Trở về

Chương 44



Phần 44

Triệu Ngu tỉnh lại trên ghế lái của mình.

Cô chỉ ngủ một giờ, chuông báo vừa vang lên là nhất định phải trở về.

Cô đuổi về chung cư ngay trước khi Tiết Tử Ngang tan tầm về tới, hủy diệt tất cả dấu vết, đặc biệt là mùi khói thuốc nồng nặc cùng hơi thở hoan ái trên người cô.

Hứa Thừa Ngôn chung quy vẫn là Hứa Thừa Ngôn, đối với cô đã không có sự ôn nhu săn sóc như Tiết Tử Ngang, cũng không có sự lịch thiệp thân sĩ như Thương Lục, là ví dụ hoàn hảo cho cái gì gọi là “Cởi quần thì tới, mặc quần liền đi”.

Thậm chí hắn cũng không hoàn toàn thỏa mãn cô.

Triệu Ngu dưới trạng thái như thế, chỉ làm một lần là hoàn toàn không đủ, Hứa Thừa Ngôn cũng đã nhìn ra, nhưng hắn vẫn ung dung xử lý xong hạ thân của mình liền đi thẳng.

Triệu Ngu rất rõ ràng, hắn cố ý.

Cũng may, tuy rằng thân thể vẫn thấy trống trải, nhưng làm cùng hắn một lần kia lại quá mức kịch liệt, làm toàn thân cô rất mỏi mệt, thế nên mới có thể miễn cưỡng ngủ mất.

Những hình ảnh trong mơ của cô quá hỗn loạn, có hồi ức khi còn nhỏ, có hồi ức khi đại học, còn có một ít hình ảnh hư vô mờ mịt, cô cũng không rõ được đến cùng là hình ảnh gì nữa.

Cô cũng cảm thấy rất may mắn, những hình ảnh khủng bố nhất kia đã không xuất hiện trong giấc mộng vừa rồi, nếu không cảm xúc hiện tại của cô, chỉ sợ sẽ còn đáng sợ hơn cả trước khi làm tình với Hứa Thừa Ngôn.

Chờ bình tĩnh lại, trên đường lái xe về nhà, cô mới nghĩ đến chuyện hôm nay mình quá xúc động.

Cô không nên tới tìm Hứa Thừa Ngôn, mà hẳn là dụ hoặc để làm người đàn ông kia càng thêm thèm thuồng, chí ít cũng phải dụ dỗ đến khi hắn chủ động tới ngủ cô, mà không phải tự mình dễ dàng đưa tới cửa như thế.

Dù sao với đại đa số người mà nói, càng là thứ không chiếm được, thì càng sẽ nhớ thương, chứ nếu thật sự đoạt được rồi thì sẽ không biết quý trọng.

Căn nguyên mọi thứ, đều tại cảm xúc của cô đã mất khống chế.

Vốn khi còn ở bên Thương Lục, cô đều không sợ mất khống chế ở trước mặt hắn, thậm chí ngẫu nhiên còn hưởng thụ cảm giác ấm này này từ hắn, nhưng hiện tại, cô lại không thể để bất luận chuyện gì quấy nhiễu đến lý trí của mình.

Có lẽ, cũng nên tìm một bác sĩ tâm lý thử xem?

Nhưng bệnh trạng của cô, bác sĩ tâm lý mà hữu dụng sao? Hơn nữa, cô không thể đi tin tưởng vào một người xa lạ, cho dù người kia có là bác sĩ.

Bác sĩ tâm lý…

Triệu Ngu nhớ khi trước đó điều tra tư liệu của Kỷ Tùy, có một mục ghi là sau khi hắn xin giải ngũ sớm, có một thời gian phải đi gặp bác sĩ tâm lý trị liệu.

Trong lúc chờ rửa xe ở gần chung cư, cô lấy điện thoại ra gửi Wechat cho Kỷ Tùy:

[Anh có biết bác sĩ tâm lý nào đáng tin cậy không?]

Kỷ Tùy: [Có chuyện gì à?]

Triệu Ngu: [Không có gì, gần đây tôi hơi bị mất ngủ, có thể là do áp lực quá lớn, muốn tìm người tâm sự mà thôi.]

Triệu Ngu: [Tôi mới về nước không lâu, ở thành phố Đông Hải cũng không có mấy người thân thiết, tôi cũng không muốn để bạn trai biết, cho nên mới muốn hỏi anh.]

Vài phút sau, Kỷ Tùy chụp ảnh một tấm danh thiếp gửi qua Wechat cho cô: [Tôi đã nói chuyện với bác sĩ này, nếu chưa có thời gian, cô có thể nói chuyện online với hắn trước xem sao.]

Hắn cũng nhanh chóng hỏi thêm một câu: [Cô thật không sao chứ?]

Người mà mới buổi sáng còn nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho hắn, đến buổi chiều đã lại đột nhiên nói muốn gặp bác sĩ tâm lý, thấy thế nào cũng có điểm khác thường.

Triệu Ngu đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, điện thoại của Tiết Tử Ngang đã gọi tới, nói là Tiết Trạm làm ông nội hắn tức giận đến nhập viện, hắn không tới chỗ cô được nữa, còn bảo cô phải chú ý sức khỏe của mình.

Cắt đứt điện thoại, cúi đầu nhìn lại cái dáng vẻ chật vật hiện tại của mình, Triệu Ngu bỗng sửa lại ý định, cũng không vội trở về tắm rửa tiêu diệt chứng cứ, ngược lại nhắn trả lời Kỷ Tùy:

[Không sao đâu, chỉ là muốn tìm người kê đơn cho tôi ít thuốc ngủ, để tôi tự liên hệ với bác sĩ kia cũng được, buổi tối người ta còn khám không nhỉ?]

Kỳ thật đáp án đã quá rõ ràng, đã giờ này rồi, các bác sĩ có lẽ sẽ chỉ tiếp nhận khám cấp cứu hoặc giải phẫu nên không thể tan tầm đúng giờ, nhưng bác sĩ tâm lý, thông thường sẽ không có loại tình huống này.

Quả nhiên, Kỷ Tùy rep lại: [Nửa giờ nữa hắn tan tầm, hiện tại chắc không hẹn được rồi.]

Chờ mãi mà không thấy Triệu Ngu nhắn lại, hắn bèn trực tiếp gọi điện thoại tới: “Cô không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Giọng nói Triệu Ngu vẫn còn hơi nghẹn, nói ra nghe như vừa mới khóc, “Cảm ơn anh, vậy tôi thêm Wechat của bác sĩ trước, có gì sẽ hẹn ngày mai đi gặp.”

“Triệu Ngu.” Kỷ Tùy tựa hồ hơi do dự, ngừng vài giây mới tiếp tục nói, “Chúng ta cũng có thể coi như bạn bè, nếu cô có gì cần giúp đỡ, có thể nói với tôi.”

Triệu Ngu hít hít cái mũi, nức nở mấy tiếng, cũng không nói gì khác nữa.

Trong loa truyền đến tiếng ngoài đường, Kỷ Tùy nghe được bèn hỏi: “Cô đang ở bên ngoài sao? Không phải sáng nay đi làm mà?”

Triệu Ngu thở dài một hơi: “Tôi tan tầm sớm.”

Dừng một chút, cô dè dặt mở miệng: “Không biết có thể… Có thể… cho tôi ở nhờ một đêm được không? Tôi không mang theo CMND, không đi thuê khách sạn được.”

“Được.” Kỷ Tùy còn không do dự đã đáp ứng, “Cô đang ở đâu? Có cần tôi tới đón không?”

“Không cần, tôi lái xe đi, vậy… Tôi đến bãi đỗ xe dưới tầng chờ anh.”

“Được, tôi cũng sắp tan làm rồi.”

Triệu Ngu chạy xe đến dưới chung cư của Kỷ Tùy, tìm một bãi đỗ xe cho khách dừng lại, dựa vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đang nửa mê nửa tỉnh, cửa sổ xe bị gõ vang, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Kỷ Tùy đang đứng bên ngoài.

Mê mang nhìn lại hắn trong chốc lát, cô mới mở cửa xuống xe: “Sao anh biết tôi đỗ ở đây?”

“Cả khu này chỉ có một bãi đỗ xe thu phí, cũng vừa vặn tôi để xe ngay ở tầng trên.”

Cô vẫn còn mặc chiếc váy áo nhàu nhĩ sau trận làm tình kịch liệt kia, trên váy thậm chí còn có cả dấu vết tinh dịch, cổ áo hơi thấp làm lộ ra dấu vết trên da thịt, rõ ràng có một vết xước như móng tay cào ra, đó là do Hứa Thừa Ngôn khi chộp lấy ngực cô không cẩn thận tạo thành.

Mà trên người cô, lại có mùi khói cùng mùi hương dâm mỹ cùng tồn tại, cô vừa mới xuống xe, Kỷ Tùy cũng đã ngửi thấy được.

Lại nhìn trên mặt cô không hề có huyết sắc, đôi mắt đỏ ửng, giọng nói cũng nghèn nghẹn, Kỷ Tùy chẳng cần phải mở miệng dò hỏi, đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Hắn đương nhiên cũng không có khả năng hỏi ra loại vấn đề bất lịch sự này, cho nên chỉ coi như mình chưa thấy gì, dẫn cô đi lên thang máy vào nhà.

“Cô cứ ngồi một chút, để tôi rót cho cốc nước.”

“Cảm ơn.”

Đưa ly nước ấm cho cô, Kỷ Tùy lại hỏi: “Ăn cơm chưa? Vừa vặn tôi cũng chưa ăn, chuẩn bị tùy tiện làm vài món, hay ăn cùng nhau được không?”

Triệu Ngu gật đầu, do dự hỏi: “Có thể… Mượn phòng tắm của anh tắm rửa một cái không? Tôi…”

“Đương nhiên.” Lại nghĩ đến việc cô tắm rửa xong không có quần áo, Kỷ Tùy còn về phòng tìm quần áo ở nhà của mình đưa cho cô, “Chắc là hơi lớn, cô cứ mặc tạm vậy.”

Triệu Ngu run rẩy tiếp nhận: “Cảm ơn.”

Hốc mắt cô đã bắt đầu ướt át, nhưng vẫn kiềm chế hết sức chịu đựng, liều mạng nở một nụ cười với hắn: “Lần trước đã làm phiền anh như vậy, lần này lại… Thật sự rất xin lỗi, vốn dĩ tôi muốn đến chỗ chị Thi Vũ, nhưng tôi đang thế này… Tôi không muốn để Tiêu Tiêu nhìn thấy.”

Cúi đầu nhìn lại một thân chật vật của mình, nước mắt rốt cuộc đã không thể khống chế mà rơi xuống tí tách.

Kỷ Tùy đưa khăn giấy cho cô, không nhịn được hỏi: “Là hắn ức hiếp cô sao?”

Triệu Ngu vội vàng lắc đầu: “Không phải, không có, anh ấy không ức hiếp tôi, anh ấy là bạn trai, muốn làm gì với tôi cũng có thể, là tự tôi… Đã nghĩ quá nhiều.”

Kỷ Tùy ngồi xuống bên cạnh cô: “Triệu Ngu, mối quan hệ giữa bạn trai và bạn gái cũng cần có sự tôn trọng lẫn nhau, nếu cô không muốn, hắn cũng không thể cưỡng ép cô như vậy.”

Triệu Ngu tiếp tục lắc đầu: “Anh ấy không cưỡng ép, là tôi tự nguyện, tôi tự nguyện làm gì cũng được, chỉ cần là vì anh ấy. Chỉ là… Chỉ là anh ấy như vậy, làm tôi cảm thấy… Mình chỉ là công cụ để tiết dục. Lần trước ở bãi đỗ xe, chính là lần mà anh nhìn thấy, kỳ thật không phải chúng tôi cãi nhau, chỉ là… Anh ấy uống nhiều quá nên gọi tôi tới đón, nhưng lại chưa nói một câu nào đã ở ngay trên xe làm tôi… Hôm nay cũng như vậy, tâm tình tôi không tốt nên đã nói không muốn, nhưng anh ấy vẫn làm… Còn chỉ làm mà không nói gì, làm xong cũng không nói một lời với tôi đã bỏ đi, tôi cũng không biết, rốt cuộc tôi là gì với anh ấy nữa.”

Thấy cô đã khóc không thành tiếng, Kỷ Tùy trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng không biết nói gì, chỉ tiếp tục đưa cho cô khăn giấy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...