Yêu bạn cùng lớp - Ngoại truyện

Chương 1



Bạn đang đọc Ngoại truyện của truyện Yêu bạn cùng lớp, bạn có thể đọc bản chính tại đây: http://truyen3x.xyz/yeu-ban-cung-lop/


Vì quyển sổ em đưa anh, anh đã trả lại cho em rồi, nên anh sẽ viết vào đây, viết về mọi thứ và viết về em…



Ngày… Tháng… Năm…

Hôm nay thấy em đăng ảnh đi chơi, tựa đề em ghi là “with him”, nhưng em không tag ai cả, ảnh chụp cũng chỉ có mỗi mình em và phong cảnh, nhìn em cười mà bất chợt anh cũng mỉm cười theo… có lẽ em vẫn đang rất hạnh phúc. Anh lướt comment và thấy có người nói về anh, đó là bạn cùng lớp của hai chúng ta, em lặng lẽ bỏ qua comment đó mà không đáp lại.

Ít hôm trước ở sân trường anh vô tình gặp cái Mai, nó hỏi tại sao dạo này không thấy anh sang nhà chơi? Anh cũng chỉ cười trừ và trả lời “anh bận”, nó cười đáp lại rồi nhắc anh nhớ sang nhiều hơn.

Em à, dường như ở đây vẫn chưa ai biết rằng chúng ta đã chia tay.



Ngày… Tháng… Năm…

Đêm nay trời đổ mưa, mưa phùn cứ kéo dài không ngớt, cảm giác rất lạnh lẽo và cô đơn. Không hiểu từ lúc nào anh đã chạy xe sang nhà em và lại đứng trước cổng, cho dù anh biết là em đã không còn sống ở đó nữa, nhưng anh vẫn đứng đấy và nhìn lên phòng em, cũng chẳng biết từ bao giờ mà mặt anh đã ướt đẫm, là do mưa hay do nước mắt làm mờ mắt anh đây?



Ngày… Tháng… Năm…

Chưa một ngày, một đêm nào mà anh ngừng nhớ về em, lúc nào trong đầu anh cũng nhớ em đến phát điên, nhưng anh lại không cho phép mình nhắn tin hay liên lạc với em, anh tự khóa fb của mình lại vì anh sợ anh sẽ lại vào trang cá nhân của em… và lại nhớ em.

Thời gian rảnh rỗi của anh dành cho việc vào truyen3x.xyz và đọc lại chính câu chuyện của mình, anh đọc rồi lại khóc, khóc xong lại đọc, cứ thế lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác. Đọc nhiều đến mức anh còn không thể hiểu nổi vì sao mà em lại thay đổi nhanh đến như thế, càng đọc anh lại càng không hiểu?

Tại sao thế em?



Ngày… Tháng… Năm…

Hôm nay là valentine trắng em ạ, anh chạy xe sang tiệm hoa ở huyện bên cạnh để mua hoa hồng trắng. Anh có gặp lại chị chủ tiệm hoa cũ, lần này chị ấy có vẻ vẫn còn nhớ anh, chị ấy hỏi hình như đã gặp anh ở đâu rồi phải không, nhưng anh lại trả lời là không và trả tiền hoa rồi đi thật nhanh, anh cũng không biết vì sao mình lại làm thế nữa em ạ.

Cầm bó hoa trên tay nhưng lần này anh không còn phải suy nghĩ cầu kỳ xem nên tặng nó cho em như nào nữa, mà đơn giản là anh chỉ cần chạy xe qua nhà em và đặt nó ở giữa cổng rồi đi về thế thôi.

Gần tối anh nhận được cuộc gọi từ cái Mai, nó hỏi và nói là hai bác cảm ơn anh về bó hoa, bác trai còn vui tính gọi anh là “con rể” và mời anh qua nhà ăn cơm.

Anh bất chợt rùng mình, chẳng nhẽ ngay đến cả bác trai và cái Mai vẫn chưa biết chuyện hai đứa đã chia tay rồi hay sao?

Hay như ngay đến việc giữa em và “người ấy”, em cũng chưa hề công khai trên fb, em chưa hề cho ai biết rằng em và anh đã chia tay rồi hay sao?

Cho dù chúng ta đã chia tay hơn 1 tháng rồi, em đang nghĩ gì vậy?

Hmmm… em lại làm anh phải suy nghĩ nữa rồi…



Ngày… Tháng… Năm…

Sau hôm đó anh vẫn thường xuất hiện những suy nghĩ rằng việc em chia tay anh, và việc em có người yêu mới chỉ là những việc “bất đắc dĩ” mà em phải chọn. Cũng từng nhiều lần anh có suy nghĩ sẽ hỏi em về những điều đó, anh muốn hỏi em: “Vì sao chuyện chúng ta chia tay vẫn được em giữ kín một cách đầy bí ẩn như vậy?”.

Nhưng anh lại thôi, vì có người nói với anh rằng, nếu em đã muốn giấu anh ngay từ đầu, nếu em đã quyết định không nói ra, thì cho dù anh có hỏi thế nào cũng chưa chắc em đã trả lời.

Và vì anh cũng nghĩ là như thế, nên anh đã không đem chuyện đó ra hỏi em, em đã quyết định thì anh sẽ tôn trọng em.

Mặc dù anh vẫn đang rất rất tò mò về điều đó, em biết tính anh mà.



Ngày… Tháng… Năm…

Phải để cả một đống những thứ mình tò mò trong lòng nặng thật, rối thật!

Là vào lần đấy, anh nghĩ rằng mọi thứ diễn ra trong gần 3 tháng qua chỉ là một trò đùa, rằng em sẽ dành tặng anh điều gì đó thật sự bất ngờ trong ngày sinh nhật, ngày kỷ niệm của hai đứa.

Hôm đó anh đợi thật lâu, anh còn đặt chuông báo thức ngay lúc 00: 00 ngày 20/04, lúc điện thoại đổ chuông báo thức thì anh đã ngồi trước màn hình máy tính, anh còn đăng nhập sẵn cả nick fb và skype, để đợi 1 thông báo từ nick em.

10 phút – 20 phút và rồi hơn 30 phút trôi qua, anh lấy điện thoại và đặt lại chuông báo trong 1h tiếp theo, màn hình điện thoại chợt hiện lên đồng hồ hiển thị thời gian nơi em đang sinh sống, anh bật cười… Anh quên mất rằng bên đó đang là buổi đêm, mình lệch nhau múi giờ là 4 tiếng…

Anh cười vì chẳng biết từ bao giờ anh lại lưu giờ bên đó, dù lần trước có nỡ xóa đi rồi, anh lại đoán chắc là em vẫn còn đang ngủ thôi, và còn vì anh lại có thêm hy vọng để đợi em…

Tính ra thì bên đó lúc ấy là khoảng 4h30p sáng, chắc là em sắp dậy rồi đấy, em hay có thói quen dậy sớm mà. Anh đặt lại chuông báo thêm 1h30p nữa, anh lại ngồi đợi, vừa xem phim vừa đợi em, anh chỉnh loa to lên một chút và tắt tiếng phim đi, chỉ coi phần phụ đề. Vì biết đâu chút nữa em sẽ nhắn tin qua để làm anh bất ngờ, và lúc đó anh sẽ trả lời em thật nhanh. Anh sẽ lại làm em bất ngờ như lúc còn yêu thôi, em nói anh rất giỏi việc đó mà, việc làm em bất ngờ ấy!

Nhưng đợi hết vài phần phim rồi vẫn chưa thấy tin nhắn của em đâu, bên này ngoài kia trời đã sáng rõ rồi, vậy thì chắc bên kia em đang bận gì đó nên chưa có thời gian gửi tin nhắn sang thôi, tự nhủ với mình là thế rồi anh click chuột tắt máy, hmm… trời sáng rõ rồi lại phải chuẩn bị đi học thôi.

Đến trường chạy cái vèo vào căn tin, gọi một lon red bull với bát mì, chống đói, chống buồn ngủ cái đã, không tí chẳng may em gọi mà anh lại không có sức rep tin nhắn thì buồn cười lắm, hehe.

Trong giờ học hôm nay thay vì để điện thoại ở chế độ rung thì anh lại để chuông, tất nhiên là kêu bé bé thôi, sợ em nhắn tin nó lại không kêu thì hỏng. Giờ học hôm nay lớp rôm rả lắm em ạ, chẳng phải vì các bạn hăng hái phát biểu bài, hay là thầy cô có hứng giảng bài, mà vì anh cứ gọi hết thằng này tới thằng khác để pha trò, để ép tụi nó phải nói chuyện, ép tụi nó phải mất trật tự, vì nếu không làm thế thì anh sợ không khí xung quanh lớp mà tẻ nhạt anh lại ngủ gật mất, nếu chẳng may mà thế thì lại hỏng hết việc, em nhỉ?

5 tiết học trôi qua nhanh chóng, hôm nay đứa nào cũng bảo anh ăn phải bả à mà cứ nhốn nháo hết cả lên thế, sao không rúc đâu mà ngủ như mọi khi đi? Anh cười cười rồi chửi lại chúng nó xong phi một mạch về nhà, chúng nó thì biết cái gì em nhỉ? Về đến nhà anh lại chạy một mạch lên phòng bật máy, vẫn là mấy thao tác đơn giản, màn hình máy tính lại hiện lên skype và fb. Hmm, anh lại đợi, trong đầu anh thì cứ xoay xoay vòng vòng suy nghĩ, không biết em đang làm gì mà off fb từ hôm qua tới giờ còn chưa onl nữa…

Rồi anh ngủ gật trên bàn phím trước màn hình máy tính lúc nào chẳng rõ, lúc anh tỉnh dậy nhòm ra ngoài thì mặt trời đã xuống quá nửa một vùng trời rồi, vội vàng quay quay chuột rồi nhìn vào màn hình, vẫn vậy, chẳng có thông báo nào của em cả.

Lắc đầu, xoay người, tự nghĩ ra thêm vài lý do cho sự “chậm trễ” của em, nghĩ chán chê thì chợt nhớ hôm nay quên nấu cơm nên anh phi ra quán ăn tạm, thực ra thì cơm quán ngon hơn cơm anh tự nấu rất nhiều, dù đã nhiều lần anh thực hành bài vở, sách dạy nấu ăn em để lại trước khi đi, cùng với lời hứa lúc em về sẽ đãi em một bữa do anh tự nấu thật hoành tráng, nhưng cơm anh nấu vẫn còn tệ quá, chưa cho em ăn thử được đâu, hehe.

Cả buổi tối hôm đó anh dành thời gian ngồi lì trước màn hình máy tính để đợi em, cho dù mấy lần anh nhìn đồng hồ thì bên này đã 22h tối còn bên em thì đã 2h sáng rồi, nhưng anh vẫn không từ bỏ được suy nghĩ “em sẽ làm anh bất ngờ”, nhất là lại vào đúng dịp này, 20/04 sinh nhật anh và còn là ngày kỷ niệm của hai đứa.

23h đêm rồi lại 23h30p, mắt anh hết liếc nhìn đồng hồ điện thoại rồi lại đến màn hình máy tính, còn tay anh thì nhịp nhịp, gõ gõ vào bàn. Dù cho đến những phút cuối cùng trong ngày anh vẫn không ngừng tự huyễn hoặc bản thân rằng em sẽ làm anh bất ngờ thôi, hay là em sẽ tạo cho anh bất ngờ ngay bây giờ ấy mà.

Và rồi đồng hồ đã điểm tới 1h01p sáng của ngày mới, 21/04 vẫn chưa thấy gì từ phía em.

Anh lại cười, thật ra thì anh cũng chẳng biết rằng mình đang cười hay đang khóc, xung quanh anh là 4 bức tường, không gian yên tĩnh và tối đen như mực, thứ ánh sáng yếu ớt còn lại phát ra từ chiếc điện thoại anh đang cầm trên tay và từ màn hình máy tính trước mặt anh.

Lặng lẽ đứng dậy và giật phắt cái phích cắm giữa máy tính và ổ điện rồi ném nó vào một góc, bây giờ anh chẳng cần tắt máy theo một quy trình nào cả, mà anh chỉ cần cái màn hình máy tính chết tiệt kia nó tối đen đi thật nhanh, thế thôi.

Tiến lại giường rồi nằm vật ra, lại có một vài suy nghĩ tích cực hiện lên trong đầu anh: “Thôi cứ ngủ đi, mai dậy chắc sẽ có tin nhắn cho mày thôi”… bla blo, một lô, một lốc những suy nghĩ như vậy hiện lên. Nhưng rốt cuộc vẫn là do anh tự huyễn hoặc lên mà thôi, là tự anh nghĩ ra cái khung cảnh tươi sáng đấy, từ đầu đến giờ đều là do anh ảo tưởng mà ra cả. Vì vốn dĩ ngay từ đầu em đâu có hứa là sẽ làm cho anh bất ngờ, mà ngược lại, em còn rất thẳng thắn, rất dứt khoát trong việc nói lời chia tay với anh rồi cơ mà!

Lần này anh thực sự hiểu ra rằng, bất ngờ to lớn và duy nhất em dành cho anh… đó là lời em nói chia tay với anh.



Ngày… Tháng… Năm…

0: 01 AM.

Hôm nay là tròn 3 tháng mình chia tay rồi đấy, chắc em không còn nhớ cái ngày này đâu nhỉ?

1: 33 AM.

Nhớ em… anh nhớ em…

2: 23 AM.

Buồn cười thật, vậy mà anh vẫn tự dặn lòng là mình đã quên em rồi.

3: 35 AM.

Em ơi, anh lại nhớ em rồi…

4: 29 AM.

Nhiều lần nhớ em đến phát điên mà anh vẫn chẳng dám nhắn tin cho em, anh cũng không biết vì sao. Đơn cử như vừa rồi, anh viết xong rồi, chỉ cần nhấn gửi nữa thôi, ấy vậy mà anh lại xóa hết đi…

5: 45 AM.

Vị rượu sáng sớm hôm nay ngọt ngào đến lạ… em à!



Ngày… Tháng… Năm…

Đêm nay anh xem phim nên đi ngủ hơi muộn một chút, lên giường nằm một lúc vẫn không tài nào ngủ được, nên anh nằm đó suy nghĩ về tương lai của mình, nên làm gì, nên sống thế nào cho thật tốt, thật khỏe mạnh… Rồi bất chợt anh lại nghĩ về em, hình ảnh em cứ lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của anh, dù cho anh đã cố gắng nhắm chặt mắt thì nó vẫn không chịu đi. Rồi anh quyết định buông xuôi, cứ để cho em chạy vòng vòng quanh suy nghĩ của anh, nhưng rồi nước mắt cứ thế mà trào ra, anh không ngăn được, đến khi bình tĩnh lại thì chiếc gối bên dưới đã ướt đẫm từ lúc nào chẳng hay…

Kỷ niệm càng đẹp càng khó phai, nỗi buồn càng lớn càng khó quên…

Kỷ niệm về em trong anh là như thế, rất đẹp nhưng cũng rất buồn, vậy em bảo anh làm sao để quên đây?

Hôm nay, anh lại nhớ em rồi…



Ngày… Tháng… Năm…

Hôm nay lớp mình đi chụp ảnh kỷ yếu em ạ, nhanh thật đấy!

Mới ngày nào anh còn bỡ ngỡ bước vào lớp mình, lúc đó anh còn đang hậm hực vì bị bố mẹ bắt chuyển trường về đây học, ấy thế mà cũng rất nhanh thôi anh đã vui vẻ hòa nhập được cùng lớp, và cũng rất nhanh anh đã bị em cuốn hút.

Nhưng anh lại mất một khoảng thời gian khá dài để theo đuổi em, để làm cho em yêu anh.

Khoảng thời gian mình bên nhau, vui có, buồn có, giận hờn cũng có, nhưng nó cũng trôi qua rất nhanh, nhanh như cách mà em rời bỏ anh. Đến tận bây giờ anh cũng chẳng thể tin được, hừm… nhanh quá…

À mà quên, anh đang định nói tới việc lớp mình đi chụp kỷ yếu mà, lạ thật, thế nào mà lại lan man sang chuyện với em rồi, nhưng chuyện chụp kỷ yếu cũng chẳng có gì đặc biệt cả đâu em ạ, bởi vì thiếu em mà…



Ngày… Tháng… Năm…

Tròn 1 năm từ ngày em đi rồi?

Tự hỏi em có khỏe không?

Em sống thế nào?

Em hạnh phúc chứ?

Rồi lại tự ngồi suy nghĩ vu vơ, anh tưởng như những lúc nhớ về em, về quá khứ thì anh sẽ lại không giữ được bình tĩnh mà nấc nghẹn lên, nhưng không em à, ít nhất là lần này, anh chỉ thấy buồn thôi, anh không còn muốn vì em mà phải nghẹn ngào hay thổn thức nữa.

Tạm biệt em, cô gái à…



Ngày… Tháng… Năm…

Hôm nay anh đang onl fb thì Mai nhắn tin cho anh, Mai mời anh qua nhà ăn cơm, rồi còn bảo trước khi đi em có kêu Mai phải coi chừng anh hộ em.

Anh giật mình, tay anh tự gõ phím trả lời lại mà đầu anh còn chưa kịp nghĩ kỹ, anh liền hỏi lại rằng em nói lúc nào. Mai kêu từ lúc em đi, nhưng anh chẳng biết nên hiểu là năm ngoái hay năm nay nữa…

Một nửa trong anh muốn từ chối lời mời, nửa còn lại thì rất muốn sang đó, nhưng cuối cùng thì anh vẫn đồng ý bởi vì lâu quá rồi anh chưa sang nhà em, lâu quá rồi anh vẫn cứ lần nữa không dám đối diện…

Tối hôm đó theo đúng hẹn với Mai anh qua nhà em, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi đi rồi, nhưng đến cổng anh lại không dám bước vào, anh cứ chần chừ mãi… rồi chẳng biết thế nào anh lại đưa tay lên bấm chuông, bấm xong mới giật mình lại đứng ngơ ra như trời trồng.

Vài phút sau thì thấy tiếng dép loạt xoạt từ trong nhà bước ra, là Mai…

– Ơ, mọi khi anh có bấm chuông cổng đâu, làm em tưởng là ai chứ.

– À ừ…

– Anh dắt xe vào đi, anh yên tâm hôm nay hai bác không có nhà đâu!

Nói xong nó nhe răng cười với anh, chắc nó thấy bộ dạng lóng ngóng, lại ngơ ngơ như gái mới về nhà chồng của anh nên nó nghĩ là do anh sợ hai bác có nhà đây mà.

Dắt xe vào sân rồi anh theo nó vào trong nhà, khung cảnh nhà em vẫn như ngày xưa chẳng thay đổi gì cả, vẫn như ngày em còn ở đây. Ngồi vào bàn nói chuyện vài câu rồi Mai lại đi chuẩn bị cơm nước, Mai còn nói đùa với anh thế này…

– Ơ anh Hoàng, sao anh cứ ngồi đấy thế?

– Hả, gì cơ em?

– Anh không vào đây làm giúp em à, hay là anh thiên vị chị Trang đấy?

– Ơ không, anh vào đây.

Nói rồi anh lại cười buồn, lọc cọc đứng lên định vào giúp thì Mai nhăn mặt lườm lườm rồi đuổi anh ra ngoài, kêu cứ ngồi đấy đi. Ngồi chán chê anh lại thấy cuồng chân, đứng lên đi loanh quanh nhà em rồi ngắm đủ mọi thứ đồ vật bày biện quanh nhà, anh vào bếp ngắm nghía một hồi thì cũng được Mai cho ăn cơm. Bữa cơm cũng chẳng có gì đáng để nói, chỉ là cơm Mai làm có phần giống em quá, từ cách trang trí đồ ăn, đến cách dùng gia vị cũng giống với em, làm anh ăn cơm mà cứ ngây người ra nghĩ về em…

Ăn cơm xong anh được lo phần dọn dẹp và rửa bát, lúc anh rửa bát mà Mai cứ đứng bên cạnh lanh tranh giành việc lau bát rồi úp bát, lại càng làm anh nhớ những bữa cơm với em hơn. Rồi bất giác anh gọi tên em…

– Trang…

– Hả, chị Trang làm sao hả anh?

– À không, ý anh là Trang có hay gọi về cho em không ấy.

– Dạ có, tuần nào chị cũng gọi cho em 1 – 2 lần hỏi chuyện ở nhà mà anh.

– À ừ…

Xong xuôi đâu đấy anh lại ra ngoài phòng khách ngồi coi TV, mọi việc được làm tuần tự như kiểu một thói quen khó bỏ khi anh ở nhà em ấy…

Đang xem TV mà chẳng hiểu sao mắt anh cứ chốc chốc lại hướng lên cầu thang chỗ cửa phòng em, rồi cái gì đến cũng phải đến em ạ… khi anh chẳng thể nào kiềm chế nổi những băn khoăn, tò mò và cả mong nhớ trong lòng anh nữa…

– Mai ơi!

– Dạ?

– Bây giờ em ngủ phòng nào thế?

– Ơ, sao tự nhiên anh hỏi thế, em vẫn ngủ phòng em mà.

– À, tại anh nghĩ Trang không ở nhà nên em qua đó, tại thỉnh thoảng từ trước em vẫn ngủ chung với Trang mà, anh thấy lạ nên hỏi thôi, hihe @@.

– À mà anh lên phòng Trang coi chút nhớ.

– Dạ, mà làm gì anh?

– Ah, anh coi… con gấu bông.

– Vâng, mà hai người suốt ngày facetime, với skype chung với nhau nhìn mặt chưa chán hả mà còn coi gấu bông, haha.

Nói xong nó cười hả hả còn anh thì cười trừ rồi cắm cúi mặt mũi mà bước lên phòng em, tự nhủ trong lòng rằng hôm nay mình nói dối trơ trẽn quá… Nhưng thứ làm anh nặng lòng hơn là Mai vẫn chưa biết chuyện của anh và em.

Bước từng bước chân lên cầu thang mà anh nghe tiếng tim trong lồng ngực đập rõ mồn một, càng ngày càng gấp gáp… Cho tới lúc anh đứng trước cửa phòng em thì tiếng nó đập càng gấp, càng rõ hơn, giây phút anh quyết định đưa tay mở cửa phòng em, mọi thứ như ngừng trôi vậy…

Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, anh thu hết mọi can đảm dồn nén trong lòng bao lâu nay để đẩy cửa sang một bên rồi bước vào.

Phòng em từ trước đến giờ anh cũng chỉ bước vào trên dưới chục lần, nhưng lần nào khung cảnh đó cũng im đậm trong anh, nếu nói là không thể phai nhòa cũng không quá, em ạ…

Mọi thứ bên trong phòng em vẫn vậy, vẫn là mùi hương mà em quen dùng, vẫn là mọi thứ được xếp ngăn nắp, gọn gàng.

Vẫn còn con gấu anh tặng em năm nào, chỉ có điều là nhìn nó anh không còn thấy sự vui vẻ hiện ra nữa. Nhưng điều anh quan tâm nhất hiện giờ lại chẳng phải là con gấu đang nằm kia…

Mà anh vẫn biết rằng có một chỗ em để tất cả những vật dụng, những thứ mà em coi là quan trọng, tất cả chỉ ở trong một ngăn tủ đã được em khóa kín lại. Nhưng anh lại chẳng dám chắc rằng em có thay đổi chỗ cất chìa khóa kia không, nên anh cứ lần nữa không dám mở ngăn kéo đó ra… Suy đi, nghĩ lại, đã lên đến đây rồi thì nhất định anh phải mở ra xem thử… mở ngăn kéo ra, lật qua vài quyển sách thì cuối cùng anh cũng thấy chìa khóa.

Hóa ra là mọi thứ, mọi đồ vật xưa cũ vẫn chẳng hề thay đổi, có chăng chỉ là tình cảm của em thay đổi từ người này sang người khác mà thôi…

Lấy chìa khóa, rồi mở được ngăn tủ đó ra… đúng là em vẫn giữ nguyên mọi thứ như cũ… tất cả đồ anh trả lại cho em hôm đó đều nằm ở đây cả.

Tận tay anh lấy ra từng thứ một rồi xem lại, từng thứ của cả hai đứa hồi còn yêu nhau, em đều gom lại rồi để hết trong đây: Nhẫn đôi, vòng đôi, lắc đôi, album… và hai quyển sổ của anh và em hôm đó… còn cả bình hạc giấy, sao giấy mà em khoe anh còn đang gấp dở…

Mở quyển sổ ghi chép của anh mà em đưa cho ra đọc lại, anh thấy giấy hơi nhàu đi, sắc giấy cũng ngả màu nhiều, có lẽ là em cũng đã đọc qua cả rồi… vậy cũng tốt, ít ra em cũng biết ở bên này anh đã làm gì khi không có em bên cạnh, và anh đã nhớ em như nào. Cuối trang giấy, em còn ghi 3 từ “Em xin lỗi”.

Lúc cầm quyển sổ ghi chép của em ở bên đó lên, anh còn lưỡng lự xem có nên đọc hay không, nhưng rồi anh vẫn quyết định mở ra và đọc, tính anh tò mò em cũng biết rồi mà… với lại mình cũng đã từng có giao kèo rồi, em đã đọc quyển sổ của anh rồi, thì bây giờ cũng đến lúc cho anh đọc quyển sổ của em chứ, hì…

Mỗi một ngày em đều ghi rõ, ngày… tháng… năm của hôm đó.

Những ngày đầu em cũng chẳng có ghi chép gì đặc biệt cả, nhưng em vẫn viết vào trong đó rất nhiều, rất nhiều thứ, rằng những ngày đầu em nhớ anh nhiều như nào, những thứ mà lần đầu tiên em trông thấy, rồi những điều mới mà em biết được, hay những bạn mới mà em gặp… rất rất nhiều thứ em đều viết vào trong quyển sổ đó, em viết chi tiết về cuộc sống của mình ở bên đó, cuộc sống khi không có anh bên cạnh…

Rồi cái gì đến cũng phải đến, càng ngày em càng viết thưa dần, có khi phải đến 2 – 3 ngày em mới viết một trang giấy, hoặc nửa trang giấy (mà anh cũng chỉ viết được có thế). Đó là từ khi em gặp được người bạn mới, người mà hiện tại là người yêu của em…

Em cũng viết về người đó, những lần mà người đó giúp đỡ em, quan tâm em, lo lắng cho em… rất nhiều thứ mà người đó làm cho em. Những khi em muốn nói về người đó, em đều viết to hai từ BẠN ẤY, còn khi muốn nói về anh, em đều viết to chữ ANH. Như thể em muốn tự nhắc nhở mình rằng, anh mới là người yêu của em, còn người đó chỉ là bạn.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó em nhỉ, anh thấy có một khoảng thời gian 2 tuần em bỏ lửng không viết gì trong quyển sổ ấy… Và rồi 2 tuần sau em lại viết tiếp, lần này em chỉ viết đúng 3 từ: “EM XIN LỖI” thật to rồi bỏ đó.

Em lại bỏ lửng một khoảng trống trong quyển sổ đó mất 1 tuần nữa…

1 tuần sau em lại viết tiếp… lần này em viết thật nhiều, thật nhiều, em viết như thể em đã dồn nén tất cả những từ ngữ, câu chữ đó trong liền 1 tuần trời vậy… trong những trang giấy em viết đó lan đầy những khoảng ố, những vết mực. Những màu chữ loang lổ, hoen ố… phải rồi. Chắc lúc em viết ra những dòng chữ đó, em đã khóc nhiều lắm…

Liên tục những ngày sau, đều đặn ngày nào em cũng chỉ viết 3 từ “em xin lỗi”… mỗi ngày em đều viết thật rõ, thật to 3 từ đó rồi thôi…

Gập quyển sổ lại mà sống mũi cay cay, mắt anh dưng dưng nước mắt trực trào ra lúc nào không hay…

Cất mọi thứ lại như cũ rồi anh khép cửa phòng đi xuống dưới nhà, thấy cái Mai đang ngồi xem TV nên anh kêu nó:

– Mai ơi, lần tới nếu em có gọi điện cho Trang thì đừng bảo là anh lên phòng Trang nhớ!

– Ư, sao lại thế hả anh?

– Thì… con trai mà vào phòng người yêu để người yêu biết được… ngại lắm.

– Hahaa, thế thì anh phải hối lộ em cái gì đi chứuu!

– Oke, chỉ cần em hứa là không mách Trang thôi, hehe.

– Okiii, đã nhận.

Nếu em đọc được những dòng này… anh biết là thật trơ trẽn khi anh tự nhận em là người yêu của anh, nhưng xin em cho anh nói em là người yêu của anh… nốt lần này thôi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...