Tứ đại danh bổ

Chương 51



Phần 5: Đại Đường Công chúa

Sáng sớm hôm sau, Lệ Phi tẩm cung…

Lệ Cơ cả người vô lực ngoan ngoãn nằm trong lòng gã như 1 con mèo nhỏ đáng yêu. Bên dưới hạ thể của nàng và hắn vẫn còn đang dính chặt lấy nhau nghĩ đến đây nàng không khỏi đỏ mặt, nàng quay sang ngước nhìn khuôn mặt anh tuấn khôi ngô nằm bên cạnh mình chợt một niềm hạnh phúc khó tả dâng trào trong lòng… Cả đêm qua cùng hắn điên cuồng thác loạn, làm cho nàng biết thế nào là mùi vị ân ái khắc cốt ghi tâm, từ lúc tiến cung đến bây giờ đêm qua là đêm mà nàng tiết thân nhiều nhất cứ mỗi cú công kích của hắn mang đến cho nàng thoải mái khó tả rất nhanh nàng mau chóng đạt đến cảm giác khoái cảm tột cùng mà tiết thân…

Bàn tay thon dài vuốt nhẹ má hắn, trong ánh mắt nàng tình ý triền miên không dứt, nàng có thể khẳng định 1 điều hắn đã chiếm trọn trái tim nàng ngay từ lần đầu gặp gỡ…

Chợt Đường Liệp 2 mắt mở to liếc nhìn nàng, đôi mắt đẹp nhưng quỷ dị làm cho người khác nhìn vào mang theo 1 tâm trạng sợ hãi không thôi…

Hắn từ từ lay động hạ thân rút cây thân công “Trấn phái” của mình ra khỏi hạ thể của nàng ngay lập tức ái dịch trắng sữa từ từ tràn ra ngoài hắn không khỏi cười mỉm đêm qua thật là điên cuồng hắn chẳng nhớ nổi đã cùng Lệ Phi này làm bao nhiêu lần nữa nhưng nhìn khắp xung quanh phòng nàng đâu đâu cũng vươn lại dấu vết ân ái của 2 người… Hắn cùng nàng điên cuồng trong chậu gỗ cùng làm uyên ương nghịch nước… trên bàn uống trà… Cuối cùng hắn đặt nàng bên cửa sổ dưới ánh trăng lung linh huyền ảo mà điên cuồng gian dâm nàng nhìn số lượng tinh dịch chảy ra từ mật huyệt của Lệ Phi kẻ ngu cũng biết đêm qua 2 người điên cuồng đến mức nào.

“Để ta giúp người mặt lại quần áo” Lệ Phi thanh âm nhu mì vang lên…

Lệ Cơ khoác lên mình 1 chiếc áo lụa mỏng che lấy cơ thể nhưng vẫn có thể nhìn thấy những điểm quyến rũ chết người qua mảnh lụa mỏng manh ấy nàng cẩn thận phục thị gã mặc lại trang phục buộc lại mái tóc như 1 hiền thê mẫu mực phục vụ chồng vậy ngay cả hoàng đế nàng cũng chưa được nàng ân cần chăm sóc đến như thế.

Đường Liệp nhìn điệu bộ đáng yêu nhu thuận của nàng khác hắn với dáng vẻ kiêu căng của 1 vị quý phi nương nương ngày hôm qua xem ra đêm qua hắn thu được không ít chuyện tốt vừa có thể trị thương vừa có thể chiếm được lòng của vị mỹ nhân này. Với thân phận của nàng sẽ là 1 lợi ích không nhỏ giúp ích cho kế hoạch của gã nghĩ đến đây Đường Liệp khẽ cười đầy khoái trá bàn tay thô bạo ôm lấy eo thon của Lệ Phi kéo nàng ngồi lên mình hôn ngấu nghiến lên đôi môi anh đào xinh đẹp của nàng.

Bị gã tập kích bất ngờ Lệ Cơ thoáng sửng sốt nhưng rồi nàng cũng nhu thuận đáp ứng nụ hôn của hắn, cái lưỡi nàng vươn ra quấn lấy đầu lưỡi hắn. Nàng điên cuồng đáp trả lấy nụ hôn của hắn cùng lúc đó bên dưới hạ thể của nàng bị đường Liệp thọc vào 2 đầu ngón tay từ từ ma sát thọc vào rồi lại rút ra nàng có thể cảm nhận được cơ thể mẫn cảm của mình đã bắt đầu không nhịn được ướt đẫm rồi.

Đường Liệp hôn nàng đến không thể thở nổi mới hài lòng rút ra bên dưới dâm thủy đã chảy ướt cả bàn tay hắn…

“Hắc hắc… quý phi nương nương người xem này chảy thật nhiều nhỉ… Thật không ngờ quý phi nương nương cao cao tại thượng lại là 1 dâm phụ lẳng lơ như vậy… Hắc hắc”

Lệ phi bị những lời nói của hắn châm chọc khuôn mặt đỏ hồng lên vùi đầu vào ngực hắn xấu hổ thanh minh…

“Tất cả đều là tại người xấu xa… Thọc… thọc vào chỗ nhạy cảm của ta… ta không có lẳng lơ…” Lệ Phi như 1 tiểu cô nương hoài xuân ấp a ấp úng mà thanh minh…

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phòng vang lên một thanh âm mềm mại vang lên trong không trung…

“Nương Nương… Hoàng thượng có lệnh triệu kiến người… Để nô tì vào hầu hạ nương nương thay đổi y phục…”

Lệ phi có chút hoảng loạn nói:

“Được rồi bổn cung đang rửa mặt chưa có lệnh của bổn cung các ngươi không được tùy tiện bước vào rõ chưa”

Sau đó đỏ mặt quay sang nhìn Đường Liệp liếc hắn nói:

“Đủ rồi người đừng thọc nữa… ahhh… đêm qua chẳng phải đã cho ngươi làm rồi… sao bây giờ con muốn nữa… ahhhhh… Ân”Lệ Phi thở hổn hển nói…

Thì ra Đường Liệp lợi dụng lúc nàng nói chuyện với cung nữ bàn tay luồn xuống phía dưới không ngừng thọc vào mật huyệt của nàng mà kích thích làm bên dưới nàng ướt đẫm thành một mảng.

“Ân đủ rồi… ta còn phải đi gặp hoàng thượng nữa… cẩn thận nếu Hoàng đế biết ta và ngươi sẽ xuống dưới hoàng tuyền mà ân ân ái ái” Nói đến đây nàng không nhịn được bật lên cười…

Nàng vùng dậy thoát khỏi ma trảo của Đường Liệp quay sang thiên kiều bá mị liếc nhìn hắn nói:

“Tối nay ta lại cho ngươi… Bây giờ thì không được…”

Nói rồi chạy đến bên bàn trang điểm của mình bắt đầu chỉnh sửa lại đầu tóc…

Đường Liệp nhìn nàng không khỏi cười khổ hắn biết hắn đã hoàn toàn nắm giữ trái tim của vị sủng phi nương nương này rồi cũng tốt thân phận của nàng hắn có thể lợi dụng được.

“Ta muốn ở lại hoàng cung 1 thời gian ta cần 1 thân phận có thể tự do đi lại trong cung nàng có thể thu xếp được không” Đường Liệp nói…

“Ân… Để ngươi ở bên trong cung của ta cũng không phải là cách hay lát nữa gặp hoàng thượng ta sẽ lo liệu người yên tâm ta sẽ không làm ngươi thất vọng đâu” Lệ Phi quay sang nhìn hắn nói…

“Tốt… Lát nữa gặp lại ngươi” Nói xong hắn quay người dùng khinh công phóng ra ngoài cửa sổ nhanh chóng biến mất bỏ lại Lệ Phi 1 mình u oán trông theo bóng dáng hắn…

“Thật là 1 tên khốn khiếp… Nói đi là đi mà chẳng thèm để ý chút cảm nhận của người ta”…

Lần này Đường Liệp đến hoàng cung để tìm cho ra cực phẩm chi dược thiên sơn tuyết liên nghe nói chỉ có trong dược phòng của hoàng đế mới có, Hiện giờ võ công của hắn chỉ mới phục hồi được 3 phần vì cơ thể của hắn bị trúng kịch độc của đường môn phong tỏa kinh mạch nếu như hắn có được thiên sơn tuyết liên thì có thể phục hồi lại thời kỳ đỉnh phong của mình như năm xưa để thanh lý môn hộ.

“Đường Thiên Vũ… Ngươi rất nhanh sẽ biết cảm giác sống không bằng chết… Tỷ tỷ hãy đợi đê… rất mau đệ sẽ tới cứu tỷ”

Hoàng cung Đại Đường quả thật rất lớn mặc dù gã mang trong mình khinh công trác tuyệt nhưng vẫn không thể xem qua hết các kiến trúc của hoàng cung trong vòng 1 ngày chưa kể đại nội thị vệ tuần tra khắp nơi.

Đến bên 1 bờ hồ ngự uyển, nước trong xanh như ngọc… xung quanh là 1 rừng trúc bao quanh giống hệt như chốn tiên cảnh giữa nhân gian 1 thân ảnh xinh đẹp đang vui đùa nghịch nước.

Thiếu nữ tuổi chừng 18 đôi mươi mái tóc đen dài xõa xuống ngang lưng trên đầu cài 1 cây trâm ngọc cực kỳ tinh mỹ, làn da trắng ngần không chút tì vết. Giữa trán điểm xuyến 1 dấu ẩn hình hoa mẫu đơn thật tinh xảo, đôi mắt phương to tròn lấp lánh như 2 viên ngọc sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi anh đào mềm mại đỏ hỏn trông cực kỳ đáng yêu. Nàng mặc 1 bộ đồ cung trang màu tím trông thật sang trọng và bắt mắt. Mỹ nhân trong thiên hạ gã đã gặp không ít nhưng có thể chắc chắn rằng vị mỹ nhân này chắc chắn nằm trong thứ hạng đầu trong số những mỹ nhân đó… có thể sánh ngang với nàng e rằng chỉ trên đời này chỉ có tỷ tỷ của hắn Đường Băng Băng và vị hôn thê thần bí của hắn mà thôi…

Bất chợt vị mỹ nhân kia trong khi đang chơi đùa bất cẩn trượt chân ngã xuống, Đường Liệp đang muốn trở về tẩm cung của Lệ Phi thì bất chợt thấy vậy không nhịn được dùng khinh công trác tuyệt của mình nhanh chóng phóng đến bên người nàng ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, bàn chân điểm nhẹ lên mặt nước thoáng chốc nhún người toàn thân phóng lên nhẹ nhàng mà uy vũ.

Trong cơn hoảng loạn cô gái theo bản năng ôm chầm lấy người hắn, bá vào cổ hắn làm điểm tựa 1 mùi hương nam tính truyền vào mũi làm cho tim nàng không khỏi đập nhanh hơn. Nàng ngước đầu lên nhìn người nam tử vừa ra tay cứu nàng bất giác khuôn mặt xinh xắn chợt đỏ hồng lên đứng trước nàng là 1 người nam nhân khôi ngô tuấn mỹ, ấn tượng nhất chính là đôi mắt như hút hết thần trí của nàng ra khỏi cơ thể, nàng lẳng lặng nhìn hắn 2 cặp mắt phức tạp nhìn lấy nhau không nói 1 lời nào.

Chợt phát hiện được điều gì đó vị mỹ nhân kia xấu hổ hướng hắn nói:

“Ân… Ngươi ngươi… mau mau bỏ tay ra… ta không sao rồi…” Gương mặt nàng đỏ bừng nhìn hắn nói…

Thì ra trong bàn tay của hắn lúc này đang vòng sang ôm chặt lấy bờ mông tròn trịa của vị mỹ nhân này. Tư thế của hắn rõ ràng rất mập mờ nếu có người khác ở đây bảo đảm sẽ là 1 sự hiểu lầm tai hại… Hắn nhanh chong thu về ma trảo của mình ngượng ngùng nhìn nàng nói…

“Thật xin lỗi… ta không cố ý”

Vị mỹ nhân kia cũng không trả lời khuôn mặt của nàng đang đỏ bừng trái tim đập mạnh quay đầu sang không dám trực tiếp nhìn hắn… không gian có chút yên lặng lạ thường.

“Cảm ơn… ngươi vừa rồi đã ra tay cứu mạng… thật cảm tạ…” Thanh âm trong trẻo đáng yêu đến lạ thường của vị mỹ nhân kia vang lên làm hắn như người si bước vào cõi mộng.

Giọng nói thật đáng yêu như rót mật vào tai làm hắn không khỏi có chút say đắm nhưng nghĩ tới việc không thể để lộ thân phận cho người khác biết được làm hắn phải hạ quyết tâm.

“Tiểu thư không cần quan tâm, cứu người là việc nên làm… Nếu tiểu thư đã không có việc gì tại hạ xin cáo từ…” Nói rồi hắn xoay người chuẩn bị rời đi…

“Đợi đã chúng ta có thể gặp lại nhau không” Thanh âm ngọt ngào đó lại vang lên…

“Bèo nước gặp nhau… nếu có duyên ắt sẽ gặp lại” Hắn trả lời nhưng không hề quay đầu lại bàn chân điểm mạnh lao vút lên trên không.

“Ta… Ta họ Lý… tên là Uyển Nhi… Là Đại Đường công chúa… nếu sau này có chuyện gì cần ta giúp ta nhất định sẽ không từ chối” Bên dưới nàng vội chạy theo thân ảnh đang từ từ biến mất của hắn nói vọng theo.

Không hiểu sao khi bóng hình hắn vừa đi khỏi nội tâm nàng có chút mất mát, một nỗi buồn không tên từ từ hình thành trong lòng nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...