Vùng quê yên bình
Chương 13
Một buổi trưa hè nắng như thiêu như đốt khiến mọi người chẳng ai muốn ra đường. Cánh đồng lúa chín vàng nhìn no con mắt. Đây đó thấp thoáng 1 vài ruộng lúa đã gặt xong chỉ còn trơ lại những gốc rạ không cằn. Ông năm cụt vừa cầm cây sào huơ huơ lùa bầy vịt cho chúng ăn những hạt lúa bị rơi vãi dưới những ruộng lúa đã gặt, vừa đưa tay che cái trán nhăm nhúm vết sẹo thời gian và lẩm bẩm:
– Quái lạ, đã trưa trờ trưa trật rồi mà sao thằng đen chưa mang cơm ra chòi cho ông như mọi khi ?!
Kể từ khi ông năm nhận lời đi chăn vịt thuê cho người ta thì ngày nào ông cũng ở ngoài chòi vịt để canh chúng, ít khi ông về nhà lắm. Cơm nước thì mỗi buổi đã có thằng đen hay bà năm vợ ông mang ra. Vậy mà bây giờ đã gần 1h trưa rồi mà chẳng thấy ai đem cơm nước gì cho ông, khiến ông lòng bực bội mà bụng thì đói meo.
Đúng như người ta hay nói ” bụng đói thì đầu gối phải bò ”… ông năm thấy cánh đồng buổi trưa vắng lặng không 1 bóng người nên cũng hơi yên tâm. Và rồi, mặc cho bầy vịt đang sục mỏ vào những dòng nước đục ngầu tìm thức ăn, ông năm với cây nạng gỗ dáng khập khiễng đi về phía nhà mình.
Lúc ông vừa bước vào thì ngôi nhà vắng hoe chẳng ai có ở nhà khiến không khí ngôi nhà vốn đã buồn nay càng thêm ãm đạm. Trên bếp nồi cơm nấu từ hôm qua đã nguội ngắt chứng tỏ hôm nay bà năm không có nấu cơm. Trên chạn mấy cái chén ai đó rửa vội còn đọng lại những vêt mỡ lợn cợn. Nồi canh chua rau muống chỉ còn chút nước cặn với mấy hột me chua và vài con tôm khô bé xíu. Ông năm nhìn cái bếp nguội lạnh mà nghe lòng ngao ngán. Mấy hôm nay ông ít khi về nhà nhưng mỗi lần về ông thấy thái độ của bà Năm dạo này khác lắm.
Nhiều khi ông thấy bà cứ tíu ta tíu tít như đứa trẻ, khuôn mặt thì cứ phơn phớt hồng mà lại hay làm duyên làm dáng nữa chứ. Cái điệu bộ ấy giống như con gái lần đầu mới biết yêu vậy, mà bà năm thì có phải con gái con đứa gì đâu ?!
Thấy cái bếp lạnh tanh lạnh teo, ông năm nổi đoá vung tay hất nồi cơm xuống đất rồi lấy tay xách cái nồi canh quẳng ra cái ao sát bên hông nhà, giọng bực bội:
– Mẹ nó, trưa trờ trưa trật mà không nấu cơm nước gì để ăn mà còn bỏ nhà đi đâu nữa chứ !?
Tuy miệng chửi rủa nhưng bụng đói quá rồi nên ông cũng đi lục lạo xem trong nhà còn gì để ăn không. Cái thùng gạo đã vơi gần sát đáy, một vài gói mì hảo hảo mua từ lúc nào không biết nữa. Ông năm với tay lấy 1 gói ra rồi lấy ấm nước bắt lên bếp bếp để nấu mì. Ăn mới được vài đũa thì đã nghe tiếng mấy đứa nhỏ la rần lên:
– Ông năm ơi ra chòi vịt ngay đi, bà chủ vịt la um sùm ở ngoải kìa !
Nuốt vội mấy sợi mì vào bụng, ông ba chân bốn cẳng chạy ra đồng. Trong cái chòi vịt trống huơ trống hoắc, bà Tư chủ vịt tay chống nạnh nhìn ông lom lom, miệng xỉa xói:
– Ông coi vịt cho tui mà bỏ đi đâu vậy ? Lỡ tụi trộm nó vô bẻ cổ mấy con vịt thì ông có đền đuợc không ?!
Ông năm nhỏ giọng:
– Chị tư thông cảm, tui đói quá nên về nhà ăn miếng cơm rồi ra ngay đây, đói quá chị ạ.
Bà Tư giọng có phần dịu lại một chút:
– Thế thằng đen không đem cơm ra cho ông à ?
– Nó đi đâu rồi không biết nữa.
Ông năm vừa nói vừa khập khiểng lại bên đống rơm khô có trãi tấm chiếu rách và ngồi xuống. Bà Tư đứng tần ngần ngay cửa chòi không biết bị gì má cứ loay hoay như gà mắc tóc. Ông năm thấy điệu bộ của bà hơi là lạ muốn lên tiếng hỏi nhưng không dám. Mãi 1 lúc sao bà Tư mới lí nhí:
– Chú năm nè…. tui…. mắc tiểu quá !
Trời đất ơi, ai đời chủ vịt ra đây mắng mỏ người làm mướn như ông cho đã rồi giờ kêu mắc tiểu ?! Ông năm cười thầmn trong bụng nhưng vẫn làm ra điệu bộ chẳng có gì ngạc nhiên hay lạ lẫm, ông bảo:
– Thì bà cứ ra ngoài kiếm chỗ nào khuất mà đi ?!
Mặt bà Tư đỏ rần vì ngượng:
– Nhưng ngoài đồng trống huơ trống hoắc thế kia ai dám đi chứ ?
Nghe bà Tư nói có lý, ông năm vội vã đứng dậy xách cây nạng rồi vừa bước ra ngoài vừa nói:
– Vậy thôi bà cứ ” đi ” trong chòi này cũng được ! Để tui ra ngoài chừng nào xong bà kêu tui một tiếng nghen.
Nói xong ông năm với cái dáng liêu xiêu bước ra đứng ngoài chòi giữa trời trưa nắng gắt. Cái nắng ban trưa giữa mùa hè dễ khiến người ta cảm thấy say nắng và choáng váng. Chỉ dăm phút mà ông năm đã thấy đầu óc hoa đi không biết vì say nắng hay vì đói bụng nữa. Bà Tư đang ngồi bệt trong góc chòi vịt đái xè xè bỗng nghe tiếng đổ vật cái rầm nên vội đứng lên kéo quần và chạy ra nhìn thì thấy ông năm đã té xỉu từ lúc nào.
Tuy ông năm đã già và dáng vẻ có phần ốm yếu nhưng dù sao cũng là đàn ông nên với sức vóc phụ nữ, bà Tư phải vất vả lắm mới kéo được ông vô chòi và đặt nằm trên cái chiếu rách. Khuôn mặt ông trắng nhạt không có chút sinh khí mà cái trán thì lạnh tanh. Thôi chết, ổng trúng gió rồi ! Bà vừa kêu thầm trong bụng vừa lần mò trong túi lấy chai dầu gió trường sơn và cái đồng xu ra đánh gió cho ông. Những ngón tay mềm mại của bà cứ miết đi miết lại trên tấm lưng trần cũa ông năm. Bà ngồi một bên vừa cạo gió cho ông vừa nhìn ra ngoài chòi xem có ai tới không vì nếu có người bắt gặp ông với bà đang ở trong chòi lúc này sẽ dị nghị không hay. Cũng may buổi trưa nên khá vắng vẻ và không có ai ngoài đồng cả.
Ông năm chẳng biết do bà Tư cạo gió hay hay bởi vì cái mùi đàn bà mà ông cảm thấy thiếu vắng đã lâu nay cứ xộc lên mũi khiến ông cứ nghe lòng lâng lâng một cảm giác khó tả. Tuy nẳm úp xuống chiếu nhưng không biết từ bao giờ thằng nhỏ trong quần ông đã nở tướng lên và lấn cấn ngang bụng. Cũng đã lâu rồi ông không làm ăm gì với bà năm vợ ông, chẳng phải là do ông hết xí quách như bà nghĩ mà là do ông không còn thấy hứng thú với bà nữa. Thế mà hôm nay ngồi gần bà Tư, ông lại thấy lòng dạ xốn xang mà thằng nhỏ thì cứ giương cờ thẳng đuột.
Đang mãi mê cạo gió cho ông, chợt bà Tư nghe nhồn nhột dưới chân như có ai đó đang vuốt ve đùi bà vậy. Đưa mắt nhìn xuống thì bà thấy bàn tay ông năm đã đặt lên đùi mình từ khi nào. Bà Tư hơi bất ngờ khi bàn tay ông năm cứ mân mê trên da thịt mềm mại của bà và tiến dần về phía háng. Bà gạt phắt tay ông ra rồi đứng lên, gắt:
– Ông làm cái gì vậy ?? Tui thấy ông té xỉu nên mới cạo gió cho ông, vậy mà ông… ?
Ông năm lật đật nằm xoay người lại khiến thằng nhỏ của ông ông bị thân mình đè lên nữa và chỉ thẳng lên trời như cây cột. Ông cũng quên hẳn điều đó mà chồm người lên nắm tay bà Tư kéo 1 cái hơi mạnh làm cả người bà ngã vật lên ông:
– Bà cho tui xin lỗi.. tại…tại…
Ông năm miệng cứ ấp a ấp úng nói chẳng thành câu mà bên dưới, tằng nhỏ ông cứ gậit giật và chỉa ngay vào cái mu bà Tư làm bà cứ thon thót bụng.
Ông năm thấy bà chẳng nói gì liền vờng tay ôm chặt lưng bà ghịt mạnh vào người mình. Mà trời sinh những người có tật ở chân thì tay thường rất mạnh và ông năm cũng không ngoại lệ. Bàn tay ông bắt đầu đặt lên mông bà Tư và vuốt ve cái đít tròn lẳng mềm mại. Cái quần bà mặc theo từng cú vuốt ve cứ sột sa sột soạt. Rồi ông lật ngữa bà ra, lấy tay chúm ngay cái mu vun cao và đầy đặn mà khều móc. Khuôn mặt bà Tư từ trắng bệt dần chuyển sang đỏ bừng khi ông thọc tay hẳn vào trong quần lần mò tìm con sò lông. Hai mép thịt mềm mềm với những sợi lông xoăn tít cứ lột sột dưới tay ông.
Lúc này chính bà tư cũng không hiểu sao mình lại dễ dãi để ông năm làm như thế nữa. Ngay lúc đầu khi ông mới chạm vô người bà thì bà đã muốn tát cho ông mấy cái rồi bỏ về. Nhưng khi ông kéo bà ngã xuống rồi cây thịt của ông chọt vô háng bà làm bà thấy trong dạ cứ xốn xang mà cửa mình thì cứ mấp máy. Chẳng phải cũng đã lâu rồi ông tư chồng bà chẳng đụng dậy gì đến bà đó sao. Mà phụ nữ không được quan hệ thường đâm ra gắt gỏng, và lý do bà ra đây để la mắng ông năm cũng vì ức chế sinh lý mà thôi chứ bà nào có ác ý gì đâu ?!
Những ngón tay quái ác của ông năm cứ lần mò giữa 2 mép thịt mà xoa xoa nắn nắm khiến bà thấy sướng bấn lên. Những mạch máu giãn ra và dồn xuống âm hạch làm cho lồn bà cứ nở vun lên mãi. Ông năm đút ngón tay vào trong lỗ lồn bà Tư sục sụt mấy cái rồi rút tay ra đưa lên miệng nút hết những nước dính trên đó. Đoạn ông nắm cái lưng quần bà tư kéo xuống tới ngang đầu gối để lộ ra khoảng da thịt trắng ngà từ đùi non lên tới háng với cái mu lồn vun cao đầy nhục cảm. Ông khum xuống há miệng ngậm hết cái mu ấy vào miệng rồi mút thiệt mạnh làm những giọt nước ứ trong âm hộ bà thi nhau chảy vào miệng ông. Đôi mắt bà Tư đờ đẫn vì sung sướng và cực lạc.
Nhưng trời cũng chẳng chìu người mãi. Trong lúc ông năm chỉ mới bú liếm bà Tư mà chưa thịt được bà thì đã nghe tiếng thằng đen từ xa vẳng lại:
– Ba ơi ba, ba đâu rồi !?!
Ông năm đang say sưa bú lồn bà tư tự nhiên nghe tiếng thằng đen thì cụt hứng mất tiêu. Bà tư cũng vội vã ngồi dậy chỉnh đốn y phục vừa ngay lúc thằng đen bước vô chòi. Nó hơi lạ khi thấy bà ở đây vì nó nghĩ chỉ có 1 mình ông già nó thôi chứ. Bà Tư dáng vẻ ngượng ngiu nói mấy câu trống không:
– Mai chú qua nhà tui ứng cho ít tiền mà về mua gạo. Tui đi thăm ruộng sẵn tiện ghé qua coi chú trông bầy vịt thế nào. Thôi tui dìa đây.
Nói xong bà te rẹt đi ra ngoài chòi và đi thẳng về nhà với cái cảm giác lâng lâng vẫn còn váng vất khiến bà cứ mụ mị đầu óc. Thằng đen thấy thái độ của bà có vẻ lạ lùng nhưng vốn không thích nói nhiều nên nó chỉ hỏi 1 câu gọn lỏn:
– Bà Tư nhiêu tuổi rồi ba ?!
Ông năm thật sự không chờ đợi thằng đen với 1 câu hỏi đại loại như vậy.. và ông cũng chẳng hiểu vì sao nó lại hỏi thế. Nhưng ông vẫn đáp lời nó:
– Tao không biết nữa, hình như 45 hay 46 gì đó !
Thằng đen cười thầm trong bụng vì chỉ mình nó biết tại sao nó hỏi ông già như vậy mà thôi. Mà sỡ dĩ nó hỏi vậy là vì khi bà đứng lên nó thấy cái đũng quần bà ướt nhẹp do nước dâm trong lồn bà chảy ra mà ông năm chưa kịp nuốt. Nó tặc luỡi:
– Con mẹ này nhìn tướng tá ngon ác liệt ta ?!