Về quê - Drop

Chương 2



Phần 2

Khi còn đang thiu thiu ngủ, tôi nghe phía sân sau tiếng xối nước, nó ào ào khá lâu và đều đặn, tôi tò mò nghĩ bụng ai làm gì vào giờ này đêm khuya vậy, tôi mở cửa sổ nhìn ra xem. Tiếng cửa lâu ngày không mở, thanh gỗ va vào nhau kêu ken két. Nhìn ra sân sau tôi không thấy gì cả, nhưng phía sân sau nhà kế bên là 1 phụ nữ đang tắm, chính xác là 1 cô bé, trên người không 1 mảnh vải, đang với tay lấy bộ quần áo treo trên dây phơi và vọt chạy về ngôi nhà kế bên, là ngôi nhà nội qua chơi hồi sáng lúc tôi mới đến, khoảng cách từ giường tôi nằm đến chỗ cô bé khoảng hơn 20m. Sân sau nhà nội tôi và nha kế bên chỉ là 1 hàng rào nhỏ, không cây cối nên tôi có thể nhìn thấy sân nhà kế bên. Có lẽ tiếng ken két vừa rồi làm cô bé phát hiện có người nhìn trộm hay sao mà cô bé chạy 1 cách vội vã vô nhà? Tôi nghĩ ngợi rồi tự trách mình nếu mở cửa nhẹ nhàng hơn thì cô bé đã không phát hiện ra.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy khá sớm, ra sân sau hít thở không khí trong lành của buổi sáng. Nội đã dậy và đang lui cui nấu cơm. Tôi nhìn qua chỗ cô bé tắm đêm qua, bất chợt tôi nghĩ đến việc cô bé có thể đoán được tôi trộm nhìm cô bé tắm, việc này không hay chút nào. Nhìn dưới chân thấy cây tầm vông vừa tâm tay, nhưng hơi ngắn, chỉ khoảng 1,5m. Tôi liền nổi hứng đi vài bài quyền với trường côn. Quên kể với các bạn tôi là người luyện võ lâu năm. Tôi học võ Vovinam từ hồi học lớp 6, đến lớp 10 thì không học nữa vì bận học nhiều, nhưng hàng tuần tôi vẫn đến câu lạc bộ võ thuật của quận và luyện tập cùng các bậc đàn anh lớn hơn.

Hầu hết những người học võ khá hiền lành, nếu bạn có xảy ra xung đột với người có võ, ví dụ như tôi chẳng hạn, tôi sẽ tìm cách bỏ chạy chứ không đánh ai, ngoại trừ không có đường bỏ chạy thì mới trả đòn đối phương, nhưng người học võ sẽ chỉ làm bạn đau tạm thời để họ thoát thân thôi chứ không gây nguy hiểm cho bạn. Tin tôi đi, chỉ cần 1 cú đánh ngay đùi bạn, bảo đảm 10 phút sau bạn mới đứng dậy được. Nếu tôi muốn gây nguy hiễm cho người bạn, chỉ cần 1 cú đánh vào đầu, hoặc ngay tim thì bạn có thể chết sau vài phút, người có võ đánh không gây vết bầm tím, nhưng có thể làm người khác bị nội thương bên trong. Bởi vậy, họ biết rõ khả năng gây thương tích của họ, họ không bao giờ thích đấm đá ngoài đường phố. Sàn tập là nơi duy nhất họ sử dụng quyền cước. Với họ, chuyện tấn công người không có võ cũng giống như bạn đá đít một thằng nhóc 5 tuổi vậy.

Đi xong 2 bài quyền, thấy trái xoài non phía xa, cao hơn đầu tôi 1 chút, tôi nhẹ nhàng di chuyển đến làm 1 cú đá xoay 360 độ, trái xoài non tạm biệt cây xoài và bay đi đâu đó tôi không biết nữa.

Nội gọi tôi bảo đánh răng rửa mặt và sai tôi sang bà Hai kế bên, mời bà Hai qua ăn cơm. Tôi thấy lạ thắc mắc hỏi thì nội bảo nội và bà Hai xưa nay vẫn nấu ăn chung như vậy.

Tôi vội đánh răng rồi sang nhà kế bên, với 1 chút lo lắng về chuyện đêm qua, chắc chắn cô bé ở nhà bá Hai sẽ nhìn tôi bằng con mắt khó chịu. Đến trước cửa nhà, thấy 1 bà cụ ngồi trên ghế uống trà, tôi lễ phép thưa:
– Dạ bà ơi, nội con mời bà qua ăn cơm ạ.

Bên góc nhà là 1 cô bé cực dễ thương đang ngồi đung đưa trên võng, mặc đồ bộ màu sáng nhìn tôi cười bẽn lẽn, không có vẻ gì muốn ăn tươi nuốt sống tôi vì chuyện tối qua cả.
– Ừ , cháu vào chơi đã. Bà đã nghe nội con kể, con về thăm nội lâu chưa?
– Dạ, cháu mới đến sáng hôm qua ạ.

Bà hỏi thêm:
– Bạ me con khỏe không?
– Dạ cám ơn bà, ba mẹ con đều khỏe ạ. – Tôi trả lời.
– Con về trước đi, lát bà sang ngay.

Tôi dạ 1 tiếng rồi xin phép bà về. Bụng nghĩ chà đúng là cô bé tối qua, xinh thật. Tôi mang thắc mắc về hỏi nội, nội bảo:
– À con bé Lan, nó cũng như con, bố mẹ ở Sài Gòn, về thăm ngoại nó. Ngày xưa con mới chỉ hơn 1 tuổi thì bố mẹ con đã khăn gói lên Sài Gòn, mang theo cả con nữa, chứ nếu không, con cũng biết mẹ bé Lan đó.
– Bên đó chỉ có mình bé Lan thôi hả nội? – Tôi hỏi thêm.
– Ừ, mình nó với bà Hai thôi.

À, thì ra cô bé về thăm ngoại, chính cô bé này tắm khỏa thân đêm qua, khi nãy cô bé không có vẻ gì là khó chịu với mình cả, ngược lại là đằng khác. Như vậy, hoặc là cô bé quên chuyện tiếng ken két cửa sổ đêm qua do tôi mở, hoặc cô bé nghĩ đó tiếng ma hay đại loại như vậy – Tôi nghĩ.

Bạn đang đọc truyện Về quê – Drop tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-que/

Tôi phụ nội đưa thức ăn lên bàn, nhà nội chỉ có 1 cái bàn duy nhất: vừa làm nơi ăn uống, vừa là bàn tiếp khách. Lát sau bà Hai cùng bé Lan qua. Tôi cũng không nói gì nhiều, và 1 ít không tự nhiên khi ăn cơm với người lạ, nhưng bé Lan thì không có vẻ như thế, cô bé ngồi ăn rất tự nhiên và vô tư, thỉnh thoảng ném cái nhìn thích thú về phía tôi nữa, tôi cũng cười lại rồi cúi xuống ăn. Thái độ của cô bé làm tôi khó hiểu, sao lại vui vẻ với tôi – 1 người cô bé chưa từng quen biết?

Sau bữa ăn, tôi thủng thẳng ra trước nhà, nhìn ngắm các con đò chay ngang, tiếng gió nhè nhẹ, mang theo hương thơm mùi lúa chín. Phía bên kia sông, vài người đàn ông vác cuốc ra đồng…

Đang mải mê, chợt nghe tiếng gọi sau lưng:
– Chào anh.
– Chào em, em tên gì? – Tôi quay lại mỉm cười và hỏi lai.
– Em tên Lan, em về quê thăm ngoại em được gần nửa tháng rồi. Hôm nay lần đầu tiên ăn cơm có anh nữa, chứ mấy hôm trước, em vẫn ăn cơm với nội anh hoài, nội anh cũng ăn cơm bên ngoại em nữa.
– Uhm, anh tên Kiên, anh cũng mới biết đây. Ngoại em sống có 1 mình giống bà nội anh vậy hả?
– Dạ – Cô bé đáp.
– Nếu vậy thì góp gạo thổi cơm chung tiện hơn.
– Em còn đi học không – Tôi hỏi thêm.
– Dạ còn, em mới học xong lớp 10. Sang năm lên lớp 11. Còn anh?
– Anh mới thi đại học xong – Tôi mỉm cười đáp cô bé.
– Thi đại học? Anh giỏi ghê hen.
– Hì, khi nào học xong lớp 12 và thi đại học, em cũng sẽ giỏi như anh thôi mà.

Chuyện trò đến đây, cô bé lái sang chuyện khác:

– Anh về thăm nội lâu không?
– Anh không biết nữa, nhưng hiện tại anh chưa sắp sếp thời gian về lại Sài Gòn. Thi đại học xong, anh có nhiều thời gian rảnh mà.
– Lát em có đi đâu chơi không? – Tôi hỏi.
– Không anh, em chỉ ở nhà với ngoại thôi.
– Trời, chán thế, em biết chuyện tứ quái TKKG dành cho tuổi học trò không?
– Dạ không
– Lát anh đưa em đọc, hay lắm.
– Em có dám ra ruộng chơi không? – Tôi hỏi thêm.
– Ra 1 mình à, có gì vui đâu chứ, bẩn chân nữa.
– Hì, không phải ra 1 mình, lát trưa nay anh ra nhà ngoại anh để đi mò cua bắt ốc với mấy đứa em họ anh. Anh hỏi em có đi được không thì trưa nay anh rủ. Chứ cứ ở nhà hoài, anh sợ em buồn.

Cô bé chỉ cười, gật đầu đồng ý.

Tôi cùng cô bé quay vô nhà nội, tôi gom hết mấy cuốn truyện TKKG đưa cô bé. Chào nội tôi xong, cô bé quay về nhà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...