Xóm đụ

Chương 29



Phần 29

Hôm sau, thằng Hiếu đã hí hửng qua đón tôi đi học học thật sớm, vừa đi nó hỏi dồn dập:

– Thế đã được bà Nhung cho làm ăn gì chưa?

Tôi tủm tỉm gật đầu mà nói:

– Dĩ nhiên là làm rồi, lúc đầu nhìn khó tính thế nhưng sau này cũng thấy dâm, đúng là những người mà anh Tùng chơi chẳng ai là hiền cả mày nhỉ.

Thằng Hiếu gật đầu lia lịa rồi nói:

– Ừ! Công nhận, xóm mình còn mỗi chị Yến với chị Ly thôi, chị Yến còn có khả năng rủ rê được chứ chị Ly thì chịu, tính như đàn ông ấy, động vào khéo mà ăn đập đấy mày nhỉ.

Tôi định nói là tôi còn được liếm lồn chị Ly rồi nhưng tôi không muốn cho thằng Hiếu biết nên chỉ gật đầu đồng tình. Chuyện bố nó với cô Tuyết tôi đang nghĩ là có nên kể với nó không thì đột nhiên thằng Hiếu hỏi:

– Hôm nào gạ cô Tuyết làm phát nữa đi Long đi, tao là tao thèm đút vào lỗ đít cô ấy lắm, mẹ chị Thảo tao rủ nhưng bà ấy chỉ cho mỗi lần vì đau quá!

– Thế hả tao đang có chuyện này định kể với mày đây!

Thằng Hiếu ngoái đầu lại nói:

– Có chuyện gì thì kể luôn đi! Ấp úng làm cái gì!

– Ờ… thì… hôm qua từ chỗ nhà chị Nhung về tao thấy bố mày với cô Tuyết quần nhau đấy.

Thằng Hiếu hơi đơ người ra một chút lắp bắp hỏi lại:

– Mày nói thật hay nói đùa đấy?

– Tao nói thật chứ tao nói đùa mày làm gì, lúc đầu tao còn tưởng nhận nhầm nhưng qua cái khe cửa nhà cô Tuyết tao nhìn tận mười lăm phút thì làm sao mà có thể nhầm được. Mày biết thì đừng nói gì với mẹ mày. Nói chung mày nghĩ bố mày như anh em mình là được.

Thằng Hiếu hơi ngượng ngùng một chút rồi đạp xe đưa tôi đi học, trên đường nó không nói câu nào nữa có lẽ chuyện này quá bất ngờ với nó.

Đến trường nó vẫn im lặng, đến giờ ra chơi thì nó tiến lại chỗ tôi cười hề hề rồi nói:

– Ờ mày nói đúng, nói chung là làm thì tất cả sướng thôi chứ chẳng sao cả, hì hì. Về tao nói thử xem bố tao cho tao chơi cùng không?

Tôi há hốc mồm nói:

– Mày nói thế ổng chửi mày chết đấy!

– Lo gì! Tao nắm đằng chuôi mà, hơn nữa bố con cùng chơi cũng có sao đâu!

Tôi gật đầu cười hì hì trong lòng nghĩ “sao mày không rủ bố mày chơi luôn chị mày đi cho cả nhà mày thác loạn luôn”.

Nghĩ như vậy thôi nhưng tôi không dám nói cho thằng Hiếu nghe, tặc lưỡi một cái tôi bảo:

– Này thế mày rủ đi, khéo bố mày đồng ý đấy!

– Ừ nhưng phải rủ đi đâu đó, nói chuyện mới được chứ ở nhà mà nói chuyện thì có mà lộ hết à?

Tôi cười hề hề gật đầu, hôm nay đã là thứ bảy nên chúng tôi háo hức lắm vì chủ nhật có nhiều dự định. Chủ nhật, bố mẹ tôi được nghỉ nên cả nhà khá rảnh rang. Chị Phụng thì đến ngày nên chẳng sơ múi được gì cả, chị Nhung thì càng rảnh nhưng bố mẹ ở nhà suốt nên không khác gì tôi.

Vòng qua nhà chị Yến thì thấy đang chuẩn bị đồ đi chơi với mấy đứa bạn, thằng Hiếu thì không rảnh vì nó có hẹn với bố nó đi chơi, tôi đoán chắc là cũng vì chuyện với cô Tuyết thôi.

Chợt nhớ đến lão Hùng, tôi làm theo kế hoạch đã định, lọc cọc phóng cái xe đạp đến cái chợ đồ cũ chỉ mở vào sáng chủ nhật hàng tuần.

Gửi xe thằng nhóc tì như tôi len lỏi giữa dòng người đông đúc tiến đến mấy cái quầy bán đồ linh tinh nào là băng đĩa nhạc, bật lửa cũ, đồ giả cổ…

Loay hoay tôi thấy một cái bật lửa như quả lựu đạn, đưa tay sờ lấy luôn, mân mê công nhận nó làm đẹp thật.

Thích thú ngắm nhìn thì ông chủ sạp hàng hất hàm bảo tôi:

– Này nhóc thích cái bật lửa đó hả?

Tôi mỉm cười toe toét gật đầu thì ông chủ nói:

– Giá hơi đắt đấy nhé! Một trăm hai mươi ngàn… có tiền không?

Trong túi tôi lúc này thì cũng đủ tiền nhưng tôi chia lẻ ra, một túi có vài tờ hai mươi còn một túi thì đựng tiền mười nghìn. Thấy ông chủ cửa hàng nói như vậy thì tôi bảo:

– Cháu còn mỗi tám mươi nghìn thôi, bác để rẻ cho cháu được không?

Ông chủ cửa hàng cười hì hì bảo:

– Bé tí tuổi mà cũng biết mặc cả đấy nhỉ! Thôi được rồi, đưa tám mươi nghìn đây tao bán cho. Nhìn mặt mày kháu khỉnh cũng có chút cảm tình.

Tôi cười bẽn lẽn lục túi để hai mươi nghìn lấy hết đưa cho ông chủ bốn tờ rồi đi về. Đi qua mấy cái sạp hàng khác thì tôi còn thấy nhiều cái đẹp hơn nhưng đắt hơn gần gấp đôi. Đảo quanh chợ một vòng đến gần trưa thì tôi đạp xe về.

Vứt chỏng chơ cái xe ở ngoài sân tôi phi ra chỗ nhà lão Hùng rồi bảo:

– Bán cháu chai nước ngọt nào.

Lão Hùng cười hề hệ rồi bảo:

– Uống nước gì tự lấy nhé cu!

Tôi lấy chai coca rồi vô tư lấy đá mở ra uống. Lúc này cũng có mấy ôm xe ôm đầu ngõ ngồi đó tán chuyện gái gú. Ai cũng biết nói về gái là chạm nọc lão Hùng rồi nên tán phét càng hồ hởi.

Mấy lão rít điếu thuốc lào đánh cái roẹt rồi phun khói lên trời tỏ vẻ khoái chí lắm. Tôi thì vừa nhâm nhi cốc nước vừa nghe mà cười khì khì. Mấy ông xe ôm nói chuyện một hồi thì đi đón khách luôn vì có chuyến xe đò vừa dừng.

Chán không có việc gì làm tôi lấy cái bật lửa đã được bơm đầy ga bật nghịch châm cái đóm. Thấy tôi nghịch lão Hùng bảo:

– Lại nghịch linh tinh, mày biết tao mất bao công chẻ đóm không?

– Ôi dào, đóm bằng tre này cháu cả bó, thích về cháu chẻ cho nửa tiếng chú có mà bán hàng cả năm!

Lão Hùng cười hề hề vê vê cái ria con kiến mà nói:

– Ờ được rồi! Mày về chẻ cho tao đi, qua đây cho mày năm chai nước luôn.

Tôi gật đầu ra vẻ đồng tình tay vẫn cầm cái bật lửa hình trái lựu đạn, cố tình khoe cho lão Hùng nhìn thấy.

Lấp nó thấy cái bật lửa của tôi lão Hùng mắt sáng rực bảo:

– Này có cái gì hay hay cho chú xem với!

Tôi tặc lưỡi bảo:

– Cái bật lửa cháu mới mua ấy mà, nhìn nó hay hay!

Nói xong tôi lúc lắc nó khiến lão Hùng nhìn thích thú lắm. Với tay giật lấy cái bật lửa của tôi ngắm nghĩa lão Hùng bảo:

– Này bán lại cho chú nhé!

Tôi bĩu môi trả lời:

– Không được! Hàng cháu mới mua về dùng, chưa dùng được tí nào chú bảo bán cho chú là sao. Giá gấp đôi cháu mới bán!

Lão Hùng lườm lườm tôi một cái rồi cười hì hì bảo:

– Thôi để lại cho chú đi, mày mua giá bao nhiêu đấy?

– Cháu mua mất trăm rưỡi đấy, ki cóp mãi mới có tiền để mua về nghịch đấy. Cháu thấy trong nhà chú thiếu gì bật lửa mà mua của cháu thêm làm gì?

– Chú sưu tập bật lửa mà, thôi hai trăm để lại cho chú!

– Hì hì không được, riêng đồ sưu tập cháu bán gấp đôi hì hì…

– Cái thằng nhãi này, mày lại đòi ăn dày chú mày hả! Đúng hai trăm hai bán lại cho chú đi!

– Bảo rồi cháu là cháu không bán mà, thôi cháu trả tiền nước đây, chiều cháu mang đóm qua cho chú!

– Thôi chú không lấy tiền nước đâu, bán lại cho chú đi!

Tôi trầm ngâm một lát rồi bảo:

– Thôi được rồi! Cháu bán lại nhưng chú phải hứa với cháu một điều kiện!

– Được điều kiện gì?

Tôi trượt nhẹ cái mông của mình trên cái ghế băng tiến đến sát lão Hùng rồi tủm tỉm bảo:

– Chú cứ ngồi xuống đã, cháu bảo cái này.

Lão Hùng bình tĩnh ngồi xuống cạnh tôi xem tôi bảo cái gì, tôi mỉm cười nói khẽ:

– Chú biết cái chị Loan béo không.

Nhăn mặt một chút rồi lão Hùng bảo:

– Có sao? Nó đanh đá lắm đấy, có chuyện gì gây sự với nó hay sao. Tao nói hộ cho, không việc gì phải sợ.

Tôi xua tay lắc đầu rồi bảo:

– Không phải không phải, chuyện là ấy ấy đấy!

Chú Hùng hiểu ra cốc nhẹ đầu tôi một cái bảo:

– Á à! Thằng này được! Mới tí tuổi máu gớm nhỉ nhưng mà sao lại bảo cái Loan, nó đanh đá thế mà mày cũng dám chơi cơ à?

– Gớm! Chú lại chẳng làm đầy lần còn gì, cửa thì không khóa đứng ở ngoài cũng nhìn thấy hết rồi!

– Ờ được đấy! Cái này thì chú bảo nó được thôi, mày để lại cho chú đi!

Tôi vẫn chưa cầm chắc được cơ hội nên bảo:

– Nhưng bao giờ mới được chứ, chú hứa mà không giúp thì sao?

– Xem nào! Chiều mai luôn nhé, chú gọi điện cho nó hì hì. Nói đến nó là chú mày lại thèm rồi đây này!

Tôi nói kháy một câu!

– Chắc gì chú đã thèm bà ấy, khéo cô Tuyết còn ngon hơn ấy nhỉ.

– Cái thằng chỉ được thế là giỏi thôi, nhưng chú nói cho mày nghe nhé, hàng già không thể nào ngon bằng hàng trẻ được đâu.

Tôi cười híp mắt bảo:

– Dĩ nhiên rồi, thế chú có ai nữa không, cháu thấy chị Loan cũng ngoài hai mươi rồi còn gì, học năm hai hay năm ba còn gì nữa.

– Ờ nhưng nó thuộc loại siêu dâm đãng, mà cặc mày to không đòi chơi nó!

– Dĩ nhiên là đủ dùng, thôi chú mua cháu để lại cho chú hai trăm coi như cháu lấy công tìm đồ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...