Xuyên không về Đại Việt

Chương 43



Phần 43

Ước chừng hơn nửa tiếng sau, nhóm người của Trần Ích Tắc đã chạy đến phía trước đoàn quân Nguyên đông nghịt, hơn năm mươi tên phản tặc thoáng chốc liền xuống ngựa, cùng quỳ phục một gối thành hàng ngang dài trên mặt đất, bàn tay đặt lên ngực trái rồi làm hành động cúi đầu cung kính nói:

– Khấu kiến Thoát Hoan thái tử, chúng tôi xin được hàng ngài!

Từ trong đám đông quân Nguyên, Thoát Hoan cùng Bột La Đáp Nhĩ một đường song song bước tới trước mặt bọn phản tặc, ngay khi Bột La Đáp Nhĩ đang quan sát Trần Ích Tắc, thì phía bên này Thoát Hoan đột nhiên rút loan đao giắt bên hông ra, một đao chém chết hai người Đại Việt tại chỗ, máu tươi nóng hổi bắn ra văng đầy mặt những kẻ còn lại, nhất thời tạo cảm giác rét lạnh nhân tâm!

Phập! Phập!

– Ọc… ặc… ngươi…
– Ngươi! Ngươi làm vậy là có ý gì?
– Chúng ta đã xin hàng…

Vài kẻ sợ hãi vội giãy giụa hốt hoảng chất vấn, nhưng chỉ thấy Thoát Hoan giơ lưỡi đao dính đầy máu tanh lên, cả bọn lập tức câm như hến, lúc này dù có cạy miệng đoán chừng chúng cũng chẳng dám nói nửa câu.

Thoát Hoan dùng con ngươi tà dị nhìn những kẻ phản tặc còn lại, hắn thản nhiên đặt lưỡi đao lên môi, lè lưỡi liếm một chút máu tươi còn đọng lại trên đao, đưa vào miệng nhấm nháp, chợt chép miệng nói:

– Quá loãng!

Phập! Phập!

– Á á á!!!
– Khốn kiếp!!!
– Khinh người quá đáng!!!
– Chúng ta đã hàng rồi mà ngươi còn…

Hắn vừa mới nói xong tức thì lại giết thêm hai người Đại Việt nữa, tạo tràng cảnh chấn nhiếp lòng người, trắng trợn đe dọa không hề đặt những kẻ phản tặc này vào mắt.

– Xin hàng? Các ngươi đầu hàng là việc của các ngươi, nhưng có chấp nhận hay không là do ta quyết định!

Thoát Hoan máu lạnh vô tình, thủ đoạn tra tấn tâm lý của hắn khiến cho những người còn lại cảm thấy da đầu tên dại một trận, ngay cả Trần Ích Tắc cũng run rẩy không thôi, trước một kẻ hung tàn coi mạng người như cỏ rác, nhẫn tâm như vậy, thử hỏi ai dám nói không sợ chứ?

Lúc này đao trong tay Thoát Hoan thình lình chỉ vào mặt Trần Ích Tắc, hắn ta cười nham hiểm ra lệnh:

– Ngươi! Xòe hai bàn tay ra cho ta!

Nói đoạn hắn từng bước đi đến chỗ Trần Ích Tắc đang quỳ gối, động tác múa đao chém chém vào không khí, thể hiện hung uy tàn nhẫn của một con ác thú đội lốt người.

Trần Ích Tắc thấy hung thần nhắm tới mình, y gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, run rẩy hỏi:

– Xòe tay? Để… để làm gì chứ?

Đã không nói thì thôi, đằng này vừa lên tiếng thì Trần Ích Tắc liền chọc giận Thoát Hoan, chỉ thấy hắn hai mắt long lên sòng sọc tơ máu, miệng cười gằn quát:

– CHẾT!!!

KENG!!!

Loan đao cong như cái sừng trâu, dài gần bằng cánh tay của một người trưởng thành chém xuống đầu Trần Ích Tắc nhưng thình lình lại có âm thanh kim loại chạm vào nhau phát ra.

Trong sự hoảng loạn, Trần Ích Tắc hé mở mí mắt ra, bất ngờ chứng kiến thanh đao của Thoát Hoan đã sớm chạm vào búi tóc trên đầu mình, nhưng may thay lại có thêm một thanh đao khác cản lại, cứu y một mạng.

– Đủ rồi! Ngươi muốn giết ai ta đều không ngăn cản, nhưng tên này nhất định ta phải giữ lại!

Bột La Đáp Nhĩ hừ lạnh một tiếng, đồng thời vung tay hất mạnh đao của Thoát Hoan ra, ánh mắt cảnh cáo liếc một cái làm cho Thoát Hoan dè chừng không thôi.

Thoát Hoan không phục, liền nổi giận mắng:

– Bột La, ngươi lại che chở cho một tên ngoại tộc? Hắn có thể phản bội Đại Việt, nếu đầu quân cho ta, ai dám chắc ngày sau hắn sẽ không phản bội Mông Cổ chứ?

Lý lẽ của hắn cứng như thép, chèn ép cho Trần Ích Tắc phải nghẹn họng. Thoát Hoan nói rất đúng, Trần Ích Tắc lần này phản bội nước nhà đầu quân cho giặc, sau này ắt cũng sẽ ngựa quen đường cũ, không ai dám đảm bảo hắn sẽ không tiếp tục phản cả!

– Ta đảm bảo hắn sẽ không phản bội chúng ta!

Chẳng ai ngờ Bột La Đáp Nhĩ lại trực tiếp chính miệng nói ra những lời ấy, làm cho Thoát Hoan lẫn Trần Ích Tắc nghe xong cũng phải kinh ngạc há hốc miệng.

Bột La Đáp Nhĩ bình tĩnh quay sang nhìn Trần Ích Tắc chỉ nói vỏn vẹn một câu:

– Gia quyến trên dưới hai chục mạng người của ngươi đang nằm trong tay ta, ngươi nên tự biết làm thế nào rồi đấy!

Lời vừa dứt thì Bột La Đáp Nhĩ đột ngột ra hiệu cho thuộc hạ dẫn Trần Ích Tắc đi theo, điều này khiến cho Thoát Hoan bẽ mặt trước đám thuộc hạ, hắn cảm thấy như bản thân bị nhục nhã trước 30 vạn đại quân, tức thì rống giận mắng:

– Bột La Đáp Nhĩ! Ngươi là tên súc sanh! Nếu ngươi đã như thế, vậy thì tại đây tách ra đi, ngươi tự dẫn binh của ngươi, ta có hướng đánh riêng của ta! Dohh!!!

Để lại vài câu coi như lời chào, Thoát Hoan cùng gần mười lăm vạn binh sĩ dưới trướng nhanh chóng tách ra, hùng hổ chạy về phía kinh thành Thăng Long.

Bột La Đáp Nhĩ chỉ nhìn theo rồi lạnh lùng lắc đầu, tiếp tục dẫn Trần Ích Tắc đi vòng qua phía sau các binh sĩ, tiến về cửa thành phía bắc của Thành Thăng Long.

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Cách thành Thăng Long không đến trăm mét, Thoát Hoan hung hăng dẫn mười lăm vạn quân Mông Cổ đến xếp thành một tổ đội thiết giáp.

Vì không thể làm căng với Bột La Đáp Nhĩ, cho nên Thoát Hoan chuyển cơn giận sang triều đình nhà Trần. Dưới chân thành, hắn hống hách gào lên như một con dã thú chốn rừng núi, cố ý truyền âm thanh đi thật xa:

– Ta trên đường đến Thành Thăng Long này đã gặp được vô số mỹ nhân xinh đẹp, đều là người Đại Việt. Ta cũng nghe nói triều đình nhà Trần của các ngươi có một vị công chúa được người đời tôn làm tiên nữ a! Chà chà!

Hắn cất giọng cười đê tiện, lại tiếp tục vẽ vời:

– Nàng hình như tên là An Tư! Toàn thể những kẻ ở bên trong thành nghe đây! Chỉ cần giao công chúa ra, tất cả các ngươi sẽ được yên ổn giữ mạng, bằng không… CHẾT!!!

Hắn hạ lệnh cho quân lính đồng thanh hô to câu:

– Muốn sống thì giao công chúa ra!
– Muốn sống thì giao công chúa ra!
– …

Lũ giặc Mông Cổ âm thanh dồn dập như sấm nổ, truyền vào thành liền kích động đám phản loạn, quan lại mê muội cũng hưởng ứng theo đó hò hét:

– Đúng vậy! Quân địch chỉ cần công chúa, chúng ta không thể nào để nàng làm liên lụy đến triều đình được!
– Công chúa đâu! Xin hoàng thượng mau giao công chúa ra để quân giặc rút lui!
– Đúng! Công chúa vốn là phận nữ nhi, không giúp ích được gì cả, nên đem dâng lên cho Thoát Hoan đi!
– …

Bọn quan lại ham sống sợ chết này phải nói là ngu dốt cực cùng, hùa theo lũ giặc mà chèn ép vua cùng các vị đại thần. Kế này của Thoát Hoan đúng thật thâm độc, âm hiểm vô cùng.

– Khốn kiếp! Một lũ to gan, chém hết chúng cho ta!

Vua Trần nổi giận đùng đùng, nhịn không được rút kiếm chém chết một tên quan viên ngay tại chỗ, tiếp theo đó là hơn trăm tên quan lại bị giết chết, nhưng càng giết thì cái đám này lại càng lồng lộn lên hơn.

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Mọi người đều nhận ra đây không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, nếu cứ tiếp tục ra tay chém giết như vậy, e là giặc chưa đánh thì nội bộ triều đình đã tan tác hết rồi.

Giữa lúc mọi người đang định liều mạng với giặc thì đột nhiên, từ trên tường thành phía đông có một bóng người thướt tha trong tà váy trắng mềm mại đi đến, tất cả nhìn thấy người này liền sững sờ ngây ngốc rồi im bặt không còn một âm thanh nào cất lên nữa.

– An Tư ra mắt cha, hoàng huynh cùng các vị đại nhân!

An Tư công chúa điềm đạm nói nhỏ nhẹ, bộ dạng nàng toát lên vẻ u sầu, tĩnh lặng như mặt nước không gợn sóng, phong thái thanh nhã yêu kiều thật khiến cho người ta một lần nhìn qua liền bị chìm đắm trong mộng mị.

Vua Trần Thánh Tông vội hoảng hốt chạy lại cầm tay em gái, giọng ngài run run hỏi:

– An Tư, tại sao muội lại đi ra vào lúc này chứ? Mau, huynh sẽ đưa muội vào trong!

Thánh Tông vừa mới tiến lên một bước thì An Tư công chúa đã khéo léo né tránh sang một bên, nàng dứt khoát ngẩng mặt nói:

– Không! Muội chỉ ở lại đây một chút thôi, một lần cuối cùng thôi! Hức!

Công chúa chợt vùng vẫy né tránh mọi người, rồi nàng bật khóc giữa một góc hiu quạnh dù xung quanh vẫn còn rất nhiều người.

– Một lần cuối? An Tư, con… con nói cái gì?

Thái Thượng Hoàng Trần Thái Tông khó khăn nói từng tiếng một, cả thái sư, Lý lão, Thái lão sư cùng những người khác sắc mặt ai nấy đều nặng nề cực kỳ.

Công chúa vội vàng lau nước mắt, nàng nhanh chóng khôi phục bộ dạng mạnh mẽ, không còn là một thiếu nữ yếu đuối nữa. Hình ảnh hiện tại của nàng như không phải là một cô công chúa cần được bao bọc, che chở từ người khác, mà nàng hiện tại xuất hiện với vai trò là một nữ quân nhân.

An Tư công chúa cố nén nghẹn ngào, da diết thốt lên:

– Con đã quyết định rồi! Con sẽ nộp mình cho giặc, tạo ra lối thoát hiểm cho mọi người ở đây! Cha, hoàng huynh cùng các vị đại nhân, mọi người ngày sau quật khởi nhất định phải trả thù cho An Tư!

An Tư công chúa nói đến đây, lệ châu nóng hổi đã rưng rưng trên gương mặt xinh đẹp mỹ lệ, gò má ánh lên sắc hồng làm cho nàng trở nên kiều diễm hơn bao giờ hết.

Tất cả mọi người có mặt ở trên tường thành phía đông bỗng như chết điếng đi, bi phẫn đến mức không nói nên lời. Công chúa lòng này đã quyết, lại thêm tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, bốn bề đều có quân giặc bao vây, càng làm cho vua Trần và quần thần không còn cách nào xoay sở được.

Mười hai quân đoàn thuộc quân đội triều đình hiện tại không có cách nào tập hợp lại một chỗ, nếu không chắc chắn sẽ không phải khổ sở như vậy.

Ba quân đoàn ở phía nam do Long, Trần Khánh Dư cùng Trần Nhật Duật dẫn dắt đang cấp tốc chạy về hướng bắc nhưng với tình hình hiện tại e là sẽ không thể nào về kịp.

Bốn quân đoàn trấn giữ ở các vùng biên giới giữa Đại Việt và Miến, Xiêm, Vân Nam, Đại Lý vẫn đang giằng co với giặc loạn.

Trong kinh thành Thăng Long lúc này chỉ còn lại năm đại quân đoàn, nhân lực không tới hai mươi vạn, vẫn có sức liều mạng một trận với quân Mông Cổ nhưng kết quả e sẽ thảm khốc không tưởng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...