Vẽ tranh
Chương 67
Trời chiều chừng 3h mấy mà có nắng chiếu nhè nhẹ, xung quanh con đường toàn nhà bê tông, dây điện chằn chịt che hết bà nó cảnh quang, trời đất. Đó là lý do chính khiến Cương tuy quê ở thành phố, nhưng chả bao giờ ham sống ở khu đông dân cư, nhiều nhà cửa và cây cối lát đát vài cọng như chỉ để trang trí. Thật ra, anh cũng chả lệ thuộc vào ai, bây giờ có cho anh lên rừng mà sống, thì lại càng thích… miễn có điện nước, wifi đầy đủ để làm video là được rồi. Nhưng suy nghĩ đó chợt bị khựng lại, khi anh nghĩ tới mấy chị em lưng tưng, vẫn còn sống ở nơi này. Đành tạm gác ý định “về rừng ở ẩn” qua 1 bên vậy.
Suy nghĩ vu vơ được 1 hồi thì cũng tới trước cửa nhà Lộc. Anh bấm chuông, mẹ ổng đi ra mở.
“Về rồi hả con…” – Linh nói như Cương là con nhà này vậy.
Cương: “Dạ… Ủa Lộc đâu rồi cô…” – anh nhướn mày hỏi.
Linh: “Trời… Thằng đó nó xì xầm gì đó, chắc con bé đó chứ hông ai khác hết… rồi xách xe đi rồi.”
Cương: “Ha ha ha… Bé đó cũng đẹp… Hèn chi ổng…”
Linh: “Đẹp gì đẹp không biết… Ngoài đẹp, trong dở… cũng vậy à con ơi…”
Cương: “Lỡ dở thôi cho ổng biết mùi… Chứ cấm cản, mất công tệ hơn…”
Linh: “Bởi con thấy không… Cô chú là dễ lắm, mới thả cho nó quen ai quen. Lỡ có gì… tự gánh… chứ đừng có về hành cha hành mẹ…”
Cương: “Dạ… Ủa… mà nghe nói nấu ăn nấy đồ gì hả cô…”
Linh: “Ờ… Cô nấu cơm bình thường thôi à… Có nó là nó đòi đi mua này kia tiệc tùng. Đảm bảo mai cô ăn cơm nguội cho coi…”
Cương: “Để con ăn phụ cho… He he he…”
Linh: “Thôi ăn gì… kỳ muốn chết… Dắt xe vô đi…”
Cương dắt xe vô tận trong sân. Sau đó anh đi ra chỗ đống thùng cạc tông mà rinh từng cái lên phòng. Cô Linh tính đòi phụ mà anh không cho… tại sợ cổ gãy xương chứ hông gì hết. Chứ có phải chứa đồ extoy gì đâu mà sợ… Đồ anh ít, nên cứ moi một hồi, để vài chỗ là coi như xong. Chỉ thiếu mỗi cái giường, vì cái cũ thì anh đã bỏ đi khi bị ngấm nước ở căn phòng lụt lội hồi trước. Cương quyết định sẽ đi mua nệm cao su mỏng mỏng, thẩy đại dưới nền, rồi lỡ có cần không gian làm gì đó thì gập lại, xếp vào cũng dễ. Anh đi xuống thì gặp cô Linh ngồi ở phòng khách làm việc online. Cô vừa thấy anh là hỏi:
“Ủa… Xong rồi hả con…”
Cương: “Dạ xong hết rồi… Đồ con ít mà… Có cái giờ thiếu cái giường với mấy cái gối thôi. Giờ đi mua…”
Linh: “Oh mua hả… Ở nhà có gối nè… Để lát cô lục ra cho… Có mua thì mua nệm thôi… Mà con tính mua nệm gì…”
Cương: “Dạ mua cao su cho dễ vệ sinh… Với nằm mấy cái lò xo cứ bồng bềnh, ngủ khó lắm cô…”
Nghe nói xong, Linh liền gợi ý cho anh vài chỗ bán nệm uy tín. Cương cảm ơn cô rồi vác xe chạy đi.
Trời nắng nhẹ, nhưng do bê đồ, đặt đạc nãy giờ, mà mồ hôi anh ướt hết cả cái áo thun ngắn tay, có phần hơi rộng. Chạy tới một trong mấy tiệm nệm mà cô Linh giới thiệu, không gian chỗ này hơi nhỏ, nhưng chắc làm ăn có tâm, nên cô Linh mới dám quảng cáo cho Cương. Anh đứng trước cửa thì chả có ai ngồi hay đứng ở ngoài mà đón khách. Cương liền vô sâu tận bên trong, nơi có cái bàn vi tính. Chợt, có 1 chị nhìn cỡ 2 mấy, tóc dài cột đuôi ngựa, mặt mày sáng sủa, có vài hạt mụn, mặc cái đồ bộ na ná loại bé Sương hay mặc, màu vàng, nhưng ống quần dài tới gót, đi ra hỏi:
“Ủa mua nệm hả anh…”
Cương tính xưng em, mà thấy chị nói vậy, nên thôi đành:
“Dạ… Anh tính mua nệm cao su em…”
Bà chị cười: “Hớt hớt hớt… Dạ… còn xưng anh nữa hả… Bộ em già lắm hả…”
Cương bí lú, chả biết phải kêu sao, thôi lỡ rồi, đóng vai lớn luôn:
“Ờ… Anh 22 tuổi lận… Hè hè…”
Chị: “Trời… Vậy nhỏ hơn đây rồi… Hm hm… Mua nệm cao su phải hông…”
Cương: “Dạ… Íh… Uhm… Anh mua nệm loại mỏng, để gấp hay cuốn lại được đó…”
Chị: “Hm hm… Đây… anh… vô đây coi… Mấy loại cao su nó hơi mắc đó… nên để mút chỉ trong đây lận á…”
Cương liếc liếc ra ngoài xe coi. Chị nói:
“Sợ mất xe hả… Khỏi lo… vòng vòng đây người quen không à… Có trộm là chụp quýnh thấy bà luôn á… Đây có camera nè…”
Cương: “Hm hm… Dạ…”
Rồi chị dẫn Cương luồng vô trong một gian phòng khác vừa sâu vừa hẹp ở trong. Công nhận trong này nó nóng, Cương còn đổ mồ hôi kinh khủng hơn đi ngoài đường nữa. Chị kia lôi vào tấm nệm xuống rồi kêu:
“Nè… Coi cái nào được thì chị xách ra cho…”
Cương cầm lựa từng cái, soi soi ngắm ngắm, đè đè ấn ấn… chợt chị đó nói:
“Thích nằm mấy cái cứng cứng vầy hả…”
Cương: “Uhm. Cứng vậy anh nằm quen rồi. Nằm mấy cái lò xo hay mút… nó nhún nhún ghê lắm…”
Chị: “Há há há há… Trời… Người ta toàn thích mấy cái mềm mềm, nhún nhún lắm anh ơi… Nằm cái cao su này… không có đã…”
Cương: “Thoi em… Cái lò xo mà làm gì mạnh, thời gian nó kêu kót kéc… Làm gì là người ta nghe hết…”
Chị: “Hước hước hước… Anh làm gì tới nỗi mà kót kéc luôn vậy… Nệm người ta tốt lắm mà… Hước hước…”
Đang nóng nực, chắc bị loạn não… Cương thòng 1 câu:
“Anh nhúng đâu… người ta ngồi lên anh nhúng chứ bộ…”
Chị: “Há há há há há… Trời ơi… Vậy là… mua để khỏi nhúng… đúng hông… Hước hước hước…” – chị cười chảy chất lỏng… chỗ con mắt.
Cương: “Uhm…”
Chị: “Trời… Nhúng mà cũng sợ nữa hả… Hm hm…” – chị hơi dụi chất lỏng ở mắt đi.
Cương: “Uhm. Nệm cứng thì trượt tới trượt lui dễ hơn…”
Chị: “Há há há… Trượt luôn hả… Thích trượt thôi hả… Há há há… Trượt đâu vậy…”
Cương: “Thì… trượt vô… trượt ra chứ đâu…”
Chị: “Há há há… Mà… ủa… nhúng cũng… trượt vô ra được mà… Hm hm…”
Cương: “Cái kia người ta làm cho trượt… còn này, anh tự anh trượt…”
Chị vừa cười, vừa nhìn xuống mảng bụng Cương ươn ướt mồ hôi, ụ lên vài cục cơ mà la:
“Trời… Hỉ hỉ hỉ… 6 cục vầy… trượt chắc dữ lắm nè… Hm hm hm…”
Cương thảo luận với chị về định luật ma sát nãy giờ cũng thấy lạc đề dữ lắm rồi, anh bẻ lái:
“Thôi bán em nệm này đi, đứng hồi trượt té luôn giờ…”
Chị ngớ mặt, cười cười mà hỏi:
“Ủa… Nền nhà người ta khô queo, làm gì trượt té…”
Cương: “Lỡ đứng nữa, cái gì trơn trơn… nó phụt ra nữa… ướt trơn… té…”
Chị: “Trời… Cái gì trơn trơn… Bộ chỗ nào của anh phụt ra hả… Mà trơn vậy… Hm hm hm…” – mặt chị cười gian gian, đỏ ké.
Cương: “Anh hổng biết à… Đứng nhìn em hồi… anh phụt ra… té ráng chịu…”
Chị: “Ha ha ha… Trời… nhìn thôi mà cũng phụt hả… Yếu dữ vậy… Há há há…”
Cương: “Thì đứng nói với chị, nước miếng nó phụt ướt chứ gì mà yếu a…”
Chị há hốc mỏ, hơi sượng sượng rồi:
“À… Là vậy đó hả… Hỉ hỉ hỉ… Tưởng gì…” – chị đứng thở, mặt đỏ như mới uống cả két bia.
Cương: “Thoi nè… Giỡn hoài… Nhiu vậy em… Tấm này nè…”
Chị báo giá cho Cương, anh là đàn ông nên cũng chả muốn mất thời gian để mặc cả. Chị hỏi:
“Em sinh viên hả…”
Cương: “Uhm… Mấy tuần nữa ra trường rồi…”
Chị: “U vậy hả… Chắc giỏi lắm ha… Học ngành gì á…”
Cương: “Không có em… Vừa đủ điểm qua môn thôi… Học bên mỹ thuật á…”
Chị: “Đu… Vậy là khéo tay lắm đúng hông…”
Cương: “Tạm được thoi em… Hm hm… Với học kiểu chứng chỉ thôi, giống học nghề mấy tháng… chứ có phải đại học hay cao đẳng 3 – 4 năm đâu mà giỏi.”
Chị: “Ui… Có học là được rồi… Em hồi đó làm biếng, xong 12 là nghỉ ở nhà bán phụ gia đình luôn. Có học thêm gì nữa đâu…”
Cương: “Bán thấy vậy chứ thu nhập cao hơn sinh viên, nhân viên văn phòng đó… Này anh nói thiệt…”
Chị: “Uhm. Đúng rồi đó… Bởi em làm biếng, đâu muốn học ba cái quỷ đó… Có du học thì may ra tấm bằng có giá trị… Chứ bằng ở xứ mình… học mất mấy năm, tốn cả chục triệu rồi xong ra làm lương mà hả… trả tiền phòng coi như hết bà nó nửa tháng lương. Rồi ăn uống… không dư nổi 1 cắc chứ đừng nói đi mua sắm.”
Cương: “Uhm. Bởi… Thôi bỏ qua vụ tấm bằng đi… Giờ tính tiền anh tấm nệm nè…”
Chị hơi im 1 lúc, rồi nói:
“Ưm… Thôi… để em bớt cho anh 1 triệu. Để công tình phụt nước miếng nãy giờ…”
Cương: “Thôi… Anh hông trả giá chi đâu… Em bán nhiu anh trả nhiu à… Để dành tiền đó… mốt đi du học…”
Chị: “Hả… Trời cái ông này… Ngộ ha… Tiệm người ta bớt giá cho mà còn không chịu nữa ha… Ngược đời vậy…”
Cương: “Ùa… Vậy là bớt đúng hông…”
Chị: “Thôi không bớt nữa… Nó nhiu… tính nhiu… Hm hm hm…”
Cương không nói nhìu, anh cũng đếm tiền sẵn ở nhà rồi mang dư dư chút để phòng hờ, nên chỉ rút vài tờ tiền mà giữ lại, còn nhiu đưa cho chị chủ tiệm hết. Chị cầm lên đếm rất nhanh và chuyên nghiệp. Anh la:
“Đếm nhanh dữ em… Ở nhà anh ngồi thẩy từng tờ ra đếm mới xong đống đó đó…”
Chị: “Trời… Người ta chuyên nghiệp mà lại… Nè…”
Chị đếm xong, đưa lại cho anh 2 – 3 tờ gì đó. Cương nói:
“Ủa… Nhớ nhà đếm rồi mà ta… Hổng lẽ nãy đưa em dư… Bộ đếm kỹ rồi mà bị sai ta…”
Chị: “Chứ gì nữa… Cái mặt sinh viên sao đòi đọ với dân buôn bán tụi em…”
Cương nghi nghi. Anh kêu: “Đâu đâu… Em đưa anh đếm lại coi…”
Chị: “Ey… Hổng được à nha… Tính giật tiền chạy hả… Bắt lại cột bây giờ à…” – mặt chị tỏ vẻ hung dữ mà vẫn cười cười.
Cương: “Trời ơi… Nệm còn ở đây… Nghĩ sao anh vác cái nệm rồi đống tiền ra, xong để lên xe mà chạy được với em chắc. Ờ mà quên, tính kêu xe 3 gác chở nữa. Mất cả chục phút… Ở đó mà giật dọc gì…”
Chị: “Hm hm hm… Giỡn xíu hoy… Chứ em bớt cho anh thiệt á…”
Cương nhoẻm miệng kiểu “tui chán bà quá luôn”, xong chị kêu:
“Mà mấy cái này nhẹ tơn. Cần gì ba gác… Đây ra xe em phụ ràng lên cho.”
Cương thở dài, chị kêu anh đưa số điện thoại để lưu lại trên hóa đơn gì đó… xong 2 người vác tấm nệm 2x2m ra ngoài xe. Chị vừa thấy là tròn mắt hỏi:
“Ủa… Đi xe này hả…”
Cương: “Uhm. Xe này… yên sau đâu có dài đâu mà đòi ràng lên chở. Với anh cũng đâu có dây… tại ở nhà là định lên mua rồi kêu xe 3 gác chở mà.”
Chị: “Ui… Này có gì đâu… Xe đạp nó còn chở được… chứ hồi đó mà moto không xong… Mướn 3 gác chi cho tốn mấy trăm… Đây… giữ đi… em vô lấy dây cho mượn…”
Chị kêu Cương giữ tấm nệm, rồi nhanh nhanh đi vô trong. Lát chị đi ra, kêu Cương bung cái nệm đang cuộn hình trụ ra mà xếp lại làm 4, nhìn như bánh sandwich. Cái nệm cũng mỏng chừng 10 phân, nên gấp lại rất dễ. Đúng thật là giờ nó gọn đi nhiều, còn chừng 1m ngang – dọc. Cương tối ngày tưng với nhún, riết khả năng tính toán dở ẹc. Chị làm xong, ràng lên yên sau xe anh có cái baga mà kêu:
“Đó thấy hông… Nói chở được là được mà… Bởi anh… dở ẹc…”
Cương: “Thì hồi đó anh học toán dưới trung bình không mà… Bởi qua vẽ nè… Hm hm…”
Chị: “Hà há há há… Thôi đừng nhắc vụ học hành nữa… em nghe mệt lắm… Mà anh mướn ở đâu á… Biết đường về hông…”
Cương: “Biết chứ em… Nãy ở nhà dò bản đồ đi cái là ra chỗ em luôn á…”
Chị: “Ủa… Có bao giờ tới đây chưa… mà biết chỗ em rồi vèo cái tới đúng chỗ luôn vậy… Nhớ em đâu có website hay quảng cáo gì đâu ta…”
Cương: “Thì anh cũng đâu biết chỗ em đâu. Tại bà chủ chỗ anh mướn chỉ qua á… Kêu là quen chỗ em gì đó, bán đồ được nên giới thiệu anh.”
Chị: “Vậy hả… Trời… tưởng anh may mắn quẹo đại vô ngay tiệm em chớ. Mà ai mà quen ta…”
Cương: “Anh hông biết em biết hông. Là cô tên Linh, nhà trong hẻm XXX đó…”
Chị: “Linh… Linh… Nào ta… Ai Linh ta…” – chị gãi cằm nhẹ nhẹ, rồi chợt:
“Ah… Cái cô mà có đứa con… hình như cỡ cỡ anh nè đúng hông… Tên gì… ơ… Àh… Tên Lộc phải hông…”
Cương: “Ờ… Cổ đó… Ủa… sao biết tên con người ta luôn vậy… Bộ bà con gì hả…”
Chị: “Trời… Bà con gì đâu… Hồi đó… bả ra đây mua nệm nè… xong rồi dụ sao… hồi em đặt mỹ phẩm của bả luôn. Trời ơi… Riết rồi sau này cứ chạy thẳng nhà bả mua luôn. Có bữa ông con bả ra đưa hàng, hỏi này kia mới biết… Chứ bả đời nào nói em đâu…”
Cương: “U… vậy luôn… Dụ người ta mua nệm, xong bị dụ lại mua kem… hè hè hè…”
Chị: “Ui… Ai mà dụ em được mới sợ… Tại đồ bả… thấy xài ổn… mà rẻ… nên mua chứ mà dụ… Ủa mà nhớ bả có kinh doanh phòng trọ gì đâu ta… Sao anh chui vô được trỏng hay vậy…”
Cương: “Đâu chui gì em… Tại đang kiếm phòng chưa ra. Nói đúng là chưa ưng, nên vô tình qua kể cổ nghe, cổ kêu vô cho ở luôn. Tại anh với con cổ thân, qua ăn dầm nằm dề nhà người ta hoài riết nhà cổ thân anh luôn. Nhưng mà anh nói ở tạm thôi… chứ ở nhà bạn thân… cũng ngại lắm em…”
Chị: “Vậy luôn hả… Hm hm… Nhà bả bự lắm nha… Vô ở vậy là sướng rồi ớ… Anh cũng hên lắm á… thân đúng người thiệt luôn…”
Cương: “Tại 2 thằng anh chung quan điểm sống nên thân thôi. Chứ đâu có lợi dụng gì đâu. Lúc đứa này buồn rầu sao sao đó, thì anh em gặp tâm sự thôi hà…”
Chị: “Ủa mà anh có bạn gái chưa đó… Sao nghe nhún nhảy gì dữ lắm mà… kót két luôn mà…”
Cương: “Bạn là con gái thì nhìu lắm… Còn người yêu thì chia tay lâu rồi em…”
Chị: “Trời… Thiệt luôn hả… mà cũng đúng rồi… Nhúng kiểu đó… ai chịu nổi… Hì hi hí hí hí…”
Cương: “Hoi nha… Trơn trượt té à nha…”
Chị “Bép” vào vai Cương cái như thân từ mấy kiếp vậy. Cương la:
“Thoi anh về đó… Để mốt có gì… anh mời nước trả lễ…”
Chị: “Ông này… Trả triết gì… Thấy anh dễ thương, vui vui… nên bớt cho chút đỉnh thôi… Mà tính mời nước gì… Hả…”
Cương: “Chứ em thích nước gì…”
Chị: “Nước hả… Nước nào mà uống vô… trơn trơn ta… Há há há há…”
Cương: “À… Có đó…”
Chị hí hửng, mắt sáng rỡ: “Nước gì… nước gì…”
Cương: “Nha đam… hoặc uống nước tăng lực là hồi cái cổ nó nhầy nhầy luôn… Hm hm…”
Chị chề môi: “Xùy… Tưởng gì… Ờ… mà uốn tăng lực được đó… Uống xong tăng động luôn… Hí hí hí…”
Cương: “Tăng chuyển động lên xuống, tới lui phải hong…”
Chị đánh “bốp” vào vai Cương cái nữa, rồi cười ha hả… Anh kêu:
“Thôi anh chạy về… Mới dọn vô bữa nay nên còn dọn dẹp nhìu lắm…”
Chị: “Ờ… Về cẩn thận nha… Xài lủng nệm là em không có bảo hành được đâu á… Hỉ hỉ hỉ…”
Cương: “Này làm gì lủng…”
Chị: “Ai biết anh à… Nhìu khi trượt trượt sao… lủng nệm người ta luôn hông chừng… Hí hí hí…”
Cương: “Thôi về thiệt à… Đứng đó coi chừng trơn trượt té…”
Chị với tay tính đập Cương thêm phát nữa… mà ổng vội tống ga chạy đi một đoạn, nên khỏi dính chiêu. Anh ngẻo đầu lại, thấy chị bặm môi mà đứng ở xa xa đằng sau, giơ tay giá giá như đòi bạo hành với Cương cho lủng nệm… lộn… lủng đầu vậy. Rồi anh quay lên trước mà chạy về nhà Lộc.