Truyền thuyết Tokbokki

Chương 1



Phần 1

Chuyện là năm đó, tôi thi đậu một trường đại học ở TP HCM, nhưng vì gia đình xảy ra một vài chuyện nên tôi không học đại học được, nói đúng hơn là tôi chỉ học tới lớp 12 rồi thôi, kiểu người như tôi thì chắc chỉ có mỗi cái bằng xóa mù chữ là hết.

Năm đó vừa tròn 18 tuổi, cái tuổi mà người ta nói là bẻ gãy sừng trâu ấy, một cái tuổi khỏe mạnh và tràn đầy sức sống nhất của cuộc đời.

Tôi còn nhớ rõ là sau khi kết thúc kỳ thi xong, tôi bị thất nghiệp, chỉ đi rửa chén bát thuê ở mấy quán phở hoặc chạy tiệc cưới nếu có người gọi.

Việc làm thì bữa đực bữa cái, nuôi thân còn không nổi thì lấy đâu tiền mà phụ giúp gia đình phải không anh em? Nói chung thì thời đó tôi cũng khá thảm.

Sau đó tình cờ tôi quen biết một ông anh mở cửa tiệm sửa máy tính và chuyên các thiết bị điện tử abcdxyz, năm ấy ổng rủ tôi về làm với ổng, vừa làm vừa học việc.

Anh em chắc không thể nghĩ ra cái nghề đấy nó bạc bẽo cỡ nào đâu, tháng lương đầu tiên của tôi là 800k vào thời điểm đó, vừa đủ tiền ăn uống linh tinh, ngay cả thuốc lá cũng phải gắng nhịn mà dành tiền.

Nhưng tôi luôn tràn đầy niềm tin nên vẫn rất cố gắng học việc. Sếp có bảo nếu tôi có thể tự bản thân đi sửa chữa hoặc lắp các thiết bị cho khách thì tiền lương sẽ cao hơn, đôi khi sẽ còn có thêm tiền bo nữa.

Công việc IT cũng nhiều cái bi hài trong 2 năm làm việc của tôi, cơ mà tôi kể chuyện xiếc nên kể đúng cái mấu chốt cho anh em vậy.

Sau tất cả thì ổng cũng giao cho tôi một công việc đi lẻ đầu tiên. Ổng bảo tôi đi Đức Trọng khảo sát và tư vấn cho khách lắp Camera.

Cái chỗ đó cách Đà Lạt khoảng 30 phút đi xe máy anh em ạ. Tôi biết thừa là lão chim lợn đấy lười nên mới để tôi tự lết đi, cơ mà anh em biết đấy, cái gì lần đầu cũng rạo rực và háo hức cả, tôi vẫn rất hưng phấn và chờ mong.

Đúng 9h sáng ngày hôm đó, sau khi ăn sáng xong thì tôi phi xe xuống Đức Trọng. Sau một buổi sáng dò đường tới cháy máy và biết bao nhiêu cuộc điện thoại thì tôi đã tới được căn nhà của khách, chỗ nằm lẩn khuất nép mình trong một con hẻm nhỏ.

Căn nhà này chỉ mới vừa hoàn công, mọi thứ trông sạch sẽ và mới tinh tươm, từng đồ nội thất trong nhà làm tôi ghen tị cũng nhiều lắm, chúng sáng bóng và sặc mùi kim tiền.

Khách hàng của tôi là một cô đã khoảng 50 tuổi, cô nhẹ nhàng đón tôi vào nhà và đề nghị tôi khảo sát căn nhà của cổ. Tôi bèn tập trung hết miệng lưỡi, nước miếng và đề xuất những phương án lắp Camera khả thi nhất cho cô chủ. Bởi lần đầu tiên tôi tiếp xúc với khách hàng, nên tôi nhiệt tình dữ lắm.

Ngày hôm đó, đúng lúc đang được cô chủ nhà dẫn di xung quanh thì sự chú ý của tôi lỡ va vào ánh mắt chị, con gái của chủ nhà. Chị ấy tầm khoảng 23 tuổi, mặc một bộ đồ ở nhà khoe đôi chân dài trắng muốt.

Dáng chị dong dỏng cao, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng, chị không cười hay nói gì với tôi, cơ mà tính tôi cứ lại hay bị hấp dẫn bởi mấy cô gái lãnh đạm kiểu đấy nên ngắm nghía chị rất cẩn thận, suýt chút nữa thì quên mất chuyện là đang làm việc.

Chỉ cho tới khi chị nhận ra ánh nhìn của tôi, chị mới khó chịu đi vào phòng và kéo cửa lại. Khi ấy tôi mới hồi thần và nhận ra việc mình làm trông khá bất lịch sự.

Bạn đang đọc truyện Truyền thuyết Tokbokki tại nguồn: http://truyen3x.xyz/truyen-thuyet-tokbokki/

Tốn chừng 1 tiếng, khi nước bọt sắp cạn thì tôi cũng ra về trong niềm hân hoan, cô chủ nhà đã đồng ý hết mấy cái đề xuất của tôi, tổng chi phí cho việc lắp đặt là 15tr, nếu hoàn thành ít nhất tôi cũng có 1tr trong số đó.

Ngày tiếp theo, tôi đem đầy đủ dụng cụ và quay lại căn nhà nọ, nào khoan tường, nào thang rút, bla bla đều đủ cả.

Còn nhớ tâm trạng khi ấy khá hồi hộp vì đây là lần đầu tiên tôi đi một mình không có ai kèm cặp, nếu lỡ gây ra hậu quả gì thì bản thân phải tự gánh lấy. Nhưng đâm lao cũng phải theo lao, tôi đã lỡ khẳng định với lão sếp là mình làm được.

Khi tới nơi, chỉ có mỗi con gái cô chủ ở nhà, còn cô chủ và chồng thì đã đi làm. Mặc dù trong đầu tôi cũng hơi có vài suy nghĩ quái dị khi ngắm nghía cô chị, cơ mà công việc vẫn là công việc, tôi tập trung hết trí óc vào việc mình sắp làm. Tôi dù sao cũng là người bình thường, chứ có phải là biến thái đâu chứ nhỉ.

Tôi sẽ lắp tổng cộng là bốn cái camera, hai cái trước sân, một cái ở phòng khách và một cái đằng sau nhà.

Tới tầm mười hai giờ trưa thì tôi đều đã lắp xong hết bốn cái đấy, chỉ còn mỗi việc đi dây nữa là hoàn thành.

Đúng lúc này, chị gọi tôi xuống ăn cơm các bạn ạ.

Chị mua cho tôi một đĩa cơm sườn kèm theo một lon Coca. Thú thực thì cái đĩa cơm hôm ấy ăn như đb ấy các đồng chí, chỉ có mỗi chị là ngon thôi.

À không! Ý tôi là chị nom ngon lắm mắt, đùi dài chân trắng, thân hình nhỏ gọn, đeo thêm cặp kính cận, tóc búi sau đầu, mái tóc xéo qua một bên trước trán.

Nói tóm lại là tôi ăn một đĩa cơm chán khỏi nói, mà hình như tôi quên mẹ hương vị của nó luôn rồi, đầu tôi chỉ nhớ được mỗi hình dáng và làn da trắng trẻo của chị.

Suốt bữa cơm đấy, chị và tôi chỉ nói vài câu, chị hỏi tôi bao giờ thì làm xong, tôi chỉ đáp là khoảng bốn năm giờ chiều, lúc đấy tôi còn không dám cam đoan là mình có thể hoàn thành mọi thứ một cách tốt đẹp.

Mà có một cái rất khó hiểu, sau khi chị nghe tôi trả lời, khuôn mặt chị tự nhiên toát lên vẻ hơi chút thất vọng. Tôi ngạc nhiên nhưng cũng không thèm suy nghĩ thêm.

Chị ăn xong thì dọn chén đĩa và bỏ về phòng, còn tôi thì ra sân ngồi hút thuốc nghỉ no, trong đầu thì suy nghĩ lại mấy cái kèo lắp Camera mà lão chủ đã dạy.

Đúng một giờ, tôi đứng dậy tiếp tục công việc dang dở.

Căn nhà đấy thì chỉ có mỗi một tầng, theo tôi tính thì có hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách và phòng WC chung.

Trần nhà thì được lót bằng những miếng thạch cao, phía trên có các khung sắt lớn để chống đỡ, trên tiếp khoảng nửa mét thì là mái nhà.

Cái khốn nạn nhất của ngôi nhà nằm ở trần thạch cao, tất cả dây điện hay dây mạng gì thì cũng nằm hết trên đó, cho nên nếu tôi muốn đi dây cho đẹp thì bắt buộc tôi phải leo lên.

Tôi thì sợ độ cao, cơ mà đã làm nghề này thì đành chấp nhận. Tôi đeo khẩu trang vào và vào việc.

Trước mắt tôi là một đống cây sắt lớn chăng ngang chăng dọc, khói bụi mù mịt, có những chỗ ánh sáng không lọt vào được nên bắt buộc tôi phải dùng đèn pin.

Tôi cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng, chậm rãi và chính xác lên những cây sắt. Nếu mà tôi lỡ té thì tôi cũng không nghĩ cái lớp thạch cao có thể chịu nổi sức nặng của tôi.

Tập trung làm mãi thì cũng gần xong, chắc do tôi may mắn nên làm cũng chẳng lệch phát nào.

Đến bước kiểm tra hình ảnh Camera và setup lại cho nó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...