Tự truyện về đời tôi

Chương 44



Phần 44

Một tiếng kêu khe khẽ ngoài cổng.

– Hải còn thức đánh đàn à…

Giật mình ngẩng đầu lên thì Cúc đang dựng chiếc xe ngoài cổng…

Đi ra kéo cổng rào tôi hỏi:

– Trời ơi đi đến giờ mới về? Mà Cúc giờ này sao về đây…

Cúc tủm tỉm cười:

– Về hồi nãy lận, tại ngồi trước nhà Yến chơi… xong rồi tui về nhà trễ quá, ba mẹ tui tưởng tui ngủ bên nhà Yến, nên tắt đèn đóng cửa, thấy vậy tui về nhà dưới này…
– Sao không ngủ lại nhà Yến cho tiện luôn…

Tôi thắc mắc.

– Xì, nhà Yến có anh trai tùm lum, sao tui ngủ lại được, kỳ thấy mồ!

Cúc cong môi trả lời tôi…

Nhìn bóng Cúc dưới ánh trăng, giữa đêm hoang vắng không một bóng người, chợt thấy Cúc có vẻ yểu điệu mong manh vô cùng…

– Tui chưa buồn ngủ, thôi vô nghe Hải đánh đàn một lát…
– Uh…

Dựa chiếc xe đạp ngoài rào, Cúc theo tôi đến hiên nhà…

Khi ngồi xuống chiếc chiếu mà tôi mang ra trải, ngồi xếp bằng, cần đàn nghiêng trước ngực, tôi bắt đầu đàn…

Bài Natalia tôi mới tập…

Theo tôi thì dễ đánh hơn bài Romance, lối đánh cũng đều đều giống nhau…

Ban ngày do hơi dùng sức, nên âm điệu bài Natalia hơi có vẻ réo rắt hơn, nhưng đêm, không gian lắng đọng, chỉ cầm chạm ngón nhẹ trên dây đàn là âm điệu đã vang lên… tôi hầu như chỉ chạm phớt trên các dây đàn, lúc này thì bài nhạc khi nghe rất khác ban ngày…

Nó sâu lắng da diết như là bất tận… (hì, đây là cảm nhận của tôi, một tay chơi đàn tay ngang, không dám so với lối thưởng thức chuyên nghiệp của các tay đàn guitar cao thủ nhe…)

Khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt…

Cúc ngồi 2 tay bó gối, mắt nhìn xa xăm thấy Cúc như là thật cô đơn…

– Nghe hay quá Hải ơi… À… Hải đàn lại bài “thà như giọt mưa” mà hồi đó đàn trên nhà Yến đi…

Tiếng Cúc rất nhẹ như thì thầm…

Thật ra, chơi đàn classic trong đêm khuya thì đánh dở cũng thành hay…

“Những giọt run run, ướt giọt lông măng… những giọt run run ướt giọt lông măng…” đang lầm nhẩm theo tiếng đàn, thì tôi thấy Cúc đang ngồi mà nước mắt chảy dài trên má…

Quá bất ngờ, hạ đàn xuống, tôi vô cùng lúng túng khi đối diện với một chuyện lạ lùng như thế này…

– Cúc Cúc… sao vậy Cúc… có gì nín đi rồi nói…

Nghe tôi khuyên giải, Cúc lúc này như tức nước vỡ bờ, khóc òa lên…

Tôi dường như vô phương với tình huống này…

Lục lạo nhanh trong đầu…

– Uh… thôi lỡ rồi Cúc cứ khóc đi, dựa vào tui mà khóc, đến khi vơi rồi thì kể cho tui nghe chuyện gì, nó sẽ nhẹ nhõm hơn, tui tui nghe trong sách người ta nói vậy đó.

Cúc nghe lời tôi…

Nhưng không dựa vào tôi, mà ngồi bó gối khóc một mình…

Bờ vai run run như thấm lạnh vì sương đêm…

Thấy tội nghiệp Cúc quá, nên tôi vào nhà, lấy cái mền ra, phủ trên người Cúc cho ấm…

Một lúc sau… chỉ còn tiếng nấc cụt nho nhỏ của Cúc…

Lựa lời khuyên giải và Cúc đã kể cho tôi nghe…

Sau khi chắp vá những đoạn kể rời rạc nối lại, thì tôi hiểu vì sao…

‘Cách đây mấy năm, khi Cúc mới 15 tuổi thì đã theo chị Mai tập tành đi buôn… thuở đó, hình như là vì chủ trương mỗi tỉnh là tự túc lương thực, nên mỗi tỉnh đều có những trạm kiểm soát ngăn chặn không cho dân đi buôn lương thực, nông sản ra khỏi tỉnh, nếu bị phát hiện thì sẽ bị tịch thu!

Trong một chuyến bao trọn xe tải chở hàng khoa lang, trong đêm khuya, khi gần tới địa bàn tỉnh Nghĩa Bình (hình như hồi đó sáp nhập gồm tỉnh Quảng Ngãi và Bình Định nên gọi thế.) Thì bị trạm kiểm soát phát hiện và bắt giữ, có khả năng là trắng vốn, nên chị Mai phản ứng quyết liệt để hy vọng vớt vát lại phần nào… cuối cùng thì bị dẫn giải về trạm luôn.

Chỉ còn Cúc ở lại bơ vơ… chờ chị Mai!

Bỗng xuất hiện một người đàn ông lớn tuổi tốt bụng, kêu Cúc về nhà ông ta gần đó nghỉ ngơi, chứ khuya rồi, trạm không giải quyết cho chị Mai ra sớm đâu, sáng Mai, ông ta có quen biết với trạm, sẽ xin hàng hóa lại cho chị em Cúc, ông ta hứa chắc nịch như đinh đóng cột…

Như vớ phải chiếc phao, Cúc riu ríu theo ông ta về nhà tràn đầy hy vọng…

Tôi hôm đó, sau khi tắm rửa cơm nước xong…

Khuya ông ta đã hiện nguyên hình, xông vào chỗ ngủ của Cúc… cưỡng bức cướp đi trinh tiết của nàng, mặc cho Cúc van xin, khóc lóc…

Nhưng cũng may là ông ta đã giữ lời hứa, sáng hôm đó không hiểu bằng cách nào mà chị Mai được thả ra với trọn vẹn hàng hóa…

Sau này, chuyện đã trôi qua…

Chị em Cúc có quen một chủ hàng thu mua ở dưới Quy Nhơn, anh ta cũng khá lớn tuổi so với Cúc (ngoài 30), nhưng anh ta có một mối quan hệ rất rộng ở một số trạm kiểm soát, nhờ anh ta giúp mà chị em Cúc đi hàng tương đối dễ dàng hơn…

Anh ta hết lòng giúp đỡ vì anh ta yêu Cúc, Cúc cũng thế, cố quên chuyện cũ Cúc đến với anh ta với cả tấm lòng…

Có một lần anh ta đề cập chuyện cưới Cúc sau khi đã gần gũi với nàng… Đang bay bổng với ước mơ thì mới phát hiện anh ta đã có vợ và 3 con gái…

Suy sụp chán nản, Cúc dự định trốn tránh anh ta, nhưng anh ta không buông tha…

Không hiểu lý so vì sao mà vợ anh ta đồng ý cho anh ta làm đám cưới với Cúc với điều kiện là anh ta vẫn tiếp tục ở nhà với vợ con…

Trước ngày đám cưới, Cúc mới biết là anh ta đang cần kiếm con trai cho mình cho nên vợ anh ta, mới cho cưới Cúc, và tồi tệ nhất là lần say xỉn anh ta đã buộc miệng trách móc, nói là Cúc đã ‘mất’ trước khi gặp anh ta…

Chuyện đã lỡ, vẫn còn phải dựa vào mối quan hệ của anh ta để kiếm sống cho gia đình… ‘

Một câu chuyện buồn của Cúc, đến giờ tôi mới hiểu vì sao đám cưới làm đơn giản…

Không kìm được xúc động, tôi ôm Cúc vào lòng mà không một chút vấn vương dục vọng…

Cúc cũng dựa vào người tôi run run…

Nàng lạnh…

Nhưng hơi ấm từ cơ thể đang tỏa ra đến với tôi…

Thời gian chậm chạp trôi qua…

Đã qua cơn xúc động, Cúc nhẹ nhàng khẽ đẩy tay tôi đang vòng quanh trước ngực ra…

– Hì tui vô duyên quá, tự nhiên. Khóc làm phiền đến Hải.

Cúc vừa nói vừa lấy ống tay… quẹt nước mắt…

– Nói gì kỳ vậy, phiền gì chứ! Tụi mình là bạn bè mà, Cúc chờ tui tí!

Không chờ Cúc trả lời, tôi đứng dậy, ra sau nhà lấy cái khăn, nhúng nước vắt khô rồi mang lên cho Cúc.

Một tay tôi tựa sau ót Cúc, một tay tôi lau chậm rãi trên đôi má bầu bầu của Cúc… Cúc ngước mặt lên và nhắm mắt lại tùy ý để cái khăn qua tay tôi đang nhảy múa trên khuôn mặt nàng…

Khi tôi lau xong và ngồi xếp bằng bên cạnh Cúc thì Lúc này Cúc để tỉnh táo lại với nét lanh lợi thường ngày…

– Tại hồi nãy nghe tiếng đàn buồn quá, mà tôi thấy Hải với Yến vui vẻ với nhau, tui thích lắm, nghĩ đến chuyện của mình, tui hơi tủi thân nên… hihi… đừng cười nhe!

Tôi không đáp lại, chỉ nghĩ đến số phần của Cúc, nàng không đẹp đến mức gọi là… “hồng nhan họa thủy” nhưng trong vùng có nhiều cô gái nhan sắc bình thường hơn Cúc nhiều, nhưng họ vẫn yên vui, hạnh phúc với gia đình của mình…

Chương trước Chương tiếp
Loading...