Trở về
Chương 45
Chờ Triệu Ngu tắm xong đi ra, Kỷ Tùy đã làm xong cơm chiều, cũng chỉ là mấy món cơm nhà rất đơn giản.
“Lúc trước không biết anh còn biết nấu cơm đấy.”
Váy áo của cô còn trong máy giặt, đồ lót sau khi giặt tay sạch sẽ được cô lặng lẽ treo ở ban công, cho nên giờ cô đang mặc bộ quần áo ở nhà màu xám của Kỷ Tùy, quần áo quá rộng, nhưng thật ra vừa vặn có thể che lấp bối rối khi cô không mặc nội y.
Kỷ Tùy đưa đũa cho cô: “Ở một mình nên đã quen tự làm.”
“Cảm ơn.”
Triệu Ngu ngồi xuống đối diện hắn, rõ ràng không là vẻ không muốn ăn uống gì, miễn cưỡng lắm mới chậm rãi ăn non nửa chén cơm.
Kỷ Tùy nhìn nhưng cũng không nói gì, hắn lấy cho cô chén canh, ăn xong lại tranh việc thu dọn bát đũa trước mặt cô, để cô qua một bên nghỉ ngơi.
Đợi Kỷ Tùy từ phòng bếp đi ra, Triệu Ngu vẫn một mình đứng trên ban công, nhìn cảnh đêm bên ngoài tới phát ngốc.
Cảm giác có người tới gần, cô hỏi: “Chỗ anh có thuốc không?”
“Tôi không hút thuốc, trong nhà cũng không chuẩn bị.” Kỷ Tùy đứng cạnh cô, cùng cô ngắm nhìn cảnh đêm, “Tôi còn tưởng cô không hút thuốc.”
Triệu Ngu cười cười: “Mới học gần đây, cảm giác cũng không tệ lắm.”
Một lát sau Kỷ Tùy mới nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, vẫn nên ít hút thôi.”
“Tôi biết, anh ấy cũng không thích mùi thuốc lá, tôi sẽ không hút trước mặt anh ấy, chỉ là… có đôi khi…” Nói đến đây, cô cười khổ một tiếng, rồi lại thở dài nói sang chuyện khác, “Khu vực nhà anh cũng đẹp thật, ngắm cảnh đêm rất hợp.”
“Cũng được.” Hắn tùy ý trả lời, hai người lại lâm vào trầm mặc.
Sau một hồi, Triệu Ngu đột nhiên mở miệng: “Kỷ Tùy, có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Cô nói đi.”
“Anh là đàn ông, hẳn là có thể hiểu được tâm tư đàn ông, vậy anh có tin cái câu “lãng tử quay đầu” không? Nếu một người đàn ông… trước đây rất phong lưu, đã từng thay đổi rất nhiều nữ nhân, nhưng đột nhiên có một ngày hắn có bạn gái, anh cảm thấy… hắn liệu có nghiêm túc không?”
“Cô đang nói, Tiết Tử Ngang?”
Triệu Ngu kinh ngạc nhìn hắn: “Anh biết người tôi nói là anh ấy?”
Dừng một chút, cô lại sửa miệng: “Anh biết anh ấy?”
Không đợi Kỷ Tùy trả lời, cô lại cười nói: “Cũng phải, chúng ta là đồng nghiệp, công ty hai nhà lại là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, thân phận của anh ấy đặc thù như vậy, anh biết cũng rất bình thường, nhưng tôi nhớ chưa từng nói với mọi người anh ấy là bạn trai mình mà, sao anh biết được?”
Kỷ Tùy cười cười: “Lần trước cô uống say đã gọi tên hắn.”
Triệu Ngu hơi xấu hổ, ngay sau đó lại biến thành chua xót tự giễu: “Vậy nhất định anh cũng cảm thấy tôi rất không tự biết thân phận rồi? Người như tôi vốn không xứng với người như anh ấy, kết quả không hiểu sao lại trở thành bạn gái nữa, nhưng đã kết giao rồi thì thế nào? Tôi thường xuyên không có cảm giác mối quan hệ của mình là yêu đương bình thường, hơn nữa, tôi cũng không dám nghĩ, chúng tôi sẽ có tương lai.”
Kỷ Tùy yên lặng nhìn cô, như đột nhiên nghĩ tới cái gì, cúi đầu cười cười: “Tôi cảm giác, như thấy được một hình ảnh khác của tôi.”
“Phải không?” Triệu Ngu suy tư một chút, như bừng tỉnh đại ngộ, “Nghĩ lại, hình như anh cũng từng nói, trước đây anh cũng cũng từng thích một cô gái.”
Kỷ Tùy nói: “Cô ấy và Tiết Tử Ngang là cùng một loại người, đi đến đâu cũng thực lóa mắt, bên người chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Tôi không thân với Tiết Tử Ngang, nên không thể tùy tiện đánh giá, nhưng loại người như bọn họ, khả năng… thật sự không cần tình cảm, cũng không cần tấm chân tình của người khác. Nếu ở bên hắn đau khổ như vậy, có lẽ cô nên thử tự giải thoát cho mình đi.”
Triệu Ngu tò mò nhìn hắn: “Cho nên, anh đã hoàn toàn giải thoát rồi sao? Lần trước anh nói đã tự cứu, đã thành công rồi à?”
“Tôi cũng không biết nữa, nhưng ít ra, hiện tại nhìn thấy cô ấy đã có thể rất bình tĩnh, nhìn cô ấy ở bên người đàn ông khác, biết cô ấy sẽ gả cho người khác, tôi cũng không khó chấp nhận nữa rồi.”
Triệu Ngu thở dài vươn eo: “Thật hâm mộ anh, nếu tôi cũng có thể làm được vậy thì tốt rồi.”
Bộ quần áo ở nhà cô đang mặc vốn đã không dày, giờ theo động tác này, vạt áo trước liền dán lên ngực, làm nổi rõ lên hai điểm nho nhỏ.
Kỷ Tùy nhanh chóng xoay đầu tránh tầm mắt đi, nhưng chưa gì đã liếc nhìn thấy chiếc quần lót cô treo trên ban công ở bên kia, quần ren trắng gợi cảm, đang nhẹ nhàng phiêu đãng trong gió đêm.
Đáng tiếc đèn ban công không bật, Triệu Ngu không nhìn thấy vành tai hắn có đỏ giống lần trước nữa không.
Làm bộ không phát hiện ra mình vừa thất thố, cô lại lần nữa thở dài một tiếng: “Không có thuốc, vậy anh có rượu không?”
Tầm mắt Kỷ Tùy vẫn dừng ở nơi xa, không dám quay đầu lại nhìn cô: “Chỉ có bia, cô muốn uống không?”
“Cũng hơi muốn, có thể cho tôi một lon không?”
“Không cần khách khí vậy.” Hắn nói xong liền quay lại, nhanh chóng cầm mấy chai bia từ tủ lạnh ra, “Hơi lạnh, cô nên uống ít thôi.”
Chỉ là bia, đương nhiên cô không có khả năng giả say, hơn nữa cùng một tiết mục, lại trên cùng một người, cũng chỉ cần dùng một lần là đủ rồi, cho nên Triệu Ngu chỉ muốn uống bia tâm sự cùng hắn một chút, cũng không định làm gì khác.
Mạnh mẽ uống một ngụm to, quả thật có loại cảm giác sảng khoái lạnh đến thấu tim, cô thở một hơi, lại uống vài ngụm tiếp, cho đến khi một lon đã thấy đáy.
Khi cô cầm lên lon thứ hai, Kỷ Tùy cũng mở một lon cùng uống với cô.
Đang uống, đột nhiên cô lại mỉm cười: “Tôi nhớ ra rồi, lần trước ở quán bar có phải anh từng nói, anh cũng từng mượn rượu giải sầu không? Vì cô gái anh thích kia sao?”
Kỷ Tùy lắc đầu, nhìn bóng đêm bên ngoài đến ngơ ngẩn, ngay khi Triệu Ngu cho rằng hắn không muốn nhiều lời, tiếng nói trầm thấp lại truyền tới: “Là vì… cha của Tiêu Tiêu.”
Triệu Ngu khó hiểu: “Tiêu Tiêu? Cù Tư Tiêu?”
Kỷ Tùy ngẩng đầu lên, bia từ môi tiến vào, hầu kết gợi cảm không ngừng lên xuống, đợi hắn một hơi uống xong non nửa chai, mới cười khổ nói: “Cha Tiêu Tiêu vì cứu tôi mới hy sinh.”
Những việc này, Triệu Ngu cũng không biết, dù sao cũng là chuyện nội bộ trong quân đội, tra cứu cũng rất khó khăn, cô cũng không cần thiết tra cẩn thận như vậy.
Nhưng nghe hắn nói, cô rốt cuộc đã biết vì sao lúc trước hắn lạ xin xuất ngũ sớm, rồi lại vì sao phải đi gặp bác sĩ tâm lý.
Kỷ Tùy nhìn chăm chú lon bia trong tay, cười: “Kỳ thật, đêm trước khi ông ấy hy sinh, tôi đã nằm mơ thấy ông ấy trúng đạn bỏ mình ngay trước mặt mình. Giấc mộng đó quá chân thật, thế nên hôm sau trước lúc chấp hành nhiệm vụ, tôi còn cố ý an bài để ông ấy ở lại, muốn mang một tổ khác đi, nhưng ông ấy không muốn, còn chê cười tôi mê tín, kết quả…”
“Cho nên, anh rất hối hận phải không? Hối hận vì sao không kiên trì, vì sao để ông ấy lại đi với mình?”
Kỷ Tùy thống khổ nhắm mắt: “Nếu lúc ấy ông ấy không cứu tôi, tôi sẽ trúng đạn, nhưng chưa chắc sẽ chết, nhưng ông ấy lại…”
Nhìn vẻ hối hận lại bất đắc dĩ của hắn, Triệu Ngu đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trong tim chợt nhói lên.
Vừa rồi hắn nói, nhìn cô như thấy được chính mình.
Vậy hiện tại, sao cô lại không thấy giống vậy chứ?
Nhìn Kỷ Tùy như vậy, đã đột nhiên đánh thức con mãnh thú dữ tợn trong lòng cô, nó gào thét bên tai cô hết lần này tới lần khác, rằng “hai người mày trân trọng nhất, đã bị chính mày hại chết”.
Cô hận Trang Diệc Tình, nhưng càng nên hận chính mình.
Đối tượng cô nên báo thù nhất, cũng là chính cô.