Vẽ tranh

Chương 65



Phần 65

Đến lớp, vừa thấy bé Thi là Cương:

“Ra ngoài ăn nè em… Trong đó lỡ đổ gì ra… hôi nữa…”

Thi lót tót chạy ra ngoài hành lang ngồi. Bé Tuyền từ lúc Cương gửi xe vô tới giờ, ẻm cứ im im mà ôm xào nẹo cánh tay anh. Mặt ngáo ngáo, nhìn hiền lành và trầm tĩnh hơn mọi khi. Cương cũng đoán biết em nó nghĩ gì, nên không hỏi nhìu chi cho phiền lòng em nó. Đang ăn thì Thi kêu:

“Hi hi… cảm ơn anh… Lâu lắm rồi… em mới ăn lại món này đấy…”

Cương: “Anh cũng hiếm khi ăn này lắm… Ngon nhưng mà đúng là mắc thiệt…”

Thi: “Lát em trả tiền cho…”

Cương: “Không mà… Anh đãi cho mà trả trả gì… Cứ ăn thoải mái đi…”

Thi: “Hm hm hm… Ôi… Tuyền… Em ăn được không… mà sao cứ nhính nhính hoài á…”

Cương nhìn qua, thấy em nó ăn hông ăn, mà cứ cắn cắn mấy cọng rau như sâu ăn lá. Anh nói:

“Ăn hết hông… Anh ăn bớt cho nè…”

Tuyền chu mỏ ra:

“Hớ… Chị ăn không, em xớt bớt cho nè… Hổng cho cái mặt ổng ăn đâu…”

Thi: “Ôi thôi em… Chị ăn vầy là nhìu khi no tới chiều luôn ấy… Đưa cho anh Cương đi…”

Tuyền lườm lườm Cương, xong nhéo vu vơ vô tay anh 1 cái, rồi gắp cả đống thịt qua cho anh và chừa lại chừng 3 – 4 miếng. Cương biết em nó chắc không có tâm trạng để đói, nên đành ăn phụ. Thi thì chắc thích món này, nên cắm cúi ăn thấy thương luôn, mà ai dám nhào vô ôm ấp tầm này… Vậy là 3 đứa cũng ăn uống xong, no nê thì người có, người chắc không. Rồi sinh viên cũng dần lấp đầy căn phòng. Buổi học bắt đầu với nhìu suy nghĩ trong đầu Cương và Tuyền. Thi thì không ai biết hết, vì ẻm có biết gì đâu. Cương để ý thấy cô Vân cứ sàng qua… sàng lại chỗ anh nhìu hơn mọi khi. Trong đầu anh nghĩ:

“Hông lẽ bé Thủy nó tẩm mùi hương cơ thể vào mẹ ẻm, rồi kêu đi vòng vòng gần mình để tăng độ nhớ nhung ta…”

Suy nghĩ tầm phào thật… Cuối cùng 3 tiết học cũng lướt qua. 3 Đứa cũng chào Vân đi về. Sau đó cũng chia tay nhau ở bãi gửi xe. Cương gọi một chiếc ba gác máy mà chở đồ mình qua nhà Lộc. Đồ anh ít nên nhìu đó là đủ. Cương lên phòng Ngọc, để Tuyền với Ý dưới nhà.

“Hả… Anh dọn đi giờ luôn hả…” – Ngọc tỏ vẻ bất ngờ khi nghe Cương nói vụ dọn đi.

Cương: “Ừa… Qua nhà thằng bạn anh ở tạm thôi. Mốt kiếm được phòng đúng ý thì dọn đi nữa.”

Ngọc: “Trời… Dọn đi dọn lại… mệt thấy mồ luôn á…”

Cương: “Ừa. Thì chịu vậy thôi. Ai biểu anh kén chọn chi… Hm hm…”

Ngọc: “Hèn chi… Hôm qua người ta mới về là đụng đụng à…”

Cương vừa nghe vậy, anh liền ôm Ngọc mà mút lên mút xuống bờ môi mềm mọng của em. Ngọc lúc đầu cũng “Ứm…” rồi đẩy nhẹ anh ra, lúc sau cũng thả lỏng người ra mà ôm anh lại còn chặt hơn. Cương không biết còn cơ hội với em nó không nữa, nên lột phăng cái áo thun tay ngắn và cái quần short cụt tới háng em ra. Ngọc như cũng muốn chấp nhận cuộc “giao dịch” cuối cùng, nên em nó không chống cự gì hết… ngược lại còn chủ động nhảy lên người Cương mà bám lên như “khỉ đu cây dừa” vậy. Cương tuột quần mình xuống, thằng ku ngỏng lên cứng khự… Cương liền rê ngón tay xuống mà dẫn hướng cho nó chĩa ngay cái lỗ hồng của Ngọc mà đâm vào. Nước nôi dù chưa ra đủ để bôi trơn, nhưng do bất chấp mọi thứ, Cương cứ vậy mà bế em nó, hẩy hông lên lia lịa, thằng ku vì vậy mà đâm thụt liên tục vào lỗ bướm hồng của em nó. Có chút thốn, nhưng kiểu “giao dịch” thần tốc này lại khiến 2 đứa nứng hơn bao giờ hết. Cương dập vào hạ bộ em nó “bạch… bạch… bạch” rất mạnh bạo. Ngọc vừa ngoạm môi CƯơng, vừa rên “ưm ửm” vang khắp căn phòng. Cương không kiềm chế được mà kêu:

“Anh sướng quá… Anh… dập nát bướm em nha…”

Ngọc: “Anh… mạnh lên đi… Ứm ứm ứm…”

Em nó rên la bằng đủ thứ tiếng. Càng bị Cương dập, nước em nó càng trào ra nhìu hơn. Cương càng lúc càng sướng vì vừa được âm đạo Ngọc bóp chặt vào thằng ku mà trượt tới, thụt lui… vừa thấy nứng tợn vì đang bạo dâm với cô gái luôn đòi “đấm đá” mình nào giờ nhưng luôn mặc bộ đồ lễ tân quyến rũ… Cơ thể Ngọc cứ bị Cương hất cho bay lên, rớt xuống… đập và đùi Cương bành bạch một cách điên loạn làm con bướm càng sưng đỏ. Do tình cảnh quá đỗi kích dục… chưa được 5″ là:

“Roẹt… roẹt roẹt roẹt…”

Có bao nhiu tinh dịch ứ đọng trong cái bầu bên dưới thằng ku tối qua tới nay… là nó phụt ráo trọi vào trong con bướm nhỏ hồng của Ngọc mạnh mẽ đang bóp mạnh lấy thằng ku. Cương gồng cứng người cho quá trình “giao dịch” diễn ra trơn tru, không để sót lại bất kỳ giọt dịch nào ở trong… Một lúc sau, anh hỏi:

“Em ra chưa…”

Ngọc phì cười, rồi gật gật đầu.

Cương vẫn bế và ngâm thằng ku bên trong em nó 1 lúc, anh nói:

“Sau này… có gì thì gọi anh nha…”

Ngọc: “Hm hm… Anh cũng phải gọi, nhắn cho em nữa ớ… Bữa giờ… mình vầy hoài… mà có bao giờ anh nhắn gì em đâu…”

Cương: “Anh xin lỗi… Anh có tội mà… Mốt không vậy nữa… Nha…”

Ngọc: “Nói là phải làm đó… Người ta thích… mà đợi hoài hông thấy ổng hỏi thăm gì hết trơn…”

Cương: “Hm hm… Anh biết rồi…”

Cương thả em nó xuống, lại hôn vào môi em những lần cuối cùng, rồi nhìn mặt em nó như để ghi nhớ hình ảnh trong đầu. Ngọc kêu:

“Thôi… Anh đi đi… Để mấy đứa nó đợi… Nhớ nói gì là làm đó nghe chưa… Hông em quýnh anh chết luôn ớ…”

Cương: “Hm hm… Uhm…” – Anh ôm em nó một cái thật chặt.

Ngọc cũng cạ cạ má ẻm vào mặt anh. 1 hồi thì 2 đứa từ từ thả nhau ra. Anh kéo quần lên lại, rồi Ngọc tiễn anh ra khỏi cửa phòng, người vẫn trần trụi mà nhìn anh cho tới khi Cương khuất dạng khỏi cầu thang… Cương đi xuống, cùng với Ý và Tuyền đi ra cổng ngoài sân. Ông 3 gác đứng đợi nãy giờ. Anh nói với Ý:

“Có điện thoại đó… Cần gì nhắn cho anh chị biết nghe… ở nhà ngoan đó…”

Ý mến anh dữ lắm. Có phần cũng thương Cương nữa, nên ẻm cũng ôm dính vô người anh 1 lúc lâu, nhưng không khóc gì hết. Ai sướt mướt kiểu đó tầm này… Bé nó thả anh ra, mỉm cười một cái như cho Cương yên tâm. Rồi anh chạy xe moto, Tuyền chạy cái xe cùi của anh… cùng nhau với ông 3 gác mà “ùn” đi từ từ về hướng nhà Lộc.

Bạn đang đọc truyện Vẽ tranh tại nguồn: http://truyen3x.xyz/ve-tranh/

Đoạn đường qua bên Lộc thì không cần mô tả nhìu. Xe đông, người dày, đường chật và ồn ào khắp mọi chỗ. Mất nửa tiếng chạy từ chỗ động banh thân thương qua tới đây. Vừa đến nơi, Tuyền hỏi:

“Nhà này hả chòng…”

Cương: “Um… Để anh gọi nó ra mở cửa…”

Anh bấm điện thoại, rồi Lộc nghe:

“Alo… Qua chưa ông…”

Cương: “Đang trước cửa nè… Có bạn tui qua phụ nữa…”

Lộc: “Ờ xuống liền…”

Lộc cúp máy. 3 người dưới này chờ chưa tới 30s là thấy Lộc nó chạy nhanh ra mở cửa. Mới lú ra, là mặt nó đơ… rồi hỏi:

“Ủa ông… Bạn gái hả…”

Cương: “Ờ… Bà xã thôi… Hoi lẹ rinh đồ vô, để ông 3 gác ổng chờ…”

Mấy đứa chưa kịp chào nhau gì, là chỉ lo chăm chăm rinh vài món đồ, tạ tiết của Cương vô trong sân. Lát sau, má Lộc đi ra. Tuyền kêu:

“Dạ… chào cô…”

Má Lộc: “Ủa bạn Cương hả con…”

Tuyền: “Dạ cô… Đang dọn đồ… chờ tụi con xíu…”

Má Lộc cũng không hỏi hang gì, mà cũng chạy ra phụ mấy đứa rinh đồ vô sân. Nhìn mọi người y như mấy người công nhân đang làm trong kho hàng vậy, xô bồ thấy ghê luôn… gần 5′ sau thì đồ đạc trên xe 3 gác cũng tải xuống hết vào trong sân nhà, Cương trả tiền cho ông tài xế rồi đi vô sân, khóa hờ cửa lại mà đứng thở. 1 lát sau, anh nhìn Lộc và Linh (má Lộc) mà giới thiệu:

“Dạ… Này Tuyền bạn con, học chung lớp…”

“Ừa… Vậy hả con… Bạn gái hay sao mà dễ thương, chịu khó quá ha…” – Linh nói.

“Ủa… Người yêu ông hả…” – Lộc ngơ ngác hỏi lại.

Tuyền bặm môi, cười mắc cỡ. Cương nói:

“Bà xã chứ người yêu gì… Hm hm hm…”

Tuyền đánh Cương lia lịa rồi cúi cúi mặt xuống nhìn mấy thùng đồ. Cương mới nói thêm:

“Em nó có bạn trai rồi… Đâu ra mà tui có cửa… Hm hm hm…”

Linh liền thêm vô:

“Ủa vậy hả… Trời… Cô tưởng người yêu con chứ… Làm…”

Cương bẻ lái qua chuyện khác:

“Ờ… Dẫn tui lên phòng đi ông… Ở đâu…”

Linh: “Ờ… Dẫn nó lên đi con… Hôm qua cô dọn sạch sẽ rồi đó… Yên tâm nha… Hm hm…” – cô vừa nói với Lộc, vừa quay qua nói với Cương.

Cương: “Dạ… cảm ơn cô…” – anh qua Tuyền:

“Đi lên coi hông em…”

Tuyền phồng cái má lên “hong…” cái, nhưng tay vẫn vịnh vào cổ tay Cương, chứ ôm cho bộ ngực ép vào tay anh như mọi khi. Chắc ẻm cũng giữ ý trước người lớn. Cương thấy Lộc cũng có tia tia vào mặt mà cơ thể Tuyền nãy giờ. Anh cũng chả khó chịu, vì đâu phải có mình ổng làm vậy khi thấy đứa con gái dễ thương như con mén tưng. Lộc đi trước dẫn đường, Cương nắm tay con mén kéo theo… cô Linh đi theo sau cùng…

Lên tới phòng, ở lầu 1, Lộc nói:

“Phòng tui có ban công, thì ông cũng biết rồi ha. Còn phòng kế bên là đó giờ để trống. Giờ ông ở đây ha…”

Linh liền nói:

“Hồi đó đẻ thằng này nè… Xong rồi cô tính rặn thêm đứa nữa… mà ổng hông chịu. Chứ tính xây phòng này cho đứa đó đó.” – Cô vừa nói, vừa nhìn qua Cương với Tuyền.

Em nó chỉ gật gật đầu, chu chu mỏ ra. Cương:

“Dạ… Giờ con ở ké hoi… Mốt cô làm thêm đứa nữa… rồi con trả phòng cho… Hm hm hm…”

Linh: “Ha ha ha… Con nghĩ sao… Cô tuổi này còn đẻ đái gì nữa… Hm hm… Mà thôi… ông kia muốn 1 đứa thì cô chịu thôi… Chứ nói tới nói lui, ổng cũng chả nghe đâu.”

Cương cười cười, rồi bước vào trong phòng. Đó giờ qua chơi, có ngủ lại cũng ngủ trong phòng Lộc thôi, còn phòng này bỏ trống để lặt vặt linh tinh… anh có biết nó ra sao đâu. Nói chung là phòng cũng rộng cỡ 1 phòng khách sạn 3 sao, khoảng 5x7m gì đó… ước chừng vậy thôi chứ nhìu khi nhỏ hơn. Có cái là nhà vệ sinh ở ngoài chứ đâu rộng như bên biệt thự kia mà đòi có WC mỗi phòng. Đang nhìn ngắm thì Lộc hỏi:

“Thấy được hông…”

Cương: “Rộng… được… Hm hm… Thôi ông đục tường phòng ông thông qua đây để đỡ đóng cửa tới lui…”

Lộc: “Ha ha ha…” cùng với cô Linh. Xong ổng nói:

“Ờ để tối tui lấy cái muỗng, cào cho lủng tường rồi thông qua luôn cho… Hm hm…”

Cương chợt nhớ ra gì, nên hỏi cô Linh:

“Ờ mà cô… Ví dụ con dẫn bạn về để họp nhóm được hông… Tại đang làm đồ án chung với bé này nè, rồi 1 bé nữa. Nhìu khi không có chỗ nào… thì qua đây được hông cô…”

Linh nhìn vô Tuyền:

“Trời… bé này hả… Xời… Qua đây càng vui chứ sao… Ha ha… không sao con… Làm như người lạ vậy… Hỏi mấy chuyện đó chi… Cô ở nhà bán đồ rồi cũng vòng vòng trong nhà buồn chết.”

Lộc: “Ủa ông còn bé nào nữa hả…” – nghe gái là ổng tươm tướp hà.

Cương: “Thì cũng bạn học chung lớp hà… Tại chung nhóm thôi chứ có gì đâu ông…”

Linh: “Trời… Thằng… Bạn gì toàn nữ không ha… Mà dễ thương nữa chứ… Ai như thằng này… giờ chưa có ai nè…”

Lộc: “Ơ… Con có rồi nha… Lát chiều dẫn qua cho biết…”

Linh: “Ờ mẹ cũng quên… Để lát mua đồ nấu để chiều coi con dâu tương lai nữa… Hm hm hm…”

Lộc: “Thấy hông… Mới nói qua mà nay…”

Linh: “Ờ… Chiều ăn đồ với thằng này nha. Nó kêu cô làm để đón bạn gái nó đó…”

Cương: “Dạ con biết rồi… Hôm qua ổng nói con mà…”

Linh quay qua Tuyền:

“À con bé này nữa… Chiều qua đây ăn với mấy đứa nha…”

Cương quay qua em nó:

“Ăn hông em…”

Mặt Tuyền cười cười, không biết tại sao, chợt em ngớ mặt ra như nhớ gì đó, em nói:

“Dạ… Chiều nay con đi làm rồi… Hông qua được cô…” – mỏ chu chu thấy ghét.

Linh: “Làm hả… Mấy giờ làm… để cô nấu sớm sớm cho ăn…”

Tuyền: “Dạ thoi cô… Chạy qua chạy lại mắc công lắm. Để dịp khác nha cô… Hm hm…”

Linh: “Trời… Tưởng đâu… thôi… nhớ mốt qua chơi nghe… cô nấu cho ăn…”

Tuyền ngờ ngợ “Dạ…” cái, rồi bóp bóp tay Cương như ngại lắm. Cương nói:

“Thôi để con chở em nó về nghỉ ngơi, chiều đi làm nữa. Rồi lát vòng lại đây. Cô cứ để đồ ngoài sân đi. Để con biết con rinh lên bỏ đâu đâu theo ý.”

Linh: “Ờ… Lộc, lát phụ nó rinh đồ nha…”

Lộc “Dạ…”

Cương dắt Tuyền ra ngoài, chở em nó trên chiếc moto cho đỡ đau đít. 2 mẹ con Lộc khóa cửa lại, đi vô trong chờ Cương quay lại.

Đang ngồi trên xe chạy, Cương nói với em nó:

“Đó… Mốt có gì thì qua đây gặp anh… Anh xin trước rồi đó…”

Tuyền ngồi sau mà “Hm hm hm…”, xong bây giờ chắc mới vui lên xíu mà:

“Ghét chòng… Em qua… là chòng biết em…”

Cương: “Biết gì… Qua để học chứ hông phải chơi đâu mà biết biết…”

Tuyền: “Hơ… Ghét… Khỏi cho chòng học luôn… Hỉ hỉ hỉ hỉ…” – giọng cười như có âm mưu gì đó.

Cương: “Học la học hét… Học gói học cởi…”

Tuyền: “Là sao…”

Cương: “Là cởi đồ em ra rồi đánh cho em hét lên á…”

“Ah… Chòng biến thái quá à… Ghét… ghét… ghét ghét…” – ẻm vừa nói, vừa “bốp” lia lịa lên lưng Cương. Xong vòng tay siết vào người anh cho bộ ngực cái tô ép lên người Cương suốt đoạn đường.

Rồi 2 đứa cũng trở lại động banh tưng. Tuyền mở cửa ra, 2 đứa dắt xe vô nhà. Cương lấy thêm vài thứ còn sót lại của anh mà ràng lên yên sau xe. Tuyền đi vào trong mà ngồi ở phòng khách với Cương sau khi anh làm xong. 2 Đứa dựa vai nhau trên ghế mà im lặng, không nói gì. Tay Tuyền vuốt vuốt lên bụng Cương như em thích sờ chỗ đó lắm vậy. Mặt thì nhìn về phía Tv đằng trước. Bé Ý chắc ở trên lầu ngủ hay làm gì đó không biết, nên giờ phòng khách chỉ còn 2 đứa.

Bữa nay, Tuyền mặc cái áo thun dài tay màu trắng và quần nỉ đen na ná hôm đi ăn lẩu với Thi. Mồ hôi làm cho vải áo ướt và hít vào da thịt của em, lộ ra cả cái áo ngực trắng có hoa văn. Cương đang ôm em nó mà nhìn vào bộ ngực phập phồng theo nhịp thở của em, đang bị cái áo bó sát vào. Thằng ku phát tính hiệu:

“Làm cho em nó tưng mau lên…”

Chương trước Chương tiếp
Loading...