Tứ đại danh bổ
Chương 17
Trường An trời mưa rả rích…
Nguyệt Như Mộng toàn thân vô lực nhìn 4 tên sắc lang tiến càng lúc càng gần mình trong đầu nàng hiện lên hình bóng của 3 vị tỷ muội mỹ lệ xinh đẹp nội tâm đau xót vô vàn… nước mắt không ngừng tuôn rơi…
“Xin lỗi nếu có kiếp sau chúng ta lại làm tỷ muội với nhau… Bảo trọng tỷ muội của ta” Ánh mắt nàng kiên định bình thản đến lạ thường nàng đã quyết tâm cắn lưỡi tuyệt vận để bảo toàn sự trong sạch của mình…
Bốn gã gương mặt dâm ố lòng bàn tay không ngừng chà sát vào nhau giọng cười dâm đãng từ từ tiến tới gần…
Thế nhưng đúng vào lúc này từ phía sau lưng của 4 gã âm sát quỷ xuất hiện 1 đóa hoa đỏ rực mỹ lệ vô song… Có lẽ cả đời này của nàng cũng không thể nào quên được đóa hoa mỹ lệ đó…
Nói là đóa hoa cũng không hoàn toàn đúng… tựa như 1 vật thể không xác định. Mà vật thể tựa như đóa hoa đó đang không ngừng xoay tròn phát ra những âm thanh Vù Vù… Vù… đặc trưng… Đóa hoa đó từ từ nở rộ, tuyệt mỹ vô cùng thế nhưng lại mang theo sát khí vô hạn bên trong đóa hoa đó hàng trăm cây ngân châm, ám khí, không ngừng bắn ra nhắm đến 4 gã… Với bản lĩnh của mình nàng biết đó là 1 trong những tuyệt kỹ trấn phái thành danh của Đường Môn:
“Bạo Vũ Lê Hoa Châm”
Trong Âm Sát tứ quỷ chỉ có gã lão đại mặt sẹo là kịp phản ứng gã lao lên phía trước song thủ bắt lấy 2 vị huynh đệ của mình đẩy ra phía trước làm tấm chắn… Những tiếng thét kinh hoàng vang lên… 3 vị huynh đệ của gã phút chốc đã biến thành những con nhím trên người cắm chi chít những cây ngân châm, cùng ám khí… khiến 3 gã ngay lập tức mạng vong…
“Khốn Khiếp là kẻ nào dám ám toán huynh đệ của ta” Gã mặt sẹo gầm lên…
Một bóng hình từ từ trong không trung chậm rãi hạ xuống, Gương mặt tuyệt mỹ sáng như ngọc, mái tóc dài dập dờn tùy ý bay ngược trong gió, đôi mắt sắc lạnh tựa như chim ưng nhìn chằm chằm vào con mồi ở gã toát ra 1 sát khí mãnh liệt đến gợn người…
“Là ngươi… Là ngươi dám ám toán chúng ta… Ahhh nhị đệ, tam đệ tha lỗi cho đại ca… Ta sẽ bằm thây tên này trả thù cho các đệ…”
“Bằng vao ngươi mà cũng muốn giết bổn tọa sao? Hahahahaah… Ngu Xuẩn…” Đường Liệp gằn cười ánh mắt ngạo nghễ nhìn gã…
Gã đại hán mặt xeo điên cuồng xuất quyền phóng tới… sự tức giận đã đẩy công lực của gã lên đến cực điểm quyền phong như gió đánh tới Đường Liệp…
“Hừ không biết tự lượng sức…” Đường Liệp thầm nói…
Trong 2 ngón tay của gã khẽ xuất hiện 1 thanh chủy thủ ánh mắt khẽ nhắm lại vận nội lực toàn thân… nhắm hướng tấn công của gã đại hán mặt sẹo công tới khẽ phất tay…
“Tiểu Lý phi đao…” Lại 1 lần nữa xuất kích…
Phi đao lao tới khẽ xoay tròn theo hình xoắn ốc… khẽ chạm với quyền phong của gã đại hán sau đó lạnh lùng xuyên qua nhắm ngay giữa trán của gã mà xuyên thủng… một lát sau gã từ từ quỵ gối xuống… ánh mắt trắng dã… giữa trán khẽ chảy ra 1 dòng máu tươi… cả người không còn chút sinh khí… ánh sáng trong mắt từ từ mất đi chỉ còn lại 1 màn đêm u tối…
Cả không gian tĩnh mịch im lặng chỉ còn có thể nghe được tiếng mưa rơi lất phất Nguyệt Như Mộng vô lực nằm im dưới đất tuy bị trọng thương nhưng vào lúc này đầu óc của nàng phi thường tỉnh tảo ánh mắt phức tạp nhìn về phía nam nhân kia… thật nực cười người ra tay cứu nàng lại là người mà 4 tỷ muội nàng tìm mọi cách bắt giữ thấ y hắn tiến tới gần toàn thân nàng run rẩy sợ hãi nói…
“Ngươi muốn làm gì đừng tiến qua đây”
Chỉ thấy gã mỉm cười một nụ cười có lẽ cả đời này nàng khó có thể quên nỗi, dưới đêm mưa rả rích mái tóc dài đen láy của gã khẽ phất phơ bay phiêu dật giữa không trung hắn lặng lẽ tiến lại gần nắm lấy ngọc thủ của nàng…
Nguyệt Như Mộng ngay lập tức cảm nhận được 1 luồng chân khí nồng ấm truyền vào trong nội thể của mình khí tức đang vốn nhộn nhạo của nàng phút chốc được luồng chân khí đó điều hòa từ từ lắng xuống…
“Tại sao lại cứu ta…” Nàng chất vấn gã…
“Bổn tọa tuy là đại ma đầu nhưng cũng không nỡ để một tuyệt sắc mỹ nữ như nàng bị bốn tên cầm thú này cường bạo được…” Gã lạnh lùng nói…
“Đa ta…” Nàng lí nhí nói…
Gã không trả lời chỉ lặng lặng mà truyền chân khí trong người của mình vào bên trong cơ thể nàng… Trong lòng cười lạnh lúc này gã hoàn toàn có thể cường bạo nàng thu lấy cơ thể huyền âm thần mạch của nàng, thế nhưng với tính cách cương liệt của nàng chắc chắn sẽ làm ra hành động chống trả kịch liệt thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành… Xem ra chỉ có thể chọn cách khó khăn hơn từ từ thu phục nội tâm của nàng…
Một lúc lâu sau…
“Được rồi… thương thế của nàng đã tốt hơn rồi có thể miễn cưỡng vận dụng khinh công quay trở về… tạm biệt” Gã đứng dậy chuẩn bị li khai…
Thấy bóng dáng của hắn chuẩn bị rời đi trong nội tâm của nàng bỗng dưng dâng lên 1 cảm giác khó hiểu… bất giác nàng có chút lo lắng cho gã, nàng biết theo tính toán của đại sư tỷ nếu theo đường cũ mà quay trở về Hoàng Cung cộng với công lực hiện tại của gã đã tiêu hao quá nữa do cùng nàng chơi trò rượt đuổi cùng với việc vừa nãy liệu thương cho nàng, chắn chắn gã sẽ khó thoát khỏi thiên la địa võng mà 3 vị tỷ muội của nàng bày sẵn, với sự tính toán như thần của đại tỷ Lãnh Như Băng gã có thể thoát được sao…
“Ngươi đợi đã…” nàng bất giác không nhịn được nói…
Gã quay sang ánh mắt khó hiểu nhìn nàng…
“Ngươi đang định trở về hoàng cung sao…” Nàng thở dài nói…
“Đúng vậy… Cả thành Trường An này e rằng chỉ có Hoàng Cung bây giờ là chốn dung thân cho ta…”
“Ngươi không thể trở về lúc này… mọi con đường dẫn tới Hoàng cung đều đã bị chúng ta bao vây… chỉ cần ngươi bước vào nửa bước e rằng sẽ khó thoát…”Nguyệt Như Mộng khẽ cắn răng nói thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng chẳng hiểu tại sao lại nói ra kế hoạch mà đại sư tỷ của nàng đã khổ tâm thiết lập… nói cách khác nàng đang phản bội lại 4 vị sư tỷ muội của mình.
Đường Liệp lộ ra thần sắc ngạc nhiên ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng sau một lúc gã mỉm cười khó hiểu gã mơ hồ cảm nhận được tình ý của nàng giành cho gã chỉ có cách giải thích đó mới có thể lý giải được hành động tiết lộ kế hoạch cho gã biết, hoặc có thể do nàng ta cảm kích ơn cứu mạng của mình…
“Góc đông của tường thành có 1 căn nhà nhỏ trong đó có 1 thông đạo trực tiếp dẫn vào hoàng cung… ngươi theo đường đó có thể thuận lợi tiến nhập hoàng cung… đừng hiểu lầm ta làm vậy cũng chỉ để trả lại ơn cứu mạng vừa nãy của ngươi chúng ta không ai nợ ai…” Đôi mắt đẹp của nàng ánh lên những tia hoang mang khó hiểu, hối hận, day dứt nội tâm nàng đang tranh đấu kịch liệt…
“Đa tạ…” Nói xong bóng dáng của gã nhanh chóng biến mất trong màn đêm…
Nhìn bóng dáng của gã biến mất nội tâm nàng kịch liệt rung động, 2 dòng lệ nóng không ngừng chảy xuống vừa nãy chỉ cần nàng im lặng rời đi thì sự sống chết của gã chẳng còn liên quan gì đến nàng nhưng sâu trong nội tâm của nàng không đành lòng nhìn gã bị rơi vào hiểm nguy, đến bây giờ nàng cũng chẳng thể hiệu được tại sao mình lại làm như vậy chỉ là bỏ mặt hắn điều đó nàng làm không được…
“Ngu xuẩn… Nguyệt Như Mộng… ngươi đang làm 1 việc vô cùng ngu xuẩn…” Nàng khẽ gục xuống nước mắt hòa cùng cơn mưa chảy dài trên gương mặt thanh tú của nàng…