang gọi Diệp Tử tới thay thế công tác của cô, yên lặng một mình rời đi.

“Xong đời, tớ trêu vào người không nên chọc mất rồi, làm sao bây giờ?”

“Tớ mẹ nó còn định tùy tiện chơi đùa một người xa lạ, nghĩ thông đồng rồi về sau nhiều nhất cũng chỉ làm bạn giường mà thôi, sau đó cả đời không qua lại với nhau nữa, quỷ mới biết sẽ là đối tượng hợp tác của công ty.”

“Cậu nói xem liệu tớ có nên từ chức hay không? Nếu hắn lỡ mồm nói với thủ trưởng cùng đồng nghiệp của tớ, về sau tớ còn biết phải gặp người thế nào? Hình tượng bị huỷ hết mẹ nó mất rồi, a a a phiền chết đi được!”

Trên hành lang không người, vang vọng rõ ràng giọng nói vừa bực bội lại hối hận của Triệu Ngu.

Cô dốc hết sức lực mà biểu diễn, nhưng quả thực cũng không dám chắc liệu sẽ có người nào nghe thấy hay không, nếu như không có ai, vậy thì cô sẽ chỉ như một con hát buồn cười, một vai hề nhảy nhót biểu diễn một mình.

Nhưng kết quả, là cô đánh cuộc thắng.

Tiếng cười trầm thấp từ trên tầng truyền đến, cô giật mình hoảng hốt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hứa Thừa Ngôn đang chậm rãi bước xuống từ cầu thang.

Triệu Ngu kinh hoảng thất thố trong nháy mắt, nhưng cũng điều chỉnh trạng thái cực nhanh, siết chặt di động bình tĩnh nhìn hắn: “Hứa tổng, có chuyện gì sao?”

Hứa Thừa Ngôn thong thả đi đến trước mặt cô, như có điều suy nghĩ nhìn thẳng: “Tôi rất tò mò, thư ký Triệu rốt cục có mấy bộ mặt thế?”

“Tôi không hiểu Hứa tổng đang nói gì.” Triệu Ngu cố giả vờ bình tĩnh, xoay người muốn rời đi.

Thanh âm của Hứa Thừa Ngôn lại vang lên sau lưng cô: “Tôi cũng rất tò mò, nếu tôi đem sự tích huy hoàng ở sân bay của thư ký Triệu ra nói, đồng nghiệp cùng cấp trên của cô sẽ nhìn cô thế nào nhỉ?”

“Uy hiếp tôi?” Triệu Ngu cười lạnh, “Bọn họ thấy thế nào thì thấy thế ấy, tôi không để bụng.”

“Phải không? Theo tôi được biết, thư ký Triệu thực ra rất để ý đến hình tượng của mình, trước đó chỉ vì một số lời đồn mà còn nhấc lên sóng gió không nhỏ, đáng tiếc, rất nhiều người còn khờ dại cho rằng, trước mắt bọn họ chỉ là một bé thỏ trắng đáng thương nhu nhược.”

Triệu Ngu chậm rãi đến gần hắn, vẻ mặt vênh vang đắc ý: “Nguyên lai Hứa tổng có hứng thú đối với tôi như vậy, đến cả những việc này mà cũng để ý nghe ngóng.”

“Nếu đã muốn hợp tác với công ty, rất nhiều chuyện, chỉ cần tôi mở miệng, dăm ba câu là sẽ có được kết quả.”

“Vậy ít nhất cũng chứng minh rằng danh thiếp của tôi còn chưa bị ném, không biết chiếc cà vạt kia thì sao nhỉ? Liệu Hứa tổng có ném không?” Triệu Ngu tiếp tục tới gần thêm chút nữa, vươn tay kéo cà vạt của hắn ra nhìn kỹ, lại bỗng cười khẩy một tiếng, “Xem ra Hứa tổng và tôi rất giống nhau.”

Cô đưa cà vạt đến chóp mũi ngửi ngửi, rồi lại nghiền ngẫm nhìn hắn: “Thứ nước hoa thấp kém thế này, có vẻ không giống như thứ vị hôn thê của Hứa tổng sẽ dùng nhỉ, cũng không biết người bên gối Hứa tổng đêm qua là ai? Tôi đã không phải bé thỏ trắng lương thiện, vậy Hứa tổng chắc cũng không phải chứ, ngài như vậy, có lẽ phải gọi là… Văn nhã bại hoại? Hay là… Mặt người dạ thú?”

“Bại hoại cũng được, cầm thú cũng thế, ít nhất tôi không giống cô, không cần phải giả vờ giả vịt. Mà liệu Tiết Tử Ngang có biết bộ mặt thật của trợ lý nhà mình không nhỉ? Có muốn tôi giúp cô nói cho hắn biết luôn không?”

“Hắn đương nhiên biết, không chỉ biết, mà còn phái tôi đi tiếp cận anh. Nói thật với anh nha, hôm đó ở sân bay tôi vốn đã biết thân phận của anh, cho nên mới cố ý ve vãn anh đó. Cũng chính vì muốn phá hoại quan hệ của anh cùng Trang đại tiểu thư, nếu liên hôn giữa Y Trình cùng Lan Tỉ tan vỡ, kẻ được lợi tự nhiên là Hoa Xán chúng tôi rồi.”

Lời này của cô, nếu ngắt đầu bỏ đuôi, thì tuyệt đối chính là sự thật.

Đáng tiếc, lời nói thật khi bị nói trắng phớ ra, người trước mặt ngược lại không hề tin lấy một chữ.

Trên mặt Hứa Thừa Ngôn đã tràn ngập vẻ mỉa mai: “Hóa ra Hoa Xán đã nghèo túng đến mức cần dựa vào một thư ký nhỏ đi diễn mỹ nhân kế à?”

Quả thực ngọn nguồn cạnh tranh giữa hai tập đoàn đá quý hàng đầu Hoa Xán và Lan Tỉ cũng đã có từ lâu, mà Hứa gia là người nắm trong tay khoa học kỹ thuật của Y Trình, là nơi xuất xứ ra nhiều nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực thương phẩm, cũng có quan hệ hợp tác dài lâu với cả Hoa Xán và Lan Tỉ.

Hứa Thừa Ngôn giờ lại đính hôn cùng Trang Diệc Tình, là liên hôn giữa hai đại gia tộc, đối với Y Trình và Lan Tỉ đều có lợi mà vô hại, còn về phần Hoa Xán, trước mắt cũng chưa có ảnh hưởng gì, tất cả mọi hợp đồng hợp tác vẫn như cũ.

Cho nên những lời này Triệu Ngu có nói bừa thì cũng quá sai lệch.

Nhưng đây lại đúng là hiệu quả mà cô muốn ーー dùng thủ đoạn gì để dây dưa cũng chẳng quan trọng, điểm mấu chốt là không thể làm hắn nghi ngờ, không thể để hắn biết cô thật sự đang nhằm vào thân phận của hắn, nên mới ôm mục đích cố ý tiếp cận.

Từ phản ứng của Hứa Thừa Ngôn mà nói, hiển nhiên, làm theo cách trái ngược lại là đúng.

“Cũng khó mà nói trước được, nhỡ đâu tôi thật sự thành công thì sao?”

Ngón tay mảnh khảnh đang cầm cà vạt dùng sức lôi kéo, thân mình Hứa Thừa Ngôn liền nhích lại gần sát cô, Triệu Ngu nhướn mày, đầu ngón tay vuốt dọc theo cà vạt, chậm rãi chuyển sang lồng ngực của hắn, cách một tầng mỏng áo sơ mi trắng vuốt ve, môi đỏ đã xích lại gần khóe môi của hắn, nhả khí như lan, “Vậy hiện tại, Hứa tổng có hứng thú với tôi rồi sao?”

Hứa Thừa Ngôn bắt lấy bàn tay đang hư hỏng của cô, dễ như trở bàn tay đã đè lại cô lên tường, hơi thở mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt phả trên mặt cô: “Tôi lại cảm thấy rất hứng thú với việc xé rách mặt nạ của người khác.”

Triệu Ngu cười khanh khách: “Tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với việc xé rách quần áo của Hứa tổng.”

Vừa nói xong, cô lại muốn vươn một cánh tay khác kéo lấy áo vest của hắn, nhưng lại bị hắn ghìm chặt cả hai tay cổ tay.

Mắt nhìn thấy bộ ngực đang phập phồng của cô, hắn hỏi: “Không phải cô thèm khát thân thể đàn ông lắm sao? Có người như Tiết Tử Ngang ở bên, mà còn có tinh lực đi ve vãn nam nhân khác nữa à?”

Nói đến đây, hắn lại châm chọc cười đùa: “Thiếu chút nữa tôi quên mất, Tiết Tử Ngang vốn không ăn cỏ gần hang, nhất định là cô phải thất vọng rồi?”

“Là rất thất vọng, cho nên mới chuyển mục tiêu đến thân thể Hứa tổng đó.” Thân mình Triệu Ngu nghiêng về phía trước, ngẩng đầu muốn hôn lên môi hắn.

Nhưng Hứa Thừa Ngôn đã nhanh chóng nghiêng mặt đi, miệng tuy tránh được, nhưng trên mặt đã lưu lại dấu son nhàn nhạt của cô.

Triệu Ngu vẫn là vẻ mặt vô tội: “Làm sao bây giờ Hứa tổng, vết son của người ta lỡ in trên mặt anh mất rồi, anh làm sao tiếp tục mở họp nữa đây? Nếu tin tức này mà truyền ra, làm vị hôn thê kia của anh biết được quan hệ giữa hai ta, anh nói xem liệu cô ấy có tức giận hay không?”

Hứa Thừa Ngôn cười nhạo: “Hai ta thì có quan hệ gì?”

“Chính là quan hệ làm anh phải đè người ta lên tường, trên mặt còn dính dấu son của người ta đó, anh còn nhìn lén ngực người ta, cổ tay cũng bị anh siết đến đỏ mất, thô lỗ quá đi, quả nhiên là mặt người dạ thú mà.”

“Thế này, mới là mặt người dạ thú.” Bàn tay to của hắn bỗng nhiên chộp lấy ngực cô dùng sức xoa nắn, nghe được tiếng hút khí của cô, lại không thèm khách khí chui thẳng vào dưới váy, phủ lên mảnh đất bí mật kia.

Thân thể Triệu Ngu khẽ run lên, thấp giọng yêu kiều rên rỉ: “Đừng sờ chỗ đó… Ưm…”

Thấy cô có phản ứng lớn như vậy, hắn ngược lại càng dùng sức, ngón giữa và ngón trỏ khép lại vuốt ve dọc theo khe rãnh, đầu ngón tay đè lên âm đế, còn xoa bóp vân vê.

“A… Đừng… Khó chịu… Hứa tổng… Hứa Thừa Ngôn… Đừng làm… Em muốn… Muốn ra mất…”

Rõ ràng cách cả một tầng tất chân cùng quần lót, nhưng đầu ngón tay hắn lại chưa gì đã ướt dầm dề, nhìn sắc mặt đã ửng hồng của cô, còn cả bộ dáng vừa hưng phấn lại hưởng thụ này, hắn đột nhiên dừng động tác, đưa ngón tay đã ướt sũng lên trước mặt cô: “Triệu trợ lý dâm đãng vậy sao? Tưới ướt hết cả tay tôi rồi.”

Triệu Ngu hít sâu mấy hơi, hồi phục lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống nút “Dừng ghi âm” ngay trước mặt hắn, đắc ý nhìn lại: “Hứa tổng cảm thấy vừa rồi tôi kêu có thích không? Anh nói xem, nếu đoạn ghi âm này mà bị công khai, vị hôn thê kia của ngài sẽ có phản ứng gì nhỉ? Khả năng là cô ấy cũng không ngại việc ngài ăn vụng khắp nơi lắm đâu, nhưng nếu làm ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, vậy liệu cô ta có cảm thấy mất mặt hay không nhỉ?”

“Cô uy hiếp tôi?”

“Không sai, chỉ cần Hứa tổng làm như chưa bao giờ quen biết tôi, tôi sẽ làm đoạn ghi âm này biến mất. Hứa tổng cũng đừng nghĩ đến việc đoạt lấy di động của tôi, thứ này đã tự động được đồng bộ hóa rồi.”

Hứa Thừa Ngôn vẫn chỉ mỉm cười, ung dung đặt ngón tay còn dính chất lỏng đến bên môi cô, rồi thản nhiên chà lau lên quần áo của cô, lúc này mới đưa tay lấy ra di động của mình, giơ giao diện vẫn còn chưa dừng ghi âm lên đối diện với cô.

“Kêu cũng hay đấy, có điều, ghi âm thì nên có đầu có đuôi mới tốt, cô có muốn thử xem, nếu cuối cùng chuyện này truyền ra, thì sẽ ảnh hưởng đến cô, hay là ảnh hưởng đến tôi nhiều hơn không?”

Nhìn sắc mặt Triệu Ngu thay đổi trong nháy mắt, Hứa Thừa Ngôn đứng thẳng thân mình sửa sang lại quần áo chỉnh tề, liếc mắt nhìn cô một cái, cất bước ưu nhã đi lên tầng.

Triệu Ngu đương nhiên nhìn ra được sự khinh thường trần trụi trong mắt hắn, càng là người kiêu ngạo, thì càng cảm thấy người khác ngu xuẩn đến cực điểm.

Nhưng rốt cuộc, là ai đã rơi vào lưới của ai?

Chương trước Chương tiếp
Loading...