Vườn hồng

Chương 4



Phần 4: Yêu Và Hận

Buổi chiều hôm ấy, sau một hồi trao đổi với Thành, vợ chồng ông Tâm cảm thấy thoải mái hẳn ra, hai ông bà liền cho nhân công nghỉ sớm, khi họ tan làm cũng là lúc 3, 4 giờ chiều rồi.

Tại căn chòi tôn lúc này chỉ còn lại đúng năm người, gia đình ông Tâm và lão Thành. Khi mọi người đang ngồi nói chuyện thì bất chợt, trên con đường mòn mới được ông Tâm dọn dẹp mấy hôm trước, một chiếc xe hơi hiệu Mercedes màu trắng sữa ùn ùn chạy đến, vẻ ngoài chiếc xe đấy còn hào nhoáng hơn cả con xế hộp cũ rích của lão Thành.

Mọi người ai cũng ngơ ngác, chỉ riêng lão Thành là mỉm cười một cách mập mờ, ánh mắt già hèn mọn thỉnh thoảng lại liếc nhìn bà Nhung và Hồng.

Cạch!

Cửa xe bật ra, bước xuống đầu tiên là một người đàn ông cao ráo, tuổi trạc ba mươi mấy, vẻ ngoài của người này cực kỳ điển trai, mũi cao, môi có râu rất chi là nam tính, rất có sức hấp dẫn với phái nữ.

Sau đó lại có thêm ba người nữa chui ra khỏi xe, một người phụ nữ trẻ trung quyến rũ và hai người đàn ông trung niên.

– Anh hai, chị hai!

Người đàn ông đi đầu khẽ hướng tới vợ chồng ông Tâm vẫy tay rồi gật đầu mỉm cười đầy thiện chí.

– Ý? Thằng Phúc phải không mậy? Trời ơi! Mấy năm trời rồi chị mới được nhìn thấy mày, nay cuộc sống của em thế nào, ba má ở trển có khỏe không?

Ông Tâm cười cười gật đầu còn bà Nhung đứng hình vài giây sau khi nhìn thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc của người đàn ông kia, không ai khác ngoài đứa em ruột của bà, thằng Phúc!

Ngay lập tức bà đứng bật dậy, hớt ha hớt hải chạy tới trước mặt thằng em trai, giọng vui vẻ hỏi thăm, đôi tay nuột nà hơi dang ra, cả thân hình đẫy đà mềm mại của bà Nhung vừa định ôm chầm lấy thằng em trai nhưng bất chợt dừng lại trong gang tấc, đôi mắt đen tuyền của bà chợt lóe lên vẻ đắn đo.

– Haha, em ổn, ba má cũng khỏe lắm, ổng bả nhắc chị hoài, cứ hỏi sao không thấy con Nhung nó về thăm tụi tao! Ủa kìa? Sao vậy chị hai?

Phúc cười thuật lại nguyên câu nói của ông bà già, hắn cũng dang đôi tay ra, vừa định đón lấy người chị nhưng thấy bà Nhung đột ngột có vẻ khác lạ như vậy, khiến hắn ngạc nhiên không thôi!

– Chị… người chị sáng giờ toàn loay hoay ngoài đồng, dính đầy đất cát, mồ hôi mồ kê dơ dáy, mày ăn mặc gọn gàng thơm tho như vậy, chị sợ làm bẩn quần áo của mày, hì hì!

Nhìn thấy cậu em như vậy, bà Nhung chỉ biết đứng nhìn cách một khoảng gần chứ nào có dám ôm ấp.

– Cái bà này thiệt chứ! Chị em với nhau không mà bà còn ngại, với thằng này, bà chị lúc nào cũng sạch sẽ và thơm tho hết!

Phúc trợn mắt lên nhìn bà Nhung, hắn cười niềm nở, nói giọng bất cần, không đợi cho bà kịp phản ứng, cánh tay rắn rỏi của hắn đã vòng qua eo, nhanh thật nhanh ôm lấy thân hình mềm mại của bà chị vào lòng.

Dáng người Phúc cao ráo chững chạc, nhìn sơ qua thì chắc cũng phải cao gần mét tám, bà Nhung chỉ đứng tới cằm hắn, ôm bà chị vào lòng, Phúc tham lam hít hà mùi hương từ trên người bà chị tỏa ra.

Thoang thoảng mùi dầu gội bồ kết từ hương tóc, mùi sữa tắm con dê hòa lẫn với mùi mồ hôi sau gần một ngày làm lụm, hòa quyện lại thành một cái mùi nồng nồng đặc biệt kích thích, khiến Phúc đê mê lim dim hai mắt, đôi tay bất giác ôm siết vòng eo của bà Nhung.

– Ưm!

Tiếng bà Nhung rên khẽ vì cái ôm quá chặt chẽ của thằng em.

Hai người xa cách hơn mười mấy năm trời, ai cũng có công việc riêng, bà Nhung thì có gia đình, còn thằng Phúc bận rộn đủ thứ, đến nay mới có cơ hội gặp mặt, cảm xúc nhất thời khó mà nói hết ra được. Hơn nữa Phúc với bà Nhung còn là chị em ruột nên hành động thân mật này của hai người cũng không có gì là phản cảm cả.

Ôm nhau được một hồi, xoay qua xoay lại, lúc này lưng Phúc đang đưa về phía chòi tôn, còn bà Nhung thì quay lưng ra mặt đường, tiện tay, Phúc nhẹ nhàng khẽ mò mẫm xuống phía dưới, vuốt ve cặp mông nảy nở của bà chị, mười ngón tay của hắn tinh nghịch cấu véo bờ mông bà Nhung, thông qua lớp vải mỏng toanh của chiếc quần bà ba, cảm nhận cái da thịt mươn mướt ấm áp, thi thoảng Phúc lại giật giật cái mép quần xì líp bó sát mông bà Nhung làm nó phát ra tiếng tách tách nhỏ xíu chỉ đủ hai người nghe.

Bà Nhung hơi rùng mình, da gà thoáng chốc nổi khắp người, cắn môi một cái, bà vội vã đẩy thằng em trai ra, nhỏ giọng mắng yêu:

– Thằng quỷ này! Già cái đầu rồi mà tính tình y như trẻ con vậy! Thôi thôi, mau vào trong chòi ngồi chơi, ngoài này gió bụi không hà!

Bà cũng không có trách gì Phúc, chỉ là hơi mắc cỡ một chút, nói rồi bà nhanh chân chạy vụt vào trong chòi, đứng bên cạnh ông Tâm.

Phúc đi theo sau, nhìn bóng lưng của bà chị, cặp mông như hai trái đào chín mùi núng nính theo từng bước chân làm lòng hắn chợt rúng động khác thường.

Hắn bỗng nhớ lại cái ngày xưa ở quê nhà, vào những chiều mưa rơi, hắn cùng với chị hai tắm mưa ở sau hè, lúc đó cả hai đều là những đứa trẻ thơ, hắn cõng chị Nhung trên lưng, vui đùa chạy dưới mái hiên… ngày đó hắn ước gì chị là của hắn, ước được che chở cho chị suốt đời dẫu biết rằng cả hai là chị em ruột.

Bạn đang đọc truyện Vườn hồng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vuon-hong/

Hôm nay, Phúc dẫn tới đây ba người, một trong số đó là cô bạn gái mới quen của hắn, nàng tên Thu, hiện đang làm thư ký cho Phúc, hai người còn lại là quản lý cấp dưới do Phúc bồi dưỡng mấy năm nay, hiện tại hắn muốn đưa họ đến để phụ giúp gia đình bà chị.

Căn chòi vắng vẻ nằm đơn độc ở dưới chân đồi bất chợt rộn vang tiếng cười, mọi người trò chuyện với nhau trông thật vui vẻ và dĩ nhiên là không thể thiếu chút hơi men rồi!

Sẵn có bầy gà ta mới thả vườn được mấy tháng, Đạt thấy người cậu từ xa hôm nay ghé thăm, liền cùng vợ ra bắt lấy hai con gà xấu số, đem thịt để nấu cháo, kèm thêm ít rau cải bà Nhung trồng ở sau vườn, cũng đủ để chè chén.

Trời cũng bắt đầu chập chờn, hoàng hôn buông xuống một màu vàng rực rỡ rồi bầu trời chuyển sang màu nhá nhem.

– HAI BA DÔ! HAI BA DÔ! HAI BA UỐNG!!!

Chín con người quay quanh cái bàn tròn ở trước cái mái hiên che tạm mưa gió, nói là cái chòi nhưng lại được thiết kế khá rộng rãi và thoáng cho nên mọi người không sợ hết chỗ ngồi, màn đêm tối đen, bóng đèn chữ U sáng rực cùng với tiếng hò hét vang dội.

Trên đường tới đây, Phúc như có dự định sẵn trong lòng, cho nên hắn mua rất nhiều bia, trong cốp xe có gần chục thùng Tiger bạc, nãy giờ anh em chú cháu lên lon liên tục, nhấp môi mấy cái mà đã vơi đi gần ba thùng, lon rỗng vứt lộn xộn dưới sàn đất.

Lại hơn tiếng đồng hồ nữa qua đi, ông Tâm vì già cả với lại tính ông không hảo bia rượu, cho nên khi mọi người uống đâu đó hơn hai thùng là ổng bắt đầu có dấu hiệu gục ngã, lại bị ép riết, hiện tại ổng đâu còn biết trời trăng gì nữa, được Đạt dìu vào bên trong giường ngủ.

Trừ ông Tâm đã quắc cần câu và Hồng ra, mọi người lúc này cũng bắt đầu ngà ngà say rồi. Đạt vốn giống mẹ, bà Nhung chịu chơi bao nhiêu thì tính Đạt cũng máu bấy nhiêu, hai mẹ con bắt đầu cưa tay đôi với lão Thành và ông cậu, Thu cùng với hai tên lính của Phúc cũng nặng đô không kém, chỉ có Hồng là lễ phép ngồi bên chồng, nàng chỉ ăn mồi, lâu lâu mới nhấp môi vài ngụm, cho dù vậy nhưng nàng cũng đã nốc gần chục lon, gương mặt xinh đẹp dần dần ửng hồng như mây ráng chiều, cặp mắt long lanh ứa nước, bộ dạng mười phần quyến rũ.

Hồng chỉ tham gia cho vui, chứ nàng trước khi lấy chồng là một cô gái quê hiền lành, nào có biết ăn nhậu gì đâu, không như bà má chồng, bà Nhung thì uống như hạm, không chịu thua kém gì mấy gã đàn ông, tốc độ lên lon của bà khiến cho Đạt, Phúc và cả lão Thành phải chóng mặt, có lẽ vì vui quá nên bà mới uống nhiều như vậy.

Đột nhiên, giữa lúc mọi ai cũng ngà ngà, lão Thành chợt nhìn qua Phúc rồi nháy mắt, Phúc hiểu ý, mặt tỉnh bơ rồi gật nhẹ đầu, đồng thời nháy mắt với hai thằng lính của hắn… Chỉ thấy lão Thành cười dâm, chậm rãi đốt một điếu thuốc rồi rít liên tục vài hơi, hai gã còn lại cũng có hành động tương tự, khiến đầu lửa đỏ lòm và một khúc tàn thuốc màu xám tro hiện ra.

Nhân lúc Đạt không để ý, ba tên đàn ông lặng lẽ thay phiên nhau gạt một ít tàn thuốc vào ly bia của Đạt, hành động mờ ám như vậy cứ lặp đi lặp lại vài chục lần, cho đến khi thùng bia thứ bảy, cũng là thùng bia cuối cùng được khui ra, Đạt chính thức gục ngã, anh say đến nỗi nằm gục xuống bàn và ngủ bí tỉ, khiến cho mọi người cười vang, mà người vui nhất lúc này, không ai khác ngoài Phúc và lão Thành.

Bạn đang đọc truyện Vườn hồng tại nguồn: http://truyen3x.xyz/vuon-hong/

Đã hơn 9h đêm, tiệc cũng tàn, Hồng cùng với cô bạn gái của ông cậu, tạm gọi cô ấy là chị Thu, cả hai cặm cụi dọn dẹp mớ chén dĩa lộn xộn dưới sàn, đem chúng ra giàn nước phía sau để rửa sạch, nàng vẫn còn dửng dưng, nên đâu biết được mối tai họa sắp sửa ập đến.

Lão Thành đang lấp ló sau vách tôn, đứng trong góc tối quan sát vóc dáng hấp dẫn với những đường cong mềm mại của Hồng, chờ đợi cơ hội để ra tay.

Bà Nhung hiện tại say khướt, bước đi loạng choạng ngả nghiêng, xiêu vẹo đi ra bên hông nhà, ven mấy bụi chè cao tới đầu gối, rồi bất ngờ bà tuột phắt cái quần bà ba cùng quần lót xuống tận đầu gối, thân hình cứ thế từ từ ngồi xuống kiểu chồm hổm.

Xè! Xè! Xè!

Giữa hai chân bà, nơi cái miếng đất xéo nhỏ xíu đầy lông lá rậm rạp kia, thấp thoáng trong bóng đêm mờ ảo, vị trí tại hai cánh môi thịt hồng nhạt, một dòng nước trong vắt đột ngột trào ra, tưới lên mấy cái lá khô dưới đất.

Ánh đèn huỳnh quang lờ mờ chiếu sáng ở trước mái hiên, qua một vài lỗ tôn hổng, chiếu rọi lên cặp mông căng tròn trắng muốt của người đàn bà bốn mươi tuổi, cái khe đít huyền bí, những sợi lông lồn xoăn xoăn ướt đẫm nước đái.

Có lẽ vì uống quá nhiều, suốt mấy tiếng đồng hồ tích tụ cho nên bà Nhung đái khá lâu, và bất chợt sau vách tôn, một bóng người lặng lẽ tiến lại phía sau lưng bà trong âm thầm.

Hai mắt lim dim tận hưởng cảm giác khoan khoái khi xả bầu tâm sự, chợt bà Nhung cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, gắng gượng vén mí mắt lên, dù hình ảnh hơi nhòe nhưng bà vẫn nhìn ra được đấy là Phúc.

Cậu em trai đang ngồi xổm xuống trước mặt bà, dùng ánh mắt yêu thương nhìn người chị năm nào giờ đã là vợ của người ta, trong lòng Phúc bất giác dâng lên một nỗi buồn riêng.

– Ựa… ưa… Phúc… hước… hước… hả em? Đi vô iii… chị đang đi vệ sinh mà… hước…

Bà Nhung lèm bèm, giọng như nhõng nhẽo, ngọng nghịu mấp máy đôi môi nói nhỏ xíu.

Nhưng mà đối diện, người em trai chỉ lặng im nhìn bà, hắn yêu thương ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của người chị, dù đã bao nhiêu qua năm, trải đủ gió sương cũng không có thay đổi bao nhiêu, nét đẹp ấy vẫn còn gần như nguyên vẹn.

Phấp!!!

Bất ngờ, Phúc nhào tới, hắn ôm lấy cả người bà Nhung, với sức mạnh của một người đàn ông khỏe khoắn, Phúc dễ dàng nhấc bổng cả người chị hai lên rồi đặt bà ngồi trên đùi hắn, hành động có phần hơi thô bạo và gấp gáp khiến bà Nhung giật mình, dòng nước trong vắt không thể kìm hãm, tưới đầy cái quần tây của cậu em trai.

– Ứ… gì vậy em? Chị… chị… nói cho em biết… đừng có mà làm bậy… làm bậy… ưm…

Bà Nhung hơi mơ màng, dù say nhưng đầu óc của bà vẫn còn hoạt động bình thường và bà đã thấy được sự bất thường từ phía thằng em trai, bà bắt đầy giãy giụa, uốn éo một cách yếu ớt.

Không để cho bà chị nói hết câu, Phúc đã vội vàng bịt miệng bà lại bằng chính đôi môi của hắn, hành động táo bạo này khiến bà Nhung sực tỉnh táo, hai mắt bà trợn trừng, chối bỏ dùng hai tay đẩy thằng em ra nhưng bà đã thấm men say, sức lực yếu ớt làm sao có thể phản kháng lại cho được.

Phựt! Phựt! Phựt!

Hai tay Phúc nắm lấy cổ áo rồi nhanh chóng giật phăng cái áo dài tay của bà chị ra, dưới ánh đèn lờ mờ, cặp ngực sữa đầy đặn của người đàn bà đã qua một lần sinh nở hiện ra ngay trước mặt phúc, không ngờ bà Nhung không có mặc áo ngực, cặp vú no nê nhảy tưng tưng lên mấy cái sau cú giật có phần mạnh bạo của Phúc, vú chị săn chắc nhưng vì sau khi đẻ, lại thêm phần thằng Đạt với ông già nó có một thời bú mút cho nên đã hơi xệ xuống một chút, nhưng chỉ là một chút chứ không phải nhão nhoẹt chảy xệ như người khác.

Phúc run run giơ tay lên, thân hình của người chị ngày xưa ấy, cặp ngực chị Nhung chỉ mới nhú ra một chút, hắn hay đùa giỡn úp mặt vào nghịch ngợm, giờ đây cặp ngực ấy đã phóng to gấp mấy lần, cũng đã đến lúc hắn được nếm thử mùi vị rồi. Hai bàn tay úp vào vú bà Nhung, Phúc dịu dàng xoa nắn, nhào qua nhào lại như nhào bột làm bánh mì, thỉnh thoảng lại dùng hai ngón tay se se đầu ti của chị, kéo núm vú nhẹ rồi thả ra để xem độ đàn hồi mê người.

– Ư… hừ… hừ! Phúc… Phúc… đừng nghịch… chúng ta đã lớn, đã biết suy nghĩ… chị xin em… áhh… ư ư… ưm…

Bà Nhung giãy giụa, đôi mắt long lanh như muốn khóc, hai tay bà giữ chặt tay thằng em trai, giọng van xin nhưng Phúc nào có nghe, hắn vẫn cứ nắm bóp và môi thì áp chặt, hôn ngấu nghiến đôi môi ngọt lịm của người chị.

Mùi bia đăng đắng hòa cùng nước bọt ngọt ngào, Phúc nhẹ nhàng trao cho bà chị một nụ hôn nồng nàn, kiểu hôn tình tứ mà mấy thằng tây nó hay biểu diễn với bạn gái, đây là Phúc bỏ ra hơn một năm trời học hỏi mới có thể thành thục được.

Đầu tiên hắn mút nhẹ môi trên của chị hai, sau đó lại tới môi dưới, hôn chậm chậm để bà Nhung có thể thở, sau đó hắn lại dùng lưỡi quét tới quét lui quanh miệng chị, khéo léo cạy hai hàm răng đang ra sức cắn chặt kia.

– Ưm! Phúc… đừng mà em! Em đừng… có làm vậy…

Bà Nhung yếu ớt tách rời khỏi miệng Phúc, bà nhỏ nhẹ khuyên cậu em trai không nên, bởi bà rõ ràng hơn ai hết, ngay từ bé, tình cảm của hai người đã vượt qua hai chữ “chị em”, nó đã đi đến một cái giới hạn mới, cái thứ tình cảm mà hai người cũng không biết phải gọi như thế nào cho đúng.

– Chị hai! Em yêu chị, em thương chị lắm! Chẳng biết chị còn nhớ hay đã quên rồi? Ở bờ ruộng năm nào, dưới hàng cây tràm nước bên bờ sông… chị đã hứa… chị đã hứa suốt cuộc đời này sẽ dành cho em… vậy cớ sao giờ… cớ sao giờ chị lại đi theo ông Tâm? CHỊ NÓI ĐI, NÓI ĐI?

Phúc nhìn thẳng vào mắt bà Nhung, nói những lời yêu thương nhưng càng về sau giọng hắn càng dồn dập và nhấn mạnh từng chữ, đến câu cuối, những giọt nước mắt của người đàn ông này cũng bắt đầu rơi xuống, chảy dọc theo hai gò má có phần hốc hác.

Bà Nhung nghe em trai nói mà điếng người, đầu bà ông ông vài tiếng, những ký ức ngày xưa chợt ùa về, phía đối diện, Phúc như biến thành một còn người khác, hắn vừa khóc vừa cười, một bàn tay nhanh nhẹn kéo khóa quần xuống, để lộ ra con cặc cương cứng, nổi đầy gân gốc dữ tợn.

Cái quần tây bị tuột quá nửa đùi, nguyên con cặc dài ngoằng vừa to vừa cong của Phúc chĩa thẳng lên, đầu khấc thình lình chạm vào mép lồn của bà Nhung, hắn nhổm hông, hoạt động eo bắt đầu cạ nhẹ từng nhịp, đầu khấc mới ấn vào một nửa liền rút ra, dường như Phúc đang muốn khiêu khích sự nhẫn nại của bà chị vậy.

– Ahh! Đừng mà Phúc… ahh… chị xin em… đừng làm vậy… ư… ư… tội lắm em ơi, chị giờ đã là gái có chồng… ư… em làm vậy… tội lỗi lắm… tội em… tội chị… tội nghiệp anh Tâm lắm… hức…
– Tội? Tại sao! Tại sao vậy hả? Chị đã từng nói những gì? Chị đã quên rồi… quên hết rồi! EM… HẬN… CHỊ!!!

Bà Nhưng nức nở van xin, giọng cầu khẩn, bao nhiêu kỷ niệm ùa về, bà cũng buồn lắm và rồi bà bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt mỹ miều, Phúc cũng khóc, hắn đau khổ và có cả giận dữ.

TẠI VÌ SAO YÊU NHAU KHÔNG ĐẾN ĐƯỢC VỚI NHAU…

Kể đến đây thì một nỗi buồn man mác chợt dâng lên trong lòng, nói thật, tôi cũng không ghét gì cậu Phúc mà trái lại, tôi còn rất hiểu và cảm thông cho cậu.

Là thằng con trai, có chị gái ruột, hai chị em rất yêu thương nhau, rồi bỗng một ngày chị gái đi lấy chồng, thử hỏi thằng em có buồn không? Có khóc lóc hay không?

Lại một ý khác, ngày xưa tình cảm của má tôi và cậu Phúc dành cho nhau thật sự quá sâu đậm, nó đã vượt qua tình cảm chị em và tiến gần đến tình yêu nam nữ, mấy năm sau này tôi mới được nghe cậu kể lại, ngày đó cậu thương má tôi dữ lắm, nếu không vì gia đình, vì cái đạo lý luân thường trong xã hội này, thì có lẽ cậu đã dẫn má tôi bỏ trốn, đi đến một nơi thật xa để chung sống với nhau rồi!

Và thế là, vì tình yêu, tình yêu có thể khiến cho con người ta bất chấp tất cả, sẵn sàng lao vào dòng đời rối ren.

Năm đó cậu bỏ nhà đi lên cái đất Đà Lạt để làm ăn, chỉ mong sao có thể kiếm được thật nhiều tiền, tất cả chỉ là vì má tôi, cậu muốn sau này khi mà có tiền rồi, cậu sẽ đưa má tôi qua nước ngoài, cả hai sẽ sống một cuộc đời bình yên bên đấy.

Nhưng sự đời mấy ai ngờ, sau 5 năm mưu sinh ngoài xã hội, ngày cậu trở về cũng đúng vào cái ngày má tôi đám hỏi và… ván đã đóng thành thuyền rồi, con đò đã sang sông, bỏ lại bến lỡ chờ mong bên này!

Chương trước Chương tiếp
Loading...