Yêu nữ quầy bar 2
Chương 114
Ước chừng 30 phút sau thì có tiếng xe con ra vào nhà nghỉ. Tôi bước xuống sảnh lễ tân thấy phía dưới lúc nhúc người đang đứng. Đứng đầu là dáng người đẫy đà của Nước Mắm Nhĩ trong bộ áo măng tô to bự. Gã mặt bánh bèo nhìn thấy tôi không hề đeo theo nụ cười như thường lệ, mà thay vào đó là gương mặt hết sức phiền muộn.
Gã không bắt tay chào hỏi mà chỉ lạnh nhạt nói 1 câu: “Qua bên kia nói chuyện đi.”
Chúng tôi đứng trao đổi cách đám người Làng Cung Nữ 1 khoảng cách nhất định. Bảo đảm không có chuyện tai vách mạch rừng.
Nước Mắm Nhĩ nghiến răng lườm tôi sắc lẻm “vụ lùm xùm này là kế hoạch của mấy người phải không? Cớ sao bây giờ còn đứng đây? Bị lật thuyền rồi chứ gì?”
Tôi cảm thấy có 1 phần trách nhiệm, bèn gật đầu.
Gã hỏi tôi “bây giờ chuyện này phải giải quyết thế nào?”
Tôi đáp: “Thì cứ báo rằng đã có đám khác lên cứu người rồi. Chỉ tại bà Lý phao tin ra ngoài Vương Phi Làng Cung Nữ đang ở trang trại nên bị người lạ cướp đi mất, chuyện giả thành thật. Tại bà ta cả thôi.”
Nước Mắm Nhĩ bực mình nói: “Bà chủ bị điên chắc? Ai chẳng biết tin tức đó chỉ là cái cớ. Trên đời này có người rảnh rang đi săn Geisha về làm chi? Vậy có ngon thì bắt hoa hậu luôn đi.”
Gã lại hỏi tôi: “Con bé đó hiện đang ở đâu?”
“Tôi cũng không biết”.
“Ôi trời, tắc kè ơi là tắc kè! Mắm đã giúp tắc kè bao nhiêu lần rồi. Nhưng lần này thật sự là… trách nhiệm lớn quá, Mắm sợ gánh vác không nổi đâu.”
Tôi biết lúc này là lúc cần phải củng cố tinh thần cho gã quản gia, cũng nên tự hy sinh bản thân để cứu lấy Nước Mắm Nhĩ, bèn vỗ vai gã an ủi: “Mắm không làm gì nên tội sao phải sợ. Cứ về nói với mụ Lý là Tắc Kè làm phản rồi. Thông đồng với bên gã nấu rượu đánh đuổi người của Làng. Cứ đẩy tội cho tắc kè phản bội Làng chạy sang làm cho trên Lạng Sơn là xong.”
Nước Mắm Nhĩ không cho là hay, bèn lắc đầu quầy quậy: “Như thế coi sao được. Tắc Kè còn đường nào mà sống?”
Tôi toan nói mấy câu nữa thì đột nhiên phát hiện ở phía bên ngoài, trong đám lính lác có mấy gã bị thương không nhẹ.
“Mắm này, mọi người đã lên trên trang trại rồi hả?”
“Dĩ nhiên. Vốn tính trước là lên tới cổng rồi mới điện thoại cho Tắc Kè, ai ngờ tới nơi thấy trong ngoài sáng trưng. Vừa vào hỏi mấy câu thì bị bọn nó vác đá, vác súng ra tố quá trời quá đất!”
Ôi trời, đây là lỗi tại tôi rồi, cũng may không có ai thiệt mạng.
“Thế… Mắm có cướp được người không?”
“2 Con vợ bé gì đó hả? Còn giữ được cái mạng là may. Bên mình cũng chơi lại tụi nó 1 trận chứ bộ. Có điều tụi nó hung hãn dữ lắm, đành chạy thôi.”
Tôi chặt lưỡi, ban tối mới bị tập kích 1 trận te tua dĩ nhiên vẫn còn nóng máu rồi. Không khéo bọn này đang bàn tính tìm thuê thêm mấy toán giang hồ nữa đi rửa nhục thì lớn chuyện đây!
Sau cùng, Nước Mắm Nhĩ thở dài nói với tôi ‘thôi thì mọi chuyện đã thế này đành chịu thôi. Tắc Kè đã có tính toán chắc cũng biết lựa sức mà cáng đáng. Chỉ hy vọng tìm được con bé rồi thì chạy cho mau, bây giờ 3 phe ở miền bắc đều lùng Tắc Kè đó.
“Còn nữa, nếu phe của bà cô chị Lý Ma Ma lên tiếng về vụ này thì Lý Ma Ma sẽ đoán được quan hệ của Tắc Kè và Geisha thôi. Chắc bây giờ Gái Hư hay tin cũng đang tìm đường tẩu thoát. Nếu Tắc Kè dính lứu thì người bảo đảm cho Tắc Kè là Gái Hư chết chắc!”
Tôi nghe xong hết mấy lời này, tâm trạng rầu rĩ lại gật đầu.
Nước Mắm Nhĩ hỏi: “Bên kia có nói gì về vụ này không? Bọn họ đi lâu chưa?”
“Đi được mấy tiếng rồi. Bọn họ nói sẽ nhận hết trách nhiệm. Còn riêng ông Công chắc lựa chọn im lặng.”
“Haiz…” – gã Bánh Bèo đưa tay vò đầu tóc 1 chặp gắt lên “thôi thì bây giờ Mắm sẽ kêu tụi đàn em trở về, nói rằng tới nơi thì bên đó lật lọng đánh bên mình. Rừng nào cọp nấy, vụ này đành phải bỏ thôi, từ nay không cứu được Geisha nữa. Còn riêng Tắc Kè đã phản bội rồi.”
Gã nghĩ vẫn nghĩ vơ rồi nói tiếp:
“Tạm thời cứ báo lại như vậy, đành chịu bị bà chủ đay nghiến vài ngày thôi. Chỉ sợ bà ta nghe được tin tức gì của bên phe phái Má Nuôi mấy người thì lớn chuyện, đến lúc đó chuyện gì kéo tới không ai gánh được đâu nhé. Người tính không bằng trời tính mà.”
Tôi gật gật đầu, đành vậy chứ biết làm sao. Mọi chuyện bây giờ không còn được như tính toán nữa. Kể từ giây phút tôi bị đám người kia tống cổ ra khỏi xe, xem như trong lòng tôi vừa đánh mất nửa phần đời còn lại. Cái cảm giác bao nhiêu năm trời ôm mối chân tình nhưng cuối cùng vẫn không một ai chịu thừa nhận. Cảm giác đó cũng giống như khi bạn phải 1 mình chống lại cả thế giới.
Tôi buồn, tôi lan man, nhìn sang phía Mắm Nhĩ, vô tình 2 bóng người cao cao đứng cạnh nhau lại có chung một nỗi niềm.
Bóng đêm tĩnh lặng phủ xuống gian phòng nhỏ nơi chúng tôi đang đứng. 2 kẻ đồng mình giờ đây không còn chung một chiến tuyến. Giống như những gì tôi đang nghĩ, giống như một câu mà gã bên cạnh tôi từng nói:
“Chỉ e, một gia đình tái hợp thì 1 gia đình khác gian truân.”
Lúc này, dường như trong tâm gã quản gia đã có linh tính về quãng thời gian sóng gió phía trước. Tuy nhiên, gã không nói ra, mà chỉ lặng lẽ chôn sâu thật sâu.
Một lúc lâu sau, khi tôi và Gã quản gia đang bàn tính kế hoạch ứng phó, thình lình bên ngoài nhà nghỉ có tiếng pô xe nổ đanh giòn. Tiếp theo là tiếng ai đó đập cửa ầm ầm: “Ông Khanh, ông Khanh ơi, mở cửa hỏi cái này. Sao hôm nay tự dưng đóng cửa vậy?”
Đám người Làng Cung Nữ im lặng như tờ, ai nấy nhìn nhau nghi hoặc. Nước Mắm Nhĩ ra hiệu cho tiếp tân của nhà nghỉ ra xem xét.
Ông ta đứng trong cửa cuốn nói vọng ra: “Hôm nay nghỉ. Có chuyện gì không?”
Người bên ngoài nói: “Hỏi đường thôi, không có chuyện gì hết.”
“Muốn hỏi đường đi đâu?”
“Lúc 10 giờ nhà nghỉ đóng cửa chưa? Có thấy mấy chiếc xe con nối nhau chạy như ăn cướp qua đây không? Biển số Bắc Giang.”
Tiếp tân la “không thấy. Ai mà để ý đâu. Vớ vẩn!”
Người bên ngoài lại hỏi “vậy nãy giờ có mấy chiếc ô tô đập cửa hỏi phòng không?”
Tiếp tân nhìn chúng tôi e dè, đoạn trả lời: “Làm gì có! Ai mà rảnh rỗi quá vậy? Người ta đóng cửa rồi còn kêu réo cái gì!”
Gã bên ngoài tức mình chửi thề mấy câu rồi leo lên xe đề máy chạy thẳng, tiếp sau đó nghe nhiều tiếng pô xe khác.
Tôi chắc rằng đám người trên trang trại đang cho người lùng bằng được bọn Nước Mắm Nhĩ đây mà. Bởi vì người nhà Má Nuôi tấn công bất ngờ quá họ chưa kịp trở tay nên bọn này không kịp truy cứu, bấy giờ đám Làng Cung Nữ lên suýt chút nữa lãnh đủ.
Nước Mắm Nhĩ yên lặng nghe ngóng tình hình, khi nghe tiếng pô xe xa dần, gã suy nghĩ 1 chặp rồi thốt lên: “Không biết Má Nuôi Tắc Kè là người thế nào, nhưng bọn con cháu bên đó thì tùy tiện quá! Không coi ai ra gì. Bà mẹ, chỉ tại bọn nó mà bây giờ đứt gánh hết. Từ nay chọn bạn mà chơi, cái thứ khốn nạn đó tránh xa ra. Chẳng bù cho Làng Cung Nữ, ai nấy đều…”
“Thôi, Mắm đừng nói nữa. Tôi sinh ra là con của Má Nuôi, sau này thế nào cũng về phe bà ấy thôi. Mụ Lý hại Má Nuôi tôi, tôi chỉ cần biết như thế! Chuyện khác không quan tâm. Mà Mụ Lý cũng có tốt đẹp chó gì với tôi? Sắp tới còn 1 cái họa ám sát Lee Phong Lưu không biết làm thế nào đây này?”
Nghe hết lời tôi nói, Nước Mắm Nhĩ la ầm lên “hả? Đến chuyện đó mấy người cũng biết rồi hả? Làm sao biết được vụ hạ độc hay vậy?”
Nhắc tới vụ việc này lại thêm 1 ẩn số không ai muốn nhắc tới. Thành thực mà nói, tôi không nghĩ kế hoạch hạ độc Lee Phong Lưu sẽ thành công. Nhưng ai mà biết trước được? Dù kết quả có như thế nào tôi vẫn phải tìm cho bằng được em gái rồi đưa nó đến nơi an toàn. Tôi sẽ hoàn thành từng bước từng bước 1 kế hoạch bảo vệ người thân của mình. Những việc vặt vãnh khác, xem như trông vào số mạng.
Số mạng là 1 thứ gì đó hết sức diệu kỳ, con người ta có quyền tin hoặc không tin, nhưng sự hiện diện của nó là điều không thể chối bỏ.
Tôi nhớ, sau khi phe cánh Nước Mắm Nhĩ nghe ngóng tình hình xong, bọn họ quyết định ở lại nhà nghỉ chờ tới sáng. Lúc rạng sáng cũng là lúc tôi nhận được cuộc điện thoại lạ.
Cuộc điện thoại này của một người nhà ông Công, nói rằng bọn họ sẽ đưa tôi đi gặp Bánh Đậu Ngọt vì có tình huống bất ngờ phát sinh, hỏi tôi đang ở đâu sẽ tới đón ngay.
Tôi chần chờ 1 chặp xác định tình hình, cảm thấy chỉ có thể liều mạng thôi, bèn chờ cho đám người Nước Mắm Nhĩ vào phòng rồi, rút êm xuống dưới nhà.
Trời vừa hửng sáng, có chiếc xe 4 chỗ phủ đầy bụi tấp vào trước cổng nhà nghỉ, tôi do dự 1 chặp sau cùng cũng leo lên xe.
Người trên xe nói: “Xin lỗi anh nhe, tại vì đám người nhà anh Mạnh nôn nóng chuyện cứu cô nhỏ quá cho nên cư xử chưa đúng mực. Bây giờ tụi em sẽ đưa anh đi gặp cô nhỏ và mấy chú mấy bác.”
Tôi không binh luận gì thêm, chỉ gật đầu: “Chạy nhanh nhanh lên.”
Chiếc xe phóng như bay trên đường, để lại đằng sau từng vệt bụi đất.