Yêu nữ quầy bar 2
Chương 57
Cả căn phòng sau câu nói chắc nịch vừa rồi đột ngột chìm vào yên ắng.
“Hàizz, cậu vẫn mang nặng tư tưởng cũ quá” – Lee Phong Lưu không vì lời nói của tôi mà bất mãn, gã chỉ lặng lẽ thở dài tựa như muốn cười cợt suy nghĩ thiển cận của đối phương.
“Tôi nói cậu hay, trong giới cave chỉ có 2 loại người, loại 1 là những người sáng suốt đi theo tôi, loại 2 là những kẻ muốn trở thành 1 trong số chúng tôi! Thời gian qua chắc cậu đã rút ra được nhiều đạo lý? Trước đây cậu không tán thành việc làm của tôi, thế nhưng vẫn đi theo tôi. Bây giờ cậu nhìn lại bản thân xem, đang rất thành công đó thôi. Chính tôi là cứu tinh của cuộc đời cậu, nếu không có tôi thì bây giờ cậu vẫn mãi là thằng làm thuê thôi. À, hay tệ hơn, là 1 thằng ăn bám.” – Gã nói câu sau kèm theo 1 ánh mắt sắc bén.
“Thằng ăn bám, thằng ăn bám…” – câu này hình như cũng mang ý nghĩa tương tự với từ ngữ ‘con ở’ từng làm tôi đau lòng trong quá khứ. Đột nhiên cả người tôi rùng mình lạnh buốt.
Nhưng phải công nhận, Lee Phong Lưu nói đúng, nếu không có gã thì tôi chẳng thể nào khẩm khá được. Cũng bởi ngày trước tôi học hành chẳng ra gì, xung quanh lại không người nương tựa.
Khi xưa tôi đến làm phục vụ quán bar, làm đủ mọi việc lặt vặt, còn phải gánh chịu tình cảnh ma cũ bắt nạt ma mới nhưng nào dám hé miệng than thở với Lee Phong Lưu.
Cứ nghĩ đến mẹ con Má Nuôi trước nay cuộc sống sung túc tôi lại nhẩm tính xem còn phải làm công việc này bao nhiêu năm nữa. Bao nhiêu năm nữa tôi mới đủ tiền bạc địa vị tương xứng với mẹ con bà? Và cũng bởi trong thời gian này Má Nuôi đang gặp ít nhiều khó khăn về tài chính nên tôi mới tự nguyện rút chân khỏi gia đình. Sau 1 vài biến cố nhỏ tôi đã quyết định sẽ là người có thể tự tay xây dựng hạnh phúc. Một ngày nào đó tôi sẽ trở lại và giúp Má ổn định mọi thứ.
Mỗi lần đêm xuống chìm vào giấc ngủ tôi đều vắt tay lên trán suy đi tính lại, cảm thấy không thể làm thuê cho người ta mãi được.
Tôi chỉ muốn trở nên giỏi giang, bảnh bao và làm ra tiền như Lee Phong Lưu. Lúc đó sẽ danh chính ngôn thuận trở về bên Má. Ôi thôi, mới chợt nghĩ đến đã thấy sướng mê!
Sau đó ít lâu Lão Tướng xuất hiện, tuy là dân giang hồ nhưng trọng tình nghĩa, giữ chữ tín, không bao giờ coi khinh bạn bè. Dần dần chiếm được cảm tình trong mắt tôi. Từ đó tôi nghĩ giang hồ thì làm sao, giang hồ cũng còn tốt chán.
Lão Tướng thường đến rủ tôi đi nhậu vào những buổi tối khuya, lúc đó trông gã phong độ đến nhường nào.
Chúng tôi uống rượu cũng không cần quán xá chi xấc. Lúc thì uống ở ban công, mái nhà, lúc lại mò ra tới tận cầu Chương Dương. Trong lúc nhậu nhẹt anh em tôi bàn đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, gã dạy cho tôi nhiều mánh khóe ngoài xã hội, những kiến thức của tội phạm mà tôi không thể nào học được từ ai khác. Gã cũng vạch áo cho tôi xem tổ hợp hình xăm con rồng vảy hoa trông mà phát sợ.
Lão Tướng thật thà hỏi tôi: “Mày có sợ tao không?”
Tôi cũng trung thực đáp “ban đầu thấy mày khiếp bỏ xừ, lỡ chẳng may làm gì phật lòng mày chắc ăn đòn đến chết mất. Có điều thời gian sau ngẫm lại thấy nể mày lắm.” – Vốn gã lớn hơn tôi vài tuổi nhưng chỉ thích tôi ngang hàng nói chuyện.
Lão Tướng không hiểu ý tôi vội hỏi: “Tại sao lại vậy? Điều gì khiến mày thay đổi suy nghĩ?”
“Bởi vì mày đối xử rất tốt với tao, tao chẳng có gì trong tay nhưng mày không khinh rẻ. Tao không có tiền toàn mày mời rượu tao, mày cũng thường say sưa rồi kể chuyện đời, chuyện tình cảm cho tao nghe. Như thế tao còn coi mày là người ngoài sao được? Tướng này, mày là anh em liền tay liền chân của tao, cũng giống hệt anh Lee, những người như chúng ta… là một loại người, hahaha.”
Thằng bạn tốt lập tức vỗ đùi cười khanh khách: “Sướng quá, sướng quá, mày hợp ý tao lắm, thằng đần này. Không ngờ suy nghĩ của mày đơn giản như vậy. Ha ha, từ nay mày sẽ theo tao, theo anh Lee.”
Gã cười tôi ngốc, cũng đành chịu. Ai bảo gã là bạn tốt nhất của tôi.
Đơn giản vậy đó, từ loại người này sang loại người kia chỉ cách nhau 1 bước chân. Tôi bước 1 bước này, chính là bước vào thế giới của Lee Phong Lưu.
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/yeu-nu-quay-bar-2/
Ngoài khung cửa kia, từ lúc nào bầu trời đã hửng sáng. Vốn bấy lâu nền trời xám xịt nay đột nhiên một cột nắng từ đâu rọi xuống thành phố, lan cả đến căn nhà nơi chúng tôi đang ở.
Ngoài kia chim chóc kêu líu lo, cây xanh nước biếc, phong cảnh nhà Thầy đẹp xiết bao.
Lee Phong Lưu mỉm cười hòa ái, gã cựa người đứng thẳng dậy, cất từng bước vững vàng đến bên chiếc lồng chim chào mào.
Thầy đúng là con người đáng sợ, từng bước chân, từng cái cất tay đều ung dung thoải mái không gì sánh bằng.
Vừa huýt sáo véo von cho chú chào mào bên trong giương cánh múa, gã vừa điềm nhiên nói:
“Trước đây cậu ngơ ngơ khờ khờ, bản thân muốn gì cũng không biết, bản thân yêu ai cũng không biết, tham vọng của bản thân là gì cũng không biết. Nếu tôi không xuất hiện trong đời cậu, vậy thì cậu chỉ mãi mãi lênh đênh thôi. Tôi nói có phải không? Nếu như không có ông Thầy này, còn lâu Tắc Kè Bông mới tìm được lý tưởng riêng. Con người sống mà không có lý tưởng riêng xem như vứt. Nhưng mà, tôi nuôi dạy cậu để rồi 1 ngày kia cậu ra đi bảo rằng người như cậu không giống người như tôi tức là sao? Một khi đã nhúng chàm còn có phân biệt gì nữa? Tôi thấy, cũng vẫn là môi giới mại dâm, làm ăn trên thân xác gái điếm thôi.”
Gã nói câu này kiểu bâng quơ, vừa giống đang ngắm vào tôi, vừa giống tự diễu chính mình.
Đúng vậy. Thành thật mà nói thì đằng nào cũng kiếm tiến nhờ gái. Thế nhưng tôi tự vấn lương tâm, chưa bao giờ đầy đọa các cô gái của mình. Điều tôi tự hào nhất trong cuộc đời làm bố mì, không phải vì thu được nhiều em út, không phải vì đã có 5 verdet dưới trướng tôi, cũng không phải vì thu nhập hàng tháng ổn định. Tôi tự hào rằng các cô gái theo chân mình hoàn toàn tự nguyện! Chúng tôi phân chia lợi nhuận hợp lý, mọi người đều là người một nhà, chẳng có ai là lính của ai.
Để làm được điều này ngoài tài năng ra, ông trời còn chiếu cố tôi nhiều đến ngạc nhiên. Bởi vậy tôi luôn tin tưởng con đường của mình là đúng đắn. Và rồi kẻ thấp bé như tôi sẽ có ngày đánh bại ông trùm đầy quyền lực như Lee Phong Lưu.
Nhắc đến con đường bố mì lại phải quay về quá khứ của nhiều năm trước.
Cứ ngỡ những ngày tháng phong lưu nơi quán bar sẽ được ghi vào sử xanh, nào là Lee Phong Lưu và Tắc Kè Bông, 2 quý ông lịch lãm nhất Hà Thành, vân vân và vân vân rất nhiều ao ước chỉ mãi là ao ước, chẳng thể ngờ số phận bắt tôi phải lựa chọn sớm như vậy.
Một hôm khi mà mọi tư tưởng của tôi đã thông tỏ và ít nhiều được tiếp cận với thế giới ăn chơi. Lee Phong Lưu dẫn tôi đến bữa tiệc thân mật của gã, nơi đó thật là đẳng cấp và lộng lẫy.
Tại đó tôi gặp biết bao nhiêu là anh em chí cốt, các đại gia, các tay chơi chính hiệu… và nhất là các cô gái xinh như mộng đông không kể hết.
Thành thật mà nói, sau khi chung đụng với Má Nuôi, nhu cầu tình dục của tôi tăng cao hẳn, về sau nhờ cái miệng trơn tru, tôi cũng tán tỉnh được vài cô nàng lên giường trong sự hài lòng của Lee Phong Lưu. Nhưng từ khi xoay vòng với cuộc sống làm thuê, dần dà mọi cảm xúc trong tôi tạm thời bị đè nén.
Vậy nên khi tâm lý đã được giải tỏa, trong đầu tôi đầy ắp thứ suy nghĩ tìm gái mua vui.
Lee Phong Lưu dẫn tôi ra mắt tất cả mọi người, bảo răng tôi chính là người anh em mới kết nạp của gã. Mọi người tức thì thành kính với tôi hơn 3 phần.
Lúc này gã chưa ở ngôi vị cao thật cao, nhưng nói về mối quan hệ thì tuyệt đối nằm trong 10 người có ảnh hưởng nhất.
Các cô gái có mặt trong buổi tối ngày hôm ấy cô nào cũng xinh, cô nào cũng trang điểm lộng lẫy, cô nào cũng ngực nở mông to muốn giết chết người. Nhiều cô còn bạo dạn tới gần mời mọc tôi.
Tôi vô cùng ngưỡng mộ Lee Phong Lưu.
Vậy nên lúc say rượu liền đem tâm sự của mình giãi bày với gã hết sức ngô nghê:
“Anh Lee, anh đúng là người đàn ông bảnh nhất của năm. À không, bảnh nhất trong một thế kỷ trở lại đây. Xin nhận của em một lạy.”
Lee Phong Lưu cả cười nói “ôi trời đất, chú em say rồi. Ngồi xuống đây nghỉ đi, có mệt lắm không?”
“Không! Em khỏe lắm anh ơi. Em muốn hỏi anh bí quyết, làm thế nào để thu phục nhiều gái như vậy? Anh chỉ cho em, em tôn anh làm sư phụ.”
“Anh đã dạy cho chú rất nhiều thứ rồi đó thôi, chú chỉ cần chú ý làm theo những gì anh bảo chắc chắn sẽ thành công.”
Tôi lắc đầu: “Thế nhưng em không có tiền, nói suông không ích gì.”
Lee Phong Lưu khẳng khái đáp: “Trên đời thiếu gì con đường. Có 1 con đường vừa có gái vừa có tiền, lại không cần vốn liếng chi xấc, chỉ cần 1 thứ đó là mối quan hệ. Thứ đó hiện nay cậu đã có rồi.” – Giọng gã chắc nịch khiến cho người đối diện bị hấp dẫn không thể chối cãi. Lúc đó cứ tưởng tượng gã như 1 vị lãnh tụ vĩ đại vừa phát biểu trước toàn dân chứ chẳng phải anh em tám chuyện với nhau.
Từ khi tiếp xúc với Lee Phong Lưu tôi cũng bắt đầu khôn ra, hiểu được ý gã bèn nói: “Anh cứ giao việc cho em. Em sẽ đỡ 1 phần gánh nặng cho anh. Em cũng muốn được theo anh, giống Lão Tướng.”
Lee Phong Lưu mời tôi 1 li rượu, gã nhìn thẳng vào mắt tôi, đột nhiên đổi giọng trịnh trọng hỏi:
“Cậu có chắc chắn không? Việc này cậu dư sức làm được, nhưng cậu biết chúng ta là người thế nào rồi đó. Tương lai của cậu tôi muốn cậu tự quyết định.”
Tương lai phía trước ư? Nhiều lắm thì giống như Lão Tướng! Cớ chi phải sợ?
Tôi gật đầu kiên quyết.