Yêu nữ quầy bar 2
Chương 14
Mẹ kiếp, Còn gì để mà nhớ???
Đang trong dòng hồi ức ngọt ngào bỗng đâu bị phá hỏng.
Tôi vô cùng buồn bực song cũng cố gắng dõi mắt xem biến cố trên đường ra sao.
Đập ngay vào tầm mắt là 1 bóng hình đứng lên từ vụ ngã xe hi hữu.
2 thằng thanh niên chạy như ăn cướp máng vào 1 xe khác chạy cùng chiều, ma xui quỷ khiến làm sao, ngã ngay chỗ tôi ngồi.
Là số mệnh trêu đùa nha, trước đó tôi phóng hết ga hết số còn chưa hất ngã ai, nào ngờ nửa tiếng sau có người gây tai nạn trước mặt tôi.
Đúng là chuyện lạ mỗi năm đều có, riêng năm nay nhiều hú hồn!
Người xấu số có bộ dáng mủm mĩm, mái tóc búp bê dài quá vai, dĩ nhiên chính là nữ.
Trời đã tối, nhưng dựa vào ánh đèn cũng đủ nhận thức khuôn mặt của đối phương.
Chỉ là lúc này không còn tâm tư để thưởng lãm vì máu chảy khá nhiều, mặt cô gái tái xanh, hai mắt nhắm tịt.
“Này em gái, em có sao không?”
“Ôi mẹ ơi, đau quá…” – cô gái mếu máo.
“Thôi, đừng có la nữa. Để anh giúp em vào viện”.
Tôi nhanh chóng đỡ lấy cô nàng, mắt cẩn thận đánh giá vết thương – vết thương ở đầu gối khá sâu, chắc do xui xẻo đụng vào đâu đó.
“Máu chảy nhiều quá, ráng chịu nha bé”.
“Ôi mẹ ơi, máu…” cô gái ngồi thụp xuống đường, nhanh chóng thoát li đôi giày cao gót.
Tôi để ý mỗi khi trông thấy máu cô lại nhăn mặt, ngoảnh đi hướng khác. Đây là chứng sợ máu, nhiều người sinh ra đã có.
Những người tốt bụng xung quanh gọi taxi giúp chúng tôi.
Ông chủ tiệm điện thoại trên vệ đường hối hả dắt 2 chiếc xe vào trước cửa hàng, xếp ngay ngắn.
Tôi và cô gái cảm ơn rối rít, ông ta nói “taxi đến rồi, khi nào ra viện thì quay lại đây lấy xe, tôi giữ giúp, có được không?”
Vậy là tôi vô tình bị cuốn vào vai người hùng.
Không biết do tôi tốt số, hay cô nàng kia có phước?
Cũng giống như cờ đưa đến tay phải phất, người bị nạn hôm nay, tôi đành tận lực giúp đỡ thôi.
Trong thời gian đến bệnh viện, tôi lấy khăn mùi soa lau vết máu giúp cô gái.
Mỗi khi tay tôi đụng vào chân, hay vô tình tì vào bắp đùi, cô lại giật nhẹ 1 cái, tỏ ý e thẹn.
Phải vậy không đó? Thời buổi này vẫn còn gái ngoan, gái nhà lành cỡ này sao?
Đặc thù công việc khiến tôi thường xuyên tiếp xúc với các cô ‘gái hư’. Vì thế tôi xem cô nàng trước mắt như sinh vật lạ.
Cô gái sửa lại gấu váy, nhỏ nhẹ nói “cảm ơn anh”, đoạn tay cô chìa ra ngăn hành động của tôi lại.
“Máu ngưng chảy rồi, không cần phiền anh nữa đâu ạ.”
Tôi ngước lên nhìn kỹ khuôn mặt cô.
Ở vị trí này, trông cô gái xinh đẹp hơn lúc trước 3 phần.
Mặt cô tròn trịa, thoạt nhìn có cảm giác phúc hậu, chắc hẳn về sau sẽ cao sang quý phái.
Một đôi mắt to thật to, đang mở ra nhìn tôi, đáy mắt ấn ước nét tò mò.
Nhưng điều thú vị nhất, lại nằm ở đôi môi mỏng. Đôi môi có nếp gấp hồng hào trời sinh, hệt như miệng mèo nhỏ nhắn xinh đẹp.
Bất quá, thứ tôi thực sự chú ý không hẳn là dung mạo hơn người, mà là mùi hương thoang thoảng sinh ra khi chúng tôi ở gần nhau.
Nhất là khi tay tôi chạm vào đôi chân mềm mại hay đầu vai ngẫu nhiên tì trên cặp đùi trắng phau.
Mỗi cử chỉ của cô nàng đều nhẹ nhàng vừa phải. Pha lẫn nét tươi xinh khỏe khoắn.
Bộ dạng này có thể coi là dễ thương trời sinh.
Nhưng mắt tôi vẫn nhìn cô với vẻ nghi hoặc – “không đúng, rõ ràng có gì đó không đúng ở đây…”
Cô gái nhìn tôi tò mò “anh đang không vui? Vì em làm lỡ mất đêm trung thu của anh?”
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-nu-quay-bar-2/
Đêm hôm đó, y tá làm công tác khử trùng rồi cẩn thận may miệng vết thương.
Khuôn mặt cô xanh như mông nhái, mắt mũi chun lại.
Cô gắng gượng chịu đau, tiếng rên la cũng chỉ ư ử trong cổ họng.
Tôi nhìn cô gái với ánh mắt dịu dàng, tiến tới bên cô quan tâm hỏi:
“Sao? Hết sợ chưa?”
Cô gái đang ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy tôi tiến tới, vội vàng ngước mặt lên.
“Em vể được rồi” – Cô gật đầu cảm kích – “nhưng nghe nói phải kiêng cử ăn uống nếu không sẽ để lại sẹo. Ôi mẹ ơi, vậy là vĩnh biệt thịt bò, hải sản. Phải làm sao đây?”
Cô lại nghĩ ngợi giây lát, đoạn tiếp tục nói “em đang đi mua bánh trung thu thì bị 2 thằng chó…” dường như cảm thấy ngôn từ không hay, cô nàng đỏ ửng mặt mày.
Tôi cười cười ngồi xuống cạnh cô gái, với tay lấy đôi giày bata vừa chuẩn bị riêng cho nàng.
“Giày dành cho em”.
“Cho em?” – Cô trợn mắt ngạc nhiên.
Đôi mắt của cô vốn đã to, nay lại mở ra hết công suất.
“Nhưng mà anh và em không quen biết nhau, anh đâu biết em là ai!”
“Đừng ngạc nhiên, anh chỉ cho em mượn thôi”.
“Ôi mẹ ơi” cô gái thở ra 1 hơi, cười ha hả.
“Chân em đang còn đau, mang giày này vào sẽ dễ đi lại hơn, đừng ngại gì cả”.
Tôi giúp cô mang giày, thắt dây giày ngay ngắn cẩn thận.
Đôi giày cao gót đã bỏ lại trên đường. Từ khi vào bệnh viện cô gái vẫn để chân trần, tôi đành phải cõng nàng xuống từ taxi, sau đó cứ để nàng ngồi mãi trên chiếc ghế này cho đến khi ra về.
“Không cần đâu, em tự làm được mà…”
“Em biết không” – tôi liến thoắng, ở trước mặt nàng chẳng hiểu sao vô cùng thoải mái – “thầy anh thường dạy giúp người phải giúp cho trót. Anh đã mang được em vào tận đây, vậy thì cứ để anh mang em trở ra, vậy anh mới an tâm. Được không?”
Tôi từng có 1 người Thầy thật! Nhưng thầy dạy tôi các mánh khóe trong nghề và cách biến gái chơi thành gái điếm.
Cô gái không trực tiếp đáp lời mà thay bằng nụ cười hớn hở.
Bộ dạng thích thú này so với vẻ thẹn thùng lúc mới gặp nhau khác xa 1 trời 1 vực.
Có lẽ ranh giới giữa người lạ và người dưng đã được phá bỏ. Cô gái tự tin giao tiếp nhiều hơn, tươi cười nhiều hơn, lại còn tùy ý đùa giỡn.
Giày đã mang vào chân. Kể ra, diện váy đầm mang bata cũng đâu đến nỗi!
Tuy nhiên, về lai lịch cô gái, tôi hoàn toàn không đã động tới. Chỉ biết, đêm trung thu cô gái sẽ cùng nhóm bạn quây quần dùng bữa tối.
Cô gái rủ rê “anh đến làm khách chỗ bọn em nhé. Ôi mẹ ơi, có nhiều bánh ngon lắm”.
Tôi khéo léo từ chối, viện cớ rằng còn công chuyện quan trọng.
Sau khi đã đâu vào đấy, thống nhất ra về. Tôi xuống quầy làm nốt thủ tục cho cô gái.
Y tá hỏi tên cô, nhất thời khiến tôi chần chờ.
“À xin lỗi, chắc anh cũng không quen biết con bé, để em tự đi hỏi là được” – y tá cười nói.
“Không cần đâu, tên con bé là… Hạnh Nhi!”