Truyện loli

Chương 97



Phần 97

Ngồi ở bàn ăn nhìn nhau, con Loan rụt rè hỏi nhỏ…

– Bộ anh thấy… hai anh đó làm nhỏ kia thiệt hả?
– Thiệt.
– Không phải anh tìm cách lừa anh Bi đi để anh em mình ăn hết đồ ăn hả?
– U là trời! Thiệt chứ lừa gì em. Coi lén một chút mà thấy gu hai ổng “mặn” quá nên anh mới hỏi em đó. Có thật là hai anh đó chưa đụng chạm gì vô em không?
– Thật!
– Sao em trả lời nhanh dữ vậy?! Thật… thật 100% đúng không?
– Thôi mệt anh quá hà. Em nói rồi á. Anh hông tin thì đi hỏi hai ảnh đi.
– Hihi… Tại anh lo thôi. Thấy hai ông đó ghê gớm quá nên hỏi em cho chắc á.
– Mấy ảnh làm gì… ghê lắm sao anh? Thấy cũng lịch sự, đẹp trai mà ta.
– Ghê… Nhìn bề ngoài vậy thôi chứ ghê lắm… mà thôi. Em đừng hỏi nữa. Để anh ăn cho ngon cái coi. Nãy xém ốm nghén giống em luôn.
– Ủa. Gì mà tới mức đó dữ vậy ta? Ở nhà mình đây hai anh làm em cũng giống vậy mà. Hí hí…
– Sao giống được? Tụi anh là còn “làm tục giảng thanh”. Mấy ông kia thì… Ủa? Con nhỏ này lạ hè?! Chuyện của nó mình hỏi tới thì nó đánh trống lảng ngay. Còn chuyện mình kêu nó đừng quan tâm nữa thì nó hỏi tới tới luôn hà. Vậy là sao? Là sao?
– Hihi… Tại em tò mò mấy ảnh làm gì mà anh nói “thấy ghê” thôi.
– Ừa. Tò mò tiếp đi nha cưng! Anh hổng nói đâu. Chừng nào em kể cho tụi anh chuyện của em với anh Khanh hồi đó bắt đầu như nào rồi anh mới kể em chuyện của hai anh Lâm – Tùng. Haha…
– Hứ. Hổng thèm đâu. Em ăn đây.
– Haha. Ừa. Ăn đi cho nóng.

Hai đứa ăn cũng được nửa bữa thì thằng Bi mới chạy xuống. Vừa nhảy hai ba bậc thang xuống, thằng ku dừng vèo một phát ngay trước bàn ăn rồi nói…

– Tao chịu hai anh Lâm – Tùng kia rồi á. Đúng gu “mặn” dã man!
– Tao nói rồi mà. Nên không phải gu tao, thấy chút chịu không nổi tao bỏ đi luôn.
– Cũng không giống gu tao lắm, nhưng miễn “mặn” là tao khoái rồi. Há há…
– Ờ. Mày thì tao không ngạc nhiên rồi.
– Hai anh đó làm gì vậy anh Bi?
– Mày lên trển chắc gần xong rồi hả?

Thằng Bi không trả lời con em ngay, mà quay sang nhìn thằng Bo nói:

– Xời. Mới bắt đầu hà ku. Hai ổng chơi sandwich hai lỗ trước sau luôn. Cùng lúc.
– Ghê. Ku chắc nho nhỏ ha, mới vừa được. Há há…
– Không hề nha! Lầm to rồi nha nhóc. Ku thuộc dạng khủng long đó. Cũng cỡ cỡ anh em mình, hoặc hơn nữa chứ không phải dạng vừa đâu.
– Wow! Thì ra củ với dây đều tốt. Chứ tao cứ tưởng tốt dây, xấu củ chứ.

Hai thằng mải nói mà không để ý tới nét mặt không hề ngạc nhiên của con em ngồi kế bên. Hàng họ của hai anh Lâm – Tùng thuộc size nào, thì phải hỏi con nhỏ.

Thằng Bi còn mang vẻ hào hứng từ lần nhìn lén live đó, nên nó trả lời thằng Bo:

– Không hề xấu củ nha ku, khẳng định hàng khủng luôn chứ không đùa. Còn cách chơi thì bạo lực không thua gì anh Khanh đâu. Dã man con ngan.
– Hic. Lúc tới thuê nhà nhìn lịch sự phết, thế mà cởi quần ra rồi thì…
– Mày đúng nhảm quá! Liên quan gì đâu ta? Anh Khanh mình đó, còn nhìn sang gấp mấy.

Thằng Bo thở dài, nhớ tới cảnh sandwich chấm nước “sốt lol” hồi nãy, lại thấy nhợn. Nó ngao ngán nói:

– Ờ. Đúng là không thể đánh giá một cuốn sách qua cái bìa được. Mà hai ổng chỉ bạo lực thôi á? Có làm gì nữa không?
– Có chứ. Vậy tao mới nói. Làm xong rồi hai ông rút ku ra, ông Tùng lấy bịch bánh mì sandwich á, loại bánh cắt lát vuông vuông đó.

Nghe tới đó thằng Bo lật đật bụm miệng mình, la lên:

– Ọe! Biết rồi! Dừng please! Tao cũng ở đây như mày chứ không phải dưới Chắc Cà Đao mới lên nha. Cái màn kia tao thấy mắc ọe rồi.
– Haha… Anh Tùng lấy miếng bánh mì đó chấm “sữa” rồi ăn luôn.
– Thằng Bo không kịp cản, vừa nghe xong nó đỏ mặt tía tai nhịn xuống một cơn buồn nôn, rồi khổ sở quay qua nhìn thằng anh.

Con Loan vô tư, giương cặp mắt nai vàng ngơ ngác lên hỏi:

– Ủa. Em thấy có gì lạ đâu ta? Bánh mì chấm sữa đó mình ăn hoài mà.
– Sữa lol đó em! Ổng kêu con nhỏ rặn ra, tinh chảy ra nhiêu ổng quẹt ăn hết.
– Ọe! Thôi ngưng! Tình đôi ta chấm dứt từ đây! Mày nói nữa tao bỏ bữa ăn này luôn á.
– Haha… Tâm hồn íu đúi!
– Ờ. Tao “nhại cảm íu đúi” vậy đó. Nên mày làm ơn “giữ vệ sinh chung” dùm.
– Haha… Ờ. Dù sao cũng cảm ơn mày mách nước dùm tao một live show quá đã. Khà khà… À. Tao còn quay được full clip không che nè. Hí hí…
– Ủa. Mày quay lén á?
– Chứ sao. Cực đã luôn. Cứ giơ điện thoại lên là ghi được hết. Công nhận cái máy 4K này quay sướng ghê. Siêu zoom còn có chống rung quang học nữa. Vừa lên tới thấy mấy ổng còn chưa đút vô nữa, nên coi như được full clip luôn, không bị đứt khúc nào. Há há…
– Mày muốn clip thì nói anh Nhàn đó. Ảnh có tới mấy Terabite phim với hình của nhóm mình mà.
– Xời. Bởi vậy nói ra là biết mày chả hiểu gì những thú vui của tao rồi. Quay lén, chị hiểu hông?! Chứ anh Nhàn là quay trực tiếp, cắm ống kính vô quay bình thường mà, có gì đặc sắc đâu.
– Hic hic… Thôi thôi, ăn đi mày. Chứ tao thấy quay trực diện coi sướng thấy mồ, quay lén lén lút lút làm chi, coi có đã đâu. Chưa kể mấy góc quay mà bị vướng là chịu chết.
– Haha… Đúng là ngoại đạo có khác. Thôi, đạo bất đồng bất tương vi mô, ăn đi mấy đứa.
– Phụt. Nói chữ mà cũng nói sai nữa, “bất tương vi mưu” cha nụi!
– Haha. Vi gì cũng được, ăn đê!!! Anh coi lén xong giờ đói rồi.

Con Loan cũng cười cười, ngồi ăn thỏa thích mà không nói gì thêm. Nó lờ mờ dự đoán có lẽ mình lâu không qua đó dọn dẹp nên hai anh Lâm – Tùng “vã” quá, mới tìm con bé thiểu năng kia để chơi. Chứ có nó thì còn lâu hai anh mới thèm nhỏ kia.

Mặc dù chỉ vì chút ghen tuông và đoán mò, nhưng con nhỏ cũng gần như đoán đúng thực tế rồi. Cũng chỉ “gần như” thôi, vì thực ra trên sân thượng lúc này, hai anh Lâm – Tùng đã mặc đồ lại, và mặc đồ cho cả con bé, sau đó dắt tay con nhỏ vô trong nhà, trao nó lại cho… ba con bé đang đứng bên trong. Kèm theo đó anh Lâm rút ra một trăm đô đưa cho ba con nhỏ, và nói…

– Cảm ơn chú!
– Cảm ơn hai em! Lần sau có gì cứ nhắn tin cho chú nha.
– Dạ. Mà… không được qua đêm hả chú?
– Để coi đã. Hai em hơi mạnh bạo, chú sợ em nó… chịu không nổi một đêm.
– Năm trăm đô.
– Hả?
– Năm trăm đô. Chú đồng ý thì tụi cháu đưa chú ngay lúc này luôn, rồi bảy giờ tối nay chú hãy dắt bé qua cho tụi cháu. Sáng bảy giờ tụi cháu trả bé cho chú.
– Cái này…
– Chú cứ nghĩ kỹ đi. Tính cháu chỉ nói một lời hà. Được thì chú nhắn tụi cháu trước, để tối nay tụi cháu ở nhà không đi đâu chơi. Hihi…
– Được. Đưa trước hết cho chú ngay bây giờ luôn đúng không?
– Dạ. Đây. Một, hai, ba, bốn, năm! Đủ nha chú.

Anh Lâm nhanh chóng móc tiền ra đếm ngay trước mặt chú Long, rồi nhìn chú đếm tiền cẩn thận từng tờ một. Xong anh nói:

– Bảy giờ tối nha chú. Rồi sáng mai bảy giờ chú qua đón bé về là được.

Cầm xấp đô la xanh rì trong tay, mắt chú Long sáng rỡ, vui vẻ nhìn anh Lâm nói:

– Ok. Để chú cho nó ăn uống, nghỉ ngơi, lát tối dắt xuống phòng hai đứa.
– Dạ. Ok chú. Thôi tụi cháu đi xuống đây, đứng trên này lâu lỡ có ai…
– Ừ. Vậy nha!

Nói xong chú Long cũng nắm tay dắt con gái lôi tuột vô phòng mà hồi xưa anh Khanh ở lại. Lúc vươn tay đóng cửa, miệng chú không ngừng lẩm bẩm nho nhỏ khi nhìn con gái cười ngơ ngác đi kế bên:

– Nghề này coi bộ kiếm đậm đây.

Ở nhà bên này, ba anh em Bi – Bo và Loan không biết đến đoạn kết diễn ra trên lầu hai nhà bên kia, tụi nó cứ nhiệt tình tiêu thụ bữa ăn trưa cho tới những miếng cuối cùng.

Con Loan sau khi ăn những đồ phá lấu, nó cũng nhón tay bốc thịt quay, vịt quay trong hộp ra ăn ngon lành.

Thằng Bi cười hô hố nói…

– Anh biết ngay mà. Nên mua đủ món cho em dễ ăn.
– Hihi… Tự dưng em lại thèm. Chứ lúc nãy anh đi mua thì em hết thèm rồi.
– Ừ. Có bánh bao chiên nữa nè. Dưa cải chua nữa. Anh biết em sẽ thèm nên mua đủ hết.
– Chừa tao mớ lòng vịt phá lấu đi Bi. Tao khoái món đó.
– Ủa. Không nghe mày dặn trước nên tao mua có hai bộ hà.
– Thì chia tao một bộ đi. Nãy tao lau dọn phòng anh Nhàn với bé Yên á. Lu bu quên dặn mày mua rồi.
– Ờ. Thôi thì chia. Mà dọn phòng ảnh có bị “trượt té” dập mông không vậy?
– Trượt sao? À à… ÀH!!! Khà khà… Không có trượt dưới sàn, mà sữa tươi chỉ tràn trên tấm trải giường thôi.

Hai mắt thằng Bi sáng lên, nó bật kêu:

– Wow. Có luôn hả?
– Một vũng khổng lồ. Đúng chất “sữa bò Long Thành” luôn. Vẫn còn rất mới, rất ướt. Haha…
– Trời. Anh Nhàn ghê thiệt. Hèn gì đi phượt với tụi mình một ngày ảnh uống bốn năm lít nước mà vẫn không đủ.
– Ờ. Túi tinh bự cỡ đó thì đúng chuẩn dị nhân X – men luôn. Tao tự hỏi không biết túi tinh đó có bự cỡ… bọng đái không. Hí hí…
– Chắc cũng phải cỡ đó quá, mới chứa hết cả chén tinh như vậy. Đúng nể ảnh thiệt chứ không đùa. Ra nhiều cỡ đó thì sướng lâu phải biết.
– Khỏi nói luôn. Người thường tầm chục giây, hai chục giây gì đó là max, ổng được tới hơn một phút, ra không ngừng nghỉ.
– Kiểu này mà đi lạc trong sa mạc, lại lạc cùng với em nào, nứng lên ảnh chơi con người ta xong thì chắc cũng đột quỵ luôn vì mất nước trầm trọng quá.
– Haha… Chắc vậy luôn. Lúc đó trên báo sẽ giật tít “thanh niên vừa xuất tinh vô bạn gái xong và sau đó thành khô người một nắng”
– Haha… Chưa chưa… Bên dưới phần xem trước của bài báo đó, người ta sẽ ghi mấy câu tóm tắt “nhờ lượng chất lỏng dồi dào đó mà người bạn gái được cứu sống một cách thần kỳ”
– Sặc. Quá đỉnh nha Bi! Tao chịu mày rồi đó! Khà khà…
– Khà khà… Tao mà! Vậy mới làm anh mày được chứ!
– Xời! Còn lâu nha ku! Mày chỉ ra sớm có năm phút mà đòi làm anh tao hoài.

Thế là hai thằng lại quay ra cãi nhau loạn xạ. Con Loan cười tủm tỉm ngồi đó ăn uống đều đều. Nhưng khi con nhỏ bốc tới cái bánh bao chiên thứ tư thì cả hai thằng Bi – Bo đều cùng một lúc quay qua thốt lên:

– Đừng em!

Rồi thằng Bi nói trước:

– Khoan khoan dừng đó chớ ăn!
– Đó là tinh bột, em còn nhớ không?!
– Hihi… Câu thơ này bữa hổm em nghe hai anh nói khác mà ta?
– Thì hồi xưa Lục Vân Tiên không biết linh động như giờ.
– Chứ đã qua cả trăm năm hơn rồi tụi anh mà giống ổng là chệt.
– Đúng rồi. Phải linh động biến hóa như con tắc kè mới hợp thời đại chứ. Hí hí…
– Túm gọn lại là em hổng được ăn bánh bao này hả mấy anh? Em thèm quá à…
– Ăn thịt với rau cải thôi em. Tinh bột ăn nhiều con bự lắm, đẻ hổng nổi đâu.
– Đúng đó. Anh Đen còn kêu là đừng cho ăn tinh bột gì quá một chén cơm mỗi ngày luôn đó.
– Giảm tối đa tinh bột, ăn nhiều đạm với rau để em bé nhỏ nhỏ thôi, nhưng khỏe, thì em đẻ cũng dễ nữa.
– Hic hic… Em biết rồi, để em ăn thịt đỡ vậy. Thèm quá lát em bắt đền hai anh đó.
– Ừ. Tốt. Dùng “sữa” của tụi anh đi, tốt lắm á.
– Cho cả mẹ lẫn bé luôn. Khà khà.
– Đúng đúng, đẹp da nè. Có khoáng chất nè… Hí hí…
– Hihi… Hai anh nhớ đó nha. Chứ em thèm chịu hổng nổi là em buồn đó.
– Haha… Rồi, rồi! Yên tâm! Anh đảm bảo no đủ cho cả mẹ lẫn con luôn. Kha kha…

Thằng Bo vừa nhai nhồm nhoàm miếng mề gà sừng sực, vừa nhìn con em rồi nói với thằng Bi:

– Dạo này em í coi bộ dễ xúc động đậy dữ heng.
– Thông cảm đi. Hormone đang chạy ào ào trong người nó mà.
– Hí hí… Em thấy có bầu cũng vui ghê á. Nên đẻ xong chuyến này chắc em đẻ thêm nữa.
– Vui sao em?
– Thì em thích gì là mấy anh cho em ăn đó nè.
– Hồi trước khi cấn bầu cũng vậy mà?
– Ờ. Tụi anh có bỏ bê em đâu.
– Rồi mấy anh bóp vai, bóp lưng, bóp chân cho em nhiều hơn nè. Hihi…
– Cái đó… cái đó…

Thằng Bi nói tới đó thì cà lăm luôn, không tiếp lời được. Thằng Bo nhảy vô “cứu net”:

– Đúng là trước đây tụi anh ít làm hơn bây giờ thật.
– Đó! Nên em thích như vầy lắm. Mai mốt đẻ vừa xong là mấy anh làm em có bầu liền đi ha. Đừng có dừng lại gì hết á.
– Khục khục khục…

Cả hai thằng Bi – Bo đang nhai nhồm nhoàm thì bỗng sặc, phát ho khù khụ. Ý tưởng của con nhỏ quá “kinh người”, nhưng cũng làm cho hai con ku của tụi nó cứng ngắc lên rồi. Chỉ mới nghĩ đến chuyện con em vừa đẻ con xong đã bị tụi nó “nốc ao” thêm đứa nữa ngay sau đó, thì thằng đàn ông nào cũng thấy sướng rơn hết cả lên.

Tất nhiên hai thằng ku đang tuổi đang lớn, còn chưa trải qua quá trình chăm vợ trước và sau khi sinh, rồi chăm con, dọn tả cho con, chưa có đêm nào mất ngủ, nên tụi nó vẫn chưa sợ. Chỉ cần có ý tưởng gì đó “độc địa” là khúc thịt trong quần tụi nó “đáp ứng” ngay lập tức, đội trước quần hai đứa nhô cao lên dù là đang ngồi.

Chỉ duy nhất một điều làm hai đứa lấn cấn, đó là lỡ mà em bé khi sinh ra là con trai thì thấy mịa luôn rồi. Cái kế hoạch loạn luân sâu thêm một tầng của tụi nó coi như phá sản. Nếu vậy thật thì chỉ có nước trông chờ vào đứa tiếp theo, hoặc là tiếp theo nữa nếu đứa kế vẫn có trym.

Ngay từ đầu lúc hai vạch, tụi nó rất rất muốn chở em gái đi siêu âm giới tính thai nhi cho đỡ tò mò, nhưng hiển nhiên chỉ dám mơ ước chứ không thực hiện được. Đành chờ đến “ngày phán xét” kia để biết con trai hay gái thôi.

Ăn xong, hai thằng sinh đôi dọn bàn, rồi bế em đi lên lầu tắm rửa, sau đó lên giường trần truồng nằm ôm nhau ngủ một giấc tới gần bốn giờ chiều.

Chương trước Chương tiếp
Loading...