Vô cực

Chương 15



Phần 15

Bệnh viện Hạnh Đức, tọa lạc tại Biên Hòa, một trong những bệnh viện có đội ngũ bác sĩ giỏi nhất và trang thiết bị tân tiến nhất trên toàn quốc.

Tại một phòng bệnh nọ, có một cô gái tầm 25 tuổi, tóc đen ngắn cách điệu, gương mặt thanh tú hài hòa, đôi mắt có hồn tựa như biết nói, lại được phụ họa bằng cặp mi cong vuốt tăng độ quyến rũ. Nàng khoác trên người một chiếc áo dài cách tân có màu trắng tinh khiết được điểm xuyến bởi những bông hoa cam thêu trên tà áo.

“Trời ạ! Một mỹ nhân…” Một vài tên bác sĩ thực tập đi ngang qua, trái tim có chút loạn nhịp.

“Thôi bớt tơ tưởng đi…” Một người ra vẻ hiểu biết nói: “Cô ấy là tiểu thư của gia tộc họ Phan… Phan Thảo Nguyên đấy!”

“Gia tộc họ Phan… là gia tộc Thông Linh Nhân nổi tiếng ở Vũng Tàu đúng không?”

“Chính xác…”

“Vị gia chủ hiện tại là Phan Đắc Lộc… ông có nhiều con trai nhưng chỉ có 2 cô con gái cưng thôi! Vậy nên phải chọn rể kỹ càng lắm, tụi mày làm sao xứng?”

Một chàng thực tập sinh thì thầm hỏi: “Vậy người con gái còn lại thì sao? Mấy tuổi rồi?”

“Ặc, cái thằng này! Vẫn còn mơ mộng à! Để tao dập tắt hy vọng của mày luôn. Người còn lại đã lập gia đình rồi… chồng của cô ấy chính là cổ đông của bệnh viện chúng ta đấy.”

“Giàu vậy sao?” Chàng thực tập sinh vỡ mộng.

“Chưa kể, ông ấy còn là người đứng đầu của nhóm Thất Hiệp Miền Nam đấy.”

“Hả? Thất Hiệp Miền Nam sao? Chính là Nguyễn Minh ư…”

Đúng lúc này, một luồng uy áp từ phía sau ập đến, cả nhóm bác sĩ rùng mình, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên đang bước đi trên hành lang, khí thế nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng vô hình.

Nhóm bác sĩ vội tản ra nhường đường. Đi theo sau người đàn ông ấy là một thiếu nhiên với gương mặt na ná. Trái với vẻ ngoài uy phong của người đàn ông, thiếu niên trông khá hòa nhã, hắn còn chủ động mỉm cười với đám bác sĩ.

Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/

“Anh rể!” Thảo Nguyên nhã nhặn chào khi thấy ông Minh bước vào phòng bệnh.

“Ừm chào em, Nguyên! Hội thảo thế nào rồi?” Minh gật đầu đáp.

“Thành công tốt đẹp anh!” Nguyên cười nhẹ, nụ cười dễ khiến những kẻ tâm cảnh yếu say mê.

Lúc này, từ phía sau lưng ba mình, Quân cũng lễ phép chào hỏi: “Chào dì Nguyên.”

“Hả?” Ánh mắt Nguyên có gì đó khác lạ, tựa như vừa thấy một hiện tượng kỳ quái của nhân gian.

Trước biểu cảm của Nguyên, Quân cũng không thấy khó hiểu, bởi lẽ trong quá khứ, hắn đã gây không ít ấn tượng xấu với Nguyên. Nhất là ở cái khoản vô phép vô tắc, nói chuyện trống không. Nhưng Quân bây giờ lại tỏ ra lịch sự, chào hỏi đàng hoàng làm Nguyên không quen tí nào.

Chưa kể…

“Ba sao ư? Nó đột phá rồi!” Nguyên vẫn giữ vẻ bình thản trên mặt, cười duyên hỏi: “Ừm! Chào con, dạo này vẫn ổn chứ con?”

“Dạ cũng ổn. Dì thì sao rồi ạ? Công việc có tốt không?”

“Cũng như mọi khi thôi! Anh Minh thì sao? Trông anh có vẻ bận bịu quá nhỉ?” Nguyên chuyển sang Minh, trong lời nói có ý trách móc.

“Ừm dạo gần đây anh bị kẹt nhiều dự án… không đến thăm chị em được…” Nói rồi, ánh mắt của 3 người đều hướng về tấm kính trước mặt. Tấm kính này ngăn cách căn phòng thành 2 nửa. Đằng sau tấm kính là một chiếc giường bệnh với vô số thiết bị đang thi nhau phát ra những âm thanh nho nhỏ. Trên giường bệnh là một phụ nữ đâu đó 35 tuổi đang nhắm chặt mắt. Dù gương mặt có hơi nhợt nhạt nhưng như vậy chẳng đủ để cản vẻ đẹp siêu phàm thoát tục của người phụ nữ ấy toát ra ngoài. Nhìn vẻ mặt của nàng, ít ai biết nàng đã hôn mê mấy năm liền rồi, chỉ tưởng nàng đang ngủ và có thể tỉnh dậy bất kỳ lúc nào. Nhưng cái bất kỳ lúc nào đó vẫn chưa hề xảy ra trước sự mong đợi mòn mỏi của ông Minh, Thảo Nguyên và Quân.

Mọi người im lặng, bởi lẽ trong đầu có nhiều suy nghĩ không tiện nói ra.

“Ra đây là mẹ của tên nhóc kia! Phan Huyền Hà.”

Chẳng hiểu sao, những cảm xúc từ sâu trong lòng trỗi dậy làm mắt Quân rưng rưng.

Những cái ôm ấm áp, những nụ hôn dịu dàng, những lời động viên đầy tình cảm…

Giữa vô vàn ký ức đau buồn không đáng nhớ của chủ cũ thân xác, những ký ức về quãng thời gian ở bên mẹ lại êm dịu, ngọt ngào biết bao.

“Bác sĩ nói tình trạng của chị ấy đang chuyển biến xấu hơn…” Thảo Nguyên trầm giọng.

“Ừm, anh biết rồi!” Ông Minh đáp, trong lòng lại thở dài.

Tâm trạng Quân cũng vì thế mà trùng xuống. Dù cho hắn không phải con của người phụ nữ kia, nhưng thừa hưởng cảm xúc và ký ức từ chủ cũ, hắn hiểu rõ bệnh tình của mẹ nghiêm trọng ra sao.

Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/

“Dì Nguyên!”

Nghe tiếng Quân gọi, Thảo Nguyên quay đầu lại, động tác tao nhã trong bộ áo dài thướt tha khiến Quân cũng phải rung động đôi chút.

“Chuyện gì vậy?” Thảo Nguyên hỏi.

“À… sắp tới, con muốn thi vào đại học Việt Thanh…”

“Đại học Việt Thanh?” Thảo Nguyên nhíu mày, trong lòng sinh ra chút cảm giác nghi hoặc.

“… khoa Nghiên Cứu Tổng Hợp…”

“Nghiên Cứu Tổng Hợp?” Nghe đến đây, Thảo Nguyên trợn mắt.

“… con muốn xin một ít tài liệu về Thông Linh Nhân… để bổ sung kiến thức.”

Quân mỉm cười, ánh mắt hừng hực quyết tâm.

“Sao thằng nhóc này khác lạ vậy?” Thảo Nguyên nghe Minh kể rằng Quân vừa cai nghiện và đang thay đổi tính tình. Trên cương vị một người dì, nàng cảm thấy mừng vì điều đó dù cho bản thân không ưa Quân đôi chút.

“Lát về dì gửi qua Vfus (mạng xã hội phổ biến thời đại này).”

“Vâng! Cảm ơn dì! Dì về cẩn thận nhé!” Quân lễ phép cúi đầu chào.

“Ừm! Tạm biệt!” Thảo Nguyên xoay gót rời đi.

Quân nhìn theo cặp mông ẩn hiện của Thảo Nguyên dưới tà áo dài, trong lòng cũng cảm thán vài câu: “Đẹp thật!”

“Người phụ nữ đó cũng là Thông Linh Nhân!” Ngọc lên tiếng chen ngang, rồi lại nói tiếp: “Từ nay cẩn thận… đừng tiếp xúc quá nhiều… tao không muốn bị nhìn ra đâu!”

“Không phải mày nói có thể ẩn thân tránh người khác phát hiện sao?”

“Hừ! Núi cao còn có núi cao hơn. Ẩn thân của tao cũng bị mày phá giải đấy thôi. Thông Linh Nhân có rất nhiều thủ đoạn liên quan đến linh hồn… đừng nói là cảm ứng, thậm chí còn nhìn được cả nguồn gốc của linh hồn nếu muốn…”

“Thủ đoạn đến linh hồn… khoan đã… nếu vậy mình cũng phải cẩn thận… lỡ đâu họ phát giác mình là một kẻ chiếm xác, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Khi nãy chọn ẩn giấu thân phận thông linh nhân thật hợp lý…”

Bạn đang đọc truyện Vô cực tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vo-cuc/

Ngày 4/9, đường phố vốn đã tấp nập nay còn nhộn nhịp hơn bởi lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt – ngày tựu trường.

Khép lại mùa hè cùng bao cuộc vui dang dở, từ trẻ em cho đến thanh thiếu niên trên toàn quốc lại cặp sách đến trường.

Học Viện Biên Hòa…

Trước cổng trường…

“Ê nghe tin gì chưa?”

“Tin gì?”

“Nguyễn Minh Quân 12A9 mất tích 3 tháng rồi…”

“Ờ, không thấy đăng ảnh gì lên Vfus cả.”

“Tên này ở ẩn à?”

“Xùy, tụi bây không biết gì cả…” Một nữ sinh chỉnh gọng kính, dáng vẻ đầy hiểu biết chề môi trước sự vô tri của hội bạn.

“Biết gì kể nghe?”

“Sao sao… nói đi!”

“Haha… cái hôm bế giảng, Nguyễn Minh Quân cùng với đàn em chặn đường đánh người nhưng bị người ta đánh lại, chắc nhục quá nên không dám ló mặt nữa.”

“Hả? Chặn đường ai? Nói ra luôn đi úp úp mở mở…”

“Người bị chặn chính là Trần Nghĩa Hiệp! Đúng là idol của tao, không làm tao thất vọng tí nào!”

“Xì! Chứ không phải lúc xưa mày chê Hiệp vừa nghèo vừa yếu, xứng đáng làm con chó xách đồ cho người ta! Mày còn khen Quân đẹp trai, ra dáng bad boy, đúng gu của mày mà?”

“Suỵt! Mày im đi! Tao chỉ giả vờ giống như mọi người khinh thường Hiệp để cậu ấy có động lực thay đổi thôi! Tao là fan thầm kín 20 năm đấy!”

“Mà công nhận tên Hiệp đó thay đổi sốc thật, chỉ sau vài tháng nghỉ học, hắn như trở thành một người khác! Mạnh mẽ, đẹp trai, body rắn chắc… lại còn trả thù được lũ đã bắt nạt mình nữa chứ!”

“Xời, dăm ba thằng Quân gì đó, Hiệp của tao đánh hết!”

Đúng lúc này, có một giọng nói khó chịu vang lên: “Ê con nhỏ kia? Mày nói gì đó!”

Giọng nói đó bắt nguồn từ một thiếu niên có làn da ngăm nổi bật, đầu đinh, gương mặt có chút bặm trợn, ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận hướng về cô nữ sinh kia. Đứng cạnh hắn còn có 2 người khác, một tên có chiếc mỏ nhọn hoắt, mập mạp gấp đôi tên da ngăm, áo quần chỉn chu đến mức khó tin. Một tên thì để tóc đuôi ngựa trông khá bảnh, cơ thể toát ra một mùi thơm hỗn hợp được pha trộn bởi vô số dòng nước hoa.

“Chết! Đây là 3 thằng đệ ruột của tên Quân!” Cô nữ sinh đeo kính kia hoảng hốt trong lòng, vội đáp: “Ơ… có nói gì đâu!”

“Đừng có chối! Tao nghe rất rõ đấy!” Tên mập khó chịu mắng.

“Hừ! Liệu hồn đó, xúc phạm đại ca tao thì được, đừng xúc phạm bọn tao!” Tên tóc dài làm mặt ngầu nhưng bị da ngăm tán vô đầu.

“Nói ngược rồi!” Sau đó, da ngăm lại trừng mắt cảnh cáo: “Nếu mày dám nói xấu đại ca bọn tao một lần nữa, tao không ngại lột đồ mày ra giữa trường để anh em tao cùng nhau thưởng thức đâu!”

Cô gái đeo kính run hết cả người, gương mặt đỏ bừng.

“Ghê vậy sao?” Lại một giọng nói chen ngang. Từ phía cổng trường, một nhóm cỡ 7 người bước đến, dẫn đầu là một kẻ ăn mặc khá phô trương với chi chít phụ kiện mắc tiền trên người, hắn cũng chính là chủ nhân của câu nói vừa rồi.

“Mày!!!” Cả ba tên đệ của Quân tức giận cứ như muốn xông vào đánh nhau. Nhưng khi thấy bên kia đông quá, ba tên đều rút tay lại giả vờ bình tĩnh.

“Chà chà! Toàn là bạn với nhau, sao lại nóng nảy như vậy? Đừng làm trái tim yếu ớt của tao đây vụn vỡ chứ?” Kẻ ăn mặc phô trương kia nói có vẻ thân thiện nhưng giọng điệu lại giễu cợt hết mức.

“Bạn? Thứ phản bội như mày cũng xứng là bạn của bọn tao sao Danh?” Da ngăm tức giận mắng.

“Bạn bạn cái quần!” Mập tỏ ra khá căng.

“Thứ qua cầu té sông, vắt chanh bỏ hột!!!” Đuôi ngựa chỉ trỏ.

“Haha! Ca dao tục ngữ còn nói sai thì đúng là không xứng làm bạn với bọn tao rồi!” Danh – tên cầm đầu bên kia cười lớn, cả bọn đằng sau cũng cười theo.

“Hả? Tao nói sai à?” Đuôi ngựa gãi đầu khi bắt gặp ánh mắt tức giận của da ngăm và mập.

“Sao rồi? Đại ca bọn mày dạo này trốn ở xó xỉnh nào rồi? Sao tao không thấy huênh hoang ra đường nữa?” Danh lại tiếp tục khiêu khích.

Bị hỏi về Quân, 3 thằng cũng không biết phải trả lời sao. Cả mùa hè qua chúng đã cố tìm mọi cách liên lạc nhưng không nhận được chút hồi đáp nào.

“Đại ca bọn tao… đang bận…” Đuôi ngựa đáp trước ánh mắt trêu chọc của Danh.

“Bận trùm chăn khóc huhu chứ gì!” Lần này không phải Danh nói mà là một tên đàn em của hắn. Cả đám lại bật cười trước ánh mắt muốn nứt ra của ba thằng đệ Quân.

“Không biết bây giờ đại ca đang làm gì…” Da ngăm thầm nghĩ. Lần cuối gặp nhau, Quân chỉ để lại một câu “đừng làm phiền!” Rồi biệt tăm hẳn. Da ngăm có nghe phong thanh tin đồn đại ca đi bệnh viện. Nhưng khi hắn cùng 2 tên kia tìm đến lại chẳng thấy đâu.

Đúng lúc này, cổng trường vang lên tiếng xôn xao. Một chiếc xe hơi với thiết kế thon gọn nhưng đầy sang trọng đậu trước cổng trường. Đây là chiếc Glory với giá bán lên đến 800 triệu, một số tiền khổng lồ. Cánh cửa mở ra, một chiếc chân dài ẩn hiện dưới tà áo dài bay thấp thoáng đặt xuống.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về một hướng! Một thiếu nữ với mái tóc xoăn nhẹ ở đuôi, gương mặt hững hờ không lạnh không nóng nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp, lại còn được phủ một lớp thần thái kiêu sa càng khiến cho nhan sắc thăng hạng. Dáng người thon thả nhưng chỗ cần to đều sẽ to. Áo dài trắng tinh được đặt may nên vô cùng vừa vặn, tôn lên những gì đẹp nhất. Chất liệu vải còn là loại đắt tiền, tạo ra một cảm giác mềm mại khi nhìn vào. Nhưng điểm đáng nói nhất phải là cặp chân dài miên man, lại còn có sự hỗ trợ của chiếc guốc đen làm từ da thủy quái khiến những bước đi của cô nàng trở nên tỏa sáng.

Quả nhiên, nhân vật bước xuống từ một chiếc siêu xe không thể nào tầm thường.

“Quỳnh Phương idol ơi, xin hãy dẫm đạp anh bằng đôi chân dài đó!” Một vài thanh nhiên khổ dâm thầm nói.

“Quỳnh Phương hôm nay đẹp quá! Cuối cùng cũng được đi học để ngắm em ấy.”

“Hic… em vẫn đẹp như ngày anh mất em!”

Lê Quỳnh Phương, tiểu thư của nhà họ Lê, gia tộc đang nắm giữ một chuỗi doanh nghiệp liên quan đến sản xuất xe ô tô. Chiếc Glory kia chính là món hàng do chính nhà nàng sản xuất. Với nhan sắc cùng thần thái cuốn hút, Quỳnh Phương học ở đâu cũng được tôn lên làm hoa khôi, trong trường ít ai có thể cạnh tranh vị trí ấy của cô nàng.

Nhà giàu, xinh đẹp, tài giỏi, Quỳnh Phương đã trở thành nữ thần trong lòng của không ít nam sinh, khiến cho họ ngày đêm ôm mộng trở thành chạn vương. Tất nhiên, mộng thì vẫn là mộng thôi, Quỳnh Phương không phải là người mà họ có thể tơ tưởng. Đến cả Quân, một tên nhà giàu nứt đổ vách cũng không thể cưa đổ nàng.

Ấy vậy mà, theo một tin cực sốc gần đây, trên trang cá nhân Vfus của mình, Quỳnh Phương đã đăng bài công khai hẹn hò. Điều đó đã khiến cho biết bao trái tim tan vỡ, đau đớn đến cùng cực. Mà người nàng hẹn hò lại càng khiến cộng đồng mạng té ngửa.

Không có gia thế khủng, không đẹp trai, chưa kể trong quá khứ, hắn chỉ là một tên thất bại bị bắt nạt. Ấy vậy mà giờ đây, tên đó vẫn ngang nhiên trở thành bạn trai của nữ thần, đập tan hy vọng của biết bao nhiêu người.

Lúc này, Quỳnh Phương bỗng dừng bước, nàng bất giác quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng bỗng nở nụ cười.

Ai ai cũng si mê nụ cười đẹp đến điên rồ ấy. Chỉ tiếc là, nụ cười ấy chỉ dành cho một người may mắn.

“Cậu đến trễ quá đó!” Quỳnh Phương tiến đến, khoác lấy tay của một nam sinh, bầu ngực căng tròn chạm vào khiến nam sinh kia có chút khoái chí.

“Xin lỗi nhé!” Chàng trai ấy mỉm cười ngọt ngào.

“Trời ơi đéo đẹp đôi tí nào!” Một số thằng thầm mắng trong lòng. Nhưng tất cả chỉ do bọn chúng ghen tị mà thôi. Người đang được Quỳnh Phương khoác tay chính là người đã gây nên chấn động lớn trong trường khi có một màn lột xác ngoạn mục, từ một tên vô dụng trói gà không chặt trở thành một vô cực giả 4 sao.

Tên của hắn là Trần Nghĩa Hiệp!

“Ôi chao! Thật đẹp đôi làm sao!” Danh bước ra một mình, vui vẻ chào đón Hiệp và Phương, trái với vẻ giễu cợt lúc nãy, hắn trưng ra gương mặt nể nang, lại có chút xu nịnh.

Phương thì không để mắt tới tên Danh này, còn Hiệp thì cười nhẹ hỏi: “Có chuyện gì mà tụ tập đông thế!”

“À… đang đi học gặp mấy con chó sủa bậy ấy mà!” Danh cố tình nói to rồi chỉ tay về phía bọn đệ của Quân.

Khi ánh mắt Hiệp nhìn sang, ba thằng rén ngang. Chúng cúi đầu xuống, nét mặt có hơi sợ hãi.

Gương mặt Hiệp trở nên nghiêm túc, đối diện với những kẻ từng bắt nạt mình sao có thể hòa nhã được?

Tuy nhiên, thù cũng đã được trả rồi, Hiệp không muốn tính toán với lũ này nữa.

“Chó sủa thì kệ đi, hơi đâu quan tâm!” Hiệp nhún vai rồi tiếp tục sánh bước cùng người yêu.

Ba thằng đệ Quân nghe câu này tức ói máu. Nhưng chỉ biết cúi đầu căm hờn.

Bỗng, một tiếng gió lướt đến trước cổng trường, kéo theo đó là sự xuất hiện của một chiếc xe motor đen với thiết kế gọn nhưng cực kỳ chất, trông cứ như một con chiến mã đang tung hoành trên chiến trường. Người cưỡi trên chiến mã ấy cũng khoác một chiếc áo đen, đội mũ bảo hiểm trùm kín mít tạo ra phong thái bí ẩn.

Chiếc xe dừng trước cổng trường.

Người lái xe tháo chiếc mũ bảo hiểm fullface ra.

Mái tóc khẽ rung theo chiếc mũ rồi hạ xuống.

Ánh mắt tất cả mọi người trợn tròn.

Đặc biệt là da ngăm, đuôi ngựa và mập.

Bọn chúng không hẹn mà cùng nhau hô vang:

“Đại ca!!!”

Phải, kẻ vừa xuất hiện chính là học sinh cá biệt nhất trường, Nguyễn Minh Quân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...