Trở về

Chương 73



Phần 73

Hai giờ sau, Triệu Ngu đi tới câu lạc bộ bắn súng lúc trước từng nghe Trang Diệp hỏi trong điện thoại.

Bắn súng vốn chính là vận động thích hợp để phát tiết nhất, hiện tại cô và Kỷ Tùy đều rất cần. Qua Kỷ Tùy, cô cũng đã biết sáng nay Trang Diệp đã ngồi máy bay về Pháp, không có khả năng gặp cô.

Kỷ Tùy là khách quen của câu lạc bộ, Triệu Ngu theo hắn tới nên không cần giáo viên hỗ trợ, mà trực tiếp nhờ hắn dạy kiến thức bắn súng cơ bản.

Cô là tay mới, để dễ dàng nắm được kiến thức nhập môn súng trường, trước hết nên dùng tư thế nằm bắn.

“Chân trái duỗi thẳng, đùi phải co về phía trước một đoạn.” Nhìn cô dựa theo phương pháp hắn nói nằm sấp trên tấm lót bắn súng, Kỷ Tùy lại kiên nhẫn sửa tư thế đúng cho cô, “Trọng tâm cơ thể nghiêng về trái, tay trái nâng lên một góc 45 độ so với mặt đất.”

Triệu Ngu nỗ lực điều chỉnh tư thế, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên thử, không cần cô cố ý giả ngốc, thì cũng đã tự bại lộ hết khuyết điểm của mình về phương diện này.

“Cao thêm chút nữa.” Kỷ Tùy ngồi xổm cạnh người cô nâng cánh tay trái cầm súng của cô lên một chút, “Cánh tay phải cũng cao hơn một ít, khoảng cách mặt đất…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã không khỏi sửng sốt.

Bởi vì chỉ là thử nghiêm bước đầu, Triệu Ngu vẫn chưa thay bộ quần áo bắn súng chuyên dụng, chỉ đeo phòng hộ cánh tay, mà trên người cô đang mặc một chiếc áo len cổ chữ V rộng, hiện giờ theo tư thế nằm sấp này, hơn phân nửa bộ ngực đều bị lộ ra, hắn chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy màu sắc và kiểu dáng nội y của cô, thậm chí loáng thoáng có thể nhìn thấy hai điểm màu sắc tươi đẹp bên trong.

Trong cơ thể như đột nhiên có luồng nhiệt xông lên, Kỷ Tùy nhanh chóng dời tầm mắt, không dám lại nhìn cô, nhưng nhịp tim vẫn không hiểu sao đập loạn.

Triệu Ngu vẫn “không hề phát giác”, nghiêm túc ghìm súng, điều chỉnh tư thế một chút: “Như này thì sao? Có cao quá không?”

Lặng lẽ hít sâu một hơi, Kỷ Tùy âm thầm nói với bản thân, không thể nhìn chỗ không nên nhìn, chỉ cần nhìn tư thế cô đúng hay không là được.

Nhưng khi hắn nhìn vào cánh tay cô, ánh mắt lại vẫn không thể tránh khỏi nhìn thấy một mảng lớn cảnh xuân đã lộ ra ngoài.

Làn da của cô rất trắng, rất mềm mại, bộ ngực cũng thực đầy đặn, nhưng nhìn kỹ lại…

Toàn thân Kỷ Tùy không khỏi chấn động.

Không phải cô đã chia tay với Tiết Tử Ngang rồi sao? Vậy dấu vết trên ngực kia là thế nào?

Những dấu vết đó như ẩn như hiện, không giống dấu vết để lại do kỳ cọ khi tắm, mà càng giống dùng miệng làm ra.

Hoặc là, thật ra chỉ là cô không nói cho hắn, Tiết Tử Ngang lại tới tìm cô, lại đem cô trở thành công cụ tiết dục?

Kỷ Tùy muốn hỏi, nhưng lời đã tới miệng lại không nói nên lời.

Rình coi thân thể người khác đã không phải việc làm quân tử, cô không muốn chủ động mở miệng, hắn càng không có quyền hỏi chuyện riêng tư của người khác, cũng không có tư cách quản chuyện của người khác.

Không được Kỷ Tùy trả lời, Triệu Ngu lại hỏi một lần nữa: “Còn phải nâng lên nữa sao?”

Kỷ Tùy bỗng hoàn hồn: “Như vậy là được rồi, điều chỉnh hô hấp tốt là có thể thử bóp cò súng.”

Triệu Ngu cẩn thận ngắm vài lần, lúc này mới chậm rãi bóp cò súng, nhưng kết quả là bắn không trúng bia.

Cô nhụt chí buông súng, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Tùy: “Là tư thế tôi không đúng hay là không có năng khiếu? Kết quả thế này thì mất mặt quá.”

Tầm mắt Kỷ Tùy lại lần nữa không thể tránh khỏi mà rơi xuống trước ngực cô, nhịp tim mới vừa bình ổn lại chợt tăng tốc, hắn chỉ có thể đi ra sau cô, cách cô một đoạn, thấp giọng nói: “Tư thế này nhìn thì đơn giản, kỳ thật lại là khó nhất, nếu không cô thử đổi tư thế khác xem?”

“Được.” Triệu Ngu đứng dậy khỏi tấm đệm, vốn là muốn dùng tư thế quỳ bắn, nhưng lúc vươn tay lấy súng, cô đột nhiên “ui” một tiếng, thống khổ rụt rụt thân mình lại.

“Sao vậy?” Kỷ Tùy nhận thấy đầu gối cô có vấn đề, trong lòng đã mơ hồ có đáp án, “Bị thương sao?”

“Không sao, vừa nãy tôi quỳ chưa vững.” Triệu Ngu lắc đầu, cầm súng lên đổi chân khác quỳ, nhưng đầu gối vừa chạm vào đệm, cô lại nhẹ nhăn mày.

Nhưng tất cả vẫn không thể gạt được đôi mắt Kỷ Tùy, hắn cầm súng của cô đặt xuống, đỡ cô ngồi lên đệm, kéo ống quần rộng thùng thình của cô lên, thấy rõ cả hai đầu gối đã bị bầm tím.

Đôi tay chợt bất giác siết lại thành nắm đấm, Kỷ Tùy trầm giọng hỏi: “Đêm qua, có phải hắn lại đến tìm cô không?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...