Truyện loli
Chương 104
Tối hôm đó, sau bữa cơm nấu bằng củi có sự phụ giúp của cả đám trai lẫn gái, chén bát được dọn xuống sàn nước phía sau để rửa ráy.
Rửa xong, đám Bi – Bo nhân tiện múc nước tắm luôn.
Con Loan vì mang bầu nên được “đặc cách” tắm một xô nước nóng mà lúc nãy khi nấu ăn xong, anh Đen đã bắc lên bếp một cái nồi nước to, tận dụng than còn hồng để cho sôi bùng lên, trong khi mọi người vô nhà ăn tối.
Sau khi tụi nó đã sạch sẽ, thay đồ sạch ra, cả đám kéo lên ngồi trên bộ phản gỗ và cả quanh bàn tròn giữa nhà chờ “tiêu cơm”, có cả ba anh Đen và hai thằng Tú, Hoan.
Lúc này nhóm khách phương xa trừ con Yên, còn lại đều đã “quen thuộc” với mấy người ở nhà này rồi. Sau cả tiếng “bắt nhịp” với nhau, thì những ngại ngùng còn sót lại từ hơn nửa năm không gặp cuối cùng đã tan biến hết.
Con Loan thỉnh thoảng lại nhìn hai thằng Tú, Hoan, và nhất là ba anh Đen với ánh mắt lúng liếng như có nước. Miệng nó thường trực nụ cười thỏa mãn. Làn da thì như ướt nhẹ, bóng loáng.
Biểu hiện lộ liễu của con nhỏ khiến anh Nhàn cũng phải thầm than trong lòng, không biết 3 cha con nhà anh Đen dùng… tư thế gì mà con bé rõ ràng là thỏa mãn tới mức đó. Hai nhóm chưa từng “giao lưu” với nhau lần nào nên anh rất tò mò về “tay nghề” của ba anh Đen. Nghe nói hồi xưa bác cũng là dân chơi thứ dữ, thiếu gia gì gì đó dưới Sài Gòn, chứ không phải gốc rừng rú, sinh ra ở đây như mấy thằng con của bác.
Nhìn qua hai con nhỏ sinh đôi. Tụi nó cũng vui vẻ thỏa mãn lắm, vì hồi sáng 4 thằng đực rựa gangbang từng đứa một ngoài vườn cũng làm hết bài cho từng đứa lên đỉnh luôn. Cứ xong nhỏ chị một tour là cho nó chạy đi giữ em bé, đổi nhỏ em ra, 4 thằng lại cùng nhau tác chiến. Cảm giác chơi lol lạ nó phê thôi rồi, nhất là anh Nhàn được quất thẳng cây, sướng chịu không nổi.
Hai thằng Hoan và Tú em anh Đen cũng không rời mắt khỏi con Loan, nhất là cái bụng chửa vượt mặt của con nhỏ. Thời gian tụi nó và ba anh Đen cùng con nhỏ cũng không hề ít hơn 4 thằng Bi – Bo, anh Nhàn và anh Đen quầng nhau với hai con bé sinh đôi. Ánh mắt tụi nó nhìn con Loan không giấu vẻ thèm thuồng pha lẫn sự thỏa mãn, đúng cái câu no bụng đói con mắt vậy.
Mỗi nhóm đều mang tâm tư riêng, nhưng ít ra đã “hòa hợp” lại thành một, nên không khí trong nhà tối nay đã đỡ “khách sáo” hơn hồi sáng rất nhiều.
Ba anh Đen nói:
– May mà lần này mấy đứa lên đây gặp đúng lúc kiểm lâm đang có đợt truy quét, mấy cha con bác mới ở nhà. Nhân tiện cũng canh cho con Năm nó đẻ nữa.
– À. Thì ra! Hèn gì con tính hỏi sao bác không đi rừng.
Anh Nhàn gật gù nói theo. Xong như nhớ ra cái gì đó, anh hỏi:
– Vậy gỗ mình đang cưa để đâu hết rồi bác? Bỏ đó họ tịch thu luôn thì sao?
– Hông âu! Bỏ là mất đó con. Mang đi giấu hết. Trừ thợ rừng giống mình mới tìm ra, chứ a – ma – tơ đi du lịch băng rừng như tụi con thì tìm không đời nào ra.
– Dạ. Công mình cưa cũng cực ha bác.
– Cực khổ lắm chớ. Phải tìm cái cây đúng loại gỗ bán được, tìm xong phải đủ tuổi mới cưa. Gỗ mà, không như gái tơ mới cỡ này đã ‘ăn’ được hết đâu. Khà khà…
Cả đám nghe vậy lại cười hô hố. Mấy đứa con gái chỉ có con Yên là mắc cỡ, còn lại tụi kia quen rồi nên không có mắc cỡ gì.
Tám tới đây thì chủ đề gỗ tự dưng đổi qua gái gú rất tự nhiên.
Cả đám tự động gom hết lại quanh cái phản gỗ chỗ ba anh Đen ngồi. Đứa nào không tìm được chỗ thì kéo ghế lại ngồi sát bên để nghe.
Con Loan bầu nên được ưu tiên ngồi trên phản bên trái ba anh Đen, bên phải là con bé Năm mới sinh, đang bế con cho con bú.
Anh Nhàn có thắc mắc, đang tính hỏi thì thằng Bo chắc cũng tâm tư, nó đã vọt miệng hỏi trước…
– Cái vụ chơi con gái non này hồi xưa có bị cấm không bác?
– Cấm à. Nhưng nếu nó không đồng ý thì mới cấm. Chứ bạn ăn chơi của bác người Mỹ nói tụi châu Âu lúc đó vẫn cho phép, bên Đức còn ra tạp chí in công khai luôn, quay video trắng đen nữa.
– Trời ơi. Ghê vậy.
– Mình sanh không đúng thời rồi Bi ơi!
– Tao cũng nghĩ vậy. Hic.
Ba anh Đen cười cười nói:
– Nhưng Việt Nam mình dù sao cũng nước Á Đông, không lộ liễu giống vậy được. Phải kín đáo hơn.
– Bác kể cho tụi con nghe kinh nghiệm ăn chơi thời xưa đi bác. Con đoán chắc hồi trai trẻ bác cũng lừng lẫy một thời quá.
Thằng Bi hâm mộ nói.
Ba anh Đen cười khà khà nói:
– Ăn chơi thì hồi đó không có máy tính, điện thoại như giờ, không có quay phim của mình gửi cho bạn gái, bạn trai lung tung đâu. Nhưng mà có nhiều cái độc lắm mà giờ hiện đại vẫn không bì được.
– Là cái gì vậy bác? Ma túy?
– Ma túy bậy bạ bác không nói, hồi đó sao bằng bây giờ. Chỉ nói ăn chơi gái gú thôi. Xưa có những chuyện mà giờ không ai dám làm.
– Là gì vậy bác?
Thằng Bi sáng mắt lên. Nó thấy cái gì lạ thì khoái lắm.
Ba anh Đen nói…
– Thí dụ như trong khu Chợ Lớn, mấy ông ba Tàu phát minh, hoặc là lấy từ Hongkong về cái gói combo “Nhất dạ đế vương”.
– Wow. Nghe là thấy phê rồi. Chắc cho some với cả chục cung phi như hồi xưa? Hí hí…
– Cái đó thường thôi, ai cũng nghĩ tới, rồi thậm chí hẹn nhau tự làm thì nó đâu có bán được combo. Nó làm độc hơn nhiều.
– Wow. Độc tới cỡ nào bác?
– À à… Để bác nhớ coi… Người mua combo đó được trải qua một ngày được tắm xông hơi, massage, rồi ăn uống đúng kiểu cung đình, một bàn các món ngon luôn. Xong tối đó được một em thật đẹp phục vụ, mà kiểu như bây giờ gọi là… glory hole đó.
– Èo. Bác cũng biết danh từ đó luôn?!
– Thằng cha mày! Tao biết chứ sao không. Haha…
– Rồi sao nữa bác?
– À. Lúc đó con girl đó nó đứng sau tấm kính trong suốt, không mặc đồ, mà chỉ thấy từ ngực trở lên, còn bên dưới là bức vách kín không nhìn được gì, chừa cái lỗ cho ông khách đút vô.
– Này giống video con coi trên mạng.
– Ờ. Nghe mới đầu thì giống ha. Nhưng nó độc ở chỗ là làm cho ông khách đó một lần không quên được. Chơi xong về chết mê chết mệt, tự đi khoe rồi quảng cáo dùm chỗ đó luôn.
– Wow. Có gì mà độc hả bác?
– Cô gái đó thực ra không để cho thằng đó chơi, mà cho nó chơi… con vịt xiêm.
– Sặc! Ghê quá! Mà… cũng đã ha!
– Anh Bi nha. Ghê quá!
Con Loan nhăn mặt khi thấy thằng anh nó đang hớn hở, còn thèm thuồng nữa.
– He he… Anh tưởng tượng thôi mà.
– Anh… mà làm thiệt thì đừng có đụng vô em nữa.
– Ờ. Anh chỉ tưởng tượng thôi, hihi… Bác kể tiếp đi bác. Đang hot.
Con Loan bó tay lắc đầu nhìn thằng Bi.
Thằng Bo nhìn thằng anh cũng thầm nói thua rồi.
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truyen-loli/
Anh Nhàn chỉ cười cười không nói gì.
Ba anh Đen kể tiếp…
– Cái cô gái đó cầm con vịt đã nhổ lông quanh hậu môn, mà chân, cánh bị trói quặt ra sau, mỏ cũng dán băng keo, nói chung là như cái sex toy sống vậy đó. Mà vịt đó cũng bị bỏ đói một ngày, chỉ cho uống nước thôi, cho thải hết chất thải ra ngoài, để chỗ đó nó sạch. Lúc ông kia đưa ku qua cái lỗ, cứ tưởng là vô lol cô gái, ai ngờ là đang chơi con vịt mái đẻ. Mà gia cầm thì tụi con biết rồi, thân nhiệt mấy con đó tầm 42 – 43 độ lận, không phải 37 như con người, nên đút vô vừa khít vừa rất nóng nữa, nên mấy ông đứng bên kia tấm vách thò ku qua cứ tấm tắc con nhỏ bót quá, phê quá, chơi quá đã.
– Chà chà! Đúng là trò lừa thời đại!
– Haha. Đúng đó. Mà tụi con cod biết, đỉnh điểm là gì không?
– Là gì bác? Rút con vịt ra cho một… thằng lén tới đưa lỗ nhị cho chơi?
– Ặk. Ghê quá Bi!
– Tao tưởng tượng mà. Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Nhà khà. Tiếp đi bác. Con nóng hết người rồi nè.
– Khà khà. Không có vụ dầu Cái Lân tài trợ nha.
– Trời ơi! Con nể bác ghê luôn. Bác ở trong… rừng suốt mà sao update dữ vậy. Biết vụ Cái Lân tài trợ luôn. Hihi…
– Trong rừng chứ lâu lâu ra ngoài vẫn có sóng 4G mà con. Haha…
– Dạ. Rồi cuối cùng thì sao vậy bác? Không có gay thì có đổi cô khác cho chơi thiệt không?
– Không. Vẫn cô đó, vẫn cầm con vịt đó từ đầu tới cuối thôi. Nhưng tới lúc ông khách lên đỉnh, vừa mới ra thì cô gái đó âm thầm vặn cổ con vịt cho chết.
– Ặk. Quá ghê!
– Quá ớn hàng! Ngược đãi động vật!
Hai thằng Bi – Bo nghe tới đây đều nhăn mặt kêu lên.
Mặt con Loan thì đã tối sầm lại luôn.
Anh Nhàn cũng thầm lắc đầu cảm thấy bất nhẫn.
Ba anh Đen cứ thoải mái kể tiếp như không cks chuyện gì:
– Biết tại sao cô gái đó làm vậy không?
Thằng Bo lắc đầu.
Thằng Bi nói:
– Để… an toàn hả bác? Một con chỉ phục vụ một khách? Không dùng lại?
– Không phải. Mà khi con vịt bị vặn cổ, trong lúc giãy chết thì bên trong nó co giật, siết ku dữ lắm, khiến ông khách đang ra càng lên đỉnh mạnh hơn rất nhiều.
– Wow!
– Thử tưởng tượng chơi mà thấy vừa bót, vừa nóng rực đã phê lắm rồi, lúc lên đỉnh lại được thêm cái màn siết cứng, co giật con ku nữa, thì khác gì đế vương. Nên ai đi về cũng nhớ hoài cái màn ‘trùm cuối’ đó. Chứ trong ngày được phục vụ ăn uống, mát xa, nhậu nhẹt gì thì vẫn không đủ để họ bỏ ra một đống tiền đâu.
– Hic hic… Dã man. Nhưng nghĩ thôi cũng… hơ hơ… em nhìn anh chi vậy?! Anh chỉ phát biểu cảm tưởng thôi nha Loan. Hông có định làm thiệt à.
Thằng Bi rối rít xua tay phân bua với con Loan. Thấy con nhỏ nhìn nó “nguy hiểm” như vậy nó cũng hơi chột dạ.
Anh Nhàn ngẫm nghĩ, xong vừa thấy ghê, nhưng cũng thầm phục người xưa nghĩ ra được vụ đó. Anh nói:
– Nói ra ghê, nhưng chắc cũng phê lắm ha bác.
– Anh Nhànnnnn!
Con Loan lại réo tên khiến anh Nhàn cười hà hà.
Con Yên chỉ nhìn nhìn anh Hai nó mà không nói gì. Cũng không biết con bé nghĩ gì, vì nó là thành viên mới toanh so với mọi người ở đây nên phần lớn thời gian vẫn im lặng, đỏ mặt khi nghe chuyện… người lớn được thảo luận công khai như vầy. Nó chỉ ước được chạy đi đâu đó để trốn, mà giờ mọi người ngồi quây quanh đây hết, nó biết đi đâu. Trong nhà trong thì hơi tối, nó… sợ ma. Ngoài sân càng tối hơn, khỏi cần nghĩ tới. Lúng túng, mắc cỡ, hơi sợ khi nghe mấy chuyện thâm cung bí sử, có cả kinh dị như chuyện con vịt kia, nhưng nó đành im lặng nghe tiếp chứ không biết làm gì khác.
Ba anh Đen nhìn một vòng mấy đứa nhỏ ngồi quanh đó, rồi gật gù nói tiếp:
– Ừ. Chỉ thời đó họ mới dám làm, chứ giờ quyền động vật gì gì đó, không ai làm nữa.
– Rồi con vịt đó… sau đó làm gì hả bác?
Thằng Bi ngập ngừng hỏi.
Thằng Bo chen vô:
– Thì bỏ đi chứ làm gì. Vậy cũng hỏi. Nó được dùng như cái sextoy thôi mà. Chết rồi thì bỏ đi.
– Thực ra… người ta không bỏ đi. Ai xài con vịt nào xong thì được nhà hàng làm món hầm bồi bổ cho người đó luôn.
– Sặc! Dã man hết mức. Vừa mới… ân ái xong đã cho con người ta lên dĩa.
Tới mức này thằng Bi dù có cách suy nghĩ “khác thường” cũng thấy rùng mình. Đang nói mà nó bỗng cảm giác khác lạ, xoay mặt qua thì thấy con Loan đang nhìn mình chằm chằm, như đang canh me nó có biểu hiện gì “trái đạo đức” hay không. Thằng ku cười khổ, nhún vai, xòe hai tay ra vẻ “Anh có nói gì đâu!!!”
Ba anh Đen thì già dặn rồi, nên không quan tâm những sự xúc động nhất thời của đám trẻ, bác thoải mái nói:
– Thời đó mà, chiến tranh còn kinh dị hơn nữa, nên lúc đó không ai thấy gì ghê hết. Nhưng cái chính là nhà hàng tuyệt đối không nói ra cho thực khách biết đâu, không ai biết hết. Chơi xong cực kỳ thỏa mãn, người khách cứ tưởng được hưởng cô gái, ai ngờ là hưởng con vịt, mà sau đó được hầm rồi dọn lên bàn cho anh ta ăn bồi bổ.
– Hic hic…
Tới đây cả đám đều trầm xuống, như đang cần thời gian để “thấm” cái sự dã man của giới ăn chơi thời chiến.
Xong thằng Bi hỏi:
– Vậy bác thử bao giờ chưa?
Câu này là câu cả đám còn lại đều muốn hỏi mà không ai dám, vì nãy giờ tụi nó đã lỡ tỏ ra không thích cái cách chơi này rồi. Nhưng thằng Bi đã vọt miệng trước nên đứa nào cũng mở to mắt nhìn ba anh Đen, đợi câu trả lời.
Ba anh Đen lắc đầu nói:
– Chưa. Bác không thử!
Không chỉ thằng Bi, mà cả đám còn lại cũng ngạc nhiên. Thằng Bi hỏi tiếp…
– Ủa? Sao vậy bác? Con nghe nói bác là dân chơi thứ thiệt mà. Hay là… combo đó mắc tiền quá?
– Tiền lúc đó với bác không phải vấn đề. Hồi đó bác là dân chơi có tiếng ở Sài Gòn mà, sao thiếu tiền được. Cũng vì vậy cho nên bác có quen con nhỏ hot girl ‘trùm cuối’ của nhà hàng, con nhỏ đứng sau tấm vách đó á.
– À. Cô gái cầm con vịt!
– Đúng rồi! Chính nàng! Bác cua lâu lắm mới được, nhưng rất đáng công. Lúc đã thân rồi nó mới nói cho bác biết mọi thứ, rồi bắt bác hứa là không được tiết lộ.
– Sao vậy bác?
– Nhà hàng đó có giang hồ đứng sau lưng điều hành luôn, mình nhiều chuyện rồi đập bể nồi cơm người ta là con nhỏ bị xử ngay, mình cũng bị xử ngay.
– À à. Hèn chi. Mà mấy chốn ăn chơi con nghĩ đều do xã hội đen mở ra hết, chứ dễ gì người bình thường làm được.
– Đúng vậy. Nên nghe nó bắt bác hứa bác đồng ý với nó luôn. Rồi khi đã biết mánh lới của họ thì bác blacklist chỗ đó ra luôn. Nam nhi chi chí như bác, thà chơi gái chứ không chơi vịt.
– Haha… Đúng! Đúng! Con đồng ý với bác. Dù vịt có nóng ghê gớm, có co giật gì cũng không bằng con gái hết. Hihi.
Vừa nói thằng Bi vừa quay quay nhìn con Loan, như đang cố tình nói câu đó cho con nhỏ nghe vậy.
Nhưng nó càng nói thì càng có hiệu quả ngược, vì con Loan lúc này giữa hai chân mày đã nhăn lại rồi. Con nhỏ rất yêu động vật, khuất mắt thì thôi, chứ đằng này nghe động vật bị ngược đãi thấy ghê mà anh Bi còn cười nói hào hứng nữa làm nó rất không thích.
Ba anh Đen nói tiếp:
– Vịt mái đẻ một lứa thì dồi trường mới rộng, mới cho người chơi được. Rồi lúc mần thịt, đầu bếp lấy nguyên cái dồi trường đó ra, cột kín đầu bên ngoài lại, để giữ nguyên tinh khí người đàn ông xuất ra lúc nãy trong đó đem đi hầm luôn cho bổ. Con bồ bác kể lại là nhiều ông không biết, lúc ăn còn khen ngon, nói “ngọt nước” quá.
– Sặc. Này thời nay gọi là food – cum nè bác, mấy cái đó cũng hay lắm, con coi hoài trên… Ơ ơ… Anh chỉ coi trên mạng thôi mà em. Đâu có làm thiệt bao giờ. Hơ hơ…
Thằng Bi đang hăng say, lỡ miệng nói với ba anh Đen nhiều “góc tối” của nó xong, bỗng chột dạ, quay qua nhìn con Loan, thì thấy y như rằng con em đang “chiếu tướng” mình. Thằng nhóc tội nghiệp vội lắp bắp giải thích với con nhỏ một tràng.
Cả đám kia lại có một trận cười khúc khích.
Xong anh Nhàn nói:
– Còn vụ đẻ thì sao bác? Xưa bác cho đẻ mấy lần mà giờ bác rành không thua bà mụ luôn? Rồi bác còn đỡ đẻ mát tay nữa chứ. Haha…
– Vợ đầu bác đẻ thì bác không có coi. Má bác đưa nó vô Từ Dũ mấy bữa rồi về có cả trâu lẫn nghé. Còn mấy con ghệ khác mà cấn bầu rồi về quê âm thầm đẻ thì bác cũng không biết luôn, sao biết được?! Bác chỉ nhớ đứa đầu tiên bác coi đẻ trực tiếp thì khá nhỏ tuổi.
– Cỡ bé Loan không bác?
– Không. Lớn hơn, nhưng tính ra vẫn còn nhỏ tuổi à. Để bác nhớ lại coi…
Sau chừng nửa phút chìm vào hồi ức, lục lọi những kỷ niệm xưa cũ, ba anh Đen bắt đầu kể. Chất giọng bác rất trầm, đầy nam tính, và cả dấu ấn thời gian nữa.
– Hồi còn trẻ lắm bác ăn chơi nhiều, mà có một lần bị con nhỏ học đệ tứ, tức là lớp 9 theo bây giờ á, nó dụ. Nó là em gái thằng bạn. Lần đó đi vũ trường uống nhiều quá bị xỉn quắc cần câu, thằng bạn kêu taxi chở về nhà nó chứ không chở về nhà bác.
– Chắc bác dụ người ta quá chứ ai dụ nổi bác.
Thằng Bi lầm bầm.
Dù nó nói nhỏ, nhưng cũng đủ cho cả đám đang quây quanh bộ phản gỗ nghe được. Cả đám còn lại cười khúc khích, khiến ba anh Đen đang kể ngon trớn phải dừng lại cười, mắng:
– Thằng cha mày! Giả ngây thơ chút xíu có chết thằng Tây nào đâu hè!
Thằng Bi mở to mắt lên, ngây thơ vô số tội, kêu lên:
– Trời ơi! Tội bác ghê. Chị nào ác dữ vậy trời, thấy bác còn nhỏ xíu xiu xiuuu như vầy mà cũng nỡ đi dụ nữa. Con nghe mà tứk dùm bác đó!
Vừa nói nó vừa như vô tình… cố ý giơ ngón tay út lên, mặt thì ra vẻ hận không thể đứng lên đòi lại công bằng cho ba anh Đen.
Tới lúc này ngay cả ba anh Đen cũng không nhịn được mà cười rộ lên cùng với tụi nhỏ. Xong ba anh Đen nhìn nhìn thằng nhóc một cách đầy ý tứ, tay trái chụp vô cổ tay phải mình kêu “bộp” một tiếng, rồi vừa xoay xoay cổ tay phải vừa nói:
– Hai tấc mấy nha con. Hổng có xíu xiu xiuuuuu đâu à. Đừng ngộ nhận nha con! Hehe…
Bác kéo dài chữ “xíu xiu” khiến đám con trai cười thêm một trận.
Đám con gái thì chỉ có mấy đứa như con Loan, hoặc hai đứa con gái sinh đôi em anh Nhàn là mắt sáng rỡ nhìn nhìn hạ bộ ba anh Đen, rồi bụm miệng cười khúc khích.
Con Yên thì mặt đã đỏ tới mang tai rồi, nó không dám nhìn hạ bộ của bác chủ nhà một cách trắng trợn như đám kia, mà chỉ dám len lén liếc nhìn cái chỗ đang cộm ra một cây bự ngay trước cái quần xà lỏn của bác. Trong lòng nó hưu với vượn đã chạy nhảy lung tung lên hết rồi. Nó còn thầm so sánh không biết… chỗ đó của ba anh Đen có bự như của anh Hai không. Càng nghĩ nó càng xấu hổ, nhưng cũng thấy phấn khích lắm.
Mặc cho cả đám cười đùa, con bé thiểu năng vẫn ôm con cho bú, cười ngây ngô hùa theo mọi người, gương mặt ngơ ngác như con nít mẫu giáo nghe chuyện người lớn.
Ba anh Đen quay sang thò tay sờ sờ cái vú còn lại của con bé, mân mê đầu ti của con nhỏ một chút, rồi kể tiếp:
– Lúc đó mình đã có vợ rồi, con nhỏ đó nó lại yêu thầm mình từ lâu mà không nói, nên ai biết đâu.
– Biết chắc bác cũng không cho nó cơ hội dụ mình đâu ha bác.
– Đúng rồi! Biết rồi sao nó dụ được nổi bác!
– Dạ. Bác chỉ đi dụ người ta thôi.
– Haha. Cái thằng khỉ! Chỉ dược cái nói đúng.
– Con mà bác. Hí hí…
– Để kể tiếp cho nghe nè! Bữa đó về tới nhà, thằng bạn nó ngấm rượu, tới lúc đó nó lăn đùng ra sofa ngủ luôn, sáng dậy bác thấy giày nó còn chưa cởi ra nữa. Còn bác thì được con em chăm sóc tận tình, còn đưa lên giường, bỏ thằng anh nó nằm chèo queo trên bộ sofa luôn.
Thằng Bo kêu lên…
– Trời ơi! Người ta đưa bác lên giường luôn! Thời đó sao mà ngược với thời nay vậy trời! Giờ mình muốn quay lại thời xưa để sống quá, há há…
Ba anh Đen cười khà khà, nói:
– Ờ. Lần đầu tiên và cũng lần duy nhất bác để cho gái đưa mình lên giường đó. Sau này bác vùng lên chứ con, đâu có chịu mang tiếng nam nhi được.
– Rồi ở trên giường bác… vùng lên đè người ta xuống thiệt luôn hả bác?
Đám nhỏ lại cười “phụt” một tiếng.
Anh Nhàn khổ sở đưa tay vuốt nước miếng con Loan vừa phụt vào mắt, rồi cười khổ chùi tay vào quần.
Ba anh Đen nhướng mày hãnh diện nói:
– Chớ sao con! Lên tới nơi bác tỉnh lại được chút xíu. Nhận ra nó là em gái thằng bạn chứ ai, còn nhỏ lắm, nhưng mà cũng… đẻ được rồi…
Ba anh Đen dừng lại vài giây nghe đám nhỏ cười phun nước miếng thêm một trận, xong cười khà khà nói tiếp:
– Lúc đó nó tưởng bác chưa tỉnh rượu, tuôn một tràng em yêu anh lắm, từ năm đệ nhất, tức là tương đương năm lớp 6 bây giờ á.
– Trời ơi! Yêu sớm dữ!
– Ừ. Mấy đứa nói đúng á. Thời đó yêu sớm cũng không thua bây giờ đâu. Xong bác thấy nó cứ đưa, đưa miết, nên bác đẩy luôn. Sau đó nó có bầu.
– Haha… Máu quá không thèm hỏi bố cháu là ai luôn hả bác? À không. Không hỏi bé bao nhiêu tuổi chứ.
Thằng Bi chen vô khiến cả đám cười rộ, còn thằng Tú em anh Đen lại vỗ đùi cái đét một phát, nói:
– Chí lý. Đưa mình hoài thì mình đẩy luôn. Haha…
Ba anh Đen cười khà khà, gật gù kể tiếp:
– Hồi con nhỏ đệ tứ đó có bầu, tức là lớp 9 á. Thôi để bác nói lớp 9 cho tụi con dễ hiểu.
Hết thằng Hoan, rồi cặp song sinh em anh Đen, sau đó là con bé thiểu năng ngước gương mặt vô tội lên cười toe toét nói:
– Con không hiểu.
– Con cũng không hiểu luôn.
– Con nữa.
– Con luôn nè ba, hihi…
Đám con thất học khiến ba anh Đen cười khổ, nhưng rồi quay qua nhìn đám con với cặp mắt đầy trìu mến của một người cha, giả bộ thở dài:
– Ừ. Mấy đứa có đi học đâu mà hiểu. Mà thôi kệ đi, biết lớp 9 là trên lớp 8 được rồi heng. Haha…
– Vậy lớp 8 trên lớp 7 hả ba?
Nghe con gái thiểu năng hỏi, ba anh Đen cười xòa, se se đầu vú con bé khiến con nhỏ khép hờ mắt lại, xong bác nói:
– Giờ mình học đếm số, hay nghe kể chuyện ta?
– Kể tiếp đi ba!
– Đúng đó. Đưng để ý chị Năm nữa. Chỉ mới biết đếm tới bảy hà, tròn một bàn tay lẻ hai ngón thôi.
– Chị biết hơn bảy chứ…
Ba anh Đen phải bình định cuộc cãi vã của 3 đứa con gái, xong lại kể tiếp cho đám Bi – Bo:
– Lúc con nhỏ có bầu, nhà bên đó có kêu thằng bạn nhắn bác qua. Mình không ngờ chỉ một đêm duy nhất, sau 3 – 4 lần gì đó không nhớ, mà lúc gặp lại bụng con nhỏ đã bự luôn rồi.
Vừa nói ba anh Đen vừa nhìn qua con Loan, với cái bụng chửa đã vượt mặt.
– Thua bụng con Loan thôi, chứ đã lùm lùm ra luôn. Mà không hiểu nó giấu kiểu gì cả nhà không ai biết hết. Tới hồi biết thì thai bự quá không giải quyết được. Thế là bác được nhà bên đó báo là nó sẽ phải đẻ.
Con Loan ngạc nhiên chen vô…
– “Giải quyết” là sao bác?
– Là… à… ờ…
Vừa nhìn con nhỏ, rồi nhìn hai thằng Bi – Bo và cả anh Nhàn, xong ba anh Đen nói tiếp:
– Là phá thai đó con.
– Phá cái bầu này á?
– Đúng rồi. Phá luôn rồi sẽ không đẻ em bé nữa.
– Trời ơi. Em bé dễ thương vậy sao lại có người muốn phá ta? Phá xong rồi em bé đó đi đâu?
Một người đàn ông trung niên, mấy thằng thanh niên nghe câu hỏi ngây thơ của con bé mà không ai trả lời được.
Ba anh Đen thì ậm ừ nói lướt qua:
– Ờ ờ… bác cũng không rõ nữa. Nhưng chắc đi đâu xa lắc à. Chừng nào biết bác nói lại cho con sau ha. Mà nghe bác kể tiếp nè.
Phải hắng giọng thêm mấy cái ba anh Đen mới kể tiếp chuyện của mình được:
– Em hèm, từ bữa đó, ngoài cung cấp tiền bạc ra, cứ có dịp là bác lại trốn vợ với con chạy qua thăm con bé bầu. Gặp nó là bác lại sờ bầu. Cái ngày nó đẻ cũng trùng với lúc bác qua, ở nhà thuê bà mụ tới đỡ. Đó là lần đầu tiên bác thấy con gái đẻ trực tiếp á.
– Chắc shock lắm hả bác.
Thằng Bi chen vô hỏi:
Ba anh đen gật đầu:
– Shock chứ sao không. Coi xong về tao không dám đụng tới vợ, cũng nghỉ ăn chơi cả tuần liền luôn.
– Rồi sau đó… bình thường lại hả bác?
– Ờ. Bình thường. Lúc đó mới tính là mình biết gần hết mấy chuyện một thằng con trai nên biết.
Con Loan nghe tới đây thì thắc mắc:
– Sao mà shock vậy bác?
Ba anh Đen quay qua nhìn con nhỏ, rồi ngập ngừng mãi mới nói được thành câu:
– Ờ… À… Thì lần đầu thấy em bé chui ra từ l… từ trong bụng mẹ nên thấy lạ đó mà. Để tới hồi con đẻ ra sẽ tự hiểu à. Bác nói trước không vui. Hehe…
Nói xong bác nhìn nhanh qua hai thằng Tú và Hoan vừa mở miệng ra định nói gì đó, và hắng giọng “A hèm” với tụi nó, chặn lời vừa lên tới miệng tụi nó lại, khiến hai thằng phải ngậm miệng và cười cười liếc nhanh qua con Loan.
Xong bác quay qua nhìn con Loan đang hồn nhiên gật gật đầu mấy cái, tỏ ra đã hiểu, rồi kể tiếp:
– Khoảng hơn một tuần sau khi nó đẻ, thì bác qua thăm lại. Công nhận con gái đẻ xong có nhiều cái khác lạ lắm, sờ cũng phê y như hồi vợ bác đẻ vậy. Cái gì cũng khác hẳn hồi nó còn con gái. Qua thăm em bé, xong ta sờ vú con mẹ, rồi được nó cho bú sữa đủ kiểu luôn, hè hè…
– Bác quá đỉnh! Làm tụi con thèm đây nè. Cứ trông cho con Loan đẻ.
– Ờ. Gái đẻ rồi cũng có cái hay lắm, haha… Mà túm lại là hồi xưa bác tò mò không thua gì tụi bây đâu. Hè hè…
Đám thanh thiếu niên thành phố ồ lên nhìn ba anh Đen đầy ngưỡng mộ. Trong mắt tụi nó, người đàn ông rắn rỏi này bỗng như “tỏa sáng”, dù làn da cháy khét vì nắng của bác nhìn chẳng khác nào bóng đêm ở ngoài sân.
Anh em nhà anh Đen thì riêng anh Đen ra có lẽ đã nghe chuyện này rồi, nên vẫn bình thường. Còn lại kể cả hai đứa em trai kế của anh, và cặp em gái song sinh cũng đều ngạc nhiên.
Thằng Tú hỏi:
– Ủa. Nói vại lè tụi con còn ít nhất hai ngừ anh em nữa hử be? Xưa be có vợ con rầu, xong lại lèm một con nhỏ lớp 9 phình bụng, vại lè tụi con có ít nhất lè hai đứa anh rầu.
Thằng Hoan thì quan tâm tới thực tại hơn, nó hỏi…
– Giờ hai anh đó đâu rầu be?
Xong nó quay qua anh Đen nói:
– Vại anh Hai giờ phải xuống thứ Tư nhe, hổng phải anh Hai nữa.
Thằng Bi chen vô:
– Tính luôn con rơi con rớt của bác nữa thì anh Đen chắc lọt xuống thứ mười ba quá, hè hè…
Ba anh Đen cười cười nói với thằng nhóc:
– Cái gì không biết thì khỏi tính đi con. Để tâm hồn mình trong sáng để mà nghĩ ra kiểu chơi mới hay hơn.
– Haha… Con chịu bác rồi. Bác… có nhận con nuôi không? Hí hí…
– Thằng cha mày!
Mắng vui thằng Bi, xong ba anh Đen quay qua nhìn thằng Hoan và nói:
– Còn tụi con có chị, chứ hổng phải anh. Đợt đó ba qua coi tận mắt là người ta đẻ con gái. Vợ đầu của ba cũng đẻ con gái. Hai đứa con đầu đều thị mẹt hết. Một đứa có khai sanh, có hôn thú với mẹ nó, đứa nhỏ hơn thì không hôn thú, nó khai theo họ mẹ luôn.
Cả đám lại ồ lên. Xong ba anh Đen kể tiếp:
– Đẻ xong nó cũng bỏ học luôn. Qua lại với nhau hơn một năm sau thì nó muốn chia tay và tự nuôi con. Nó kêu không chịu được khi nghĩ đến bác ở bên vợ con khác. Nên giờ nó đã có con của bác rồi, không cần thêm gì nữa.
– Wow! Đúng điển hình!
Thằng Bo thốt lên.
Ba anh Đen hơi ngạc nhiên, nhìn thằng nhóc thêm lần nữa rồi nói tiếp:
– Mình có vợ con rồi nên vô thế yếu, không giành nuôi con được. Nên nhà bác cho nó một số tiền lớn dư sức nuôi con tới lúc con bé 18 tuổi luôn. Ai ngờ… 30/4 năm đó… Mọi tính toán đều vô nghĩa…
Nói tới đây bác hơi dừng lại một chút. Vẻ mặt như trầm xuống.
Đám nhóc như Bi – Bo trở xuống thì không hiểu sao ba anh Đen lại trầm mặc. Nhưng anh Nhàn, anh Đen và hai thằng Hoan, Tú tụi nó hiểu hết.
Anh Nhàn nói nhỏ:
– Sài Gòn thất thủ đó mấy đứa. Rồi ai ở lại, hoặc bị kẹt lại thì bị đánh tư sản. Lúc đó ai có tài sản, tiền, nhà, vàng gì đó đều là… có tội, tội cực nặng luôn dưới luật mới.
Hai thằng Bi – Bo không hiểu, ngơ ngác hỏi lại:
– Là sao anh?
– Sao tiền của mình, nhà của mình mà là cái tội?
– Còn ghi thành luật nữa?
– Thôi, google đi rồi hiểu. Túm lại thời đó fuck cái con mẹ nó tạp như vậy á. Nghe ba anh kể vậy.
Ba anh Đen nghe mấy đứa nói chuyện với nhau cũng không tham gia, chỉ im lặng một lúc rồi thở dài nói:
– Nhà bác lúc đó biệt thự mấy cái, xe hơi mấy chiếc, có công việc kinh doanh, có đất đai, tiền, vàng cả đống, nên là tội nặng nhất.
– Rồi lo xoay sở chắc đâu có thời gian lo cho mẹ con người con gái kia đâu hả bác?
Anh Nhàn hỏi.
Ba anh Đen gật đầu thở dài nói:
– Mình lo cho mình không xong lấy đâu lo cho nhà bên đó. Sau khi đỡ đỡ rồi, còn sống chứ không bị chết ngủm luôn như rất nhiều người khác, thì bác có qua tìm, mới hay bên đó đã đi vượt biên. Nhà đó chia ra đi trên mấy ghe, ghe em nó bị bắt lại cùng với con, còn ghe kia của gia đình nó lại thoát, được hải quân Na Uy hay Đan Mạch gì đó vớt đi hết.
– Wow. Xui dữ. Rồi sau đó thì sao hả bác?
Thằng Bi hỏi, cũng là thắc mắc của cả đám còn lại.
Ba anh Đen nói:
– Thời mới 75 xong, mọi thứ loạn hết, cái gì cũng nguy hiểm, đói kém, lạm phát, thiếu thốn đủ thứ. Nên bác không đi tìm được, lo sinh tồn theo đúng nghĩa đen thôi. Chỉ có lần hỏi ra thì nghe nói sau khi em nó vượt biên bị bắt về, vì có con nhỏ, nên không bị bỏ tù vì tội phản quốc như mấy người vượt biên khác, mà giam lỏng hay như tù treo gì đó một năm, sau thả ra thì con nhỏ ẵm con đi lên tuốt trên Tây Ninh ở luôn.
Kể tới đây thì cả hai thằng Bi – Bo lẫn con Loan đều ồ lên ngạc nhiên.
Anh Nhàn nghe “keyword” thì dỏng tai lên nghe.
Con Loan thích thú nói:
– Quê ngoại con ở Tây Ninh đó bác.
Nói xong nó quay qua chỉ anh Nhàn:
– Nhà ảnh cũng gốc Tây Ninh luôn, gần nhà cậu con đó. Hihi…
Anh Nhàn liền nói:
– Anh mất gốc rồi nha em. Giờ không chịu nổi cái nắng nung người trên đó đâu. Quen khí hậu ôn đới trên Bảo Lộc rồi. Haha…
Đám thanh thiếu niên liến thoắng khiến cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, ảnh hưởng đến cả người đàn ông trung niên, chủ căn nhà này.
Ba anh Đen ngạc nhiên nói:
– Vậy à? Tụi con ở ngay thành phố luôn hả?
Con Loan lắc đầu, nói:
– Dạ không, chưa tới.
Anh Nhàn nói cho rõ hơn:
– Cách mười mấy cây lận bác. Xuống xe đò xong phải đi xe ôm vô xóm mấy cây số nữa mới tới.
– Hình như gần khu Long Hương gì đúng không con?
– Dạ. Ngay Long Hoa luôn bác.
– À. Long Hoa. Chỗ đó nghe nói quê con nhỏ á. Nên lúc ghi địa chỉ cho bác, nó ghi ở đó, làm mấy lần đầu bác đi tìm theo địa chỉ muốn chết mà tìm không ra.
Thằng Bi lại cười tủm tỉm, nói nhỏ:
– Này là bác rình mò đây. Y như thời tụi con bây giờ. Mấy thằng bạn cặp bồ xong chia tay, có đứa trở mặt thành thù luôn, mà lại cứ hay lén vô facebook con người ta rình coi nó đi đâu chơi, cặp với đứa nào, hí hí…
Đám còn lại nghe vậy thì ồ lên cười khúc khích.
Ba anh Đen nhướng mắt lên đính chính:
– Bác có rình gì đâu. Nó ôm con đi biền biệt luôn, viết thư có một hai lần nói ở Tây Ninh, địa chỉ trên thư lại không có số nhà, ấp lại cố tình viết sai, viết là Long Hương, à, không, Long Hoa, chỗ quê ngoại gốc của nó chứ không phải chỗ nó đang ở. Sau đó nữa bác muốn thăm con, đi tìm muốn chết mới ra nhà nó ở chỗ khác, cách mấy chục cây số, gần biên giới luôn. Tìm ra rồi mới biết mọi thứ chớ rình gì.
Tới đây bác hơi ưỡn ngực ra, có phần hãnh diện nói với thằng Bi:
– Hồi xưa tao cũng chính chắn lịch lãm lắm à, không có… như mấy đứa bây giờ nhí nhố đủ thứ đâu, haha…
– Dạ đúng. Con còn thấy tụi nó nhí nhố mà bác. Hí hí…
Thằng Bi cười vuốt đuôi.
Anh Nhàn thắc mắc:
– Mà sao bác tìm được cô với em, à không, chị hay vậy? Địa chỉ ghi trên thư là sai mà?
Ba anh Đen trả lời:
– Có công mài sắt, có ngày nên kim thôi, chứ cái địa chỉ đó không xài được. Hồi giữa đầu thập niên 80, có một đoạn thời gian bác làm nghề lái xe tải, có mấy lần đánh xe lên đó giao hàng, nhận hàng nên nhân tiện đi tìm mẹ con nó luôn. Mà bác nhớ mang máng trong thư nó nói cưới thằng chồng làm nghề lái xe REO, làm cũng ra tiền lắm, nên nói bác đừng lo cho mẹ con nó, tụi nó vẫn sống tốt. Chỉ với nhiêu đó, với tuổi con bác, với tấm hình chụp mẹ con nó hồi đó, bác đi hỏi lòng vòng hoài thì ra thôi.
Thằng Bo thắc mắc:
– Xe reo gì bác?
– Xe REO đó con, là tên gọi hồi đó á. Nó là xe chở gỗ khủng, ba cầu, tải siêu nặng luôn. Chạy đường rừng như đi trên đường nhựa.
Thằng Bo nghe thì gật đầu.
Anh Nhàn hồi nhỏ cũng dân gốc Tây Ninh, sau mới dời lên Bảo Lộc nên anh cũng không lạ gì mấy cái xe chuyên gắn bảng số đỏ giả để chở gỗ lậu này. Chỗ nào mà có xe đó chạy thì đường dù tốt đến đâu, tầm mấy tháng là banh hết, quậy đường nhựa thành đường rừng luôn.
Anh Nhàn lắc đầu nói:
– Nghe ba con kể hồi mới 75, xe đó hoành hành ghê lắm, còn dữ hơn thời của tụi con nữa. Nó chạy vậy chứ không ai dám bắt, vì toàn đeo bảng đỏ.
– Đúng rồi, sau này công an phối hợp biên phòng bắt mấy vụ, thì ra toàn bảng số giả. Xưa ngoài này cũng vậy mà con.
– Dạ.
– Mà nhờ mấy chuyến đi lên đó mà sau này bác mới có ý tưởng làm nghề rừng ở đây đó chớ. Bình thường bác làm gì biết gỗ, biết buôn đâu, hà hà…
Thằng Tú em anh Đen bỗng hỏi:
– Be gặp chị Be vớy… ‘dì’ rồi seo đó có quýnh lộn vớy ông tài xế xe REO hông? Há há…
– Cái thằng! Chỉ nghĩ được tới đó. Tao gặp người kia, vẫn lịch sự đàng hoàng à nha. Dù thất thời thất thế, nhưng hồi xưa cũng từng là công tử Sài Gòn, có xe hơi, ở biệt thự mặt tiền đường Bùi Thị Xuân à, chứ đâu phải dân… chỉ thích quánh lộn như mày đâu hè.
Vừa nói bác vừa chụp tay lên xoa xoa đầu đinh của thằng con đầy thương yêu, trong ánh mắt lại không giấu vẻ hãnh diện khi nhớ về thời vàng son của mình.