Vẽ tranh

Chương 112



Phần 112

“Hì hì… Dạ… 2 đứa bàn tính ăn thịt bé Ý nè…” – Cương xạo xạo.

Ý đang ngồi thì tròn xoe mắt nhìn Cương và Tuyền như sắp bị đem đi hiến tế. Hai đứa quỷ quái nhìn nhau, Tuyền lườm Cương cái như tỏ vẻ “hay quá… Trả lời hay quá…” kiểu mỉa mai.

“Hả… Cái gì Ý…” – cô Hiền quay qua Ý với mặt ngơ ngác.

Thấy bẻ lái được, che giấu thành công hành động “chế biến hải sản trong phòng” nhỏ tưng, Cương cười cười:

“Ý… Đi với anh ấy cái kia nè…”

Giờ là nhỏ Tuyền với cô Hiền nhìn Cương chằm chằm. Anh cũng mắc cười lắm, nhưng cố nhịn.

“Đi đâu con… Ấy là ấy gì…” – Hiền.

“Dạ… Mua vải cho bé nó may đồ. Hứa em nó bữa giờ… Hm hm…” – Cương.

“Ủa… Con biết may đồ hả, Ý…” – cô Hiền.

Cả đám tập trung nhìn Ý, em nó cũng lớ ngớ ko biết trả lời sao. Chắc ko kịp bấm điện thoại nên bèn gật gật với vẻ gượng. Cương sợ Ý mệt nên nói thay:

“Thấy nó thích coi thời trang này kia. Con tính cho may đồ thử coi được hông. Cho có cái để làm đó mà…” – Cương.

“Ồ… Vậy đó hả… Hm hm… Uhm… Vậy cũng được…” – cô Hiền.

Cương tính đi 1 mình với Ý thôi, nhưng:

“Ah… Cho em đi nữa… Đi nữa…” – nhỏ Tuyền chụp cổ tay Cương, lay lay năn nỉ, chu cái mỏ ra.

“Hoi… Ở nhà chơi với cô kìa… Đi đi… Ngộ…” – Cương.

“Chơi gì chơi… Lát cô có chuyện, đi giờ mà… Kệ cho nó đi đi…” – cô Hiền.

“Thấy chưa… Lệnh người lớn, phải nghe nghe chưa… Hớ…” – Tuyền “bép” vai Cương cái, lườm lườm.

Sợ thất lễ, cuối cùng cũng phải cho nhỏ tưng đáng ghét đi theo. Cô Hiền ngỏ ý phụ tiền vô, nhưng Cương nhất quyết ko cho, vì là ý định của mình anh. Thấy ổng cãi người lớn ghê hông… Đang nói chuyện, tự dưng:

“Chò ơi… Tháo băng rồi hả anh…” – Ngọc từ đâu đứng sau lưng Cương, chụp tay anh giơ lên ngắm lúc nào ko hay.

“Làm rồi nè… hí hí… Giấy gì đây…” – Ngọc vô tình thấy tờ khám HIV của Cương.

“Ey… Trả đây…” – Cương la lên khi bị Ngọc giật lấy bí mật phát triển tên lửa hạnh nhân 2 trái.

“Làm gì ghê zạ… Ah… Chắc có gì nè… Nên mặt xanh lè luôn…” – Ngọc lướt lại chỗ cô Hiền để được bảo kê.

Cương hốt hoảng với theo Ngọc mà ko kịp. Em nó vừa quỳ bên hông cô Hiền, vừa mở tờ giấy bị gấp làm 4 ra coi.

“Ey… Trả đây… Nói nghe hông…” – Cương càng lúc càng hoảng.

Ngọc bình thảnh cầm tờ giấy coi, cô Hiền thuận tầm nhìn nên cũng cúi xuống tò mò dòm vô. Cương tính giật lại thì sựng mẹ nó rồi, vì lỡ chụp giật ngay mặt cô Hiền là coi như tiêu đời. Cái thứ láo xược… Bởi anh chỉ còn biết xanh mặt, đứng đơ ra nhìn 2 cô cháu kia săm soi tờ giấy High – Five (HIV). Ngọc lẩm bẩm trong họng, cô Hiền càng nhìn, càng nghe thì mắt trợn lên. Một hồi:

“Ủa… Con khám gì tùm lum hết vậy… Tổng quát hả…” – cô Hiền vừa liếc lên Cương chưa tới 1s, là nghía xuống đọc tiếp.

“Hoi trả nè… Ghi gì đâu ko á… Ghê quá…” – Ngọc đột nhiên chìa lại tờ khám HIV cho Cương với vẻ nhăn nhăn mà cười cười.

Chắc lỡ tay rủ cô Hiền coi mấy thứ ko nên, bởi thế mới dễ dàng trả lại cho Cương về bí mật kỳ cục tại ốc đảo dừa 2 trái. Cương cầm lại tờ khám mà thở phào trong lòng. Nhưng nhìn Ngọc cứ tủm tỉm cười ko biết nó đang nghĩ giống gì… còn cô Hiền thì chau mày lại, nhìn Cương kiểu “thằng này nó khám gì ớ bây…”. Cả 2 bên đều đớ người, và mắc cỡ nhất là Cương. Anh thừa thế lôi bé Ý lên phòng để né mặt. Nhỏ Tuyền cũng theo lên, sau đó cả đám đi 2 xe tới chỗ chuyên bán vải vóc, dụng cụ may.

Trong lúc chờ Ý tự lựa lấy mấy thứ em nó cần mua cho việc thiết kế mẫu áo mà ẻm từng chia sẻ với Cương, anh mới nói cho nhỏ tưng kia biết ý định chuyện giúp Ý có gì đó làm, kiếm thu nhập, chứ ở nhà chơi ko cũng chán và mang tiếng ăn bám… dù mọi người thông cảm cho hoàn cảnh bé nó. Nhỏ Tuyền chợt siết vòng tay vô tay Cương, ép 2 má ngực tròn vào đó mà nhìn Ý làm chuyện của em nó. Đúng là con gái, lúc nào cũng có mùi thơm thơm. Mọi chuyện ko có gì đáng nói, vì tới lúc về, cô Hiền đã đi đâu mất dạng, còn mỗi Ngọc dữ tợn đang nằm phè trong phòng bấm điện thoại. Cuối cùng 4 đứa xúm nhau ở đó mà bàn luận xôn xao chuyện chăn gối… lộn… chuyện may mặc của bé Ý.

“Ý ơi… May xong, phải cho chị mặc nữa ớ…” – Tuyền lanh lảnh.

“Nhỏ này… Người ta chưa gì hết mà cứ…” – Ngọc nẹc cho câu.

“Bộ em hỏi chị hả… Hả… Đây em… đo chị cho. Mốt Ý nó may luôn cho 1 bộ… Há há há…” – Tuyền vừa nói, vừa chồm qua đè Ngọc xuống.

“Ey nhỏ này… Bỏ ra…” – Ngọc vừa lướt mắt qua Cương, rồi chống cự khi bị Tuyền bóp vào 2 ngực.

Nhìn cảnh 2 nữ nhân vật lộn, vú đít tưng lộn xà ngầu lên mà thằng đực rựa duy nhất trong phòng khoái chí nhìn. Tự dưng Ý bấu vai Cương mà lay lay.

“Cám ơn anh Cương…” – Ý bật âm đọc trong điện thoại.

Quay qua nhìn, thấy con bé mặt mày hớn hở, vui tươi hơn bao giờ hết. Tội nghiệp mấy chục ngày qua ko có gì làm, cứ lòng vòng trong căn nhà to lớn, chắc cũng chán lắm. Chưa kể nói sâu hơn, từ khi trốn khỏi trại gì gì đó, Ý nó cũng chưa ai tặng này kia, quan tâm tới mức như vậy, nên cảm động là điều khó tránh khỏi. Cương trong lòng cũng rung rinh, khóc sướt mướt dữ lắm… nhưng ở ngoài chỉ nhoẻn miệng cười nhẹ cái, rồi vuốt đầu Ý như con mèo.

“May đồ cho chị nha… Nha… Nha…” – Tuyền từ đâu nhào vô vịnh vai Ý mà lay lay muốn gãy cổ con nhỏ.

“Chạy hả con…” – Ngọc từ sau, vồ lấy Tuyền mà kéo nằm ngửa ra để bóp lại mọi chỗ.

Cuộc chiến giữa 4 bịch sữa lại tiếp diễn. 4 Đứa loi nhoi hết giỡn rồi lại ăn… cứ vậy cho tới tận chiều thì Cương về. Ngọc thì đi làm rồi, 2 đứa kia kêu ở lại, nhưng anh có việc cần làm, nên đành đi mà ko ở lại chơi thêm. Lý do cũng đơn giản là ở nhà nghỉ ngơi, chứ bị nhỏ tưng lôi vô động hút sinh lực nữa chắc ngủm.

Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-tranh/

Sáng Chủ Nhật, nó lạnh hơn mọi ngày khác, tới nỗi Cương phải tắt hết những thứ phà gió mát đi, mới chịu được.

Trời mưa…

7h sáng mà nhìn như 6h mấy tối. Cương gọi cho mấy chị em động banh để hỏi thăm tâm sự.

“Chán quá à… Mưa hổng đi đâu được á… Chòng qua chở em tắm biển ih…” – nhỏ tưng.

“Lôi cái thau ra sân, bỏ miếng muối vô rồi nhảy trỏng tắm. Biển chi…” – Cương.

“Con này nó mass rồi… Hơi đâu nghe nó. Qua đây chơi nè cưng…” – Huyền chắc nghe Tuyền mở loa lớn, nên đáp.

Vậy là hết “to nhỏ” với nhỏ tưng, Cương:

“Thôi em nay ở nhà làm đồ tiếp. Để bữa khác qua…”

“Trời ơi… Bên đây có nay đông đủ… mà đòi bữa khác… Qua đi… qua đi…” – Huyền.

Ko biết chị có ý đồ gì mà hối dữ dội. Cương một mực kiếm cớ từ chối mà bả cứ vậy. Cương:

“Hoy… Mưa ướt lạnh… chừng nào hết rồi em qua…”

“Ờ qua đó nha… Qua rồi… mấy chị đây ôm cho ấm. Há há há há…” – Huyền.

Cũng ko ngờ phong cách của bà chị lại giống hồi xưa, lúc chưa biết Cương quẹo hay thẳng. Nghe cũng mừng, mà trời đâu cho dễ vậy. Cuối cùng trời mưa bão áp thấp gì đó cho tới tận chiều tối gần 21h. Mấy chị em tiu nghỉu, còn Cương thì tranh thủ làm đồ up clip cả buổi nên chả có gì để mà tiếc nuối, dù chưa xong. Thực ra trong đầu đang nung nấu 1 ý định mà cần nhìu xèng, bởi cố lòi mắt ra dựng mô hình, quay clip để có thu nhập.

Qua 3 ngày sau, sáng thứ 5, Cương mới hoàn thành dự án và một cuộc gọi kêu tới. Cương rưng rưng nước mắt vì oán hận mà accept cái trò chuyện.

“Chị đẹp nào gọi tui dạ… Có quen hông…” – Cương.

“Ờ vậy thôi… cúp máy…” – chị Trang nói với giọng buồn bã.

“Hay quá… Trốn em bữa giờ… Làm gì im re vậy…” – Cương giả bộ gằn giọng hỏi tội.

“Chị hông giỡn đâu… Nói chuyện đàng hoàng đi…” – chị Trang.

Cảm giác có gì đó nghiêm trọng. Không lẽ chị bị chồng đánh, mẹ la… hay vẫn còn sầu thảm vụ hôm bữa. Cương tuột mana để cà rỡn như mọi khi. Thằng ku cũng gục đầu thông cảm cho hoàn cảnh hiện tại.

“Có gì… nghe giọng chị buồn zợ…” – Cương dỗ dành.

Im 1 lúc, nghe có tiếng Tv nói cái khỉ gì đó, rồi nghe chị Trang thở dài cái:

“Giờ có làm gì hông…” – Trang vẫn giọng sầu thảm.

“Mấy bữa nay em mới bận xong. Giờ rảnh nè. Tính kêu em qua hay gì…” – Cương vừa gãi đầu vừa nói.

Lại nghe bên kia, chị Trang hít một hơi thấy rõ:

“Uhm. Được thì… em qua địa chỉ xxx này đi… Chị nói cái này…” – Trang.

Cương vừa lo sợ có gì ngộ ngộ, nhưng cũng tò mò. Trong đầu ổng nghĩ chắc chị đang ở trong hotel nào đó chờ đợi Cương. Anh bỗng hơi vui lên xíu:

“Uhm. Chờ chút nha chị… Em qua liền…” – Cương.

“Uhm. Chị đợi…” – Trang.

Sau khi kết thúc cuộc hội thoại, Cương lôi cái xe cùi dưới 175cc ra chạy theo định vị bản đồ. Do ảo tưởng sẽ thấy 1 ks nào đó thú vị trong con hẻm rộng chừng 5m này, nên kiếm hoài ko có… toàn nhà dân bình thường thôi.

“Ủa… Gì kì vậy… Đây toàn nhà 1 – 2 lầu chứ có khách sạn nào đâu ta…” – anh thầm nghĩ.

Cuối cùng, dừng ngay đúng địa chỉ chị Trang đưa, thì lại là 1 căn nhà rất ư bình thường và nhỏ bé, 1 trệt duy nhất như kiểu cấp 4.

“Này… hổng lẽ nhà mẹ của chỉ…” – lại thầm hỏi.

“Alo… Chị… em tới địa chỉ đó rồi. Nhà có 1 trệt phải ko…” – Cương gọi Trang.

Chị ko hề trả lời, chỉ có nghe và cúp máy cái tụt. Cương nhăn nhó, trên mặt có cả trăm dấu chấm hỏi.

“Cạch cạch…” – tiếng kim loại từ trong cửa kính 4 cánh.

Một bàn tay thò ra, vén cái màn bên trong. Nhìn lờ mờ, Cương thấy đúng là chị Trang đang mở cửa, người thì mặc áo thun xám tay dài và quần trắng che tới tận mắt cá chân.

“Dắt xe vô luôn em…” – chị vừa né qua bên, vừa nói mà mặt hơi cười nhẹ kiểu buồn.

Cương đương nhiên ko vui nổi với tình cảnh như vầy. Anh lủi thủi đưa xe vào nhà. Một nơi cực kì đơn giản, có mỗi phòng khách nối với bếp nhỏ xinh xinh, kế tới là căn phòng ngủ vừa phải và cuối cùng là nhà vệ sinh. Nhưng thứ làm Cương hơi ngạc nhiên, là anh thấy một vài món đồ quen thuộc, kèm mấy cái vali để kế ghế sofa vải, 1 đống thùng cardboard. Anh ko vội hỏi, mà lết xác ra ghế ngồi, chờ chị. Trang đóng cửa, kéo rèm tối thui, xong bật cái đèn vàng mờ tịt lên… nhìn như muốn tự kỷ. Biểu hiện lạ nữa, là Trang ko ngồi kế Cương, hay rút vào lòng anh, nhất là gương mặt sầu não vẫn lộ rõ. Chị lôi từ đâu ra cái phong bì trắng, để lên bàn, rồi thượng tọa trên cái ghế vuông góc cái của Cương, cách nhau 1m mà nói nhẹ:

“Bữa giờ khỏe ko em…” – Trang.

“Bữa giờ ít ngủ để làm này kia, nên còn hơi mệt chị. Chị sao…” – Cương.

“Chị cũng bình thường à…” – Trang.

Thấy Trang có vẻ muốn nói gì đó, nhưng chắc ngại hay gì đó mà lòng vòng, Cương phang luôn:

“Thôi có gì hỏi thì chị nói đại đi… Chứ bữa giờ, rồi bây giờ… mặt mài chị ngộ lắm… Hổng zui…” – Cương.

Trang nhìn Cương vài giây, liếc xuống phong bì trên bàn, bặm môi, nhướn mày, rồi hít một hơi dài như sắp lặn hụp kiếm sò lông… xong thở phì cái như thả lỏng cơ thể. Chị lụm lấy phong bì, mở ra, lôi 1 que nhựa gì đó trăng trắng mà trượt trên mặt bàn, dừng lại trước tầm nhìn của Cương.

“Hả… Chị dính cúm Tàu hả…” – Cương la nhẹ.

Anh thấy que nhựa trông như nhiệt kế trước mặt, ngay giữa có 2 vạch màu sậm (vì tối nên ko biết màu). Cương tròn mắt nhìn lên mặt chị.

“Em nghĩ sao vậy… Bị cúm mà chị kêu qua đây cho lây hả…” – Trang nẹc vào bản mặt Cương dương.

Với một thằng cũng gọi là rành về dưa, bưởi, sò lông… thì trong đầu đã nghi nghi “chính nó” rồi. Nhưng anh muốn xác nhận lại nên hỏi:

“Chị… dính bầu hả…”

Trang ko trả lời câu hỏi, mà hỏi lại Cương:

“Chị hỏi nè…” – Trang nhỏ nhẹ.

“Sao chị…” – Cương.

“Em… thích con nít ko…” – Trang.

Cương sựng lại 1 hồi, rồi nói:

“Dạ… Ko phải em thích, mà là thấy thì vui, ko thấy thì thôi.”

“Ủa… Vậy là sao…” – Trang ngớ mặt.

Biết chị lại vòng vo, Cương phán luôn:

“Con em đúng hông…”

“Hả… Sao em… biết…” – Trang.

Nói vậy là tự thú luôn còn gì. Cương biểu hiện gương mặt giận dữ, nói với chị:

“Vậy đúng rồi còn gì nữa… Vậy bữa giờ là do vụ này, mà né em, xong im re núp núp đúng hông…” – Cương gằn giọng.

Chắc thấy Cương vậy, chị vừa sợ hãi, vừa năn nỉ:

“Chị nói vậy thôi. Coi như… Em biết rồi đó. Nếu… em ko thích… Thì… chị ko dám gặp em nữa đâu. Chứ chị… Ko muốn bỏ thai này đâu… Đừng có ép chị…” – giọng như khóc.

Cương có nói gì nặng nhẹ đâu, mà chị Trang tuông 1 tràng như người đang bấn loạn. Liếc qua, thấy chị vừa ôm bụng (tất nhiên ko phải tại tiêu chảy), vừa lùi xa anh hơn. Cương phì cười cái, nhìn vào cái que 2 vạch.

“Sao em cười…” – Trang hơi sụt sịt như khóc, tay dụi mũi.

Cương ko nói lời nào, ngay lập tức đứng dậy, sà vào sát bên chị mà ôm chặt vào. Trang giãy giụa, cố đẩy Cương ra, giống như sợ bị làm hại. Cương thì thường ko thích nói nhìu, chỉ hành động.

“Em làm gì… Bỏ chị ra…” – Trang kêu to.

Sợ hàng xóm tưởng bị bạo hành, Cương tức thì ngoạm mỏ vào môi chị để bịt lại. Trang “ứm ứm” trong họng, tay đẩy ngực, ấn vai Cương ra xa nhưng ko được, vì anh đã chụm lấy 2 cổ tay chị lại chỉ bằng 1 bàn tay của mình. Anh đè ngửa chị dựa vào tựa ghế mà mút môi, xoắn lưỡi lia lịa. Cái vụ lần đầu hấp chị ở studio so với giờ, gần như na ná nhau. Có điều anh biết trong bụng người chị thiên thần đang mang hạt giống của mình, nên có phần nhẹ nhàng xiu xíu. 1 hồi thì Trang dịu người lại, tứ chi thả lỏng ko còn chống cự. Cương mới nhả môi chị ra, thấy mắt lờ đờ kèm vài giọt nước.

“Thôi bỏ đi chị…” – Cương nhỏ nhẹ.

“Hả… Cái gì…” – Trang chợt bừng tỉnh.

“Chị nói sao… chị ko bỏ thai này đâu… Em ko thích thì chị em mình ko gặp nữa. Bỏ chị ra…” – Trang dùng dằng, lại bắt đầu đẩy.

“Trời… Ý em là bỏ qua chuyện này… chứ thai thì ai kêu chị bỏ…” – Cương cười cười.

Trang lại ngơ mặt nhìn Cương với 2 mắt long lanh. Chị thở mạnh làm bộ ngực phập phồng, độn cái áo lên. Công nhận nhìn chị thấy thương, chứ ai dám hãm hại, ruồng bỏ gì đâu. Thôi thì chị ko nói, để em nói:

“Em làm chị có bầu thì có gì đâu mà chị làm ghê quá à! Vậy là hôm bữa, chị ko uống thuốc luôn hả…” – Cương.

Trang im 1 hồi, mới gật đầu nhẹ. Cương trấn an chị bằng cách áp má mình vào má chị, mắt dòm xuống bụng chị rồi thả 2 cổ tay chị ra, xoa nhè nhẹ cái bụng đó.

“Hm hm… Mốt thiên thần mẹ đẻ thiên thần con nha…” – Cương.

Cảm nhận rõ người chị thư giãn hoàn toàn. Chợt Trang đánh má mình vào má Cương.

“Hứm… Làm chị hết hồn à…” – giọng Trang có vẻ vui lên.

“Ủa… Sao vui lẹ vậy ta… Nãy vô nhà… mặt hầm hầm mà…” – Cương.

“Hớ… Tại em đó… Hầm cái đầu em…” – Trang ốp tay lên mu tay Cương.

Được bàn tay mềm ấm chạm vào, Cương sướng rên người. Một phần vì lâu ngày ko gặp, ko nói, ko tiếp xúc. Anh quay qua “chụt” vào môi chị cái, tưởng vậy là xong, ai ngờ Trang mím môi mình lại để miệng 2 chị em dính nhau ko rời. Chị bấu 2 tay sau gáy Cương mà kéo đầu anh lại. Theo phản xạ, Cương mò lên 2 trái đào mà hái ngoài 2 lớp áo. Phong cách của chị là trơn láng, nên sờ cái là biết áo ngực kiểu gì rồi. Niềm vui trở lại, miệng Cương nhả chị ra mà gạ:

“Cho con mình gặp thằng nhỏ của em nha… Hm hm…” – Cương.

“Bốp” – chị đánh vào vai Cương.

“Thôi đi ông kẹ… Ko cho nó vô đâu… Động thai giờ á… Khó lắm mới có à nha…” – Trang nẹc.

“Em làm nhẹ mà… Mà sao chị ở đây… Nhà mẹ chị hả…” – Cương ngưng sàm sỡ thiên thần, ngồi hẳn 1 bên mà ôm chị.

Trang nhìn ngó xung quanh, rồi:

“Ko… Này chị mướn á… Ko thấy đồ người ta để hả… Mới dọn qua mấy bữa á…”

“Ủa vậy… Ông kia sao… Bộ chị… bỏ luôn hả…” – Cương.

“Đó để chị tính. Đừng nhắc lại… mệt lắm…” – Trang.

Nghĩ mà tội. Một người phụ nữ đường hoàng, đẹp đẽ xui khiến sao bị dính phải dị vật cú có gai suốt mấy năm ko biết. Nhờ có Cương mới vạch được váy… Ả lộn… Vạch trần bộ mặt của hắn cho chị Trang thân thiền thấy chưa. Một sự hy sinh quá lớn của thằng bóng hám gái. Chỉ có level thần thánh cỡ Cương mới cứu được thiên thần ấy. Kakaka…

“Ùa… Vậy hông nhắc nữa…” – Cương chu mỏ.

“Hm hm… Đừng có làm mặt đáng thương với chị à… Uýnh chết giờ…” – Trang giờ gan lắm, hăm dọa ba đứa bé.

“Sao la sợ động thai, mà đòi động tay chân vậy… hả…” – Cương hất mặt lên.

“Uýnh em giờ á…” – Trang cười cười.

“Rồi… Chừng nào tụi mình cưới…” – Cương.

“Hả… Cái gì nữa…” – Trang tròn xoe mắt, ngửa người ra sau.

“Thì có con rồi, cưới nè…” – Cương.

“Hớ… Mặt em… ai thèm lấy mà cưới cưới…” – Trang.

“Ah… Chị nha… Lén lấy nòng nọc em tạo em bé, rồi bỏ nha. Vắt tinh bỏ chủ nha…” – Cương.

Trang đánh túi bụi vào người Cương thay cho lời nói. Lúc sau, chị bặm môi, thở hổn hển nhìn Cương.

“Hứm… Này chưa xong… Chị chưa nghĩ tới cưới hỏi gì hết. Mà người ta chưa độc thân, đòi cưới cưới gì… Đập em giờ á…” – Trang dữ tợn.

“Sao chị dễ dãi vậy… Dám để con nòng nọc kia làm độc, sưng bụng vậy… Hả…” – Cương.

“Nói gì… Giờ muốn gì… Hả…” – lại cái mặt dữ tợn như thiên thần của Trang.

Cái kiểu phụ nữ đã dễ thương, thì có làm gì cũng thấy ghét. Dù bị đánh ko thương tiếc, Cương vẫn vòng 2 tay ôm chị lại, đầu dựa vô má chị.

“Hoi… Bỏ ra… Hông có ôm ấp gì ở đây hết…” – Trang dùng dằng mà miệng cười cười.

“Sao chị gan quá dạ… Hả… Dám cướp con tinh của em nhốt vô bụng dạ…” – Cương.

Chị Trang ko nói, mà đập cho Cương 1 trận súc quần. Thiên thần có bầu cái là dữ tợn… Thay vì thần thoại có ông Zeus suốt ngày đi rãi giống, lòi ra mấy thanh niên như Hercules, thì ở đây, thiên thần đi “bắt giống” của thằng bóng để bị phình bụng. Nói ko phải xui, chứ ko đẻ ra Hercu, mà lòi ra “les” là vui cả đám luôn cho coi.

“Động thai à…” – Cương.

Nghe vậy, thiên thần của Cương mới chịu lùi lại. Ko quên lườm Cương cái. Trang cầm điện thoại lên bấm bấm. Cương nhích lại, nhẹ nhàng ôm chị vô lòng. Nãy lo vật lộn nên ko để ý, giờ hửi được mùi thơm thơm của phụ nữ, hơi ấm từ người chị. Cảm giác muốn ngồi vậy hoài mà ko chán.

“Chị nè…” – Cương thỏ thẻ.

Trang quay qua, má vô tình ịnh vào trán Cương.

“Gì… Muốn ăn đòn nữa hả…” – Trang gằn giọng.

“Nay chị dữ quá à…” – Cương nhõng nhẽo, chu mỏ ra.

“Ờ dữ vậy đó… Tránh ra đi…” – Trang.

Cương ko những buông, mà còn siết mạnh thêm vào chị.

“Hm hm… Chị nhắm đẻ trai hay gái…” – Cương.

“Quan tâm chi… Bộ em phân biệt giới tính hả…” – giọng chị hơi cộc.

“Hông có… Con nào cũng được. Chị vui được rồi…” – Cương.

“Hứm…” – Trang lườm Cương rồi nhìn lại điện thoại tiếp.

Chắc đang thai nghén, hay sao sao đó mà chị Trang bữa nay quạu hơn xưa. Lỗi tại con tinh tinh. Cương nhìn quanh nhà dù hơi tối, tự hỏi chị ở đây có ổn ko. Chợt buộc miệng thốt ra.

“Chị chị… Đang bầu bì vậy… mốt em qua chăm nha…” – Cương.

Trang ngưng nhìn điện thoại, quay ngoắt mặt qua nhìn Cương, mắt tròn xoe.

“Thoi… Chị tự ấy được… Em lo thân em đi…” – Trang lúc này mới nhỏ nhẹ lại.

“Cũng còn em nữa mà… Chứ mốt bụng bự ra… cũng cần người chở đi khám, đi đẻ. Đúng hông…” – Cương.

Trang liếc xuống bàn nhìn chằm chằm 1 chỗ như suy nghĩ, rồi chỉ:

“Uhm…”

“Nếu cần nữa… Kêu Thi qua ở 2 chị em cho vui… He he…” – Cương lỡ miệng.

Trang trợn mắt lên nhìn:

“Rảnh quá ha… Nghĩ chuyện gì đâu ko…” – Trang.

“Thì em sợ chị vầy, ở mình bất an. Ý kiến vậy thôi mà…” – Cương.

“Ủa mà… Ngoài em ra, còn ai biết bầu chị chưa…” – Cương.

Trang lắc đầu. Anh cũng nghĩ đây là bí mật, nhưng nhớ lại thấy Thi cũng thân với chị Trang, nhìu khi còn thân hơn anh nữa, nên hỏi:

“Vậy chị tính nói Thi biết hông…” – Cương.

“Nay em hỏi nhìu quá vậy…” – giọng chị hơi bực.

Thông cảm người chị bữa giờ chắc stress dữ dội, Cương có hơi tự ái, nhưng thôi ko dám chấp người thế cô. Nhìn thấy đống thùng cardboard lộn xộn, chắc do chị chưa dọn xong, anh:

“Để em dọn đồ phụ cho gọn nha…”

“Thôi để đó… Chị tự làm… Để đi…” – Trang.

Cương ko thèm nghe, một mạch lướt tới chỗ đèn, rồi bật lên và sắp xếp lại đồ đạc gọn gàng.

Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-tranh/

Gần nửa tiếng trôi qua, Trang lúc đầu tỏ vẻ “chị có thể cân cả ngôi nhà”, nhưng rốt cuộc cũng im lặng nhìn Cương phụ sửa soạn cho nhà chị. Cửa chính thì đóng, máy lạnh chả biết có ko, mà rất nóng. Cương đang ép dẹp cái thùng mỏng lại tính để sát góc tường thì:

“Uống đi nè…” – Trang từ đâu khều Cương, đưa anh chai nước trà chanh.

Khát nước thấy mồ tổ, Cương vặn ra nốc 1 hơi gần hết. Bỗng thấy 2 cánh tay ôm chầm lấy eo mình.

“Nãy xin lỗi em… Chị hơi gắt…” – Trang nói giọng rung rung.

Nách thì hôi, mà chị thiên thần ko hề chê, vẫn dúi đầu vào. Cương như bay bổng lên Asgard của thần Thor.

“Ai thèm chấp bà bầu…” – Cương.

“Ứm…” – Trang đập ngực Cương cái, vẫn dúi mặt vào nách Cương.

“Mỏi cổ chưa… Cao vậy mà cứ cúi cúi chi ha…” – Cương chọc.

Trang lò mò, chạm được đầu ti Cương là nhéo cái rõ đau. 2 chị em ôm ấp ko trong sáng. Rồi 2 người chở nhau ăn tiệm, lại vòng về nhà chị mới mướn mà kẹp nhau ngủ gần tới chiều. Bữa nay ko biết trời độ hay sao mà ko có nhỏ nào gọi, nhắn tin Cương, kể cả bé tưng ở chân giường nào đó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...