Valentine ngọt ngào
Chương 22
Người ta bảo mồng 1 tết cha, mồng 2 tết mẹ, mồng 3 tết thầy. Thế nên mình dành riêng ngày 1 cho Ông bà và các cô dì chú bác họ hàng, đương nhiên là vẫn phải ngồi mâm và chúc rượu chúc bia rồi, nhưng thực tế mình chỉ cầm chừng vì ngày tết đi xe máy nhiều, mỗi nhà mỗi tí cái là ra chuyện ngay. Mình thì say trước tết thôi chứ trong tết thì phải thật tỉnh táo.
Tối mồng 1, sau một ngày đi rã hết cả người, mình về căn phòng thân yêu với cái laptop, lại maxvolume nhạc Modern Talking với tình trạng đang hơi lâng lâng… gọi em Xu online Skype.
Chát chit hơn 1 tiếng đồng hồ, cũng không nhớ rõ là hôm đó nói gì nữa, nhưng đại loại là hôm nay đi những đâu và làm những gì thôi. Mãi đến chiều mồng 2 mới qua đón em Xu đi chơi được, giới thiệu em Xu với bạn với bè mình cũng thấy mát mày mát mặt, Xu nó nói năng ổn thỏa cả, em nó học Luật mà… nói chắc lắm, nhưng thích nũng và trẻ con lúc nào cũng được. Và đương nhiên là khi ngồi với đám con gái thì em vẫn là nổi bật nhất về khoản ăn nói, rất có duyên và được lòng. Ôi xộ ôi…
Kết thúc ngày cũng không có gì đặc biệt ngoài những nụ hôn vụng trộm (vì đông người) nhưng nó thú vị và mới lạ. Tết bạn bè bù khú nhiều nên luôn ở trong tình trạng có hơi men, cũng chẳng nhớ được bao nhiêu nên mình sẽ kể cho các bác nghe về 14/2 vậy.
Một buổi sáng mùng 5 đẹp trời…
SMS From 113:
– Hết tết mất rồi
– Xin lỗi quý khách, thuê bao hiện đang nằm ngủ, điện thoại sắp hư mãi đến ngày mai mới mang đi sửa được.
– Hề hề, định trốn hả? Chạy đi đâu cho hết nắng.
– Mới tết nhất đã hù nhau thế rồi. Vào năm không biết thế nào đây.
– Tối nay em sẽ mặc bộ váy anh thích.
– Đừng mặc gì thì thích hơn.
– Nỡm.
Biết ngay là ngày đầy giông tố rồi đây, cũng định mùng 8 âm là lại đánh xe máy ra Hà Nội nên phiêu vài hôm nữa rồi lại ra với cái chốn thị thành xô bồ và đầy cạm bẫy.
Điện thoại rung và số lạ:
– Alo?
– Anh xuống nhà đi!!
– Ai đấy?
– Em Cún đây. Anh xuống đi.
Tút tút tút…
Ơ chà, mới đầu năm mà thế này thì đen xì luôn. Đánh răng rửa mặt vội vàng bước xuống. Em nó đứng ngoài cổng, bố mẹ mình thì vẫn đang còn ngủ trên lầu.
– Vào nhà đi em, sao mới sáng tìm anh làm gì?
– Quà này, từ Sing, em mua trước khi về đây.
– Sao lại tặng anh?
– Thì biết là tối nay anh đi chơi với chị, nên em đưa anh. Thôi em về đây.
– Ơ kìa…
Chưa kịp dứt lời thì em nó phóng xe đi luôn, hộp sô – cô – la từ Sing em mua tặng mình. Lúc đó cũng chẳng hiểu sao mình mở ra và nhai rôm rốp luôn, không đặt nặng vấn đề nữa.
Trong ngày hôm đó thì mình nghĩ xem tối nay nên làm cái trò gì cho mới mẻ, mình chưa bao giờ Romantic với Xu thì phải, nên định bụng là tối nay làm 1 trick nho nhỏ. Lên mạng search mãi thì cũng ra được cái vụ Spone Heart là ổn nhất.
Cả chiều lượn lờ TP mãi mới có cửa hàng bán đồ ảo thuật và rước mấy cái của nợ đó về và tập tành. Cơm nước xong rồi thì cũng đến lúc chuẩn giờ, tóc tai nghiêm chính, áo quần bảnh bao. Khác hẳn với cái vẻ phong trần và phiêu bạt vốn có. Hôm đó đóng thùng khá nghiêm chỉnh, nếu các cụ ngày xưa thấy thì kiểu gì cũng bảo là đi tán gái, giống mấy cụ hay đóng thùng quần đen áo sơ mi trắng.
Vừa dắt con xe ra nổ máy thì gần trước cổng nhà (cách tầm 2,3 nhà gì đó), 2 thanh niên đi ngược chiều tông vào nhau với tốc độ chóng mặt, cả 2 đều nằm im và không dãy dụa gì hết, 2 bó hoa thì nát bét không còn hình thù. Mọi người gần đó xúm lại và vác đi viện luôn, mình thì lạnh hết cả người, chưa kịp nổ xe máy đi đã gặp trường hợp thế này rồi. Hơi rợn tóc gáy. Đúng là sự sống và cái chết nó cách nhau chỉ trong nháy mắt, từ nay phải đi xe cẩn thân, nhất là tết.
Em Xu hôm nay mặc bộ váy da cam, khá là dịu dàng và nữ tính. Được cái lại hợp với trang phục mình mặc lúc đó nên 2 đứa chỉ biết nhìn nhau cười và lắc đầu ám chỉ là một đêm đầy phiêu lãng… Trung Tâm Thành Phố thẳng tiến…
…
Hôm đấy Valentine day, bầu trời đêm hình như cũng đẹp hơn trong mắt các đôi tình nhân và công nhận nó còn đẹp hơn gấp bội khi các ánh đèn nhấp nháy nhẹ nhàng trên đầu giống như đang đi trong mơ vậy. Nó không xô bồ và ồn ào giống ở Hà Nội, rất im ắng nhưng đầy huyền ảo. Mình ít khi đi chơi ở Thành Phố nên không thông thuộc các khu vui chơi giải trí nơi này, lượn mãi mới thấy một công viên nghe chừng có vẻ rộng. Công Viên Hội An. Giá vé 50k/ 1 xe. Chắc thằng thu vé nó thấy đi với gái đây mà.
Định bụng vào công viên làm vài nháy rồi tâm sử ỉ ơi trên trời dưới biển đầu năm, những hoạch định trong năm tới của 2 đứa. Thì….
Trong công viên có 1 quán café vườn khá là rộng, hình như họ tổ chức Valentine day thì phải. Đi dạo quanh khu đó có nhạc sống, MC và khán giả hát đoàng hoàng. Mình nhớ khi vào nghe là bài “ Xin Đừng Hỏi Tại Sao “ … nhạc khá là não nề nhưng romantic.
Ở trung tâm là khu hòn non bộ, nước phụt lên qua ánh đèn tạo nên một không gian vô cùng ấm cúng và hạnh phúc. Mình khoác vai Xu còn Xu vòng tay ôm eo mình, tìm mãi mới có được nơi ngồi lý tưởng vừa nghe nhạc vừa uống café vì khách ở đây đông quá.
– Ở Hà Nội anh cũng chưa tìm ra được không gian như này đâu.
– Công nhận đấy, tự dưng thấy có gì đó mềm lòng, yếu đuối kiểu gì ấy.
Ngồi nhâm nhi café và nghe hát, tay khoác vai Xu. Cái cảm giác ấm áp và hạnh phúc ấy giờ mình cũng đã tìm lại được, nó mất bấy lâu nay. Hôm nay quả thực mình được sống bằng trái tim, sống bằng những thứ tình cảm thiêng liêng trong không gian chỉ của tình yêu.
Nhìn các đôi các cặp âu yếm nhau, trêu đùa mà thấy có cảm giác bình yên hẳn. Hẳn Xu cũng đang có cảm giác ấy, em gối đầu lên vai mình và nhắm mắt cảm nhận những giây phút quý giá này. Vì ở Hà Nội không có những thứ “ xa xỉ “ này.
Bắt đầu mình giở cái trò ảo thuật đã tập hôm nay. Em nó bất ngờ lắm, từ trước tới nay mình cộc cằn, chưa có chút lãng mạn nào, ăn nói thì tưng tửng, dê dê.
– Anh đào đâu ra được mấy trò này thế?
– Đào trong này này. (Mình đặt tay em lên ngực trái).
– Chỉ được cái dỗ ngon dỗ ngọt là không ai bằng.
– Nhìn cái mặt kìa, thích lắm rồi mà còn bày đặt.
– Heeeee, anh có thôi đi không, ngại.
– Cứ trêu đấy.
– (Em thở dài, lặng thinh) Liệu bọn mình có ngày xa nhau không?
– Ý em là gì?
– Là hết yêu nhau ấy.
– Có.
– Hả? Bao giờ?
– Là cái ngày cô bắt tôi đi ngủ, không cho xem bóng đá. Lấy hết tiền lương khi tôi mới nhận được và bắt đưa đón con đi học hằng ngày.
Và những bản nhạc du dương và nhẹ nhàng vẫn cứ ngấm sâu vào trong lòng người, hôm nay là cái hôm của tình yêu mà không có một chút toan tính nghĩ suy gì khác. Nếu có thì hãy gạt sang một bên. Mình cũng có tưởng tượng ra một ngày hai đứa mỗi người mỗi con đường, nhưng rồi cũng gạt phắt đi và không nghĩ nữa. Vì đời biết đâu mà lần.
Rồi thì cũng đến lúc phải về nhà thôi, tốc độ 20km/h
– Thế cái ông gì mà tên Như ấy sao rồi?
– Em bảo rồi, không có tương lai gì cho 2 đứa cả.
– Ơ chà chà, nói vậy khác gì bảo nó cố gắng thêm.
– Dù gì cũng chỗ thân quen, em ngại phũ phàng lắm.
– Ừ tùy em, thế còn chàng nào tương tự vậy không?
– Còn! Thì sao? Hỏi cung em à?
Im luôn, nói thêm nữa là rách việc. Cứ để em nó tự giải quyết, mình tin ở cách xử sự của em. Đêm đó, trước khi về nhà còn tạt qua nhà nghỉ làm 2 shot. Kết thúc ngày valentine ngọt ngào – ngày valentine đầu tiên 2 đứa bên nhau. Tính đến bây giờ, 2 đứa cũng đã đón 4 valentine bên nhau rồi, nhưng valentine đó vẫn là valentine ngọt ngào nhất.