Trở về
Chương 74
Ngày thường câu lạc bộ bắn súng cũng không có quá nhiều người, hiện giờ đang trong ngày Tết Âm Lịch, lại càng không có mấy người đến.
Nhân viên công tác biết Kỷ Tùy là quân nhân xuất ngũ vốn quen thuộc súng ống, cho nên ngay cả nhân viên an ninh canh giữ ở một bên cũng lười biếng trốn đi chỗ khác, toàn bộ phòng bắn súng, chỉ có hai người Triệu Ngu và Kỷ Tùy.
Nhìn đến đầu gối bầm tím, Triệu Ngu trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi kéo ống quần xuống, nở nụ cười rất miễn cưỡng: “Không sao, chúng ta tiếp tục đi.”
Cô không muốn nhiều lời, tất nhiên Kỷ Tùy cũng sẽ không truy vấn, chỉ nâng cánh tay của cô lên: “Dùng tư thế đứng đi.”
Tư thế đứng này thực ra là tư thế bắn súng khó nhất trong 3 loại thông thường, vì người bình thường rất khó giữ vững cơ thể.
Kỷ Tùy truyền dạy chủ yếu động tác đứng vững, Triệu Ngu nâng khẩu súng lên, đôi tay hơi run rẩy, căn bản là khó mà giữ chắc được khẩu súng trường laser hơi nặng này.
“Vai trái thấp xuống, thả lỏng cơ bắp.”
Thấy cô nghe theo nhưng sau lưng vẫn hơi căng cứng, Kỷ Tùy chỉ có thể đưa tay giữ chặt hai vai của cô, “Chỉ là tới để giải trí, không cần căng thẳng như vậy, thả lỏng một chút.”
Triệu Ngu gật đầu, đem báng súng đè chặt trên vai, nghiêng đầu nhắm chuẩn: “Như vậy được chưa?”
“Hạ báng súng xuống chút nữa, ghì lên ngực.” Hai chữ cuối cùng vừa nói ra, ánh mắt Kỷ Tùy lại không tự giác mà nhìn vào bộ ngực vun đầy của cô, trong đầu không hiểu sao lại hiện ra cảnh xuân vừa nãy bại lộ trước mắt hắn.
Hắn đột ngột lắc lắc đầu, bắt chính mình phải bỏ những suy nghĩ xấu xa trong đầu đi, đưa tay giúp cô điều chỉnh tư thế: “Cánh tay này cao thêm một chút, tốt, cứ như vậy, có thể nhắm trúng.”
“Như vậy sao?” Triệu Ngu nghiêm túc nhìn chằm chằm ống ngắm phía trước, di chuyển đầu rất nhiều lần nhưng vẫn không tìm được đúng tư thế.
“Đầu hướng sang bên phải một chút, vai đừng nhúc nhích, nâng vai trái của cô lên.” Kỷ Tùy đưa tay đè vai cô xuống, lấy góc độ của bản thân hướng dẫn cô nhắm chuẩn: “Qua bên phải một chút.”
Lúc nói xong, thân thể của hai người đều thoáng cứng lại.
Thân hình hắn vốn cao lớn, đứng đằng sau đè nặng lên bả vai cô, hoàn toàn giống như đang ôm cô, mà đầu của hắn di chuyển theo tầm mắt, đã đặt trên đầu cô, miệng dường như dán lên lỗ tai của cô.
Vừa rồi hắn mở miệng, toàn bộ hơi nóng đều phun lên vùng da thịt mẫn cảm của cô, cô bị kích thích đến khẽ rùng mình, còn hắn cũng sợ tới mức nhất thời ngẩn ra, quên mất cả phản ứng.
Sau lưng Triệu Ngu đã hoàn toàn dán trên lồng ngực rắn chắc của Kỷ Tùy, rõ ràng cách mấy tầng vải dệt, cô lại như cũ vẫn có thể cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, giống như trống nổi, còn đang càng thêm nhanh hơn.
Cô thậm chí rất hoài nghi, người đàn ông đã sống 28 năm này, trước nay còn chưa từng tiếp xúc gần gũi với người phụ nữ nào như vậy.
Sự thật là, Kỷ Tùy đúng thật chưa từng.
Vừa nãy hướng dẫn cô bắn súng, động tác của hắn đều làm theo bản năng, giống như lúc trước trong bộ đội mang tân binh đi luyện bắn, có người làm sai hắn cũng sẽ mở miệng chỉ bảo, còn làm không đúng, hắn sẽ động tay giúp đỡ điều chỉnh.
Khi đó đều là một đám đực rựa ở bên nhau, căn bản là không có khả năng đi lo lắng xem liệu có quá gần hay không.
Nhưng giờ phút này, nhìn đến cần cổ thon dài của cô, vành tai xinh xắn và sườn mặt thanh tú, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, hắn mới ý thức được, cô là phụ nữ, là một người phụ nữ dáng người lả lướt xinh đẹp, mà động tác của hắn, rõ ràng cũng đã quá phận.
Lý trí nói cho hắn rằng nên nhanh chóng buông tay, nhưng thân thể lại không muốn rời đi, dường như… còn rất tham lam luyến tiếc loại cảm giác này, loại cảm giác mà toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều như tê dại, tuy không thể tả được thành lời nhưng lại vi diệu đến mức khiến lòng người phải say mê.
Nhưng mà cuối cùng, vẫn là lý trí chiếm thượng phong.
Kỷ Tùy đột nhiên buông tay cách cô ra xa, hơi mất tự nhiên nhìn bóng dáng cao gầy của cô, dùng vài giây mới ổn định lại được tim đập cùng và bụng dưới đã hơi xao động, hắn mở miệng nói: “Giống như bây giờ, tay nắm chặt hơn, nhắm chuẩn, sau đó dùng lực bóp cò súng.”
Triệu Ngu làm theo, lần này đã bắn trúng bia, nhưng mà chỉ đạt được đến vòng thứ hai.
Cô giống như không biết phải làm sao, lúc quay đầu lại cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: “Có phải… Tư thế còn có vấn đề hay không? Hay là do tôi không nhắm chuẩn?”
Kỷ Tùy gật đầu: “Trước khi nổ súng vai phải lại nâng lên, cô vừa rồi có thả lỏng một ít, cơ bắp đừng căng quá.”
Triệu Ngu đã thấy, không ngờ tai hắn đã lại ửng hồng lên.
Lại thử thêm vài lần, cuối cùng cô dần dần tìm được cảm giác, lần sau tiến bộ hơn so với lần trước, đến cuối cùng hầu như có thể bắn tới vòng thứ 7. Sau đó cô lại thay súng trường bắn hơi khác để thử, trình tự như cũ, từ lúc bắt đầu không quen, đến cuối cùng cũng càng ngày càng thuận lợi.
Kỷ Tùy hỏi: “Muốn thử với đạn thật không?”
Triệu Ngu gật đầu. Cô thật sự rất muốn phát tiết, khẳng định dùng đạn thật là tốt nhất, mà hiện tại, bất kể là bản thân cô, hay là nhân vật cô đang diễn trước mặt Kỷ Tùy, quả thật cũng đều cần phát tiết một trận.
Kỷ Tùy tìm nhân viên công tác mở cửa phòng bắn đạn thật cho bọn họ, lần này cho dù có Kỷ Tùy ở đây, nhân viên an ninh cũng không dám lười biếng, toàn bộ quá trình đều đứng ở một bên nhìn chằm chằm hành động của cả hai.
Đây không chỉ là lần đầu Triệu Ngu tiếp xúc với súng ống, mà còn là lần đầu tiên cô đụng vào súng có chứa đạn thật, cô mang theo thù hận tràn đầy, khoảnh khắc xoa lên nòng súng kia, tâm tình cũng chợt cảm thấy vi diệu.
Nhân viên an ninh ở một bên nói đùa: “Đem bia ngắm trở thành người mà cô hận nhất, nhắm chuẩn vào đích rồi nổ súng, chắc chắn sẽ trúng giữa hồng tâm.”
“Pằng” một tiếng, viên đạn xác thực bắn trúng hồng tâm, không chỉ có nhân viên an ninh kia bị chấn kinh, mà ngay cả Kỷ Tùy cũng có chút không ngờ tới.
Việc đổi súng đều yêu cầu quá trình thích ứng, cô lại là lính mới, nhưng đã có thể bắn trúng ngay hồng tâm sau lần đầu đổi súng, đây đã được xem như thành tích rất tốt.
Nhìn đốt ngón tay cô nắm khẩu súng đã trắng bệch, thân thể căng chặt, cắn chặt hàm răng, Kỷ Tùy do dự một chút, vẫn tiến lên vỗ vỗ vai cô như an ủi.
Hắn cho rằng cô đang xem bia ngắm như Tiết Tử Ngang, nhưng chỉ sợ hắn có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, lúc cô đang ngắm chuẩn tấm bia kia, thứ hiện lên trước mắt cô, lại chính là khuôn mặt của người hắn từng để trong lòng.
Thời gian kế tiếp, Triệu Ngu cũng không biết chính mình đã bắn bao nhiêu lần, hao phí bao nhiêu viên đạn, cô chỉ biết, đống lửa giận trong lòng cô quả thực đã dần dần được phát tiết hết ra ngoài.
Mà Kỷ Tùy bên cạnh cũng giống vậy, không biết mệt mỏi mà nhắm chuẩn, rồi bắn, có lẽ đây cũng là lý do mà hắn thích tới nơi này đi.
Kỷ Tùy là người đã sớm quen với súng ống, luyện bao lâu cũng không thành vấn đề, nhưng Triệu Ngu thì không giống, mới lần đầu học bắn súng đã tập luyện điên cuồng, chờ sau khi kết thúc, hai cánh tay đã đau đến không nâng nổi nữa.
Lúc hai người rời đi, anh trai ở quầy còn cười cười với Kỷ Tùy: “Tiền trong thẻ hội viên của cậu đã bị trừ hết, có muốn bổ sung bây giờ không?”
Kỷ Tùy lấy thẻ tín dụng đưa ra anh trai kia hỏi: “Nạp bao nhiêu? Coi bộ dạng của cậu chiều nay, chỉ sợ nạp nhiều vào mới tiêu đủ.”
Triệu Ngu giờ mới muộn màng nhận ra: “Chiều nay chúng ta tiêu nhiều tiền lắm sao?”
Anh trai cười nói: “Bắn súng thường thì tính giờ, đạn thật thì mới tính theo viên đạn, hai người đã tăng doanh thu cho chúng tôi rất nhiều đó”
Nhìn dáng vẻ của hắn như đã rất quen thuộc với Kỷ Tùy, trêu chọc cũng không hề cố kỵ: “Hôm trước em trai của cậu tới, thiếu chút nữa đã bắn hết đạn, có hai người các cậu là đại khách hàng, chúng tôi cũng không phải lo đóng cửa nữa.”
Triệu Ngu hỏi: “Hôm trước anh không tới cùng với em trai mình sao?”
Kỷ Tùy nói: “Mỗi lần cậu ta tới chỗ này đều như phát điên, tôi cũng không dám chơi cùng.”
“Có nói quá không vậy? Không phải anh nói tính tình cậu ấy rất tốt sao?”
Kỷ Tùy cười cười: “Trước đó cậu ấy đã trải qua một đoạn tình cảm không vui cho lắm, chịu quá nhiều kích thích, vẫn luôn phải trị liệu tâm lý, lúc bình thường thì tính tình rất tốt, nhưng đến thời điểm bùng nổ thì cũng hơi khủng bố.”
Triệu Ngu không khỏi giật mình.
Vì để tránh gặp gỡ với Trang Diệp, mấy năm nay cô vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của hắn, nhưng việc hắn phải tham gia trị liệu tâm lý, cô lại chẳng hề hay biết.