Xuyên không về Đại Việt

Chương 44



Phần 44

An Tư công chúa dứt khoát iến lên đứng trước một ô gạch vuông vức trên tường thành, nàng bình tĩnh nhìn đến vị trí nơi mà Thoát Hoan đang đứng, lớn tiếng nói:

– Thoát Hoan, ta ở đây! Chỉ cần ngươi để cho triều đình một đường lui, tấm thân này của ta sẽ do ngươi định đoạt!

Âm thanh du dương như tiếng vĩ cầm truyền đến, rơi vào tai Thoát Hoan làm cho hắn say mê quên cả lối về. Dù cách xa hơn chục mét nhưng hắn vẫn lờ mờ nhìn thấy được dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của An Tư công chúa, vẻ dại khờ thoáng cái hiện ra trên khuôn mặt xồm xoàm râu ria.

Hắn chậm chạp thì thào:

– Đẹp! Quả thật rất đẹp, so với tiên nữ còn muốn đẹp hơn!

Đoạn Thoát Hoan ha hả cười đắc ý rống lớn:

– Hahaha! Được! Bổn thái tử đáp ứng nàng! Chỉ cần nàng đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc nào của vua Trần!

Như muốn bày tỏ thành ý của mình, Thoát Hoan vậy mà ra lệnh cho binh sĩ Mông Cổ lùi lại hơn hai mươi mét, không còn áp sát kinh thành nữa, cũng chẳng còn lớn tiếng hò hét khiêu khích.

Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Thoát Hoan, An Tư công chúa chợt run rẩy thân hình, bóng dáng yêu kiều như liễu yếu đào tơ, lung lay trước gió trời lồng lộng. Nàng đau buồn nói:

– Vậy thì xin ngươi chờ một lát, ta trở vào trang điểm lại, sau đó sẽ tự thân đi đến trước mặt ngươi!

Công chúa nói rồi liền xoay người rời đi, ánh mắt long lanh u sầu lướt qua hình bóng vua cha cùng mọi người một lần cuối cùng, nàng đột nhiên đặt vào tay Thái Thượng Hoàng Trần Thái Tông một cuộn giấy dài ba tấc, cùng với tiếng nỉ non da diết:

– Khi hắn trở về, nhờ phụ hoàng thay con đưa vật này cho hắn!

Công chúa đã đi thật xa, nhưng âm thanh của nàng vẫn còn vang vọng trong không trung mãi không tan. Từ “hắn” ở trong lời nhắn gửi của nàng, chính là Long tướng quân!

Thái Thượng Hoàng, vua Trần cùng quần thần lão tướng chỉ biết thở dài một tiếng, ai cũng xót thương cho một bậc hồng nhan như nàng, từ ngàn xưa, hồng nhan vốn dĩ là bạc mệnh!

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Bên trong chốn u phòng, An Tư công chúa ngồi trước bàn trang điểm, hai bên có tì nữ chăm chút tóc tai, đeo lên người nàng những món trang sức đẹp nhất, lấp lánh nhất.

Giờ đây công chúa phải nói là thật sự kiêu sa lộng lẫy, xinh đẹp kinh diễm bức người.

Nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong chiếc gương, nàng trông thấy một người gần nhất, một người con gái đáng thương.

– Ta… đẹp như thế này… tiếc rằng hắn lại không thể nào ngắm được vẻ đẹp này rồi! Long! Tại sao lúc này ngươi không có mặt ở đây chứ? Nếu hiện tại ngươi xuất hiện, bổn công chúa liền cùng ngươi một chỗ cũng không rời! Hức!

Tiếng nàng tha thiết cất lên, trong lời nói có vẻ oai oán, u buồn. Mỹ mâu thăm thẳm cứ ngắm nhìn bản thân trong gương, lệ châu như mưa sa tuôn ướt hai hàng mi.

– Công chúa, đã xong rồi!

Hai nàng tì nữ khẽ nói, tiếp đến có ý muốn dìu dắt công chúa đi ra khỏi gian phòng.

Chợt An Tư công chúa tự thân đứng dậy, nàng cầm lấy chiếc quạt tròn trên tay, che lấy gương mặt đang ướt đẫm lệ, nặng nề cất bước rời khỏi chốn thân thuộc này.

Trước khi đi, nàng cố y để lại một chiếc khăn uyên ương trên mặt bàn, dưới khăn có thêu một dòng chữ:

“Biệt Ly Ly Biệt Biệt Biệt Ly Biền Biệt”

Không hề có dấu câu ngắt chữ nào cả, nhưng nếu người tinh ý sẽ nhìn thấu được ý nghĩa công chúa muốn nhắn gửi trong câu nói trên!

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Cổng thành phía đông bất ngờ được binh sĩ mở ra, từ bên trong, một bóng hồng lả lướt bước tới.

Váy hồng yêu kiều tung bay trong gió, nàng công chúa thê lương cất từng bước chân, cho đến khi ra khỏi hẳn cửa thành.

Tiếng hát của nàng chợt cất lên trong sự bi thương tột cùng.

– Từ lâu đã quen với hỉ, nộ, ái, ố hòa vào cùng lớp phấn dày trên gương mặt! Dẫu có thành xương trắng, tro tàn thì đã sao? Ta vẫn là ta, vẫn là công chúa của Đại Việt!
– Thời thế loạn lạc, thân như bèo dạt đành phải nhẫn nhịn nhìn khói lửa thiêu đốt non sông. Cho dù là phận nữ nhi mềm yếu cũng không dám quên nỗi lo nước nhà, chỉ sợ không ai thấu hiểu!
– …

Trên thành cao, Vua Trần cùng quan lão chỉ biết nuốt lệ ngược vào tim, binh sĩ khóc than, bọn họ đều không muốn nhìn thấy cái cảnh này, thật sự rất không muốn!

Từ xa, Thoát Hoan từ khi nhìn thấy An Tư công chúa bước ra khỏi thành thì liền phóng ngựa chạy đến, hắn si mê vẻ đẹp của nàng đến mức bỏ ngoài tai những lời khuyên can của thuộc hạ, trong mắt hắn lúc này chỉ hừng hực toàn lửa, nóng bỏng nhìn chằm chằm vào thân hình mềm mại như đang gần ngay trước mắt.

– Hahaha! Công chúa, ta đến đón nàng đây!

Thoát Hoan càn rỡ phi ngựa đến trước mặt An Tư công chúa, hấp tấp nói như sợ nàng chạy mất. Sau đó nhanh chóng bế công lên ngựa, phi nước rút chạy về phía quân sĩ Mông Cổ với dáng vẻ đắc ý.

Cùng một lúc đó, toàn bộ nhân lực binh sĩ của triều đình theo lệnh bỗng tập họp tại cửa thành phía nam, số lượng lên đến mười mấy vạn, khí giới chỉnh tề chuẩn bị cho cuộc chiến sống còn tại thời khắc này.

– Chư tướng, chư binh nghe lệnh! Tất cả theo ta rút về phía nam!

Vua Trần Thánh Tông thay hoàng kim long bào thành chiến giáp sáng loáng, ngài thân chinh dẫn binh đánh giặc.

Đi cùng với vua là thái thượng hoàng, thái sư cùng các vị thái tử chư hầu và bá quan. Người người sĩ khí hừng hực, quyết một lòng dẫn theo gia quyến rời khỏi Thăng Long thành.

– Bảo vệ hoàng thượng và thái thượng hoàng! Những người còn lại theo ta tạo ra một sinh lộ!

Lý Thường Phong lão tướng cưỡi trên con ngựa đen to khỏe, Thanh Long Bán Nguyệt đao trong tay ông vung lên, lập tức dẫn theo một đội quân vạn người đánh tiên phong.

Tổng thể quân nhân triều Trần có tất cả 18 vạn người, dưới sự dẫn dắt của vua cùng các lão tướng ùn ụt kéo nhau ra trận mạc, phen này quyết tử chiến một hồi.

Toàn bộ dân chúng nội thành lẫn ngoại thành đã được sơ tán đi từ trước, hiện tại còn lại đều là hoàng tộc và các cận thần, không ai bảo ai câu nào, tất cả nườm nượp xuất trận.

Tại Thăng Long đây có lẽ sẽ diễn ra một hồi gió tanh mưa máu, nhất định là một cuộc thảm chiến sống còn có một không hai trong lịch sử.

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Đằng sau đội quân tiên phong của Lý lão lại là những cánh quân khác nối đuôi san sát nhau, lần lượt do thái sư Trần Thủ Độ, Hưng Đạo Vương và những vị danh tướng khác lãnh đạo. Giữa đại quân, Vua Trần Thánh Tông và thái thượng hoàng cùng Lý lão âu được các binh sĩ bảo vệ, nhưng thực chất toàn bộ mười tám vạn người bao gồm các vị lão tướng đều ngấm ngầm nghe theo sự chỉ đạo của Vua và Thái Thượng Hoàng.

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Phía Mông Cổ, nhìn đoàn quân Đại Việt liều mạng đánh thẳng một đường về hướng Nam, Thoát Hoan nham hiểm lẩm nhẩm:

– Khà! Nay công chúa đã tới tay, triều đình nhà Trần liền không còn gì để ta chú ý đến nữa! Chỉ cần bắt sống những kẻ có địa vị quan trong, thế cục tất sẽ được giải quyết!

Sau khi suy tính một hồi, Thoát Hoan quyết định dẫn quân đánh chặn đội quân của vua Trần, tuyệt nhiên không thèm để ý đến lời hứa lúc trước mà hắn từng nói với An Tư công chúa.

Lại nói sau khi bị Thoát Hoan bắt đi, An Tư công chúa lúc này được biệt giam tại một nơi hẻo lánh, lều vải đơn sơ như vừa mới được dựng lên, bốn phía đều có người Mông Cổ canh gác nghiêm ngặt.

Nàng vẫn không hề hay biết phía vua cha cùng hoàng huynh đang bị nguy hiểm rình rập, nếu biết trước được điều này, An Tư công chúa thà chết cũng không chịu nộp mình cho giặc Nguyên!

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Binh sĩ Đại Việt dưới sự dẫn dắt của các vị lão tướng, mà đi đầu đội quân chính là Lý lão anh dũng ngời ngợi, Thanh Long Bán Nguyệt đao trong tay ông lia lịa vung vẫy như một người hát tuồng đang múa một khúc đoạt mạng, những nơi Lý Thường Phong lão tướng đi qua, quân địch chết như rơm rạ, sức mạnh của ông không một tên giặc nào có thể cản phá, tất cả đều bị một đao chém chết.

– TẤT SÁT!!!

Lý lão gầm lên một tiếng, liền như một mũi tên rời cung ập đến chém bay một tên tướng giặc Mông Cổ. Đội quân một vạn binh sĩ tiên phong của ông đã tử trận gần một nửa, quân đoàn Canh Thìn vẫn nhất quyết không chịu nhùn bước.

Thái sư Trần Thủ Độ dẫn quân đi theo ngay phía sau quân đoàn Canh Thìn thấy thế liền nói với Hưng Đạo Vương:

– Quốc Tuấn, ngươi dẫn theo quân sĩ Bính Thân quân đoàn tiến lên hỗ trợ cho Lý lão đi!

Hưng Đạo Vương ngay lập tức gật đầu nghe theo, không nhiều lời, ngài thoáng cái liền dẫn quân đánh tới cánh trái song song với Lý lão, đồng thời cẩn trọng nhắc nhở lão tướng:

– Lý lão! Quân giặc thế đông, ông mau lui lại bảo toàn sức lực, phía trước tạm thời cứ để cho ta chặn thay!

Tiếp đó lại là một cuộc thảm chiến. Hưng Đạo Vương lao vào chém giết đám giặc, khí khái oai phong lẫm liệt, hiên ngang như núi lớn làm cho quân thù khiếp sợ không thôi.

Nếu Lý Thường Phong lão tướng quân biểu diễn đao pháp kinh người, sát phạt bức bách quân địch thì Hưng Đạo Vương lại ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ, ông trước tiên đón đầu tướng giặc mà chặt chém, với ý đồ: Chỉ cần giết chết tướng giặc, đám lâu la lập tức mất đi phương hướng, thắng thua tất sẽ rõ ràng!

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Từ xa, Thoát Hoan cùng Bột La Đáp Nhĩ song song đi đến quan sát cuộc chiến, thấy phía Đại Việt tướng tài ra trận liền giành lấy được tiên cơ, gã cảm giác bực tức âm ỉ trong ngực, tức giận hô to:

– Kẻ nào lấy được thủ cấp của các tướng sĩ Đại Việt liền thăng quan ngũ phẩm, cấp cho tài phú suốt đời!

Chỉ một câu hiệu lệnh của Thoát Hoan, tiền tài danh lợi như thuốc kích thích khiến cho các binh sĩ Mông Cổ sung mãn chiến đấu, điên cuồng áp sát uy hiếp các tướng Đại Việt.

Nhìn tình hình thoáng cái nghiêng về phía Mông Cổ, do chiếm ưu thế về số lượng binh sĩ, Thoát Hoan nhịn không đười cười gằn mấy tiếng. Nhưng hắn ta chợt nghe Bột La Đáp Nhĩ cất giọng hỏi Trần Ích Tắc:

– Ích Tắc, ngươi từng là thành viên trọng yếu của quân đội Đại Việt, hiện tại thế trận như này làm sao có thể phá giải?

Mọi sự chú ý của giặc đều tập trung trên người, Trần Ích Tắc thoáng cái sắc mặt chợt co rúm, nhưng vẫn cố bình tĩnh đáp:

– Bẩm thống soái, trong năm quân đoàn Canh Thìn, Bính Thân, Ất Hợi, Quý Sửu và Kỷ Tỵ thì Kỷ Tỵ là yếu nhất, sức phòng thủ thua xa những quân đoàn còn lại, chúng ta cứ cho binh sĩ đánh vào phía cuối cánh phải của binh sĩ Đại Việt, ắt sẽ phá giải được thế trận Mũi Khoan này!

Bột La Đáp Nhĩ nghe thế liền gật gù suy ngẫm, hắn tự nói một mình:

– Vua Trần và các lão tướng của Đại Việt đúng thật là một bậc tài tình, tạo một trận thế công thủ toàn diện như vậy, cứ hễ đội quân tiên phong kiệt sức lại có đội quân khác tiến lên bổ trợ, lối đánh này trong binh pháp từ trước giờ chưa từng nhắc đến! Thật lợi hại!

Bột La Đáp Nhĩ nói xong liền hai lệnh cho thuộc hạ là tướng Chu Phì Văn lanh binh, theo hướng dẫn của Trần Ích Tắc đánh vào phía cuối cánh phải của binh sĩ Đại Việt, nơi mà Kỷ Tỵ quân đường đang phòng thủ.

Hai tên thống soái Mông Cổ nhìn đồng hồ cát trên tay, thời gian đã trôi qua hơn ba canh giờ, sắc mặt của chúng âm trầm bất định. Muốn tốc chiến tốc thắng Đại Việt.

Theo đó, Chu Phì Văn đang dẫn binh đánh đến thì từ phía cánh phải của Đại Việt, giữa chốn ngoại thành đất đá nhấp nhô chợt xuất hiện vô số thường dân lẫn gia đinh, tất cả đều khoác trên người màu áo người ở, sắc xanh lam sáng lóa cùng với tiếng gầm rú kinh người:

– Cản quân giặc lại! Không được để chúng áp sát hoàng thượng!

Các gia đinh, người ở lần lượt vung đao kiếm, lao vào chặn đứng cánh quân của Chu Phì Văn lại.

Trong quân đoàn Đại Việt, vua Trần Thánh Tông cùng quần thần kinh ngạc nhìn những gia đinh trong bộ đồ màu xanh lam, trên trán quấn băng vải đỏ viết hai chữ cứu quốc bằng máu, vẻ mặt vua kinh dị, mừng rỡ hỏi các tướng:

– Kia là gia đinh của nhà ai, vì sao lại phục kích hay đến thế?

Ngay lúc các tướng còn đang suy nghĩ thì từ xa, một người thiếu niên cưỡi bạch mã vun vút lao đến phá vòng vây giặc, khí độ anh dũng như chiến thần.

Người này tuổi chưa đến ba mươi, toàn thân mặc khôi giáp kim loại đen bóng, sau lưng đeo một cây đại kỳ màu vàng, trên lá cờ có ngũ trảo kim long đón gió múa vuốt, ôm lấy sáu chữ bằng vàng rực rỡ:

“Phá Cường Địch, Báo Hoàng Ân!”

Giữa lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng, vua Trần chợt nghe thấy tiếng hô hào của thủ lĩnh đám gia đinh truyền đến:

– Bệ hạ mau rời đi, nơi đây xin hãy giao cho Quốc Toản gánh vác!

Thì ra chính là Trần Quốc Toản. Không ngờ thiếu niên ngày nào vì giận dỗi mà bóp méo quả cam, nay lại xuất hiện trong bộ dạng một vị tướng quân anh dũng đến vậy. Vua Trần Thánh Tông rất xúc động, mắt thấy Trần Quốc Toản cùng đám gia đinh bị quân giặc bao vây, vua vừa định muốn quay đầu lại cứu viện thì Thái Thượng Hoàng đã ngay lập tức khuyên ngăn:

– Dừng! Nếu bây giờ không rút lui, công lao hy sinh to lớn của Quốc Toản coi như đổ sông, đổ biển hết! Ghi nhớ kỹ lấy khoảnh khắc này, ngày sau nhất định phải trả thù cho Quốc Toản!

Thánh Tông đau đớn vạn phần, ngài run tay lau nước mắt, lưu luyến nhìn Trần Quốc Toản khuất dần trong quân giặc, nghẹn ngào thốt lên:

– Cảm ơn ngươi Quốc Toản! Cha ngươi hẳn sẽ rất tự hào về ngươi! Hoàng tộc triều Trần mang ơn ngươi!

Mắt thấy đã thoát khỏi vòng vây của giặc, thành công mở ra một sinh lộ tiến về phía Nam rừng rậm, Vua Trần Thánh Tông liền hét lớn:

– Toàn quân nghe lệnh! Đình chiến rút lui về phương nam cho ta!

Hàng vạn binh sĩ nghe thấy thế tức thì thu lại khí giới, điên cuồng hộ tống vua Trần một mạch chạy khỏi đất Thăng Long, trong chớp mắt liền cắt đuôi được quân giặc.

Thoát Hoan cùng Bột La Đáp Nhĩ thấy vậy bỗng tức giận mắng một tiếng:

– Chết tiệt! Mau giết chết tên phá đám kia cho ta!

Thoát Hoan phẫn nộ chỉ vào Trần Quốc Toản đang miệt mài chiến đấu cùng Chu Phì Văn, sát khí lập lòe trong đôi mắt của hắn đã cho thấy hắn thực sự đang nổi điên.

Bên này Bột La Đáp Nhĩ thấy thế cũng không có làm ngơ, liền gọi thuộc hạ đến căn dặn:

– Ô Mã Nhi, ngươi dẫn theo mười vạn đại quân, một đường truy sát vua Trần cho ta! Nếu có cơ hội, nhất định phải bắt sống người đem về!
– Thuộc hạ tuân lệnh!

Ngay sau đó, một đội quân mười vạn người ào ạt truy ngựa đuổi theo sau quân triều đình, do Ô Mã Nhi lãnh binh tiến về phía nam.

Chương trước Chương tiếp
Loading...