Truyện loli
Chương 7
Sáng hôm sau, 3 đứa nhóc lại rủ nhau chạy bộ. Lúc thằng Bi quay lại khóa cổng, thằng Bo nói với con Loan…
– Cũng 3 tháng rồi em mới chạy bộ lại ha.
– Ờ, đúng rồi. Về trển em toàn ngủ nướng, hihi.
– Lười dữ vậy? Nay chạy nổi không đó?
– Anh đừng coi thường em nha. Không có chạy bộ nhưng bữa nào em cũng đi bơi hết.
– Trên đó có hồ bơi hả?
Thằng Bi vừa khóa cửa xong, 3 đứa vừa đi khởi động vừa tám.
– Hồ bơi không có. Nhưng có mấy cái hồ đá cũng đẹp lắm anh.
– Hồ đá là sao?
– Là mấy chỗ hồi xưa người ta khai thác đá xây dựng á. Họ nổ mìn lấy đá xuống sâu lắm, giờ hết khai thác thì còn cái hồ, nước trong xanh luôn. Bơi sướng lắm.
– Èo, thì ra hồ đá! Nguy hiểm lắm.
– Thấy báo đăng cái hồ đá gì gần làng đại học chết nhiều lắm đó.
– Sao không ra hồ bơi đàng hoàng mà ra hồ đá chi?
– Suỵt! Tụi em lén đi á. Hihi. Có anh Khanh canh chừng tụi em nữa, với lại chỉ cần biết bơi thì không sao hết. Nước trong còn hơn hồ bơi tụi mình hay đi nữa đó. Mấy anh mà thấy chắc cũng ghiền luôn cho coi.
– Thiệt á?
– Thiệt.
– Chà chà. Nghe đúng là cám dỗ thiệt. Mà anh Khanh không bơi à? Ảnh ngồi trên bờ canh tụi em hả?
– Đâu có. Bơi hết mà. Vậy mới vui á.
– (Ảnh bơi sao canh chừng được ta? – Thằng Bo nhủ thầm). Nghe đã ghê, nhưng quê mợ thì tụi anh đâu có về chơi được.
– Đúng rồi, làm sao đi được chứ.
– Mấy anh muốn thì mai mốt em nói anh Khanh cho. À, xin cô Ba nữa nữa. Có anh Khanh chịu thì chắc cô Ba chịu à. Ảnh dắt cả đám leo núi cũng đã lắm. Em leo rồi, mệt, nhưng lên thấy cảnh đẹp ghêeeeee luôn đó!
– Wow. Đã vậy?! Leo núi nữa. Chẹp chẹp. (Mà anh Khanh thì… tụi anh đâu có quen – thằng Bi nghĩ thầm)
– Ước…
Mấy đứa nhóc tám thêm một lúc thì ra đến công viên, giai đoạn đi bộ cũng là khởi động cho các khớp đủ “nhuyễn” rồi, nên ra công viên là tụi nó cùng nhau chạy.
Hai thằng Bi – Bo chạy mà cứ để ý xem con em họ mình bắt kịp tụi nó không. Ngoài dự kiến của hai đứa, con nhóc vẫn vừa chạy vừa nhởn nhơ chứ không tỏ vẻ mệt nhọc gì hết. Thấy vậy hai thằng tăng thêm tốc độ so với trước đây mà con nhỏ vẫn bình thường chứ không rên rỉ như hồi mới chạy.
Mấy đứa nhóc chạy hết nhiều vòng công viên cho đủ cự ly tiêu chuẩn, xong hai thằng Bi – Bo bắt đầu bức phá bằng cách chạy nước rút vòng cuối cùng, bỏ lại con Loan phía sau.
Con Loan cũng không chịu thua, lúc này cũng co giò chạy theo, dù không thể bắt kịp hai ông anh chân dài nhưng nó vẫn chạy hết sức mình.
Khi con nhỏ hoàn thành một vòng nước rút quanh công viên thì thấy hai ông anh đang đứng lại thở hổn hển, vừa đi loanh quanh vừa thở đến bở hơi tai. Nó cũng vừa thở vừa nói…
– Phù phù… đã thiệt… hèn gì… phù phù… mấy anh cứ thích chạy nước rút ở cuối buổi tập… phù phù…
– Thấy hôn?! Anh nói rồi mà… phù phù…
– Công nhận… phù phù… chạy hết sức xong nó mệt dồn nhưng đã ghê… phù phù…
– Đứng lên em! Phù phù… đừng có khom lưng chống tay vô gối như vậy… phù phù…
Mấy đứa nhỏ vừa thở phì phò vừa tản bộ về nhà. Bữa nay tụi nó chạy rất sớm, giờ này đã xong mà chỉ hơn 5 giờ sáng theo cái đồng hồ điện tử ở trước cổng công viên, trời vẫn còn tối thui. Thằng Bi vừa đi vừa nói…
– Anh Khanh lên đây học khoa nào vậy em?
– Em nghe nói quản trị kinh doanh, với lại ảnh học thêm tiếng Nhật nữa, hình như ảnh bắt đầu học tiếng Nhật từ năm ngoái gì rồi.
– Oh! Anh Khanh tứ chi phát triển vậy mà học giỏi quá ha, haha…
Đến cụm từ “tứ chi”, thằng Bo giảm âm lượng xuống tối thiểu và nói nhanh như cố gắng lấp liếm vẻ ghen tị đang trào dâng trong bụng. Nãy giờ cứ nghe con nhỏ “anh Khanh” như này, “anh Khanh thế kia”, nghe mà mắc mợt. Nhưng tò mò về ông anh này khiến hai thằng sinh đôi không thể ngừng “khai thác” con em. Thằng Bo hỏi…
– Ảnh học quá chừng vậy sao ảnh có thời gian đi tập thể thao ta?
– Ờ. Đúng đó. Nhìn bắp thịt tay với ngực ảnh cuộn lên cả cục bự như vậy thì không thể nào do… mỡ tích tụ được.
– Hí hí, người ảnh toàn cơ bắp không á, chắc lắm, không có miếng mỡ nào đâu. Bụng ảnh lên 6 múi còn bự hơn của hai anh luôn, lồi lên lục cục như cục đá luôn. Hihi…
– Wow! Ghê thặc! Mà sao em biết rõ dữ vậy kà?
– Thì… thì… tạiiii… hồi đi tắm hồ đá em thấy chứ sao.
– Ờ. Vậy còn đỡ. (“Chứ em mà biết kiểu khác thì anh lo rồi á” – thằng Bi lẫn Bo đều có cùng suy nghĩ)
– Thời khóa biểu của anh Khanh kín mít luôn. Buổi sáng với trưa ở trên trường, xế chiều học ra, đi tập gym 2 tiếng mấy, ăn tối xong là chạy vô lớp học tiếng Nhật hoặc tiếng Anh, học xong ra ảnh quay lại tập gym tiếp cho tới mười giờ gì đó mới về nhà ngủ.
– Trời đất!
Cả hai thằng đều thốt lên cùng một lúc. Thằng Bo nói…
– Ảnh tập chi dữ vậy?
– Ờ. Nghe nói tập gym mỗi ngày chỉ cần 1 – 2 tiếng là nhiều rồi mà?
– Rồi lấy đâu thời gian học bài trên trường nữa?
– Đúng rồi! Chắc ảnh chỉ giỏi ngoại ngữ chứ còn mấy môn kia học… dở lắm. Tứ chi phát triển quá mà, há há.
– Xíiiii! Mấy anh đừng đùa! Sáng sớm lúc mình dậy chạy bộ thì ảnh dậy học bài đó! Anh Khanh ‘của em’ từ lớp 1 cho tới bây giờ lên đại học toàn được học bổng không á. Cậu em nói gần như không tốn đồng nào cho ảnh đi học luôn, mà ngược lại còn được cho thêm tiền nữa. Mấy lần ảnh thi học sinh giỏi toàn quốc rồi, dù hổng có đoạt giải nào, hì hì…
– Ghê vậy!!!
– Quá kinh khủng!!!
– Ổng như vậy ai cạnh tranh cho nổi!!!
– Đúng là dị nhân!
– Anh Khanh ‘của em’ mà, hí hí. Lên đại học ảnh vẫn được học bổng, xong còn được tặng cái laptop cho sinh viên xuất sắc gì nữa á. Mà… đợt rồi bị trộm mất. Hic hic…
– Mày hả bưởiii!!! Đáng đời! Há há…
– Anh nói sao!!!
– Ủa ủa! Em hiểu nhầm rồi… Ý anh nói là… là…
– Là thằng ăn trộm nào bất lương quá, phần thưởng của người ta mà cũng trộm mất. Nó mà bị bắt thì đáng đời.
– Ờ ờ! Là vậy đó, hơ hơ… Chạy xong mệt thật!
– Đúng đó. Hồi ảnh bị mất laptop xong buồn hiu à. Cậu em nói để cậu mua cho cái mới mà ảnh nói cái kia là kỷ niệm của ảnh, chứ mua mới cũng đâu có ý nghĩa giống vậy được.
– Ủa? Sao tối bữa kia thấy ảnh đeo cái cặp gì như túi đựng laptop mà? Vậy giờ ảnh không xài laptop nữa á? Không có thì học bằng gì?
– Đâu có! Cậu cho tiền mua cái khác rồi, hihi. Hôm bữa lên Sài Gòn ảnh chở em đi mua chứ đâu, nên mới về trễ đó, hì hì… Lựa hồi lâu ảnh hỏi em giữa hai máy cùng cấu hình gì đó, anh không biết nên lấy cái nào, nhờ em lựa cho ảnh một cái. Cái máy tính đó là em lựa đó!
Con Loan nói mà miệng cười tươi rói, hai mắt sáng rỡ dưới ráng bình minh, vẻ mặt đầy hãnh diện và vui sướng cứ như chính nó vừa được học bổng vậy.
Mấy đứa nhỏ vừa thả bộ vừa tám suốt trên đường về nhà. Khí trời buổi sáng mát mẻ, phố phường tĩnh lặng, trong lòng hai thằng nhóc lại đang cuộn trào.
Càng nghe con nhỏ nhắc nhiều hai từ “anh Khanh”, hai thằng Bi – Bo càng thấy GATO hết chỗ nói. Thêm cảm giác bị “đe dọa” bởi một ông anh đẹp trai khoai to, à à… vụ này thì chưa biết, cũng không cần biết, tất nhiên rồi, nhưng cao to thì ổng cao hơn tụi nó, học hành thì dù hai thằng năm nào cũng được học sinh giỏi, top 5 của lớp nhưng so với ông anh vô địch học giỏi kia thì tụi nó tự thấy mình bị cho ngửi khí, nhầm, bà mịa, ngửi khói. Sáng chạy bộ về mệt nên đầu óc tụi nó còn rỉ sét dữ quá!
Những thông tin “shock” về ông anh họ của con Loan làm thằng Bi lẫn thằng Bo đều “bấn loạn”. Nghĩ đến “mối đe dọa” tiềm tàng đó, lại ở ngay trong nhà cậu mợ với con Loan nữa, hai thằng càng thấy không thể yên tâm chút nào. Xưa giờ hai đứa luôn có suy nghĩ con Loan là em “của riêng” tụi nó, nhất là sau lần con nhỏ cho tụi nó trở thành đàn ông hồi 3 tháng trước thì ý thức “chiếm hữu” con nhỏ trong hai đứa càng mạnh hơn. Bây giờ tự nhiên ở đâu lòi ra một anh Khanh, cũng lại là anh họ con nhỏ, vai vế ngang hàng với hai thằng tụi nó làm hai đứa thấy… khó chịu vô cùng.
Anh Khanh thì có cái gì hơn được tụi nó chứ. Chỉ được cái mã đẹp trai, cao to, cơ bắp, biết 2 ngoại ngữ, là sinh viên xuất sắc, được học bổng từ tiểu học tới đại học, nghe đâu nhà cậu con Loan lại giàu nữa… Mà nghĩ lại, hình như… hơi bị nhiều rồi đó! Nhiều “quá đáng” là đằng khác! Thật là… đáng ghét!
Hai thằng sinh đôi nghĩ mãi, vét hết “vốn liếng” của mình ra để so sánh, cuối cùng chỉ tìm ra được mình hơn anh Khanh ở… nhân khẩu. Ông kia chỉ có một mình, tụi nó có 1 cặp. Nhưng lý do này yếu xìu, yếu ớt tới đáng thương nên hai thằng không thấy tâm trạng vớt vát được tí nào.
Tụi nó thậm chí còn nghĩ “không rõ ổng với con Loan có…”, nhưng suy nghĩ đó bị gạt đi ngay lập tức, vì chỉ cần thấy khối cơ bắp cuồn cuộn gần trăm ký của anh Khanh và thân thể mảnh khảnh của con nhóc mới 9 tuổi này, không ai nghĩ và dám nghĩ hai người sẽ phát sinh bất kỳ liên quan “gì đó” với nhau hết. Nếu có xảy ra thì chắc ảnh không cần làm gì, chỉ cần đè lên người thì con nhỏ cũng đủ chết, nên khả năng đó hoang đường lắm.
Về đến nhà, thằng Bi lấy chìa khóa mở cổng cho cả đám vô nhà, xong quay lại khóa cổng, rồi 3 đứa chia ra hai bên, ai vô nhà nấy.
Mãi nghĩ đến cái “tượng đài” anh Khanh to lớn mà tụi nó khó có thể vượt qua, hai thằng Bi – Bo ỉu xìu nhón chân đi lên lầu về phòng mình. Giờ này má còn ngủ, tụi nó không muốn đánh thức má dậy.
Mới đi có 1 nhịp cầu thang, lên tới chiếu nghỉ thì thằng Bo thì thầm…
– Quên rồi, phơi đồ!
– Đồ mình bỏ máy giặt tối qua hả?
– Ờ, mày lên tắm trước đi, tao lấy mang lên sân thượng phơi.
– Ờ. Vậy cũng được.
Thế là thằng Bo quay xuống bếp, mở máy giặt lấy đồ bỏ vô giỏ tre đan, rồi mang lên lầu. Nó lấy chìa khóa trong phòng mình rồi đi lên mở cửa sân thượng, đặt cái giỏ đồ xuống dưới sợi dây phơi.
Đang lom khom lấy móc, nó bỗng nghe có tiếng động lạ gần đó. Ngạc nhiên, thằng Bo ngước lên nhìn thì thấy cái chỗ phơi đồ bên sân thượng nhà cậu như có ai đó di động, dù chỉ thoáng qua trong tích tắc đã khuất sau mớ quần áo đang phơi, nhìn không rõ người nhưng cái mông cuồn cuộn bóng loáng của một người đàn ông trần truồng cũng vừa kịp thoáng qua đuôi mắt thằng Bo.
Thằng nhóc giật mình, chớp chớp mắt nhìn lại cho rõ thì chẳng thấy gì nữa, có khả năng đã đi vô nhà rồi vì sợi dây phơi đồ cũng ở gần cửa sân thượng bên đó.
Thằng ku đang gãi đầu cười khổ, không rõ là ai, hoặc nhìn gà hóa cuốc, với lại nó cũng thực sự không muốn mới sáng sớm đã bị “ô nhiễm” mắt khi bị nhìn thấy đàn ông cởi truồng kiểu đó.
Nhà cậu chỉ có 2 nam, là cậu và cái ông anh Khanh mới tới được hai bữa thôi, ai rảnh mới sáng sớm đã lên sân thượng cởi truồng là gì, mà trời còn nhá nhem chứ chưa sáng hẳn nên nó cũng không biết như nào.
Nhà cậu xây sau nhưng độ cao và số tầng bằng đúng nhà nó luôn, sân thượng hai bên chỉ cách nhau một bức tường lửng cao ngang bụng. Từ nhỏ mấy đứa nhóc cứ chơi trò leo qua leo lại hoài nên thằng Bo còn lạ gì. Nó lắc đầu nghĩ chắc mình hoa mắt do vừa chạy xong quá.
Nghĩ vậy nó lại lui cui lấy đồ mắc lên móc rồi máng lên dây phơi. Được vài cái thì nó chợt thấy dây phơi đồ bên kia rung rinh, bèn ngó qua thì thấy con Loan đang với tay lấy đồ khô xuống, ôm vô người.
Thằng Bo ngạc nhiên nói…
– Ủa? Loan đó hả?
– Dạ. Anh phơi đồ à? Em lấy đồ xuống, khô rồi.
– Ờ. Là em mà lúc nãy anh cứ tưởng… ai. Hì hì…
Thằng Bo vừa nói vừa thấy có gì đó sai sai, nhưng không rõ sai chỗ nào nên nó tiếp tục phơi cho hết mớ đồ. Xong nó nói con Loan một tiếng, rồi mở cửa bước vô nhà, đi về phòng.
– Nãy tao đang phơi đồ mà thấy có ông nào đó… ở truồng đó mày.
Vừa vô tới phòng mình, thấy thằng Bi mới tắm xong, trần truồng bước ra ngoài, tay còn xoa xoa cái khăn tắm trên đầu. Thằng Bi cười cười nhìn xuống cây hàng mềm mềm của mình rồi nói…
– Vậy hả? Tính troll tao à? Tao cũng đang ở truồng nè, hè hè.
– Tao hông rảnh heng! Nãy tao thấy bên nhà cậu đó!
– Gì? Mày nói chơi hay nói giỡn?
– Thiệt! Tao thấy nguyên cái mông bự luôn.
– Mũm mĩm tròn trịa như Kim Kardashian luôn hả? Chắc mày coi porn nhiều quá bị ám ảnh rồi.
– Bậy! Mông đàn ông cơ bắp tùm lum. Chứ tròn được như cô Kim chắc cũng đỡ à.
– Hả? Mày nói thiệt hả?!
– Mệt quá. Tao giỡn hồi nào. Thiệt 100%!
– Trời đất. Ai ở không rảnh dữ vậy, tự nhiên lên sân thượng cởi truồng? Cccc… ậu? Hay anh Khanh? Dám anh Khanh lắm. Ông này tao biết có gì mờ ám mà. Nhìn cái mặt là thấy ghét rồi, hè hè.
– Không biết, không nhìn thấy rõ, chỉ thoáng qua tích tắc là khuất vô nhà luôn. Trời chưa sáng nữa nên nhìn không rõ, nhưng tao dám cá nếu đúng vậy thì là mông đàn ông.
– Ghê vậy? Có phải trộm không? Chết cha! Phải gọi cho cậu liền.
– Bậy bậy! Dừng ngay! Trộm gì?! Không phải đâu. Ngay sau đó tao còn gặp con Loan lên lấy đồ khô xuống mà.
– Ủa. Vụ này… khó à!
Thằng Bi đưa tay lên gãi đầu, nó không để ý đồng thời ngay lúc đó thằng Bo cũng đưa tay lên gãi đầu, y như hai đứa đang tập đồng bộ động tác với nhau vậy.
Cuối cùng thằng Bi lắc đầu nói…
– Thôi, không nghĩ ra nổi. Chắc mày hoa mắt rồi. Mới chạy bộ về mà.
– Phù, tao cũng nghĩ vậy. Lúc đó trời còn lờ mờ nữa.
– Chắc vậy rồi. Nhiều khi mày thấy cái áo hay quần sáng màu nào đó bị gió thổi phồng lên, rồi trông gà hóa cuốc tưởng là được rửa mắt hổng chừng, há há.
– Rửa cái đầu mày á! Tao hổng có biến thái muốn nhìn mông đàn ông! (Mà mông đó đàn ông thiệt mà ta? Hay mình quáng gà?! – Thằng Bo nghĩ.)
– Haha, ai biết được. Cận thị nửa độ như mày vậy mà hay. Nhìn quần áo phơi trên dây mà cũng nhìn ra được thành cái mông nữa, sướng rồi ha, sau này khỏi cần lên pornhub, há há…
Thằng Bo bị chọc quê mà không biết nói gì, nó bực mình giật lấy khăn trong tay thằng Bi rồi đi vô phòng tắm, cởi đồ và bật nước tắm ào ào.