Về quê - Drop

Chương 3



Phần 3

Sau bữa trưa, tôi sang nhà ngoại cô bé rủ cô bé đi chơi, ngoại cô bé đồng ý, nhưng cô bé phải về nhà trước giờ cơm tối. Tôi mang chiếc xe đạp của thằng Dũng ra, vậy là 2 đứa tôi thẳng tiến ra nhà ngoại tôi.

Đến nhà ngoại, thấy tôi chở người lạ, mợ tôi hỏi:
– Ai vậy cháu?
– Dạ, Lan là cháu ngoại bà Hai, nhà kế nội cháu ạ. – Tôi thưa.

Sau đó, tôi cùng bé Lan, thằng Long, thằng Dũng xách đồ nghề men theo 2 bờ ruộng. Cô bé thích thú trông thấy rõ, có lẽ từ hồi về thăm ngoại đến giờ, cô bé chăng đi đâu chơi. Tôi xách thùng nước, thằng Long cầm cây khèo cua, thằng Dũng mang vợt bắt cá. Đi 1 lát quay lại thấy cô bé còn mãi phía sau, tôi cũng quay lại đưa tay ra để nắm tay cô bé dắt đi. Vừa chạm vào bàn tay cô bé, 1 cảm giác lâng lâng khó tả, bàn tay mềm mại, da mịn màng. Sau này, trải qua qua nhiêu thăng trầm của cuộc sống, tôi không bao giờ có lại cái cảm giác đó.

Cô bé đi chậm cũng phải, đường ruộng rất gồ ghề. Hai thằng em tôi đi nhanh vì tụi nó quen rồi, tôi cũng theo kịp tụi nó vì tôi… có võ. Nói câu này, bạn thấy lạ phải không, đường xấu thì liên quan gì đến võ? Vậy mà có đó, khi bạn có võ, nó mang lại cho bạn khả năng thăng bằng cực tốt. Tôi dám cá với bất cứ ai có thể làm tôi té. Cô bé đi khá chậm vì không quen đường ruộng, nên tôi dìu cô bé đi. Phía xa, thằng Long đã gọi tôi í ới, nó đã tóm được vài con cua.

Lát sau thấy có vẻ cô bé đã quen dần, tôi buông tay và nói:
– Em thử tự đi xem quen đường ruộng chưa?

Cô bé gật đầu rồi tự bước đi. Được 1 đoạn khá xa, thằng Dũng quan sát phía trước, phát hiện 1 con cá trê khá to, nó liền cầm vợt dí theo và nói:

– Có cá phía trước anh Kiên ơi.

Tôi và thằng Long cũng chạy theo, được 1 đoạn, tự nhiên thằng Dũng nhảy ùm xuống rãnh mương nhỏ, tôi hiểu là nó chặn đường thoát của con cá, thằng Long cũng thế, nó nhảy xuống chặn 2 đầu. Tôi tiến đến chỗ thằng Dũng, lấy cây vợt rà dòng mương, rồi cũng tóm được con cá 1 cách nhẹ nhàng. Tôi quay lại xem cô bé, Lan cũng đang cố bước cho nhanh cho kịp tụi tôi, những không may, do vội đuổi theo tôi nên cô bé trượt chân té, tôi vội lao về phía cô bé, đỡ dậy, cũ ngã không làm đau gì cả, chỉ mỗi tội dơ hết cái mông quần. thấy cô bé đỏ mặt, tôi cũng an ủi.

– Em không sao chứ.

Cô bé đáp:

– Em không sao, chỉ bị dơ đồ thôi.

Đi thêm 1 đoạn nữa, thấy có vũng nước khá sâu, chắc khoảng ngang bụng tôi, tôi nói cô bé bước xuống nhẹ nhàng, dùng nước lau sạch vết bẩn trên quần, tránh sình trào lên. Cô bé làm theo, nhưng khi rửa xong, đã khá sạch sẽ, cái quần lót màu trắng nhìn khá rõ làm cô bé đỏ mặt thêm. Tôi nói:

– Em đừng lo, lát về đến nhà là khô ngay thôi.

Sau đó, tui tôi quay về, hôm nay tôi không ăn tối nhà ngoại, vì ngoại cô bé dặn về sớm, trước giờ ăn tối, nên bốn đứa tôi chỉ tranh thủ luộc cua rồi chấm muối tiêu chanh ăn.

Trên đường chở cô bé về nhà nội, 2 chúng tôi chuyện trò cùng nhau:
– Nhà ngoại anh vui ha.
– Uhm, hồi bé khi anh học cấp 2 mỗi lần về chơi, anh ít khi ở nhà nội lắm, toàn ờ nhà ngoại không hà, tuổi học trò ham vui mà.
– Chơi ngoài ruộng vui không em? – Tôi hỏi thêm.
– Vui, khi nào anh ra ruộng với tụi nó nữa, anh nhớ rủ em nha.
– Bị té vẫn vui hả? – Tôi chọc.
– Hi, dơ đồ tí đâu có sao.

Lát sau, cô bé nói, giọng có vẻ chậm rãi:
– Em có việc muốn nhờ anh.
– Việc gì, em nói đi – Tôi hỏi.
– Nếu anh không đồng ý, thì quên chuyện này đi nha, coi như em chưa nói gì – Cô bé chưa vội trả lời, mà ra điều kiện.
– Uhm, anh đồng ý. Nếu trong khả năng của anh, chắc chắn anh sẽ giúp. Chuyện gì, em nói đi.
– Em… em muốn nhờ anh 1 việc, từ 9 giờ tối, khoảng nửa tiếng là xong.
– Uhm, nhưng là việc gì –Tôi hỏi thêm.
– Em muốn anh canh cho em… tắm.

Nghe đến đây, bụng tôi mừng rơn, nhưng làm bộ hỏi:
– Chuyện đó anh làm được, nhưng anh thắc mắc sao em không tắm sớm hơn. Phòng tắm nhà ngoại em ở đâu?
– Ngoại em không có nhà tắm. Còn tắm sớm hơn, người ta thấy sao.
– Vậy mấy hôm trước ai canh cho em tắm?
– Có ai đâu, em tắm 1 mình thôi. Giờ có anh, em muốn nhờ anh.
– Tối qua em bị 1 phen hú vía, đang tắm em nghe tiếng cót két, làm em sợ quá, vội chạy vào nhà – Cô bé nói thêm, cũng may cô bé khôn nghi ngờ gì tôi.
– Nghĩa là em sợ ma hả?
– Uhm.
– Hì, được, tối nay anh canh cho em tắm. Thật sự anh không tin có ma, nhưng nếu có, anh nói thật chứ 10 con ma anh còn bẻ cổ cái một nữa là.

Nói đến đây, tôi cũng đạp xe về đến nhà nội. Cô bé lấy điện thoại ra coi giờ, đồng hồ tôi nhanh hơn giờ cô bé 2 phút. Cô bé yêu cầu tôi chỉnh lại và đề nghị tôi có mặt chỗ lu nước, sân sau nhà ngoại cô bé lúc 8h55 tối.

Tôi đồng ý, rồi quay vô nhà nội. Nội đã chuẩn bị sẵn phần cơm trên bàn cho tôi, tôi ăn xong rồi đi tắm và lên giường, miên man suy nghĩ không biết lát cô bé có khỏa thân tắm hay không? Lẽ nào 1 cô bé mới 16 tuổi dám làm thế trước mặt chàng thanh niên mới quen có 1 ngày? Nhưng nếu mặc quần áo tắm, thì sao không tắm sớm hơn cho khỏe, tắm đêm hôm chi cho mệt? Suy nghĩ miên man không tìm ra câu trả lời, tôi lại lôi truyện trinh thám ra đọc, mong sao thời gian qua mau đến giờ đã hẹn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...