Truyện loli
Chương 100
Ở tuổi lên 9, con bé chưa thể hiểu được cảm xúc “ngọt – đắng” này. Nó chỉ cố gắng chịu đựng cơn đau xé bên trong bướm, và… hưởng thụ cảm giác nóng rực mà “sữa” của anh con trai vừa bơm vô đầy ngắc sâu tuốt bên trong. Trong một chuỗi những cảm giác vừa đau đớn vừa lạ lẫm mà nó mới qua, cảm giác bụng dưới đau rát bỗng được “tưới” lên một dòng “sữa tươi” nóng rực là cảm giác duy nhất mà nó từng quen thuộc, và có phần nghiện, vì đã được anh Hai làm như thế nhiều lần ở nhà trên, dưới bếp, trong buồng riêng của anh Hai, ngoài rẫy, và cả trong nhà người lạ như của hai anh Bi – Bo và chị Loan hồi sáng nay. Ít nhất trong sự xa lạ kèm đau đớn kia, có một cảm giác ngọt ngào mà nó từng biết. Con Yên như muốn đóng lại những giác quan bên ngoài như ắt tay mũi lưỡi, để chìm vào cảm nhận sức nóng đang “tan” ra bên trong bụng nó, cảm được cơn đau thốn trong cùng âm đạo nó cũng đang dịu dần xuống, chỗ vết rách nơi cửa mình cũng có vẻ không còn “bén ngót” như lúc nãy nữa, mà đã hạ xuống trong mức chịu đựng của nó. Trong nhận thức non nớt của nó, con bé không ngờ cái chất dịch trắng đục, và nhớt nhợt kia của con trai lại có tác dụng “kỳ diệu” đến như thế. Trước đây nó cứ nghĩ cái đó là “sữa con trai”, con trai khi ku bự lên rồi kích thích thì sẽ ra sữa, đúng như lời anh Hai nói với nó, cũng giống như con gái khi có bầu thì vú sẽ bự lên, rồi em bé mà bú thì sẽ chảy ra sữa vậy, mọi cái đều được anh Hai nói trở thành điều hết sức tự nhiên, và đều được con nhỏ chấp nhận hết vì nó rất thích và thần tượng anh Hai. Lúc này nó thấy hơi tiếc vì không có anh Hai ở đây, không phải để dỗ nó, mà vì anh Hai… nhiều sữa hơn anh “Phan Rang” này, lần nào anh Hai kê ku vô lỗ bướm rồi xịt “sữa” vô bên trong nó đều khiến cho bướm nó nóng rất rất lâu, cho tới khi trào ướt ra hết bên ngoài thì mới hết nóng. Bây giờ mà có anh Hai… con bé nhắm mắt lại, tưởng tượng cái âm đạo đang căng cứng của mình là đang được anh Hai bơm sữa, cũng thấy nóng như vậy, nghĩ tới đó nó chợt thấy… đỡ đau hơn nhiều.
Nhưng khóc vốn là… thế mạnh của nó, nên đỡ đau thì có, nhưng nó vẫn không chịu buông “thế mạnh” của mình ra, đặt biệt bị đau như vầy ai mà hổng tranh thủ khóc cho đã.
Thế là vừa khóc, cái mỏ nó vừa chu chu ra, đỏ hồng, nước mắt nước mũi lại chảy tèm lem khiến thằng nhóc dù đang há miệng ra thở như điên, cũng thấy cưng không chịu được, phải cúi xuống hôn một cái.
Không ngờ lần này con nhỏ không kháng cự, chẳng quay mặt đi như vừa nãy, mà lại há miệng ra hôn lại nó, vừa hôn vừa khóc rấm rứt.
Thằng nhóc không biết làm sao, đành vừa hôn vừa dỗ dành con nhỏ, hai tay cũng buông lỏng con nhỏ ra, vuốt ve khắp cơ thể nó.
Nhưng sau đó thằng nhóc lại ngạc nhiên ngớ người ra vài giây, khi nghe con nhỏ mếu máo nói…
– Ôm em đi anh. Ôm chặt em đi, huhu…
Dù vừa xuất tinh xong, vẫn còn “ngu” lắm, nhưng thằng ku cũng kịp hiểu con nhỏ muốn gì. Thế là nó lại choàng tay ôm siết lấy cơ thể mảnh mai của con bé, cảm nhận hai bàn tay nhỏ nhắn của con nhỏ cũng đang vuốt vuốt những chỗ bị cào rát da sau lưng mình. Trong đầu thằng nhóc chợt bật ra ý tưởng: “Con này đúng lạ! Nãy thì tìm cách giãy giụa cho cố, giờ lại kêu ôm chặt. Chắc bị mình ‘điểm huyệt’ rồi nên ghiền luôn đây mà, há há”
Vừa khoái trá, nó vừa nhúc nhích con ku vẫn còn cứng ngắc bên trong âm đạo con bé để thử “điểm huyệt” con nhỏ thêm lần nữa coi sao.
Ngay lập tức nó biết mình sai lầm, và phải nhăn mặt rên rỉ vì hai bàn tay con nhỏ đang ve vuốt sau lưng nó, bỗng đập bốp bốp, đập mạnh đến rát da, nhất là mấy chỗ bị móng tay con bé cào xước lúc nãy.
Hồi nãy tinh trùng xông não nên thằng ku hùng hục như con heo rừng, nhổm đít chiến tới bến, san bằng rất cà, kể cả… cái màng trinh cú con bé, nào có thèm để ý ba cái vụ xước da chảy máu “nhỏ lẻ” này. Bây giờ không việc gì, bị con nhỏ táng bép bép lên chỗ da bị xước, khiến nó phải nhăn mặt kêu lên đau đớn.
Gương mặt khổ sở của thằng nhóc lại khiến con Yên bật cười khúc khích, rồi bằng cái giọng còn chưa hết cơn nấc của mình, con nhỏ nói:
– Hic hic… Ai biểu anh làm đau người ta, đáng đời anh…
Nói xong con nhỏ nhìn bộ mặt đau khổ của thằng nhóc, nó lại không kìm được giơ tay lên kéo đầu thằng nhóc xuống, rồi khóa môi thằng nhỏ một cách nhiệt tình, nửa như “đền bù”, nửa như… “dỗ dành” “đứa bé trai dễ thương” này.
Anh Nhàn nhìn qua màn hình điện thoại đang quay mà phải bụm miệng lại vì xém bật cười, cũng thầm hãnh diện. Đây là bé An Yên đó, em gái anh đó! Dù còn bé nhưng cá tính mạnh của nó đã bộc lộ rõ ràng. Thậm chí lúc đang “bị thương nặng” ở chỗ hiểm, mà con nhỏ vẫn có thể chủ động, ra vẻ làm chị được với thằng nhóc cao to, bự hơn nó rất nhiều. Lúc này nhìn con bé không hề có vẻ gì mềm yếu như một “nạn nhân” gì hết. Trong mấy đứa con gái ở nhà, nó chỉ nhõng nhẽo khi ở với anh thôi, chứ khi với hai đứa em kia thì rất “chị Hai”, không phải đùa. Bây giờ màng trinh của con bé đã bị phá, anh Nhàn rất háo hức chờ cái tương lai có thể biến con bé thành chị Hai theo nghĩa đen thực sự đối với mấy đứa em còn lại. Nghĩ đến ngày mình có thể thực sự ở bên trong cơ thể nó, rồi dùng dòng sữa tươi tràn trề của mình tạo ra một bào thai trong cái tử cung be bé của nó, và hơn thế nữa… Chỉ nghĩ lướt đến đó thôi mà tay anh muốn run. May mà anh cầm cái gimbal, chứ cầm điện thoại trực tiếp chắc hình ảnh tới lúc này đã rung bần bật rồi.
Cách chỗ anh Nhàn ngồi thụp xuống còn chưa tới một mét, hai đứa con nít đang nằm dưới đất ôm nhau kia lại chẳng biết gì về một cameraman đang chăm chỉ quay phim từ đằng sau mông tụi nó quay lên. Thằng nhóc bị vỗ lưng cũng chỉ nhăn nhó một tí thôi, dân thể thao như nó có bị xước da hay chảy máu đi nữa thì ăn nhằm gì so với trật chân do va chạm với bạn khi chơi đá banh. Nên sau đó con nhỏ bỗng nổi bản năng làm mẹ lên, chủ động hôn, rồi vỗ về nó, thằng nhóc lại thấy ngạc nhiên, rồi mắc cười vì con nhỏ cứ làm như mình là một ku nhóc 5 tuổi vậy. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào, cũng hôn lại con bé đắm đuối như chưa từng hôn…
Tụi nó ôm siết nhau, hôn nhau cho tới lúc… con ku thằng nhóc lại cương cứng tới đau nhức.
Nó lại thử nhúc nhích mấy cái, nhưng con Yên đã siết chặt nó lại, nhăn nhó…
– Hic hic… Em đau quá hà, anh đừng quậy người ta nữa…
Giọng con nhỏ lúc này lại đổi tone qua nhõng nhẽo một cách “ngọt” như đường, khi lọt vào tai thằng nhóc lại khiến tim nó muốn tan chảy. Nhưng chảy đâu không chảy, lại chảy hết xuống… ku, càng làm nó nứng bừng bừng trở lại.
Thằng nhóc năng nỉ qua hơi thở gấp…
– Cho anh… lần nữa đi em!
Con Yên lắc đầu quầy quậy, nhăn mặt nói…
– Thôi đi anh, hic hic… em đau lắm…
Cái màn chàng năng nỉ – nàng từ chối này diễn đi diễn lại tới 4 – 5 lần, tới nỗi anh Nhàn đang quay lén tụi nó cũng sốt ruột, tự hỏi không rõ hai đứa nó có biết đang bị quay phim không, mà sao cứ diễn đi diễn lại mãi dù… không được mình yêu cầu gì hết.
Cuối cùng không nhịn được, anh hắng giọng khá to và nói…
– E hèm! Chiều tối rồi hai đứa, về thôi!
Vừa nói vừa giơ camera lên và vẫn không ngừng quay từ trên xuống.
Hai đứa nhóc nghe vậy thì giật bắn (cái cửa) mình.
Nãy giờ mãi xáp vô nhau tụi nó quên béng đi mất anh Nhàn luôn rồi, cứ như ông anh này chưa từng hiện hữu trên trái đất vậy. Ngay cả con Yên lúc bị bóc tem cũng không có nghĩ đến kêu cứu với anh Nhàn, chỉ nhớ tới anh Hai khi nhớ tới con ku… nhiều sữa của anh thôi. Câu nói đột ngột của anh đã kéo tụi nó trở về thực tại, khiến cho cả hai đều lúng túng, mắc cỡ không chịu nổi.
Trong hai đứa, thằng nhóc là đứa đầu tiên phản ứng. Đang nằm đè lên con bé, nó vội chống tay, nhổm đít rút ku ra thật nhanh, để lại một tiếng “ộp” khi con ku nó rút ra khỏi ống âm đạo bót thắt của con Yên, kéo theo một dây nhớt lòng thòng nơi đầu ku đỏ hỏn.
Con Yên vừa định khép chân ngồi dậy, thì anh Nhàn đã cản nó lại, đưa tay đè nhẹ lên bụng nó, nói…
– Từ từ đã Yên.
Xong anh cũng nói nhanh vói thằng nhóc đang lom khom lượm quần ở gần đó:
– Khoan mặc quần đã nhóc. Đứng kế bên đưa ku ra cho anh quay “nguyên nhân và kết quả” cái coi. Lưu làm kỷ niệm đời con gái cho nó.
Nói đoạn anh dí điện thoại vô cửa mình con em, vừa kịp lúc quay một dòng máu đỏ tươi hòa lẫn tinh dịch mới ọc ra khỏi cái lỗ màng trinh “rách te tua” của em gái. Lượng máu cũng không nhiều, nhưng cũng đủ nhiều để chảy ọc xuống, ướt đỏ lòm kẽ mông đít sâu hoắm của con bé, nhiễu xuống rồi thấm nhanh xuống cát, chỉ để lại vài giọt đỏ thẫm trên một lá cỏ nãy giờ bị tụi nó đè dập nát trên mặt cát.
Thằng nhóc vừa đứng lên, nghe anh Nhàn nói vậy thì đi tới quỳ gối xuống bên cạnh hạ thể con bé, ưỡn mu ra khoe con ku cứng ngắc đầy kiêu hãnh trước ống kính camera anh Nhàn. Nó còn cười toe toét, một tay chỉ vô ku mình, một tay chỉ vô cái bướm rách toang của bé Yên nằm cạnh, và nói nói trước máy quay…
Nguyên nhân đây, còn đây là kết quả. Há há… Toang một trăm phần trăm luôn. Khuyến mãi hai vạch sau vài tuần, khà khà…
Anh Nhàn vừa quay vừa lầm bầm…
– Khuyến cái con… ku! Nó mới chín tuổi mà em làm được hai vạch thì đẻ ra anh nuôi luôn. Hè hè…
Thằng nhóc nhướng mày lên phản đối:
– Không. Em sẽ kiện giành quyền nuôi con! Để anh nuôi nguy hiểm lắm. Mắc công con em mà là gái lại bị anh làm ra hai vạch mất.
– Chà chà. Cũng biết kiện giành quyền nuôi con hả bây? Con nít thời nay giỏi dữ!
– Chuyện hậu trường showbiz đó anh, em rành lắm, khà khà…
Vừa nói thằng nhóc vừa quay qua nhìn cái bướm con bé ỏe bên cạnh, bỗng nó kêu “Úi chà” một tiếng, rồi nhìn trừng trừng và nói…
– Trời ơi! Máu trinh! Bổ lắm đây! Nãy giờ chảy nhiều chưa anh Nhàn? Lo diễn em quên mất vụ này. Chảy xuống đất vậy phí lắm. Hic hic…
Con Yên thấy hai anh con trai lúc nãy nói gì đó cao siêu nó không hiểu nổi, giờ bỗng dưng lại nhìn lom lom vô hạ thể mình, nó đang rát lắm, nhưng cũng tò mò chống tay ngồi dậy, cúi đầu nhìn vô cái bướm “be bét” của mình lúc này. Vừa thấy máu chảy ra đỏ lòm khe bướm, nó hoảng hốt mếu máo…
– Ui cha… Hic hic… Chảy máu rồi kìa. Bắt đền anh đó, huhu…
Thằng nhóc nghe vậy nói ngay…
– Ừa. Để anh! I can fix it!
Bật ra câu tiếng Anh mà nó học được trong các phim hoạt hình, ngay trước máy quay, nó vục mặt vô giữa háng con bé mà bú chùn chụt, khiến con Yên nhăn mặt kêu…
– Èo! Ghê quá! Hic hic…
Anh Nhàn vẫn vững tay cầm máy, đổi một góc có view tốt nhất tới cái miệng đang gắn chặt cô bướm của con em, vừa nhìn vô máy quay vừa nói…
– Chắc nó nghĩ giống như đứt tay thì nút chỗ chảy máu là hết đó mà.
Con Yên cảm nhận cái lưỡi nóng hổi của thằng nhóc đang vét, nút dưới bướm nó, hơi rát nhưng không xé ruột như bị anh con trai đút ku vô hồi nãy. Nó bị sự tò mò lẫn ngạc nhiên làm cho quên luôn cảm nhận trong một lúc, rồi mở to mắt lên quay qua nhìn anh Nhàn đầy nghi ngờ:
– Cái chỗ… chỗ này làm vậy cũng hết hả anh Hai? Em thấy chỉ mút ngón tay bị đứt à. Không biết ai lại đi… mút bướm bị chảy máu hết.
Vẫn không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, anh Nhàn nói tỉnh bơ:
– Hết chứ sao không. Có nước bọt vô là chút xíu nó ngừng chảy máu à. Cứ để đó coi! Còn tụi nó có mút bướm hay không cũng có khai ra đâu mà em biết.
Con Yên đang định hỏi tiếp thì bỗng nhăn mặt, có lẽ đầu lưỡi thằng nhóc vừa rà qua vết rách màng trinh còn mới toanh của nó, con bé kêu lên…
– Hic hic… Ui cha… em rát quá anh Hai!
Anh Nhàn lầm bầm sau máy quay…
– Anh có làm gì đâu mà kêu anh. Phải kêu thằng ku đó chứ!
Nhưng lầm bầm vậy thôi, anh vẫn thò một tay ra trước phát một cái vô cái mông cuồn cuộn của thằng nhóc, rồi nói…
– Tránh vết rách nha nhóc, em nó rát kìa!
Thằng nhóc vẫn không rời miệng khỏi cái bướm con nhỏ, kêu lên “Ư Ư” như cho biết nó đã hiểu. Tư thế ngồi xổm banh háng và cắm đầu vô háng con bé của nó khiến cho hai dái lòng thòng, con ku cương cứng gục gặc, ngúc ngắc rất mắc cười trong mắt anh Nhàn, lại rất… kích thích trong mắt con Yên.
Con nhỏ không nhịn được vươn người thò tay xuống, cố với cho bằng được con ku đỏ hỏn “dễ thương” đó.
Anh Nhàn phì cười nói…
– Chà. Cực khổ dữ vậy bé.
Con Yên mắc cỡ, rụt tay lại, xong nó liếc qua anh Hai, rồi nổi tính trẻ con, thò tay sờ thử trước quần anh Nhàn.
Vừa chạm vô, nó ồ lên một tiếng, rồi cười khúc khích…
Anh Hai cũng cứng ngắc nè, hí hí… Chắc sữa anh Hai nhiều hơn của anh Phan Rang luôn.
Anh Nhàn dùng giọng như anh lớn đang dạy em nhỏ:
– Chuyện nhà mình về đóng cửa dạy nhau nha bé. Sữa của anh thì thằng nhóc sao có cửa mà so. Há há…
Nghe tới đây, thằng nhóc cũng ngóc đầu dậy, miệng còn ướt mem, một bên mép có dính tí máu y như ma cà rồng trong Twighlight, nó còn thèm thuồng thè lưỡi ra liếm mép một cách biến thái, rồi cười nhe răng với con bé…
Anh sao so được với “bò sữa Long Thành” khủng long như anh Nhàn được, há há…
Con Yên trố mắt ngạc nhiên:
– Ủa ủa? Anh cũng biết nhũ danh đó của anh Hai em á?
– Há há… Thì anh kể em sáng giờ đó, tụi anh quen nhau hết rồi mà em. Đi du lịch gặp nhau mấy lần nên biết chứ.
Nói tới đây, chợt nó nhận ra cái gì, quay qua chỉ anh Nhàn đang tắt điện thoại mà ôm bụng cười hô hố…
– Haha… “nhũ danh” hả? “Nhũ danh” của anh Nhàn!!! Khà khà…
Con Yên cười khúc khích nói…
– Hí hí… thì sữa gắn liền với vú mà, nên gọi là nhũ danh đúng rồi còn gì, hí hí… Mà nãy giờ anh Hai quay tụi em lâu chưa?
Anh Nhàn đưa điện thoại lên canh góc, rồi chụp cho con em cùng thằng nhóc mấy tấm, lấy phông nền là đồng cỏ lau bạt ngàn, phía xa là ranh giới cao ốc của trung tâm thành phố.
Chụp xong anh trả lời…
– Quay hết, từ đầu tới cuối luôn.
Thằng nhóc cười nhăn răng, nói…
– Khà khà, này gọi là quay lén đây đúng không anh?
Anh Nhàn cười khì khì nói…
– Đúng rồi ku. Tựa clip này dự là: ‘Cặp học sinh phang nhau tơi bời bên cạnh miệng cống’. Há há…
– Trời ơi, tựa này nghe ghê quá anh Hai!
– Đúng đó anh ‘Hai’. Ghê vãi luôn. Đặt tựa khác cho dễ nghe đi anh ‘Hai’.
– E hèm. Kêu anh là ‘anh Hai’ luôn rồi hả nhóc? Khà khà…
– Kêu chứ. Vợ em kêu như nào em kêu như vậy mới hợp, hí hí…
– Ờ ờ. Nghe được đó. Vợ nữa mới chịu heng. Nó mới 9 tuổi đó!
– Kệ, anh em mình… hiểu nhau quá rồi còn gì, tuổi tác… đâu quan trọng đâu anh!
Vừa nói thằng nhóc vừa đá lông nheo đầy lộ liễu với anh Nhàn, khiến con Yên nhìn chằm chằm hai anh con trai, vừa mắc cỡ khi nghe mình bị gọi là “vợ”, vừa thấy lạ lẫm lẫn… thích thú không thể tả. Cảm xúc con nhỏ lẫn lộn nhau hết, chính nó cũng không biết là cái gì, vì cái gì cũng quá mới đối với nó. Dù chả hiểu, nhưng con bé cũng hùa theo hai anh bằng gương mặt cười cố nặn ra cho “hòa đồng”.
Anh Nhàn đang nói với thằng nhóc, quay lại nhìn con em, thấy biểu cảm của nó rất con nít, rất mắc cười, nhưng anh cũng kịp nhịn, không để run tay mà bấm điện thoại chụp khoảnh khắc nụ cười này của con bé. Ánh nắng chiều vàng rực, xiên xiên trên hiểu cảm ngô nghê của con bé, khiến cho loạt tấm ảnh này trở nên rất “art”, ít nhất đối với anh là như thế.
Sau khi chụp hai đứa con nít nuy 100% thêm hàng chục tấm ở chỗ bãi cỏ lau và ống cống này, cho tụi nó tạo dáng đủ kiểu, kể cả trong quá trình tạo dáng con nhỏ nhiều lần nhăn mặt, bụm lấy bướm vì đau, rồi thằng nhóc cuống quýt xoay quanh vỗ về con bé, thậm chí quỳ xuống hôn lên mu con bé cứ như thể làm vậy con nhỏ sẽ bớt đau… những khoảnh khắc đó anh Nhàn đều chụp lại hết, không bỏ sót.
Cả đám mải mê với nghệ thuật, với nhục dục cho tới khi tia nắng cuối cùng đang lay lắt phía sau dãy cao ốc nơi chân trời, anh Nhàn mới kêu lên…
– Mặc đồ vô đi về thôi mấy đứa.