Xuyên không về Đại Việt

Chương 46



Phần 46

Toàn bộ lực lượng trong ba tháng thời gian qua quy tập tại vùng đất Thanh – Nghệ hiện tại được vua Trần Nhân Tông triệu tập tại một chỗ, chính là chùa Quan Sơn nằm ở dưới chân ngọn núi Pù Luông.

Hơn 45 vạn quân sĩ, tức 450.000 người có cả lính và người dân.

Hôm nay là ngày trọng đại, trước toàn thể mọi người, Thái Thượng Hoàng Thánh Tông sai lính bày ra một hàng dài các cỗ xe bằng thép, được một tầng vải đỏ trùm kín, tổng cộng có trăm cỗ xe như vậy xếp thành một hàng ngang, hướng ra sông lớn.

Bốn vị lão nhân gia là Thái Tông, Thủ Độ, Thường Phong và Thông Thái cũng đều có mặt để dự sự kiện quan trọng này.

Long, Hùng cùng chúng tướng đứng ngay ngắn ở một bên, cả hai đang thì thầm to nhỏ gì đó.

Khi mọi người đã đến đông đủ, Vua Trần Nhân Tông bèn cất cao giọng nói:

– Hỡi muôn dân Đại Việt, đã đến lúc chúng ta đứng lên rửa hận, đuổi quân thù ra khỏi mảnh đất này rồi!

Cùng lúc ngài ra hiệu cho quân lính gỡ xuống toàn bộ vải đỏ bọc những cỗ xe kia ra.

Một màn kinh người xuất hiện trước toàn thể quan viên, tướng sĩ.

Đó là một trăm cỗ xe có hình thù quái dị, cao tới nách một người trưởng thành, nửa dưới là xe, nhưng nửa trên lại là một cái ống hình trụ to bằng nửa thân người, tất cả đều bằng thép nguội đen bóng.

Giữa lúc mọi người còn ngạc nhiên đánh giá một trăm cỗ xe kỳ lạ, Lý Thường Phong lão tướng đột nhiên ngâm lên bốn câu thơ vang vọng như sấm dậy:

‘Nam quốc sơn hà Nam đế cư…

Tiệt nhiên phận định tại thiên thư.

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm…

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.’

Đây chính là bài thơ uy danh lừng lẫy một thời, ngày xưa do Lý Thường Kiệt đại tướng quân đích thân đọc lên như một bản tuyên ngôn độc lập, thể hiện rõ chủ quyền lãnh thổ của Đại Việt. Ngày nay nó lại được hậu nhân của ngài đọc lên một lần nữa, khẳng định rõ ràng lãnh thổ Đại Việt này là của người Việt!

Sau Lý Thường Phong lão tướng, Hưng Đạo Vương tiến lên dẫn dắt sự chú ý của toàn thể bá quan, tướng sĩ bằng những lời lẽ đi sâu vào lòng người:

– Toàn thể tướng sĩ nghe đây! Ta, Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn hôm nay có vài lời muốn nói, tất cả đều nằm trong một bài “Hịch” sau đây, xin được gửi đến toàn thể những người có mặt ở chùa Quan Sơn này!

“Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ căm tức rằng chưa xả thịt lột da, nuốt gan uống máu quân thù. Dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng vui lòng. Các ngươi ở cùng ta coi giữ binh quyền đã lâu ngày, không có mặc thì ta cho áo, không có ăn thì ta cho cơm, quan nhỏ thì ta thăng chức, lương ít thì ta cấp bổng, đi thuỷ thì ta cho thuyền, đi bộ thì ta cho ngựa, lúc trận mạc xông pha thì cùng nhau sống chết, lúc ở nhà nhàn hạ thì cùng nhau vui cười. Cách đối đãi so với Vương Công Kiên, Cốt Đãi Ngột Lang ngày trước cũng chẳng kém gì!”

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Lời lẽ trong bài Hịch sâu sắc ngấm vào tai, thấm vào máu toàn bộ 45 vạn người, ai ai cũng xúc động không thôi, lòng căm thù quân giặc được đẩy lên đỉnh điểm.

Tiếp đến là chủ đề quan trọng nhất trong cuộc họp lần này, màn giới thiệu một trăm khẩu súng thần công được chế tạo cách đây hơn ba tháng.

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Đương lúc vui vẻ, Thái Tông chợt gọi riêng Long đến một nơi cách xa hội nghị, vẻ sầu khổ hiện rõ trong ánh mắt, ngài lặng lẽ đưa cho Long một cuốn tranh, sau đó chỉ vỗ vãi Long ba cái rồi nặng nề cất bước rời đi.

Soạt!

Bức tranh vừa mở ra, một bóng hình xinh đẹp tuyệt trần, gương mặt như tiên nữ đập vào mắt Long, chính là bức họa của An Tư công chúa, và đây cũng chính là người mà kể từ khi tỉnh lại Long đã một mực tìm kiếm nhưng chẳng thấy.

Trong tranh chỉ vỏn vẹn có một dòng chữ: “Biệt Ly Ly Biệt Biệt Biệt Ly Biền Biệt”.

Long là người thông minh cỡ nào, hắn tự bỏ dấu câu vào liền ra nghĩa: “Biệt Ly, Ly Biệt, Biệt Biệt Ly Biền Biệt”.

Long cầm chặt lấy cuộn tranh, nước mắt đau đớn từ từ rơi rớt thấm ướt vào đúng vị trí đôi mắt của công chúa trong tranh, một người, một họa cứ vậy như đang rơi lệ tiếc thương.

Sau khi trở về hội nghị, Long lông nói một câu nào, hắn lặng lẽ đứng phía sau cái trống hội, sau một hơi hít thở thì rốt cũng cũng khôi phục bộ dạng bình tĩnh như thường.

Hắn không trách một ai cả, hắn biết công chúa làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ, chỉ đau càng thêm đau hơn.

Thái Tông một mực chú ý đến Long, ngài chẳng nhận ra sự khác biệt gì từ hắn cả, ngoài cái nét lạnh thấu xương ẩn ẩn xuất hiện trong mục quang thâm sâu của Long.

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Một canh giờ sau.

Trệt thềm đá cao, Vua Trần Nhân Tông tay chỉ ra hướng sông lớn, ngài hô to một tiếng:

– Trăm lính nghe lệnh, chuẩn bị khai pháo!

Một trăm binh sĩ theo lệnh vua, tiến hành nhồi thuốc nổ vào họng súng, sau đó ở mỗi khẩu pháo như vậy bỏ vào một viên đạn bằng đồng to gấp đôi quả trứng ngỗng, bắt đầu châm ngòi nổ ở cuối thân pháo.

Oành! Oành! Oành…

Một trăm tiếng nổ long trời lở đất vang lên rầm rộ, chỉ thấy những quả cầu đồng đỏ au bay vụt ra, nện vào mặt sông làm bắn lên những cột nước cao hơn hai chục mét.

Uy lực kinh khủng của súng thần công làm cho người người sợ hãi lẫn kinh hô. Tất cả đều có cùng một biểu cảm trên gương mặt.

Ba người trẻ tuổi Long, Hùng và Huyền rất nhanh đã được vua gọi tên và khen ngợi công lao to lớn trước mặt toàn thể quan tướng, bách tính.

Bởi cả ba chính là những người đã góp công cung cấp ý tưởng chế tạo súng thần công này cho triều đình.

Nhờ có ba người bọn họ, nhà Trần bỗng nhiên trở thành triều đại đi trước lịch sử, mang uy danh của súng thần công vang danh thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Hai tuần sau, khu vực núi Pù Luông lại một lần nữa nổi lên kèn trống ầm ĩ, hỉ sự được tổ chức hết sức long trọng khi hai vị phu nhân của Long tướng quân hạ sinh một trai, một gái!

Ngày hôm nay, phải nói là Long tướng quân vui như mở hội.

Trước toàn thể mọi người, Thái Tông và Thánh Tông đột nhiên xuất hiện, hòa ái bế lấy hai tiểu hài tử, họ lần lượt là hai người cha đỡ đầu cho hai đứa trẻ.

Điều này làm cho Long vui mừng khôn xiết, hắn bỗng đứng ra nói to:

– Hôm nay là ngày vui vẻ, ta xin được phép mở đầu đặt tên ho hai đứa trẻ, bé trai gọi là Thanh Phong, bé gái là Thu Thủy, cả hai cùng mang họ Vũ, mọi người thấy thế nào?
– Hay! Tên thật hay! Vũ Thanh Phong cùng Vũ Thu Thủy!
– Họ Vũ vốn đại diện cho người dân phía bắc, có nghĩa là mưa, Thanh Phong nghĩa là gió mát, Thu Thủy có nghĩa là nước mùa thu. Hay! Rất hay!

Đại học sĩ Thái lão sư cao hứng phân tích một phen, cùng mọi người dấy lên vô số lời bàn tán sôi nổi.

Đêm hôm đó, một con bồ câu đen đột nhiên bay vào trướng buồng của đại nhân Trần Thái Tông, chân con bồ câu có buộc một ống trúc nhỏ, đây chính là loại bồ câu đưa thư phổ thông, thường được sử dụng rộng rãi ở thời chiến.

Thái Tông vội bắt lấy, gỡ xuống một lá thư nhỏ xíu, những dòng chữ được viết bằng máu chợt đập vào mắt ngài, mặt chữ quen thuộc đến mức Thái Tông vừa liếc qua liền biết được là ai.

Trong thư viết:

“Quân giặc phát sinh bệnh dịch nặng nề, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, chính là thời cơ phản công! An Tư”

Nhìn những con chữ được viết bằng máu tươi, Thái Tông đau khổ gào lên:

– Con gái của ta! Thoát Hoan!!! Ngươi sẽ phải trả giá đắt!!!

Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/xuyen-khong-ve-dai-viet/

Hai tháng sau.

Cộp! Cộp! Cộp!

Những đoàn quân đông nghịt người, họ nối đuôi nhau thành những nhánh dài, từ nam tiến ra bắc, chính là toàn thể nhân dân Đại Việt lúc bấy giờ. Vua Trần Nhân Tông đích thân xa giá, lãnh đạo dân chúng đứng lên chống lại giặc Nguyên Mông đang trú ngụ tại Thăng Long thành.

Trong đêm nay, đại quân 45 vạn người sẽ khởi công tiến đánh vào Thăng Long, quyết giành lại kinh thành từ trong tay giặc Nguyên.

Bầu trời đêm đen đầy sao, những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng, rõ nhất phải nói đến chòm sao Thất Tinh Bắc Đẩu, chúng tỏa ra ánh sáng mãnh liệt nhất giữa nền trời đen, mặt trăng khuyết không thể nào đọ sức được với ánh sao sáng.

Két! Két!

Trên trời đêm, một bầy chim Ó giương cánh bay cao, cả thảy đoán chừng phải hơn trăm con, đều là loại Ó Biển cổ trắng cánh nâu, to khỏe vô cùng.

Long, Hùng và Huyền cùng một chỗ đi chung với nhau, cả ba nghe tiếng chim kêu, bất giác nhìn lên bầu trời rồi bỗng Long khẽ nói:

– Chim Ó xuất hiện…

Hùng cũng quan sát thấy mặt trăng khuyết trên trời cao, hắn cũng lẩm nhẩm:

– Bán nguyệt lộ thiên…

Huyền đi ở giữa hai người, nhìn thấy dị tượng kỳ lạ xuất hiện, nàng cũng vô thức thì thào:

– Vậy là còn giếng nước nữa…

Cả ba người nói xong bỗng quay mặt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là vẻ kinh ngạc bất ngờ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...