Vẽ tranh

Chương 113



Phần 113

Ngày chủ nhật, Cương lết qua động banh. Thường là đông đủ mấy chị em bữa sáng, nhưng giờ thiếu đi Sương, Minh và chị Dung. Nghe đồn về quê thăm nhà.

“Ủa chòng mua gì zọ…” – nhỏ tưng mới mở cửa ngoài sân ra là hỏi.

“Bánh với trái cây… Còn này… lát vô biết…” – Cương.

Tuyền nghe xong, hí hửng giật mấy bọc đồ ăn le te đi vô nhà như Cương ko hề tồn tại, bỏ lại thằng bóng với cái hộp chứa vật bí ẩn. Mọi người ăn uống đã cái nư, Cương mới kéo nhỏ Tuyền vô phòng nó. Loay hoay 1 hồi unbox ra.

“Ỉh… Cái gì vậy anh…” – Tuyền tròn mắt nhìn vật bí ẩn.

“Tẩy lông laser… Hé hé hé…” – Cương.

“Hoi… Cái gì ghê quá à… Có phỏng ko dạ…” – Tuyền.

“Phỏng là trả hàng chứ mà…” – Cương.

“Ih… Hỉ hỉ hỉ… Cho em thử đi…” – Tuyền hí hửng.

Hai đứa loi nhoi vạch đồ, lột áo ra mà bắn lông cho trụi. Mùi khét bốc lên khắp phòng. Nhìn thấy nhau, chạm nhau nhìu quá riết lờn rồi, nên ko ai ngại ai… Khi mà 2 anh em trụi lủi kèm mùi lông cháy bán khắp người, thì mới tắm sơ và ra ngoài.

“Anh cầm gì đó…” – Ngọc thấy hộp Cương cầm trên tay.

Vậy là 1 lần nữa, mọi người xúm lại xài thử cái máy triệt lông Cương mới mua và đã test thử. Ngọc nó cầm bắn tùm lum trên người, còn cô Hiền thì ngồi đó nhìn và hỏi han.

“Cô toàn đi ra tiệm cho nó ấy ko đó… Này nhỏ gọn cũng hay quá ha…” – cô Hiền.

Tự dưng nổi lên ý định dâm tặc, Cương:

“Cô thử ko… Con bắn luôn cho… Hé hé…”

Ko biết đang nghĩ gì, cô Hiền tròn mắt nhìn Cương chằm chằm. Lát sau cô cười phì.

“Thôi mấy đứa làm đi… Cô ko cần ấy chi đâu…” – cô Hiền.

“Hí hí… Này cũng được nè cô… Thử thử đi cô…” – Ngọc tự dưng hùa theo Cương.

Cuối cùng, cô Hiền cũng chịu cho Ngọc bắn laser. Lúc đầu làm ở tay thì ko có gì, tới chừng Ngọc kêu cô Hiền thử làm ở chân… cô kéo cái quần thun dài lên, lộ ra bắp chân trắng nõn như gái mới lớn. Ngồi xa nên Cương ko thấy lông lá gì, vậy mà Ngọc cứ dí cái máy vào. Cô Hiền co chân lên ghế sofa, vô tình ép đùi vào 2 trái bưởi ko biết đã ai hái chưa, trừ chồng cô ra. Bởi con gái mặc áo thun nó hấp dẫn chỗ đó. Ước gì bây giờ, lòng bàn tay Cương thay thế cho cặp đùi của cô thì còn gì sướng bằng. Người gì suốt ngày vú với mu.

Trời xui đất khiến sao, Ngọc lựng khựng:

“Ủa sao nó ko chạy ta…”

“Rồi… Em làm hư rồi…” – Cương.

“Hoi nha… Anh mua đồ dỏm sao đó, xài xíu là hư nha. Ko đổ thừa nha…” – Ngọc.

“Đâu coi coi…” – Cương được dịp sáp lại gần mấy đứa và cô Hiền.

Đúng là nổi bật giữa đám đông. Người cô Hiền tỏa ra hương thơm dịu nhẹ mà hớp hồn. Có luồng hơi nóng như bức xạ từ người cô khiến Cương cũng nực cả con người. Cầm cái máy coi nó bị gì, mà tâm trí bị chói lóa bởi bắp chân của cô.

“Chỉnh sai chế độ rồi cô nương… Đây nè…” – Cương thử bắn vào chân Ngọc.

“Ủa được rồi nè… Há há…” – Ngọc.

Bị bắn mà mặt vui thấy gớm. Cương giành lấy cơ hội, quay qua nói với cô Hiền:

“Đây con làm cô coi. Nhỏ kia ko biết xài gì hết…” – Cương giả điên.

Thay vì ngại ngùng đâm ra nghi ngờ, Cương ấn nhẹ mấy ngón lên bắp chân cô Hiền kiểu căn ra cho dễ làm lông. 4 mấy tuổi mà da thịt cô ko nhũn, dù ko săn bằng mấy đứa kia. Thấy chạm vào, mà cô Hiền ko phản ứng khó chịu, Cương mới dùng máy bắn vào lông chân nhỏ bé như tơ nhện. Tiện thể cái hướng xéo xéo đang nhìn xuống, thấy cả một mảng u nhô lên giữa vùng tam giác. Thằng ku làm thằng anh nóng hừng hực. Bởi cô Hiền đang dựa vào tựa lưng ghế, 1 bên mông hơi zãnh ra ngoài, về hướng Cương. Ko dám nhìn thẳng thừng, chỉ thấy hình ảnh tròn bự của bờ mông bên khóe mắt.

“Cái này ấy ko đau ha… Hm hm… Chắc mốt cô mua thử 1 cái xài quá… Hm hm…” – cô Hiền chợt nói.

“Mua chi… Con cho mượn, đỡ tốn tiền…” – Cương.

“Mua chi cô… Lấy luôn của ổng xài đi… Con trai con đồ, cần gì ba cái này… Hé hé…” – Ngọc.

“Em qua đây… Cho mất lông mày luôn nè…” – Cương ngưng làm lông cô Hiền, chuyển qua Ngọc.

2 anh em giỡn nhau 1 hồi…

“2 Người lo giỡn đi ha… Cô Hiền chờ nãy giờ kìa nha…” – Tuyền nhắc nhở.

“Thôi được rồi con… ấy cho biết thôi chứ có gì đâu…” – cô Hiền.

Sợ mất cơ hội, Cương:

“Đây đây… để con làm luôn cho…”

“Thôi được rồi… Ấy vui vậy thôi chứ cô già rồi… Làm mấy này chi…” – cô Hiền.

“Cô già đâu… Tranh thủ ổng để máy ở đây, phải lợi dụng tận gốc… Hí hí…” – Ngọc.

Cả đám nói vậy, mà cô Hiền vẫn sờ sờ chỗ mới tẩy lông, cười cười, rồi kéo luôn ống quần xuống. Thấy mất cơ hội, Cương:

“Thôi để mốt xài xong, con qua đưa cô mượn. Cho cô tự làm… Ha cô…”

“Ờ… hm hm… Cám ơn con… Hoi mấy đứa ở chơi. Cô đi siêu thị cái…” – cô Hiền.

Khoái vậy thôi, chứ xung quanh có mấy đứa nhỏ ngây thơ, Cương cũng ko dám làm gì quá lố với cô Hiền. Rồi Ngọc với cô dắt nhau đi siêu thị. Ý lên lại phòng làm mấy chuyện thêu thùa, Cương với Tuyền ngồi ngó như 2 con khỉ. Nhìn bé Ý tập trung cao độ vào một việc gì đó, thấy cũng hấp dẫn kinh khủng chứ ko phải giỡn. Lâu lâu Cương mò tay ra sau mông nhỏ tưng mà sờ vào cái đầm cute quen thuộc của ẻm. Tuyền liếc qua, lườm Cương cái, rồi cho ăn vài chỗ ngay ngực. Ý lâu lâu ngó qua, chắc cũng thừa biết Cương làm gì, nhưng ai thèm bận tâm.

Ngồi 1 hồi, tự dưng Cương nhớ chị Trang, người phụ nữ đang mang thai của anh, mà lại ở thui thủi một mình. Cái này là nhớ thiệt trong cõi lòng, chứ ko phải kiểu vì mông và vú. Đang lơ mơ, tự nhiên…

“Làm gì ngồi đực ra zạ…” – Tuyền tưng đánh đùi ẻm vào đầu gối Cương.

“Đang coi coi chừng nào đủ tiền cưới vợ đây… Haizzz…” – Cương giả điên.

“Hả… Cưới ai… Quen đứa nào hồi nào mà cưới… Hửm…” – đột nhiên Tuyền gằn giọng, trợn mắt.

“Ai biết đâu… Nghe đồn… đứa nào đó vòng vòng trong phòng này nè…” – Cương.

Ý chợt ngẩng mặt lên nhìn anh, còn Tuyền thì bặm môi, nhéo túi bụi khắp cả con người Cương. Đau nhưng ko sao, miễn đánh lạc hướng con bé là được. Bình thường mà “chủ vắng nhà”, là Cương lôi nhỏ tưng vô phòng để mà trao đổi chất từ trên xuống dưới. Nhưng dạo này, lớp thì đang có tư tưởng dồn sức kiếm tiền để đầu tư một chuyện lớn, lớp thì biết vụ của chị Trang. Nó khiến anh giảm bớt ham muốn rất nhìu, dù thằng nhỏ đã có một cuộc “biến điên” lớn trong đời.

Những ngày cuối tuần cũng trôi qua mà ko có thêm con nòng nọc nào thoát khỏi bệ phóng. Cương lại làm video, cứ cách 1 ngày, lại chạy qua nhà chị Trang thăm nuôi. Dù ngoài mặt chị cứ kêu tự lo được, nhưng Cương đoán phụ nữ mang thai vừa luôn thấy khó ở, vừa cần có người chăm kế bên. 2 chị em dù chưa phải vợ chồng nhưng nhìn lại y như vậy. Cho tới 1 một hôm…

“Ủa… Sao em biết… qua đây…” – Cương bất ngờ kêu.

Thi đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà chị Trang vào khoảng xế chiều, khi có Cương. Em nó vừa thở, vừa bặm môi mà đấm nhẹ bụng Cương cái.

“Anh đấy… Tí em hỏi tội sau… Chị Trang đâu…” – Thi dữ tợn lên.

Làm như thằng nhỏ biến đổi, cứ đâm vào cô nào là người đó cũng khác lạ theo. Cương dẫn Thi vào phòng ngủ, nơi 2 chị em mới trước đó nằm tâm sự nhau (ko có xxx thời điểm này). Vừa thấy chị Trang cái là.

“Ối chị… Sao ra như này…” – Thi vừa nói xong, ngoảnh đầu lại lườm Cương.

Thi ngồi dưới đất nắm tay chị Trang, còn chị ngồi trên giường, chân thòng xuống. Chị mới kể và giải thích lỗi ko phải ở Cương, nhưng bé Thi vẫn tỏ vẻ “ghét iu” Cương bằng cách cầm gối chọi vô bản mặt anh. Kể từ thời khắc đó trở về sau, Cương thấy Thi càng dữ tợn. Cứ hễ đi ngang qua anh là ráng với tới, nhéo anh 1 cái ở mọi chỗ. Cương biết tội nên ngồi cam chịu, nhìn hèn hết sức. Bị gái đánh mà ko dám chống miếng nào. Rồi thì vài ngày trôi qua, chưa tới cuối tuần, nhưng nhỏ Tuyền từng báo về quê thăm gia đình, động Phong Nha… lộn… Banh tưng giờ còn mỗi Ý và cô Hiền là có nhà buổi chiều. Cương đang chỉnh sửa video thì điện thoại kêu lên.

“Alo… Cô hả…” – Cương bất ngờ khi cô Hiền gọi.

“Con làm gì đó… Qua bé Ý nó nhờ gì nè…” – cô Hiền.

“Ủa sao nó ko gọi con luôn ta… Uhm thôi con qua… Chờ con xíu…” – Cương.

“Ờ… Àh mà con… còn cái máy ấy lông gì hông…” – cô Hiền.

Cương bất ngờ thêm lần nữa. Tưởng hôm bữa là “lông lá về dĩ vãng”, cô ko cần xài chứ. Nhưng thôi cổ nhờ thì giúp.

“Dạ có cô… Để con đem cho…” – Cương.

“Uhm… Cám ơn con…” – cô Hiền vẫn cái tính lịch sự.

Cương chả nghĩ gì nhìu, tâm trí dạo này có phần “hướng thiện” nên đỡ đen hơn trước. Ngộ đời…

Anh xách dép + xách máy ấy lông qua bên động banh. Ấn tượng đầu tiên, là thấy cô Hiền ra mở cửa, mặc trên người cái đồ như đầm ngủ, màu xanh dương, 2 sợi dây vai mỏng manh, hở gần nửa ngực, có viền hoa văn chạy men theo ngực ra sau lưng, mép váy dưới ở đùi cũng vậy. Mà cái đầm cũng hên là che gần tới đầu gối. Vải thì trơn, mà mỏng, nhìn sơ là thấy hết đồ lót cộm lên từ trong. Cô có khoác áo tay dài, mỏng ở ngoài nên ko thấy được vai nách gì hết. Nhưng nhiu đó cũng đủ khơi dậy thằng ku tu tâm bữa giờ.

“Ủa… Nay cô… không đi đâu hả…” – Cương nóng người, nhưng vẫn giả bộ hỏi.

“Sáng đi rồi con, chiều nắng đi chi cho cực. Ăn uống gì chưa… Cô đi mua cho…” – cô Hiền nhỏ nhẹ đề nghị.

“Thôi cô… Con mới ăn xong đó… Đi đi vô… Đứng ngoài chi…” – Cương.

Cương đưa cho cô cái máy, chỉ sơ cách xài, rồi vọt lẹ vô phòng Ngọc để coi Ý muốn nhờ gì. Trong lòng thì anh cũng tò mò ko biết cô Hiền đang làm gì với máy kia.

Thật ra, Ý nó nhờ anh qua, rồi mặc thử đồ cho Cương ngắm coi được ko. Ko ngờ con bé lấy vải anh mua cho, rồi tự may đồ bộ mặc ở nhà. Mới may mà nhìn cũng đẹp ko thua gì tiệm bán. Bé nó khoái mặc đầm ngủ nên tự làm cho mấy cái. Bỗng Cương thấy thấp thoáng trên bàn có đồ gì nhìn ngộ ngộ. Anh đợi con bé quay lưng cởi đồ thì tiến lại gần cái bàn mà cầm trang phục bí ẩn lên.

“Woa… Gì đẹp vậy ta…” – Cương tròn mắt.

Ý nó may bộ đồ lạ hoắc. Đầu thì đội cái nón đỏ, hình dạng giống ông chủ trong phim Chú heo chăn cừu. Mình thì mặc áo thun đỏ bó, cổ rộng vừa, tay vào eo áo ngắn lòi cả rốn và 1 mảng bụng + lưng. Dưới là quần jean mà 2 ống ngắn tới nổi chỉ vừa phủ khỏi mép mông xíu… còn có 2 sợi dây móc từ trước, lên 2 vai vào đan chéo sau lưng, nối xuống mông. Đã vậy còn dếnh cho 2 cái vớ trắng cao gần tới đầu gối.

“Ơ ơ… Hm hm hm…” – Ý nói giống gì đó chả hiểu.

“Em mặc gì lạ vậy… Há há… Mà nhìn dễ thương quá ta…” – Cương.

Ý với lấy cái điện thoại, bấm rồi mở loa lên:

“Nhân vật trong game. Anh ko thấy quen hả…” – Ý.

Cương nhăn mặt, chau mày lại suy nghĩ. Game là game quái gì mà đội nón rồi…

“Àh… Mario đó hả…” – Cương bất chợt la lên.

Ý che miệng, tủm tỉm cười như đúng rồi. Cương đương nhiên đâu có ngu game mà ko biết, dù lúc đầu ngu thật. Anh đẩy nhẹ bé Ý quay mấy vòng để ngắm. Công nhận con nhỏ này khéo tay, may được cosplay Mario phiên bản nữ, cao ráo và đương nhiên nhìn thích mắt hơn cha già lùn xịt trong game. Nghĩ trong đầu:

“Trời ơi là trời… Cái này mà Ngọc hay con nhỏ tưng kia bận vô… nó hút TINH thần tới level nào nữa…” – Cương.

“May ra mấy đồ kiểu này, tính livestream hay gì bé…” – Cương hỏi.

Ý lại bấm điện thoại mà mắt sáng rỡ: “Em nghĩ được đó anh… Với em tính cho người ta thuê nữa… Anh chỉ em nha…”

Cương thì kinh nguyệt… lộn… nghiệm livestream ko hề có, vì ổng toàn làm video cho người ta coi lại. Nhưng tới đâu hay tới đó, miễn giúp được con bé tội nghiệp mà có chí hướng làm ăn là OK, bao cao su. 2 anh em ngồi trao đổi, hẹn thề gì đó là sẽ hỗ trợ Ý kỹ thuật và vốn. Bé nó cũng nói sẽ trả lại cho Cương sau khi kiếm được thu nhập, dù anh ko đòi hỏi hay nhắc nhở. Đang cao hứng + sự nứng, 2 đứa đang ngồi sát nhau trên mép giường, thòng chân xuống đất, thì Cương choàng tay qua ôm eo con bé. Mắt dòm chăm chăm vào 2 trái cây trước ngực đang bị chiếc áo ép vào, lộ viền áo lót ở trong, và 1 phần ngực mềm u ra.

“Ơ ơ… Ở ơ ơ…” – Ý chau mày, đánh tay Cương đang sờ từ bụng mà vuốt lên ngực ẻm.

Người ta tận tâm, đâm sau đít vậy mà dám chống chế. Cương mạnh dạn ngồi bên hông mà chụp tay lên 2 trái đào của bé Mario mềm mại. Ý dùng chỏ tay ấn đẩy Cương ra nhưng ko được. Làm như ăn no ngủ ấm lâu ngày, cảm giác người bé có phần múp míp hơn trước, ngực cũng hình như to hơn mà bóp ko hết tay. Thằng ku như thường lệ, đổ mồ hôi trên đỉnh đầu, còn vùng cỏ đen đã bị bứng gốc ướt mem mồ hôi như ai tưới nước. Cái tội cosplay là Cương cho chết.

Đang gồng mình chống trả lại sự chống cự của em nó thì:

“Cộc… cộc cộc…” – ai đó gõ cửa.

“Ơ ơ ơ…” – Ý kêu.

Cương hơi khó chịu vì bị gián đoạn cụt hứng. Mặt như mắc ị mà lết ra.

“Hả… Cô hả… Có gì hả cô…” – Cương hết hồn khi thấy cô Hiền.

“Hai đứa đang làm gì á…” – cô nghiêng đầu ngó vô trong.

Thấy bé Ý đang bận cosplay thì:

“Ui trời… Con may đó hả Ý… Dễ thương quá zạ…” – cô Hiền tròn mắt.

Vậy là cổ bung cửa mà lướt vô trong. Chăm chú nhìn bé Ý. 2 cô cháu cười nói rôm rả xung quanh bộ đồ đó. Cương lúc đầu hơi bực, nhưng vô tình thấy cặp chân trắng nõn và nuột nà của cô Hiền, tự dưng anh muốn cô cứ đứng đó cho mình ngắm hoài. Thằng ku chảy ke tởm lợm.

“Cho cô mượn anh con xíu nha… Hm hm…” – cô Hiền.

NÀy chắc anh trai mưa, tối ngày xả nước vào con bé quá…

“Mượn gì cô…” – Cương mơ hồ.

“Qua đây cô hỏi cái… Ở đây có bé Ý… nói kỳ lắm…” – cô Hiền.

“Gì mà kì ta…” – Cương thầm hỏi.

Cô Hiền ra khỏi phòng, rồi quay lại nhìn Cương như “đi ra nhờ cái coi”. Bé Ý đột nhiên chạy tới, lùa Cương ra khỏi phòng như anh là 1 thứ dư thừa trong không gian của con bé. Nhờ nhà tài trợ xong cái là hất hủi người ta.

“Em đợi đó…” – Cương thầm hăm dọa.

Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-tranh/

Cương đi theo cô Hiền. Cô dẫn anh vô phòng mình. Thoạt nhìn, phòng cô rất ngăn nắp và tối giản với rất ít đồ đạc. Chắc ở VN ít nên trữ đồ nhìu chi cho bám bụi, hư hỏng tốn kém và phí của. Thấy cô với tay lấy cái máy bắn lông của anh cho mượn, đang được ghim điện vô ổ có dây dài dưới sàn… Cương hỏi:

“Máy bị gì hả cô…”

“Sao cô bấm… mà chỗ được, chỗ ko… Ko biết chỉnh sao nữa…” – cô Hiền.

Định bụng chỉ lẹ cho cô xài, rồi quay lại với Ý cute… nhưng suy tính lại, thấy con bé chắc ko thèm bản mặt anh nữa, vắt dừa bỏ xác, nên thôi bên này chơi với cô Hiền xíu rồi về làm video tiếp. Anh ngó màn hình hiển thị của máy bắn, hiểu ra nguyên nhân cô ko dùng được và chỉ lại cho cô. Nhưng lúc này, cái TINH thần của anh đã nóng lại khi đứng cách cô Hiền vĩ đại ko quá 20cm. Cô thì nhìn cái máy, còn anh thì liếc liếc 2 trái bưởi ép nhau tạo thành khe ở giữa, cộng mùi thơm lạ, nhưng quyến rũ. Anh chợt hỏi dọ:

“Này cô tính tẩy chỗ nào trên người…”

Cô Hiền biểu hiện hơi ngại, 1 hồi mới nói:

“Ưm… Hm hm… Cô ấy chơi thôi mà… Chủ yếu mấy chỗ hay lộ ra ngoài. Chân tay gì thôi à… Hm hm…”

Chân tay thì quá tầm thường, kể cả da mặt. Thay vì để cô tự làm, Cương ngang nhiên hỏi:

“Ko thôi để con ấy luôn cho lẹ. Ở nhà con mò hồi, biết xài cũng gần hết rồi đó. Có nhiu lông dày mỏng, nhỏ bự là con cho trụi hết. Hm hm…”

“Úi trời… Con trai mà sợ lông dữ vậy hả…” – cô Hiền.

“Hì hì… Tại nhìu quá… vướng lắm cô. Nói hơi kì, nhưng mà chỗ đó… con cũng cho trọc luôn. He he…” – Cương bạo gan thô bỉ.

“Chỗ đó… là ấy đó hả…” – cô Hiền có vẻ ko dám nói thẳng.

“Dạ… Người ta hay kêu là vùng bikini đó. Chứ ko lẽ kêu lông ku… Nó kì… Hè hè…” – độ thô của Cương tăng gấp bội.

Cương có ý đồ đen như lông gì đó rồi. Nhưng đánh thẳng thì có khả năng thất bại, anh chủ động từ từ.

“Cần thì con làm cho cô luôn. Còn ko thì để con chỉ mấy đứa kia, tối về làm cho cô. Ha…” – Cương.

Cô Hiền chỉ cười phì cái, liếc lên ngó mặt anh chưa được 2s là ngó lại cái máy như né ánh nhìn. Cương bèn nắm nhẹ cổ tay cô Hiền.

“Cô ngồi xuống giường đi, con ấy chỗ tay trước.” – Cương.

Cô Hiền xuôi theo lời Cương, ngồi xuống nệm nhẹ nhàng. Nắm tay cô Hiền lần đầu tiên, da hơi căng dù ko như mấy em 2x, nhưng độ mịn và mướt cũng đủ làm Cương nóng rang, tuy bề ngoài giả bộ ko bị tác động bởi nữ giới. Tự hỏi ko biết cô nghĩ anh là đực hay bóng… thôi thì cứ tới đâu hay tới đó.

Cương chỉnh máy, rồi nâng nhẹ tay cô lên mà bắn (bắn laser chứ ko phải chất lỏng gì đâu). Đang làm lông mấy ngón tay, mu bàn tay, nhưng tới cổ tay trở đi là vướng cái áo khoác mỏng của cô.

“Ấy áo ra đi cô…” – Cương kêu.

Cô Hiền chậm rãi cởi nó ra. Ko biết cô cố tình hay vô ý, mà mặc đầm ngủ 2 dây, nhìn thấy cả nách, vai và má ngực 2 bên. Lấp ló có dây áo lót bắt ngang ra tận sau lưng, màu trắng. Nứng lắm mà cũng cố kiềm. Cương từ từ chích laser từ cổ tay, cẳng tay… rồi khi xong phần vai, anh ngó lên, thấy cô hơi chằn miệng ra như sợ bị phỏng.

“Nóng ko cô…” – Cương.

“Hơi hơi thôi… Mà chủ yếu mùi khét á…” – cô Hiền.

“Hm hm… Ở nhà con, đóng cửa cả phòng rồi mở cửa sổ ra đó. Như mà ám mùi này… ghê lắm…” – Cương.

2 cô cháu, kẻ tẩy lông, người ngồi hưởng. Nói chuyện này, xọ chuyện kia. Cương lợi dụng việc tẩy lông cho cô Hiền, cứ sờ bấu nhẹ vào tay, cổ và khi tới chỗ nách… anh kêu cô nằm xuống. 2 trái bưởi theo trọng lực mà bẹc xuống, dồn cả mảng tròn lên phía gần cổ cô. Cương thấy chưa tới 1s mà đã muốn say xẩm mặt mày vì sôi não. Nếu dòm lâu sẽ sinh nghi, Cương vịnh nhẹ tay cô giơ lên khỏi đầu, lộ ra vùng nách trắng, lúng phúng vào sợi lông tơ mờ nhạt mà phải soi kỹ mới thấy. Mặt anh kê sát nách cô, cách chừng 30cm, chứ sát quá thì hít phải khói.

Cô Hiền chắc ngại, ko dám nhìn Cương, mà ngó lên trần nhà, rồi quay mặt chỗ khác. Cương thừa cơ hội ngàn vàng mà tia cặp bưởi được bao che bởi chiếc đầm ngủ mỏng manh. Ko thể soi được núm ti để biết nó màu gì, kích thước sao. Cương chuyển qua bài khác. Anh chấm 1 phát laser, là dùng ngón tay xoa xoa, vuốt vuốt vào vùng nách của cô. Nó ko hôi như một số người, ngược lại là thơm mà muốn dúi mặt vào hít. Làn da mịn, chỉ hơi cộm cộm bởi vân da, và đó là bình thường, vì ai chả có. Cứ mỗi khi anh xoa nách, là người cô hơi giật nhẹ như nhột, hoặc bị kích thích.

“Rồi bên kia nè cô…” – Cương kêu.

Anh đi vòng xuống giường, rồi leo lên lại mép bên kia để tẩy tiếp nách còn lại. Cô Hiền lần này nhìn chằm chằm vào nách mình, làm Cương ko có cơ hội soi lén thứ gì khác. Chữa cháy, Cương nói:

“Cô có đi thẩm mỹ ko… mà da đẹp dữ ha…” – Cương.

“Thẩm Mỹ gì đâu… Hm hm… Cô đi spa này kia thôi. Cô thích tự nhiên hơn. Ko có dao kéo gì hết.” – Cô Hiền vừa nói mà tỏ vẻ tự hào.

Ko ngờ là vậy. Cả cơ thể chỉ dùng liệu pháp thiên nhiên để ra một người phụ nữ mà nhìn vào, đảm bảo ông nào cũng mê. Trừ bê đê thì miễn.

“Dạ… Con cũng vậy… Tập tành thể thao cho phát triển tự nhiên thôi, chứ ko uống thuốc than tăng cơ, tăng đồ gì đâu.” – Cương.

“Hm hm… Uhm… Vậy tốt…” – cô Hiền.

“Hì hì… Nhưng mà mấy cái lông là ko tự nhiên được rồi… Ha ha… Phải bắn cho nó bay màu…” – Cương.

“Ờ… Hm hm hm…” – cô Hiền.

“À quên nữa… Cái này đáng lẽ phải có gel bôi cho nó dưỡng ẩm, đỡ bị nóng. Để con lấy vô…” – Cương.

Cô Hiền trố mắt ko biết nói gì. Cương lục lọi trong túi chung bộ máy triệt lông, lôi ra chai gel, xịt vô tay rồi bôi lên nách cô Hiền một cách bình thản, ko rung sợ (dù thằng ku cứng đơ suốt nãy giờ).

Khi Cương bôi gel lên, cảm giác trơn trơn làm anh tưởng tượng như mát xa cơ thể, chứ ko phải tẩy tiết gì hết. Anh mới bắn tiếp.

“Ừ… Cái này vô… đỡ nóng hơn ha…” – cô Hiền cười cười, nhìn qua Cương.

“Dạ… Nãy con quên… Xin lỗi cô…” – Cương.

“Ko sao… Cũng ko tới nỗi cháy da… Này có cũng tiện quá ha… Đỡ đi tới lui…” – cô Hiền.

“Dạ… Xong cái này… Con xuống dưới chân nha… Hay cô tự làm…” – Cương hỏi dọ.

“Ưm…” – cô như lưỡng lự.

1 lúc sau, cô:

“Thôi con làm dùm cô luôn đi… Được ko… Có bận bịu gì ko…”

“Dạ có… Bận làm đẹp cho cô… hì hì…” – Cương.

“Hm hm… Cái thằng…” – cô Hiền cười dịu nhẹ.

“KO mấy, cô nghe nhạc hay gì đi. Chứ để nằm ko, thấy nó lâu.” – Cương.

“Ưm… Ừm… Ờ lấy cho cô cái máy tính bảng đi. Đưa cái tai phone chỗ kia nữa…” – cô Hiền làm liền luôn.

Cuối cùng thì cô nghe nhạc, nhắm mắt tận hưởng khi nằm ngửa. Cương thì được nước, vừa xong vùng nách, là chuyển xuống cặp chân. Anh bắt đầu từ mấy ngón, rồi cổ chân, bắp chân. Tới đây, tuy đang đối diện khoảng đen bí ẩn trong cái đầm, nhưng do nó ko ngắn, anh ko thể thấy gì bên trong mà soi sáng tâm thức, TINH thần. Được cái là tay có thể bóp nắn, sờ soạng thỏa thích đôi chân thon thả của cô Hiền. Lớn tuổi mà ko chảy xệ hay nọng mỡ nhăn nheo. Anh chỉ làm tới đầu gối, rồi ngưng mà ko đi tiếp lên trên. Lý do đơn giản… vì anh quên phần mặt của cô.

Cương ngồi gần chỗ đầu cô, rồi lay nhẹ vai cô:

“Cô cô…” – Cương.

Cô Hiền từ từ mở mắt, tròn xoe nhìn.

“Nãy quên ấy mặt cô… Để con chùi sạch máy rồi làm luôn ha cô ha…” – Cương.

Cô Hiền chỉ phì cười mỉm cái, rồi nhắm mắt lại, gật nhẹ đầu như kiểu “muốn làm gì làm đi… mà làm thịt là bà thiến…”. Cương nói là làm, anh vệ sinh lại máy, sau đó nhẹ nhàng bôi gel lên khắp mặt cô. Đang chồm chồm thoa gel mảng bên kia, chợt cô Hiền mở mắt.

“Ngồi trên đây nè… Cho nó dễ… chứ với với chi…” – cô Hiền kêu.

Cô vỗ vỗ tay lên khoảng nệm trên phía đỉnh đầu, còn trống nên ý là cho phép Cương ngồi đó. Cương quỳ lên phía mảng giường đó, khum xuống bôi gel. Khi bắt đầu bắn phần ria mép, mặt anh cúi sát xuống, mỏ anh cách trán cô chắc ko tới 30cm vì muốn nhìn coi lông cháy chưa. Cảm nhận làn gió CO2 từ mũi cô Hiền phà ra, anh cũng phà lại vô mặt cô. Đảm bảo 2 người đều thấy được điều đó. Tay cầm máy bắn, tay kia cố tình chống nệm gần sát cổ cô Hiền, chạm luôn vào đó. Luồng hơi ấm từ da cổ truyền qua tay Cương. Nó mịn, trắng và còn có nhịp đập như tim mà rất mạnh. Chắc nghe nhạc rock sôi động mới thành vậy, chứ cảm xúc gì với thằng bóng đâu.

Vừa thoa gel lên má, mũi, trán cô Hiền… Cương cố tình làm lâu, chèn hành động mát xa từ cổ, lên cằm rồi vuốt qua má và trán cô bằng 2 tay.

“Mát xa giỏi quá ha… Hm hm hm…” – cô Hiền bỗng cất tiếng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...